Lê Ngạo mừng rỡ như điên đi đến hậu cung, hắn muốn gặp cô, điên cuồng muốn, bức thiết muốn. Nhưng mà một chân hắn còn chưa bước vào hậu cung,đã nghe được bên trong truyền ra trận trận tiếng cười vui sướng, nụ cười của hắn vào giờ khắc này co lại. Đi về phía trước, chỉ thấy ba bóng dáng ở trong vườn hoa chuyện trò vui vẻ, còn hay nâng chén hát đối, thậm chí hắn nhìn thấy cô còn vuốt ve khuôn mặt Đốc Uyên... Đã nửa đêm mà cô, còn làm những cử chỉ ái muội… Này, đây là điều hắn muốn tin tưởng sao? Này, tự hắn phải giải thích làm sao? Này, đây là kết quả hắn mong muốn sao? Giờ khắc này hắn bị lạnh lẽo bao trùm sự đau đớn,hắn Lê Ngạo há là một người sẽ vì tình cảm mà trở nên vô tri ngu ngốc? Há vì một phụ nữ mà phải chịu vũ nhục? Tô Tiểu Thiến gây nên vết thương trong tim hắn. Như vậy --- Hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng thả cô ra, xoay người, không hề lưu luyến đi khỏi đây. "Ha ha, anh thử nhìn anh xem một người đàn ông mà lại khiến hạt dưa dính vào trên mặt" Tô Tiểu Thiến giúp Đốc Uyên lấy hạt dưa ở trên mặt xuống rồi ha ha cười to. Ngày hôm sau Trời tờ mờ sáng, cửa phòng cô bị người ta thô lỗ đẩy ra. Đột nhiên xuất hiện tiếng vang làm cho cô tỉnh lại, khi thấy trước mặt mình là tứ đại nha hoàn không thể quen thuộc hơn, thì cô bình thản hỏi: "Các cô làm gì vậy?" "Xin lỗi Tô cô nương thỉnh ngài thu dọn đồ đạc theo chúng ta đi" Xuân nhi nhìn lướt qua trong phòng, sau đó ba người liền bắt đầu sửa soạn đồ đạc của cô. "Các cô làm gì vậy? Muốn tôi phải đi đâu?" Tô Tiểu Thiến nghe vậy xốc chăn lên không vui hỏi. "U Tĩnh uyển" nàng trả lời không chút biểu tình. U tĩnh uyển? Lãnh cung? Tô Tiểu Thiến đột nhiên trừng lớn hai mắt, không tin hỏi, "Lãnh cung? Các cô muốn dãn tôi đến lãnh cung?" "Hoàn cảnh ở U Tĩnh Uyển có lợi khi sinh đứa bé " U tĩnh uyển có lợi khi sinh đứa bé? Đúng vậy, viện này trong hậu cung đen tối bao trùm, lãnh cung có rất nhiều, nhưng U Tĩnh uyển nhìn rất thê lương, bởi vì thiên lý trong vòng quyết định sẽ không cho phép mang một người đến ở chung, trầm mặc vài giây, cô nhàn nhạt hỏi: "Là mệnh lệnh của hắn sao?" "Vâng" nàng không mang theo một chút do dự trả lời. Bính một tiếng, cô cảm giác được tim của mình vào giờ khắc đã nát, mặc dù cô đoán được là hắn, nhưng từ trong miệng nàng ấy nghe được đã khiến cô khó có thể tiếp thu. "Ta muốn gặp hắn" ôm một tia hi vọng cuối cùng cô muốn hỏi rõ, tại sao muốn đối với cô như thế? "Xin lỗi Tô cô nương, Minh vương nói mọi người đều được gặp, ngoại trừ cô“Xuân nhi liếc các nàng một cái, ý bảo các nàng động tác nhanh lên một chút. "Vì sao?" Cô run run hỏi. "Bởi vì cô không xứng" Xuân nhi từng chữ từng câu nói. Bởi vì cô không xứng? Bởi vì cô không xứng! Năm chữ này thật sâu đâm vào lòng của cô, hắn thực sự tuyệt tình như thế sao? Cô không rõ dưới tình huống gì hắn sẽ tuyệt tình như thế? Cô không xứng? "Tô cô nương xin mời" Xuân nhi biết cô mang thao nên mới đối xử như thế, nếu như chưa mang thai nàng nhất định sẽ đánh một phát cho bất tỉnh, mới sẽ không cùng cô dài dòng nửa ngày. Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn lại trong phòng, Lê Ngạo làm thế đến tột cùng là vì sao? Cô than nhẹ một tiếng liền theo các nàng đi ra ngoài. "Các ngươi muốn làm gì?" Vừa mới tới cửa, Hoa Hồn liền nhảy xuống đi tới trước mặt các nàng tức giận hỏi. "Chúng ta là phụng lệnh Minh vương mời Tô cô nương đổi phòng, ngươi chẳng lẽ muốn cãi lời?" Xuân nhi cũng không sợ hắn, như trước kiên định nói. "Đi đâu?" Vô ý thức hắn hỏi. "Đây cũng không phải việc mà ngài có thể xen vào, nga, còn có, Minh vương nói, từ giờ trở đi ngươi không cần ở bên chiếu cố Tô cô nương , bởi vì, Phương Đông Quỷ tướng thay thế ngươitới chiếu cố Tô cô nương rồi" Xuân nhi nói. "Cái gì?" Tô Tiểu Thiến cùng Hoa Hồn đồng thời ngây ra một lúc, hắn làm như vậy có ý gì? "Mơ tưởng" Hoa Hồn vội bước lên trước. Xuân nhi cười, nàng đối thân thủ của hắn sớm đã biết sơ lược, cho nên nàng cũng không ương ngạnh rồi khuyên: "Hoa Hồn, đây là mệnh lệnh của Minh vương, Minh Huyền trưởng lão cũng không còn cách nào, ngươi chẳng lẽ còn cứng cổ sao?" "Mặc kệ mệnh lệnh của ai, ta cũng sẽ không rời khỏi nàng" hắn lạnh lẽo nhìn Xuân nhi, hắn chết còn không sợ, còn có thể sợ cái gì? "Hoa Hồn không nên" Tô Tiểu Thiến nhìn Hoa Hồn vội vàng nói. "Tiểu Thiến, ta nói rồi mặc kệ ngươi đang ở đâu ta cũng sẽ không ly khai ngươi" hắn kiên định nói. "Không nên như vậy, ta sẽ tự chiếu cố tốt mình, huynh hãy về phủ Minh Huyền trưởng lão, ta nghĩ không quá vài ngày sẽ được ra mà" Cô cúi đầu liếc mắt nhìn bụng, đúng vậy, còn hai ngày nữa đứa nhỏ ra đời , hắn sẽ không đến mức con mình cũng bỏ mặt? "Thế nhưng..." "Nghe lời" dứt lời, cô theo các nàng đến chỗ sâu xa nhất lãnh cung. Nhìn cô rời đi, Hoa Hồn một giây sau cũng rời đi, hắn muốn đi tìm Minh Huyền trưởng lão để hỏi mọi chuyện. "Tô cô nương, ngoài cửa U tĩnh uyển có Phương Đông Quỷ gác, ngài có việc gì liền kêu y được rồi, còn có, thức ăn sau này, mỗi ngày đều sẽ có người đưa tới cho ngươi, được rồi, chúng ta đi " dứt lời, Xuân nhi đem đồ của cô ném trên giường cùng ba người rời đi. Tô Tiểu Thiến nhìn tẩm cung vắng vẻ này, trong lòng nói không nên cảm giác gì, nhìn mấy tram vòng quan gian phòng (hơi quá =.=) ngoại trừ một giường bên trong phòng không có bất kỳ vật phẩm, ngay cả ghế cũng không có, trên mặt đất toàn bộ đều là bụi, cô đi ra cửa, trong vườn hoa ngoại trừ một ít cỏ dại, cái gì cũng không. Chung quanh nơi đây đều thật hoang vắng. Các nàng nói ngoài cửa có Phương Đông Quỷ canh gác, thế nhưng ở đây cửa cách tận mấy ngàn mét, cho dù kêu rách cổ họng cũng không có người nghe được? Cô than nhẹ một tiếng, ra vườn hoa, ở đây không có nước, mà cô lại là phụ nữ có thai nhất định phải uống nước, ở đi dạo mất mấy phút sau, cô rốt cuộc tìm được một ít nước suối sạch, cô ngồi xổm người xuống múc một ít nước lên uống, ngay lúc này nước mắt cũng lặng lẽ chảy ra.