Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 168
Không khí sau khi hắn nói câu đó liền đông lại .
Lưu Thịnh không tin lần thứ hai hỏi lại: "Như Tuyết không phải bị bệnh?"
Lê Ngạo gật đầu, "Lúc đầu khi nhìn thấy nàng, thì nhìn thấy trên người nàng ẩn giấu yêu thuật, loại yêu thuật này người bình thường không phát hiện được, người mắt phải ắt hẳn phải xấu xa lắm mới kéo dài mệnh, mà vị cô nương này toàn thân cao thấp đều là khí thiện lương, có thể nghĩ, nàng cũng không đồng ý ăn tim người" Thấy hắn lợi hại phân biệt rõ hiện trạng."Thần tiên ngươi có thể cứu nàng không?" Lưu Thịnh bước lên phía trước kéo tay hắn run run hỏi.
Lê Ngạo gật đầu: " Yên tâm, nàng ấy đã cứu con trai của ta, tất nhiên ta sẽ không khoanh tay đứng nhin."
Tô Tiểu Thiến nghe vậy chăm chú kéo tay Như Tuyết, Như Tuyết mỉm cười nhìn cô.
Sau nửa giờ, Lê Ngạo ngồi thiền rồi bắt đầu truyền linh khí vào cho cô ta, trên đỉnh đầu Như Tuyết nhanh chóng bay ra làn khói màu đen, mọi người giật mình nhìn chăm chú.
Trong nháy mắt, sương mù màu đen biến mất, Như Tuyết rơi xuống mặt đất, Lưu Thịnh vội tới nâng Như Tuyết đang hôn mê dậy khẩn trương nhìn về phía Lê Ngạo hỏi: "Như Tuyết sao rồi? Sao nàng lại hôn mê ?"
Lê Ngạo thở phào nhẹ nhõm đứng dậy nói: "Nàng sắp khỏi rồi, chỉ là thân thể có chút yếu, không bao lâu sẽ tỉnh "
Lưu Thịnh thấy thế vội ôm lấy Như Tuyết đã hôn mê nói với mọi người:" Cám ơn các ngươi vì đã cứu nàng, chỉ cần các ngươi có chuyện cần ta, ta nhất dịnh sẽ không từ chối."
"Không cần khách khí như thế, ta chỉ muốn biết con của ta là ai đưa tới" Lê Ngạo trở lại chuyện chính. Lưu Thịnh thấy thế mang Như Tuyết ôm tới trên giường, liền dẫn mọi người ra ngoài.
"Con trai của ngươi là do đại ca của ta đưa tới "
"Đại ca ngươi?" Lê Ngạo lặp lại lần hai.
"Hắn gọi Vết Đao, chúng ta ở Không Thành thời Lang vương trước mà quen biết , hắn đối với ta cũng không tệ lắm, hắn dạy ta pháp thuật, làm cho ta trở nên mạnh mẽ, về sau ta thuận lợi ngồi trên bảo tọa Lang vương, nhưng khi đó thì Như Tuyết bắt đầu mắt phải quái bệnh này, đại ca nói phải ăn trái tim trẻ nhỏ mới có thể kéo dài sinh mệnh, chuyện lúc sau mọi người đều rõ , sau đó, hắn đưa đứa bé này đến, dặn ta phải moi tim bé để cứu vợ mình "
Lê Ngạo nghe vậy thì im lặng, Lưu Thịnh tiếp tục nói: "Sau đó Như Tuyết không muốn , chuyện kế tiếp, ta cũng đã nói với mọi người "
Tô Tiểu Thiến cau mày, Vết Đao này rốt cuộc là ai?
Hoa Hồn nghe xong cũng không nói gì, hình như có chút liên quan trong chuyện này.
"Ta nghĩ, bệnh của phu nhân ngươi hẳn là do vị đại ca này gây ra" Lê Ngạo lần thứ hai nói ra lời lẽ kinh người.
Lưu Thịnh nghe thế có chút không tin, "Đại ca của ta đối với ta tốt như vậy, cần gì làm chuyện đó "
"Ngươi hãy tỉ mỉ mà ngẫm lại, hắn vì sao đối với ngươi tốt như vậy, hơn nữa, từ khi ngươi lên làm Lang vương, như Tuyết cô nương liền mắc quái bệnh, ngươi không cảm thấy trong chuyện này có gì kỳ quặc sao?" Lê Ngạo phân tích nói.
"Ta cũng cảm thấy trong chuyện này có gì đó, hắn biết rõ lúc con ta sinh ra, như vậy, tất nhiên đối phương quan sát ta rất kĩ và tỉ mỉ, hắn làm như vậy, đơn giản là muốn mượn tay ngươi giết chết con của ta" Tô Tiểu Thiến nói.
Lưu Thịnh nghe vậy cũng bắt đầu rơi vào trầm tư, phân tích của cô không phải không có lý, chỉ là gã sao lại đối xử với mình như thế?
"Ta nghĩ, nếu thực sự là vậy, hắn biết ngươi không giết chết đứa nhỏ, như vậy Như Tuyết cô nương sẽ nguy hiểm lần thứ hai" Lê Ngạo thâm trầm nói.
"A, kia... Vậy làm sao bây giờ?" Lưu Thịnh nghe Như Tuyết có việc không khỏi bắt đầu bối rối.
Lê Ngạo nhíu mày không nói chuyện.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy vội vàng nói: "Sao lại làm thế? Như Tuyết cô nương thật vất vả mới tốt lên, đừng để hắn phá hủy "
Lưu Thịnh nghe thế thì quỳ xuống, Lê Ngạo bước lên phía trước đỡ gã ta nói: "Ngươi yên tâm đi, Như Tuyết cô nương không có việc gì, nhưng mà, ngươi phải bảo mật tin tức, trên người của nàng có yêu thuật, ta không loại trừ yêu khí của nàng để tránh bị hắn hoài nghi, đợi lần sau hắn tới, ngươi chỉ cần nói với hắn đứa nhỏ đã bị giết , thân thể của nàng đỡ nhiều , ta nghĩ, hắn cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, có thể căn bản không muốn thương tổn như Tuyết cô nương, đến lúc đó, hắn định sẽ đích thân khu trừ yêu khí của nàng "
"Cám ơn, cám ơn ngươi" Lưu Thịnh cảm kích không biết nên nói gì cho phải.
"Không cần khách khí "
"Sói hậu, sói hậu tỉnh" một nha hoàn lỗ mãng chạy xộc vào.
Mọi người nhìn nhau vội vàng đi theo vào.
"Như Tuyết..." Lưu Thịnh thấy thế vội đi tới cầm tay nàng nói.
"Ta cảm thấy toàn thân có một luồng máu mát mẻ, người cũng có tinh thần hơn" cô ta không hiểu hỏi.
"Như Tuyết, là hắn cứu ngươi a" Lưu Thịnh kích động nói.
"Cám ơn" Cô ta nhìn Lê Ngạo gật đầu tỏ vẻ cảm tạ.
"Được rồi, chuyện của các ngươi chúng ta cũng xử lý xong , còn lại phải dựa vào chính ngươi , chúng ta cũng không tiện ở lâu" Lê Ngạo nói.
"Các ngươi mới đến đã muốn đi sao?" Như Tuyết có chút không muốn nhìn về phía Tô Tiểu Thiến.
Tô Tiểu Thiến đi tới bên người cô ta kéo tay nói: " Thân thể ngươi tốt hơn rồi, sau này ăn nhiều một chút, mau sinh một đứa bé mập mạp "
Như Tuyết nghe vậy không khỏi đỏ mặt, việc này nếu như là trước đây cô ta cũng không dám muốn, bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của cô ta.
Lưu Thịnh thấy thế đứng dậy nhìn Lê Ngạo nói "Sau này các ngươi có việc, Lưu Thịnh sẽ đem hết khả năng đi giúp các ngươi, không màng sống chết" Giọng điệu của gã ta dũng cảm kiên định mà khẳng định.
Lê Ngạo cười không nói, xoay người nhìn Tô Tiểu Thiến nói: "Đem đứa nhỏ mang về đi "
Tô Tiểu Thiến chống lại con ngươi màu đỏ của hắn, gật đầu, xoay người hướng phòng khách, Đốc Uyên lúc này vẫn ôm Minh Diễm cười ha ha.
Tô Tiểu Thiến thấy thế cũng cười, nếu không phải là Minh Diễm có một cặp mắt màu đỏ, người không biết còn tưởng cha là Đốc Uyên .
"Đốc Uyên" Cô gọi một tiếng đi tới.
"Tiểu Thiến ngươi tới rồi, oa, con nuôi của ta quá thú vị , ta quá yêu bé " hắn giơ chân bé lên, chọc bé cười khanh khách.
Tô Tiểu Thiến tiếp nhận Minh Diễm trong tay hắn, nói với hắn: "Mọi chuyện đã xử lí xong, chúng ta đều trở về đi "
"Được về thôi" hắn cười sang sảng.
Hoa Hồn Lê Ngạo nhìn nhau, nhìn nhau mà cười, bốn người đi ra bên ngoài chỉ chớp mắt liền biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
1456 chương
177 chương
10 chương
41 chương
24 chương
14 chương