Âm hôn lúc nửa đêm
Chương 163 : thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Hàn nhìn về phía tôi, như là cảm thấy tôi dạy hư trẻ con, hơn nữa còn thân trừ hắn ra.
Minh vương đại nhân, kia thật sự là con trai! Còn nhỏ mà! Còn chưa sinh ra thành một đứa trẻ! Anh và con trai ruột mới sáu tháng quỷ thai của anh ghen cái gì!
Tôi làm bộ không phát hiện ánh mắt của Mặc Hàn, dù sao bảo bảo là muốn hắn thân thân, lại không phải muốn tôi thân thân, làm Mặc Hàn đau đầu đi!
“Con là nam hài tử, nam hài phải tự lập tự cường.” Mặc Hàn giáo dục bảo bảo.
Bảo bảo của nhà chúng tôi trẻ nhỏ dễ dạy: “Ba ba, con sẽ tự lập tự cường! Thân thân! Thân thân!”
Mặt của Mặc Hàn đen lại.
Minh vương đại nhân, nhi tử muốn anh thân, có cái gì phải xấu hổ.
Bảo bảo có thể mở miệng nói chuyện trước, anh lại không phải kích động không muốn thân.
“Ba ba, con cũng muốn thân thân… Vì sao ba lại thân mẹ? Vì sao vì sao?” Bảo bảo cảm thấy không công bằng, mẹ là tâm can bảo bối của ba ba, nó cũng vậy! nó cũng muốn thân thân!
Mặt Mặc Hàn càng đen.
Cảm nhận được ánh mắt tôi xem kịch vui, Mặc Hàn cho cái ánh mắt “Toàn thân trên dưới của nàng nơi nào hắn không thân qua, dù sao cũng vẫn là thân nàng” lại đây, tôi làm bộ không thấy được.
Giãy giụa, vẫn cúi đầu ở hôn thân thân ở trên bụng tôi một chút.
Tôi cảm nhận được tiểu gia hỏa còn dán gương mặt lên, được môi minh vương đại nhân thơm một cái.
Con trai thắng tuyệt đối!
Tiểu gia hỏa này càng thêm hưng phấn: “A a a! Thân đến ba ba! Mẹ, chờ con sinh ra, con cũng thân mẹ!”
“Được!” Con trai thật hiếu thuận.
Trong ánh mắt Mặc Hàn, vị dấm càng giống phi kiếm bắn ra.
“Con đi ngủ đi.” Mặc Hàn nói với bảo bảo, cảm thấy tiểu gia hỏa này bóng đèn quá sáng.
Bảo bảo bất mãn nói: “Nhưng con mới tỉnh… Ba ba, con ngủ rất lâu rồi, hiện tại một chút đều không muốn ngủ!”
Không sai, ba con phát rồ để con ngủ hai ngày hai đêm.
Ngủ lâu như vậy, Mặc Hàn cũng không lại thi chú hôn mê cho tiểu gia hỏa, chỉ có thể ôm lấy tôi nằm ngã xuống phía trên biển hoa Mạn Châu Sa Hoa, người một nhà nói chuyện trời đất, trong chốc lát nói đến thơ ấu của tôi trong chốc lát lại giật nhẹ tương lai của bảo bảo.
Tiểu gia hỏa ngủ khi nào tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ dần dần, nó đã không lên tiếng.
Mặc Hàn nhanh chóng đánh một đạo pháp lực vào, bảo đảm bảo bảo sẽ không tỉnh lại ở trên đường, gấp không chờ nổi đè ở trên người tôi.
Động tác nhanh như vậy, nói hắn vừa mới luôn không nhớ thương việc này khẳng định là giả!
Che lại eo già tỉnh lại trong lòng Mặc Hàn cũng không biết là khi nào.
Lúc trở lại Minh Cung, kiệu liễn của Mặc Uyên vừa lúc đi ra ngoài, tôi nhớ tới chuyện Mặc Hàn muốn khôi phục ký ức, hỏi: “Anh không đi tìm Mặc Uyên hỏi một chút ký ức anh mất đi sao? Hắn có thể biết đến.”
“Hắn cũng nói không rõ.” Mặc Hàn nói, hiển nhiên hắn đã nói qua chuyện này với Mặc Uyên.
Tôi do dự một chút, nói: “Mặc Hàn, có chuyện em quên nói với anh… Em giống như mơ thấy kí ức của anh… Nhưng không biết là thật hay giả. Mặc Uyên nói trước kia lúc dung hồn, Cơ Tử Đồng từng chế tạo ảo cảnh cho em, cho nên chuyện lần này em cũng không xác định.”
“Là cái gì? Quan trọng sao?” Mặc Hàn hỏi.
Tôi muốn nói là không quan trọng, nhưng dù sao cũng là ký ức của Mặc Hàn, vẫn để chính hắn đi phán định thì tốt hơn. Dựa theo phương pháp lần trước Mặc Hàn dậy, tôi để cái trán ở trên trán hắn, truyền bộ phận ký ức kia cho hắn.
Mặc Hàn rất nhanh tiếp thu toàn bộ ký ức, nhíu mày, nói: “Có lẽ có thể đi hỏi Lăng Tuyền Ki một chút, đoạn ký ức này là thật hay là giả.”
Nói là làm, trở lại tẩm cung, chúng tôi gọi Lăng Tuyền Ki tới.
Nghe nói là Mặc Hàn muốn gặp nàng, Lăng Tuyền Ki còn có chút sợ hãi. Chờ biết tôi cũng ở phía sau, nàng lại yên tâm ba phần, đi theo Hồng Quỷ tới.
Tôi cảm thấy ngoài ý muốn với tín nhiệm của nàng.
Tôi tự tay pha cho nàng ly trà, Mặc Hàn đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lần đầu tiên ngươi và Cơ Tử Đồng gặp mặt, ta muốn xem ký ức một lần.”
Lăng Tuyền Ki không rõ nguyên do nhìn về phía tôi, tôi gật đầu với nàng, tuy nàng không vui, với cưỡng ép của Mặc Hàn, vẫn là cho chúng tôi nhìn ký ức.
Phái người đi cầm gương tới, Lăng Tuyền Ki ném quỷ khí mang theo ký ức vào trong gương, chúng tôi đã thấy được hình ảnh nàng và Cơ Tử Đồng khi mới gặp.
Trừ bỏ góc độ khác nhau, hình ảnh tôi nhìn thấy giống nhau như đúc.
Vậy nói cách khác, kia thật sự là ký ức của Mặc Hàn.
Nhưng vì sao tôi có thể nhìn thấy ký ức của Mặc Hàn?
Tôi vẫn là không rõ.
Lăng Tuyền Ki bên kia thu hồi ký ức, bất mãn nói: “Ký ức của nữ nhân này có cái gì đẹp? Nghe Mặc Uyên nói, nàng còn sống trở lại?”
Mặc Hàn không để ý đến nàng, Lăng Tuyền Ki lại nhìn về phía tôi, tôi gật đầu với nàng.
Lăng Tuyền Ki lập tức không được vui, hận sắt không thành thép nhìn tôi một cái, lại ý bảo tôi nhìn về phía Mặc Hàn, ý vị tiểu kĩ nữ xem trọng nam nhân ngươi đừng để bị đoạt.
Tôi trịnh trọng gật đầu, cảm thấy ở trên vấn đề của Cơ Tử Đồng, Lăng Tuyền Ki và tôi còn xem như chung kẻ địch.
Áp suất thấp của Mặc Hàn với nàng quá lớn, Lăng Tuyền Ki nhân lúc còn sớm rời đi.
“Mặc Hàn, vì sao đoạn ký ức kia, anh không nhớ rõ?” Tôi vẫn cảm thấy việc này rất quái dị.
Mặc Hàn suy nghĩ một hồi lâu, không nghĩ ra kết quả.
Tôi thở dài: “Muốn hỏi Mặc Uyên một chút hay không?”
Mặc Hàn gật đầu, rất nhanh Mặc Uyên cũng đến đây, ý bảo vì sao Mặc Hàn lại thế, Mặc Uyên cũng là một mảnh mờ mịt.
“Ngay từ đầu ta cũng không biết ca ta mất trí nhớ…” Mặc Uyên gặm cánh gà ngâm ớt tôi mới để Hồng Quỷ mua tới nói.
“Trước phong ấn tất cả đều bình thường?” Mặc Hàn hỏi.
Mặc Uyên gật đầu.
Đó chính là lúc phong ấn xảy ra vấn đề?
Tôi lanh mồm lanh miệng: “Vì sao Mặc Hàn sẽ bị phong ấn?”
Sắc mặt của Mặc Uyên mất tự nhiên chút, hắn nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nói: “Nói đi.”
Suy tư một hồi lâu, Mặc Uyên vạch xuống một đường kết giới.
Hắn nhìn chúng tôi, vươn tay ra, đột nhiên đâm vào trái tim mình.
Tôi và Mặc Hàn đều là cả kinh, đã nhìn thấy Mặc Uyên đào nội đan của mình ra.
Trên nội đan kia truyền đến quỷ khí tinh thuần nồng đậm, nhận được đó là hơi thở của Mặc Uyên, nhưng hơi thở của Mặc Hàn lại cũng không nhẹ.
Cho dù bọn họ là anh em ruột, nội đan của Mặc Uyên cũng không nên có hơi thở của Mặc Hàn.
Tôi khó hiểu nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn như là rõ cái gì đó, khuôn mặt trầm xuống hỏi Mặc Uyên: “Nội đan của ngươi đâu?”
Không phải ở trên tay Mặc Uyên sao?
Tôi càng thêm mê mang.
Trên mặt Mặc Uyên lộ ra khó chịu và áy náy, thật mất mặt thấp giọng nói: “Bị lừa đi rồi…”
Cho dù ngươi ngốc cũng không ngốc đến mức ngay cả nội đan đều bị lừa đi chứ! Hơn nữa, bị lừa đi rồi, viên nội đan trên tay Mặc Uyên kia lại là sao lại thế này?
Mặc Hàn lập tức nổi giận: “Ai lừa? Sao lại thế này!”
Mặc Uyên lẩm bẩm nhẹ giọng nói: “Còn có thể là ai? Còn không phải là nữ nhân Cơ Tử Đồng kia…” Hắn nói xong nhìn Mặc Hàn một cái, như vẫn rất để ý địa vị của Cơ Tử Đồng ở trong lòng Mặc Hàn.
Mặc Hàn cũng đã cọ một tiếng đứng lên, nhấc chân muốn lao ra.
Mặc Uyên thu nội đan vào trong cơ thể, vội vàng đuổi theo: “Ca, ngươi đi đâu?”
“Giúp ngươi đoạt nội đan lại!”
“Đều đã ba ngàn năm, nội đan của ta đã sớm bị nàng luyện hóa rồi, đi cũng vô dụng!” Mặc Uyên kéo lại hắn.
Lúc này bước chân của Mặc Hàn mới dừng lại, đè tức giận lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Mặc Uyên nhìn tôi một cái, như là cảm thấy tôi ở đây, hắn không thể nói.
Mặc Hàn cũng không để ý đến hắn: “Hiện tại nói!”
Mặc Uyên bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Đêm trước các ngươi kết hôn, Cơ Tử Đồng gạt ta nói ngươi bị thương nặng, muốn nội đan của ta mới được, ta đã cho…”
Mặc Hàn lại kết hôn với Cơ Tử Đồng!
Cả người tôi đều không tốt!
Nếu không phải còn đau lòng Mặc Uyên không có nội đan, đoán chừng Mặc Hàn tức lại hành hung một trận.
Tức giận rất nhiều, Mặc Hàn cũng chú ý tới hai chữ “Kết hôn” Mặc Uyên nói, lo lắng nhìn về phía tôi.
Tôi né tránh ánh mắt hắn.
Mặc Hàn trừng mắt nhìn Mặc Uyên lắm miệng một cái, đi trở về đến bên người tôi, Mặc Uyên kịp thời nói: “Nhưng các ngươi hôn không kết thành! Không kết thành! Không phải là phu thê! Ca ta vẫn là độc thân!”
Hắn cố tình cường điệu một câu.
“Không kết thành.”Mặc Hàn cũng ngồi xổm bên người tôi lặp lại một lần.
Tôi “a” một tiếng, không nói nữa, không kết thành cũng là động tâm tư kết hôn, cảm giác mình hiện tại như là một tiểu tam, thật chán ghét chính mình!
“Mộ Nhi…”
“Em không sao!”Tôi khẩu thị tâm phi.
Mặc Hàn duỗi tay muốn ôm tôi, bị tôi tránh ra.
Lại ngốc xuống, tôi sợ tôi làm ra chuyện gì đó làm mình hối hận, vội vàng từ trên đệm ngồi dậy: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
“Ta bồi nàng.” Mặc Hàn lập tức nói.
“Không cần.”Tôi nhanh chóng từ chối, dẫm Mặc Uyên một chân đã một người đi ra khỏi tẩm cung, từ xa nghe thấy Mặc Uyên đang oán giận tôi không xì hơi với Mặc Hàn mà đến phát hỏa với hắn.
Nhưng đi ở trên đường lát đá yên tĩnh trong Minh Cung, một mình càng đi càng cảm thấy khổ sở.
Bất tri bất giác đi vào trong hoa viên, Mặc Uyên thiếu đánh vòng tới phía trước tôi.
“Tránh ra!” Tôi tức giận nói.
“Đại tẩu, ngươi phải lòng dạ hẹp hòi như vậy hay không?” Mặc Uyên một bộ dáng xem thường người.
“Liên quan gì đến chuyện của anh!Tránh ra!”Tôi lòng dạ hẹp hòi đấy! Tôi đều nhanhđược làm tiểu tam, tôi còn rộng lượng cái cầu!
Mặc Uyên liếc mắt tôi một cái, bỗng nhiên rót vào một đạo quỷ khí ở giữa mày tôi, một hình ảnh hiện lên ở trong đầu tôi.
Là ký ức của Mặc Uyên.
Mặc Hàn đã mất tích ba ngày, Mặc Uyên tự chuẩn bị hôn lễ cho hắn nghe nói nơi dung nham xuất hiện tung tích của Mặc Hàn, nên vội vàng đuổi qua.
Khắp nơi dung nham, chỉ có Cơ Tử Đồng bị thương.
“Ca ta đâu?”Mặc Uyên bắt lấy Cơ Tử Đồng lập tức hỏi.
“Mặc Hàn trọng thương… Hôn mê… Ta là ra tới cứu hắn… Hắn nói nội đan của ngươi có thể…” Cơ Tử Đồng khó khăn nói.
Mặc Uyên nhíu mày, dù sao cũng là nội đan của hắn,hắn lại luôn không thích Cơ Tử Đồng, nàng nói ra lời này, luôn làm hắn hoài nghi.
Thấy Mặc Uyên chần chờ, Cơ Tử Đồng phun ra một búng máu, lấy ra một đóa Mạn Châu Sa Hoa màu đen: “Mặc Hàn nói, nhìn thấy cái này ngươi sẽ tin tưởng. Hắn chỉ cần nội đan của ngươi là khôi phục thương thế, thương thế khỏi hẳn sẽ trả nội đan cho ngươi,ngươi không tin ta, chẳng lẽ còn không tin Mặc Hàn sao?”
Lời còn chưa dứt, một bên đột nhiên nhảy ra ba con quỷ binh, không khỏi phân trần tấn công tới chỗ bọn họ.
Mặc Uyên mang Cơ Tử Đồng rời đi, quỷ binh đuổi theo, hắn cũng chưa kịp đi xem xét đóa hoa kia là thật hay giả, đã nghênh chiến với quỷ binh.
Dưới kích đấu, Mặc Uyên rất nhanh thu thập các quỷ binh.
Trở lại bên người Cơ Tử Đồng, đóa Mạn Châu Sa Hoa màu đen kia đã xuất hiện khe nứt. Mặc Uyên thầm nghĩ không ổn, nếu hoa kia vỡ vụn, Mặc Hàn cũng phải nguyên thần đều diệt.
Hắn vốn định muốn cho Cơ Tử Đồng dẫn đường, tự mình đi qua chữa thương cho Mặc Hàn. Nhưng lại có một đám quỷ binh xuất hiện, cuốn lấy hắn.
Trình độ hoa vỡ vụn tăng thêm, Cơ Tử Đồng liều mạng kêu cứu với Mặc Uyên, nghe được Mặc Uyên tâm phiền ý loạn.
Giải quyết ba con quỷ binh cách gần nhất, Mặc Uyên nhìn hoa sắp vỡ vụn kia, nghĩ hai ngày trước nữ nhân này còn nói đã muốn kết hôn với lão ca của mình, người ca hắn nhìn trúng, hẳn là sẽ không lừa hắn, cắn răng móc nội đan của mình ra cho Cơ Tử Đồng.
“Nói cho ca ta, ta trở lại u minh chờ hắn!” Nói xong, lại liên tiếp quỷ binh xông ra, Mặc Uyên rút kiếm đón chào, Cơ Tử Đồng nhân cơ hội chạy trốn.
Hình ảnh lại vừa chuyển lần nữa, Mặc Uyên bị thương một đường chạy trốn tới một chỗ vực sâu, đi ngang qua một tấm bia đá, bên trên âm trầm viết hai chữ “Hàn Uyên”.
Thấy chính mình rốt cuộc về tới nơi này, cuối cùng Mặc Uyên thả chút tâm.
Chính là, phía sau rất nhiều quỷ binh đã đuổi lại đây.
Mặc Uyên vọt vào Hàn Uyên, quỷ binh đuổi lại đây, tốc độ chậm xuống.
Đã không có nội đan, Mặc Uyên bị nhiều quỷ binh vây côngnhư vậy, duy trì đến bây giờ đã là cực hạn.
Dưới chân vướng một cái, hắn vô lực ngã xuống, mắt thấy cây búa quỷ binh muốn rơi xuống, Mặc Uyên suy tư mình chết ở trong giới Hàn Uyên, còn có thể hóa hình hay không. Nếu có thể, vậy lần sau hóa hình phải tốn bao nhiêu năm.
Đangmiên man suy nghĩ, một thanh trường kiếm chặn cây búa kia, lại đánh lùi quỷ binh.
Mặc Uyên ngạc nhiên nhìn người tới, lại là Mặc Hàn, không khỏi đại hỉ.
Mặc Hàn giải quyết một ít quỷ binh cách gần, quay người lui trở lại bên người Mặc Uyên chữa thương cho hắn, nhíu mày hỏi: “Nội đan của ngươi đâu?”
Mặc Uyên ngẩn người: “Cho ngươi…”
Mặc Hàn khó hiểu: “Ta muốn nội đan của ngươi khi nào?”
“Là Cơ Tử Đồng nói ngươi bị thương nặng muốn nội đan của ta… Nàng nói dối?” Giờ phút này trong lòng Mặc Uyên ngàn vạn con ngựa đang gào thét lao nhanh qua.
“Mấy ngày nay ta vẫn luôn bế quan ở Hàn Uyên, chưa bao giờ đi ra ngoài.”Mặc Hàn nhíu mày đánh giá Mặc Uyên, mang hắn vào chỗ sâu Hàn Uyên, bên cạnh một đạo vực sâu.
Mặc Uyên bị ngu xuẩn của mình muốn khóc, hơn nữa pháp lực mất đi hiệu lực, cái gì cũng đều không làm được.
Mặc Hàn đột nhiên lấy ra nội đan của mình, rót vào trong cơ thể Mặc Uyên.
“Ca……” Mặc Uyên ngạc nhiên.
Mặt Mặc Hàn không biểu tình: “Nàng là ta mang vào Minh Cung, hại ngươi, ta cũng có lỗi. Hiện tại, ta trở về giải quyết việc này,nếu có thể lấy nội đan ngươi về, chúng ta lại đổi nội đan trở về,nếu không thể...”
Mặc Hàn nhìn vực sâu bên cạnh hai người: “Vậy vạn năm sau gặp lại.”
Nói xong, cũng mặc kệ Mặc Uyên, Mặc Hàn phong bế hơi thở Mặc Uyên, ném hắn vào bên trong vực sâu.
Vực sâu u minh là nơi hắn và Mặc Uyên ra đời,quỷ khí nơi đó với bọn họ mà nói là đồ bổ chữa thương tốt nhất.
Hồi ức chỉ đến đây, suy nghĩ của tôi trở lại hiện tại, cuối cùng hiểu rõ trên viên nội đan kia của Mặc Uyên, vì sao hơi thở của Mặc Hàn sẽ nặng như vậy.
“Sao anh có thể ngu đến nước này?” Nếu không phải đánh không lại hắn, tôi cũng muốn đánh chết Mặc Uyên em trai ngu xuẩnnày.
Chuyện này Mặc Uyên đuối lý, không cãi với tôi, chỉ là cường điệu nói: “Cho nên ngươi xem, ca ta không kết hôn với nữ nhân kia, ngươi ghen cái gì?”
“Ai ghen tị? Không kết hôn không phải là giăng đèn kết hoa! Tôi đã thấy bộ dáng bọn họ kết hôn!”
Tôi chính mình nói cũng sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấyký ức hoặc ảo cảnh của Cơ Tử Đồng, thật sự là Cơ Tử Đồng mặc áo cưới màu đỏ rực…
Tràng mộng cuối cùng kia, là Cơ Tử Đồng bị Mặc Hàn giết.
Lúc ấy, tôi cho rằng người trong mộng chính là tôi, còn tức giận với Mặc Hàn, là hắn tới dụ dỗ tôi.
Dựa theo tính tình của Cơ Tử Đồng, nàng không có khả năng sẽ cho tôi xem hình ảnh Mặc Hàn không tốt với nàng, tràng mộng kia không phải ảo cảnh nàng ta chế tạo.
Như vậy, thật sự sẽ là ký ức của nàng ta sao?
Thấy tôi vẫn luôn không nói gì, Mặc Hàn âm thầm tránh ở phía sau rốt cuộc không nhịn được đi ra.
“Mộ Nhi, không có kết hôn với nàng, thê tử của ta chỉ có nàng.” Hắn nắm chặt cổ tay của tôi, rất sợ tôi hất hắnra.
Tôi nhìn Mặc Hàn, cảm thấy mình làm kiêu,nhưng đột nhiên phát hiện lúc trước chồng mình và một cô gái khác muốn kết hôn, trấn định tự nhiên mới càng có vấn đề đi!
Tôi bĩu môi: “Hôn thư cũng không có, em mới không phải đâu…”
“Có hôn thư!” Mặc Hàn nói xong đã biến ra một cái hộp cấm chế cường đại rơi xuống, nghĩ đến là sợ chuyện lúc trước lại trình diễn lần nữa.
Hắn mở hộp ra, mở ra hôn thưbên trong cho tôi xem: “Xem, hôn thư của chúng ta, ta lại thêm tốt rồi.”
Tôi bĩu môi, thôi miễn cưỡng cho Mặc Hàn qua một cửa này.
Tôi hỏi Mặc Uyên: “Vậy cuối cùng việc này là xong việc như thế nào?”
“Nữ nhân kia đã chết, ta cũng không có nội đan, ca ta trọng thương…” Mặc Uyên nói xong áy náy nhìn Mặc Hàn: “Vì làm hắn mau chóng khôi phục thương thế, ta đã phong ấn hắn…”
Xem ra lúc trước chúng tôi đoán không sai, phong ấn Mặc Hàn thật sự là dùng để chữa thương cho hắn.
Về phần sau đó tôi ở chỗ Tiểu Duy nghe được bát quái cẩu huyết truyền lưu ba ngàn năm kia, đều là sau đó có quỷ khác nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Bởi vì cảm thấy thẹn với Mặc Hàn, Mặc Uyên cũng vẫn luôn không đi quản.Huống chi, hắn cũng cảm thấy tin tức Mặc Hàn trọng thương không truyền ra càng tốt.
Mặc Hàn đều không có một chút ấn
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476423.png" data-pagespeed-url-hash=31066819 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
92 chương
518 chương
8 chương
22 chương