Câu trả lời của cô rõ ràng làm cho Duệ Uyên hoảng sợ không thôi, y có nghe lầm không đây? Cô vì y mà dâng cả tính mạng. “Ăn sạch tôi cũng không sao, nhưng anh nhất định phải hứa với tôi không được làm hại đến anh ấy, nếu như anh ấy có chuyện gì, chúng xà sẽ rất đau lòng rất buồn khổ.” Tô Tiểu Thiến nghĩ đến mọi người sẽ đau lòng, thì cô cũng sẽ như vậy. “Hứ, cô thật ngây thơ quá đi, cô bằng lòng vì hắn mà chết? Cô có biết bất cứ lúc nào hắn cũng đều có thể ăn sạch cô hay không hả? Cô cũng thật ngu ngốc quá đi” Đột nhiên trong lòng y có chút lăn tăn gợn sóng, y rất chán ghét cái cảm xúc kỳ lạ này, cho nên ngữ khí của y cũng bắt đầu gắt gỏng hơn. “Anh sai rồi, là anh đem sự việc nghĩ quá phức tạp rồi, chuyện gì tôi cũng không nhớ được, nhưng tôi không có ngốc, tôi đồng ý tin tưởng anh, cũng giống như đồng ý tin tưởng anh ấy vậy” Ngón tay Tô Tiểu Thiến chỉ Xà Vương đang nằm ‘hôn mê bất tỉnh’ trên mặt đất. “Cô tin hắn?” Duệ Uyên nhìn ‘bản thân’ trên mặt đất, y hoàn toàn không tài nào lý giải nổi ý của câu nói này. Tô Tiểu Thiến hít sâu một cái nói: “Phải, tôi đồng ý tin tưởng anh ấy, ban đầu khi tôi hôn mê bất tỉnh là anh ấy cứu tôi, sau khi anh ấy biết tôi bị mất trí nhớ, chưa từng ghét bỏ tôi, mà anh ấy còn thu giữ tôi, những điều này chứng tỏ anh ấy là rắn tốt, không phải là rắn xấu” Tô Tiểu Thiến cố gắng giải thích hy vọng y có thể hiểu. Duệ Uyên thật sự không tài nào nghe tiếp được nữa, y cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại cảm thấy phiền chán bất an, y hất tay nói: “Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng” Dứt lời, y liền biến mất ngay trước mắt cô. Thấy y biến mất tiêu, Tô Tiểu Thiến quỳ xuống đất lay gọi Xà Vương đầu người thân rắn. “Xà Vương, Xà Vương…” “Ồn ào cái gì? Ồn chết đi được” Tô Tiểu Thiến không ngờ rằng câu mở miệng đầu tiên khi y tỉnh lại lại là nói cô ồn chết đi được? Moá, cái tên xà yêu này có lương tâm không vậy hả! Thật là đau lòng mà! Hại cô lo lắng cả buổi trời. “Nhìn gì mà nhìn, còn không đi?” Duệ Uyên tức giận rống lên, sau đó y trườn thân thể mập mạp bắt đầu đi về phía đường về nhà, Tô Tiểu Thiến vội vàng đuổi theo. ******************** Đường phân cách linh dị ******************** Kể từ khi trải qua sự việc đó xong, Tô Tiểu Thiến rất ít khi gặp được y, nhưng công việc của cô vẫn không giảm bớt, mỗi ngày không ngừng bận rộn, giống như hôm nay vô cùng bận rộn. “Thành Thực, sao hôm nay chúng ta lại bận rộn dữ vậy?” Tô Tiểu Thiến nhịn không được kéo lấy xà yêu thật thà lần trước hỏi thăm, đồng thời cô còn đặt cho cậu ta cái tên này. “Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ không biết gì sao? Hôm nay Xà Hậu sẽ đến đó” Khuôn mặt cậu ta đầy sự hưng phấn. “Xà Hậu? Lẽ nào là vợ của Xà Vương?” Tô Tiểu Thiến mở to đôi mắt hỏi một cách hưng phấn. Thành Thực gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, rất xinh đẹp nữa đó.” “Thật vậy sao? Vậy cô ấy khi nào thì đến?” Bỗng nhiên cô vô cùng muốn gặp Xà Hậu thần bí này. “Chút nữa là đến rồi, Xà Nhi tỷ tỷ, tỷ đến đại sảnh đi, bọn họ đều đang bận bịu ở đó, tỷ đến đó thì rất nhanh sẽ gặp được Xà Hậu thôi” Thành Thực nhắc nhở nói. Tô Tiểu Thiến vội gật đầu, Xà Hậu? Cô bây giờ thật sự rất muốn gặp nha! Lúc cô đến đại sảnh thì phát hiện hoa cỏ nơi đây đều được bố trí bày biện mới hết, mọi thứ đều cho thấy hỉ khí ngời ngời, mọi người thấy cô đều chào hỏi nhiệt tình. Đúng vào lúc này, có người đến báo, Xà Vương dẫn Xà Hậu trở về. Mọi người đồng thanh hô “Xà Hậu cát tường…” Tô Tiểu Thiến đứng ở trong góc nhìn Duệ Uyên kéo thân thể mập mạp, tay dắt một nữ tử tướng mạo như hoa từ xa xa đến gần, chính vào lúc này trong phút chốc cô đột nhiên có một loại cảm giác như đã từng quen biết, vị Xà Hậu này, sao cô lại cảm thấy quen thuộc đến vậy? Ánh mắt Tô Tiểu Thiến khoá chặt vào cô, tất nhiên là bị Tĩnh Nghi phát giác, cô nghiêng người nhìn, khựng lại một lát, cái đồ xấu xí này là ai? Vì sao cô cảm thấy ả giông giống một người? Nhưng rốt cuộc là ai? Duệ Uyên tự nhiên cũng chú ý đến Tô Tiểu Thiến, đối với sự việc lần trước, trong lòng y dường như có chút vướng mắc lạ kỳ, cái loại vướng mắc này dường như có chút nói không ra nhìn chẳng thấu, bất quá, y cũng không muốn nghĩ đến, đối với việc Tĩnh Nghi tự động đến đây, y cũng chỉ coi như trò giải trí tiêu khiển mà thôi. Trong lòng mọi người đều vui mừng, chỉ cần Xà Vương thích ai, bọn họ liền thích người đó, Tô Tiểu Thiến không nói gì nhìn những thứ này, cô nhíu chặt mày, người nữ tử này có phải cô đã từng gặp qua? Duệ Uyên kéo tay Tĩnh Nghi đi đến chỗ ngồi trong đại sảnh nói: “Các vị, vị này là Tĩnh Nghi tiểu thư mọi người cũng không xa lạ gì, nàng ta à, sau này sẽ là Xà Hậu của chúng ta, hiện tại mọi người gọi nàng là Tĩnh Nghi tiểu thư được rồi, dù sao cũng chưa thành thân, chúng ta gọi Xà Hậu đối với nàng không tốt lắm, đúng không nào?” Y cười hì hì nhìn Tĩnh Nghi hỏi, nhưng trong lòng y lại khinh bỉ, Xà Hậu? Hứ, hai từ này, cái vị trí này, đời này sẽ không liên quan gì với Tĩnh Nghi. Tĩnh Nghi lạnh lùng nhìn y một cái, cái tên ghê tởm, ai muốn làm Xà Hậu của hắn? Đợi cho cô nghĩ ra được cách liền lập tức xử lý hắn liền! “Ta đã sắp xếp phòng cho nàng rồi, ta dẫn nàng đi xem” Duệ Uyên đột nhiên nói. Tĩnh Nghi liếc nhìn thân thể mập mạp của y, tâm tình của cô lập tức đóng băng, “Có sắp xếp người hầu cho ta không?” Cô lạnh lùng hỏi. Duệ Uyên cười một lát rồi nói: “Hàng vạn ‘xà nhi’ (1) nơi đây tuỳ ý nàng chọn lựa” ( (1) Xà nhi: Giải thích chút, ‘xà nhi’ ở đây chỉ ý rắn chung chung thôi, nhưng bạn Tiểu Thiến lại tưởng gọi tên bạn là ‘Xà Nhi’, nên mới có vụ bạn ấy bước ra như ở đoạn phía dưới này.) “Đến” Lời của Duệ Uyên vừa thốt ra, Tô Tiểu Thiến bỗng dưng tiến lên phía trước. “…?” Mọi người có chút sửng sốt. Tô Tiểu Thiến thấy quần chúng không hiểu, cô chỉ về phía mình, “Lẽ nào không phải gọi tôi sao?” Không phải chứ, vừa nãy cô rõ ràng nghe thấy gọi ‘Xà Nhi’ mà! “Ta muốn ả” Tĩnh Nghi đột nhiên chỉ về phía cô nói. “Không được” Duệ Uyên mở miệng cự tuyệt. Tĩnh Nghi không ngờ rằng y sẽ từ chối dứt khoát như vậy, Duệ Uyên cũng không ngờ y sẽ từ chối như vậy. “Ta là thê tử tương lai của chàng, ta muốn có một người hầu hạ chẳng lẽ cũng không được sao?” Tĩnh Nghi đối với sự từ chối của y vô cùng tức giận. “Xà Vương, tôi bằng lòng hầu hạ Xà Hậu” Không biết sao Tô Tiểu Thiến vội vàng nói, đối với Xà Hậu, cô cảm thấy rất gần gũi, cái loại cảm giác kỳ lạ này khiến cô rất muốn tìm ra nguyên nhân. “Ngươi…” Đối với Tĩnh Nghi, Duệ Uyên rõ ràng cảm thấy ả hoàn toàn không phải là loại hiền lành gì, chỉ sợ cô đi theo ả sẽ phải chịu thiệt, vậy mà cô lại không chịu hiểu.