Âm Hoàng

Chương 7

Mất ngủ cả một đêm. Thân thể rõ ràng mỏi mệt đến nỗi lồng ngực cũng có chút đau đớn, lại như thế nào cũng không thể thuận lợi đi vào giấc ngủ. Người đàn ông thất thần nhìn quạt trần rỉ sắt loang lổ phía trên đỉnh đầu, y đã lăn qua lăn lại đổi tư thế cả đêm nhưng vẫn như trước không thể xua tan ánh mắt băng lãnh lưu lại trong đầu lúc ban ngày kia đi. Bị Lăng Nhất Quyền bắt gặp y quần áo không chỉnh ở cùng một người đàn ông khác, địa điểm còn là hành lang ngoài phòng khách sạn…… Loại tình huống này, thấy thế nào cũng thật dễ dàng gợi ra hiểu lầm đi? Hơn nữa, hướng hiểu lầm… nếu nghĩ về hướng xấu, đại khái sẽ là…… Y ở trong lòng đứa trẻ kia, sẽ biến thành một lão già không hề “Tiết tháo”, sinh hoạt hỗn loạn? Thật sự là…… Không xong đến độ không thể hình dung! Nhưng nếu y cố ý giải thích với đứa trẻ kia, lại có cảm giác tự chui đầu vào rọ. Dù sao, y đúng là…… Mà ánh mắt ngay lúc đó của Lăng Nhất Quyền cũng tinh tường biểu lộ thái độ của cậu, cậu chán ghét loại người này. Ngay cả bản thân Bạch Thiên Nghiêm cũng không nguyện ý thừa nhận, nguyên nhân lớn nhất khiến y mất ngủ, là đến từ cô gái bên cạnh Lăng Nhất Quyền. Cô gái kia có một vẻ đẹp tự nhiên, tuy đã nhìn quen các loại mỹ nhân ở giới nghệ sĩ, nhưng y cũng rất ít gặp người xinh đẹp trong sáng như vậy. Hơn nữa luồng khí ám muội qua lại giữa hai người, dù là ai thấy cũng sẽ rõ ràng quan hệ giữa bọn họ cũng không phải loại bình thường. Y không phải không nghĩ tới bên cạnh Lăng Nhất Quyền sẽ có người nào, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, lực trùng kích vẫn lớn đến mức khiến lòng y sinh ra một sự khủng hoảng không rõ. Hoảng hốt đến mức…… không biết làm sao. Thở dài một hơi, người đàn ông vẻ mặt có chút mỏi mệt ngồi dậy, sờ soạng điếu thuốc ngậm trong miệng, lại quên châm lửa. Y hoảng hốt, uể oải. Dù có trốn tránh như thế nào, y đối với đứa trẻ kia vẫn thủy chung ôm một loại tình cảm khó có thể diễn tả. Từ khi chia ly, trong khoảng thời gian dài như vậy, y cũng chỉ đơn thuần chú ý hướng đi của đứa trẻ kia. Tựa như một fan cuồng nhiệt, sưu tầm từng dấu vết của đứa trẻ kia trên bước đường trưởng thành. Nhưng cho tới bây giờ, cùng với tháng ngày tích lũy, phân tình cảm này lắng đọng càng ngày càng thâm sâu, lại không biết tự khi nào đã biến chất. Tuyệt không thể…… bị cái đứa trẻ kia phát hiện. Vò nát điếu thuốc trong tay, Bạch Thiên Nghiêm giương mắt nhìn nhìn ánh dương từ phía chân trời ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng thì thầm. Vì cả đêm không thể đi vào giấc ngủ nên Bạch Thiên Nghiêm dứt khoát rời giường sớm, nấu mì tôm với trứng gà xem như bữa sáng. Đột nhiên nhớ tới Lăng Nhất Quyền khiết phích, vì thế lại xoay người tiến vào phòng tắm tắm rửa. Đến khi mặc tây trang xuống lầu, thời gian cũng còn quá sớm. Nơi Bạch Thiên Nghiêm ở là một khu dân cư rất cũ, trên bức tường dọc theo cầu thang nơi nơi đều là vết ố đen cùng mấy tờ rơi quảng cáo, có vài chỗ còn nổi mốc meo. Hơn nữa giữa cầu thang thường xuyên có rác rưởi chồng chất nên trong không khí có mùi không tốt lắm. Nhưng hoàn cảnh ác liệt này chưa từng khiến Bạch Thiên Nghiêm sinh ra ý tưởng rời đi, vì tiền thuê rất rẻ. Khi đi tới lầu 4, Bạch Thiên Nghiêm đột nhiên nghe thấy một gian phòng thuê bên phải truyền ra tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ và tiếng mắng hung tợn của một gã đàn ông. “Van anh, không cần lấy tiền đi, đây là tiền thuốc men của con. Tôi rất vất vả mới gom góp được ……” “Cút ngay!” Một tràng tiếng tát tai nặng nề truyền ra, tiếp đến là tiếng va chạm, có vẻ như người phụ nữ kia bị xô ngã ra sau đụng vào đồ đạc: “Cút! Mới lấy một chút tiền của mày, mày đã khóc sướt mướt, không có tiền mày không đi gom nữa à?” “Anh đúng là không phải người? Kia cũng là con của anh mà……” Tiếng người phụ nữ thê lương trở nên bén nhọn, hiển nhiên là thương tâm đến cực điểm, âm cuối cũng tiêu thất mất. “Cút! Ai biết tiểu súc sinh này có phải của lão tử hay không! Hơn nữa, một tiểu súc sinh có quan trọng bằng nợ cờ bạc của tao không? Lão tử nếu như bị người cắt ngón tay, đánh gãy chân, chừng này của mày cũng không đủ! Đi! Cút ngay!” Vừa mắng, gã đàn ông tựa hồ muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị người phụ nữ khóc lóc níu lại, nhất thời quay đầu lại là một trận quyền cước. Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi nghe, rồi sau đó trầm mặc xuống lầu. Y một bên xuống lầu, một bên bất động thanh sắc xả caravat xuống, tháo mấy cúc áo sơ mi. Dưới cổ áo rộng mở, ẩn ẩn một lồng ngực nam tính trơn nhẵn và rắn chắc mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Rốt cục, gã đàn ông lầu 4 đá văng người phụ nữ, một bên mắng một bên đếm tiền xuống lầu. Nương ánh sáng chiếu qua lỗ thông gió, có thể nhìn ra gã đàn ông ước chừng ngoài bốn mươi, khuôn mặt khô vàng đáng khinh, một đạo vết sẹo dữ tợn nằm ngang kéo từ gò má trái qua má phải, hiển nhiên cũng không phải người lương thiện. Gã đi tới đi lui, lại bị một người đàn ông từ dưới lầu đi lên đụng vào, vừa mới mắng một chữ “thiết”, liền bị bóp cổ hung hăng ấn ở trên tường. Gã đàn ông diện mạo đáng khinh này bị đâm khiến sau lưng sinh đau, có chút hoảng sợ nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu _ là Bạch Thiên Nghiêm vừa nãy mới quay lại. Bạch Thiên Nghiêm đầu tiên là chậm rì rì rút ra một điếu thuốc, châm lửa, một đôi mắt âm trầm, từ trên xuống dưới đánh giá gã một lát, sau đó híp mắt, khinh miệt phun khói vào mặt gã. Gã đàn ông đáng khinh run lên, dũng khí nổi lên vừa định lên tiếng chất vấn, một bàn tay liền hướng mặt gã bay tới, tiếng vang lớn đến độ phảng phất như cả gian lầu đều rung chuyển. “Gia cho mi nói chuyện sao?” Tát người xong, ngữ điệu Bạch Thiên Nghiêm không nhanh không vội lộ ra một phần ngoan độc khiến người phát lạnh: ” Bang phái nào? Đụng vào gia không biết giải thích sao!” Gã đàn ông đáng khinh trừng lớn hai mắt, thần sắc cư nhiên mang theo sợ hãi. “Đại, đại ca, tiểu nhân không phải cố ý đụng.. đụng vào ngài, thật xin lỗi…… Tiểu nhân là thủ hạ anh Hoàng — ” Gã đàn ông đáng khinh cố ý nói ra tên một nhân vật có tên tuổi ở gần đây để trấn áp đối phương. “Oh? Thì ra là thủ hạ của Tiểu Hoàng.” Bạch Thiên Nghiêm híp mắt lộ ra vẻ đã sáng tỏ nhưng trong mắt hoàn toàn không thấy bất kỳ kiêng kị gì, ngược lại càng phát ra khinh miệt, khóe miệng mỉm cười, lại phun một ngụm khói vào gã đàn ông: “Ta đây có cần phải mời Tĩnh Trầm bảo Tiểu Hoàng quan tâm thật kỹ tới mi hay không?” “Đừng, trăm ngàn lần đừng!! Tôi quỳ xuống xin ngài!! Trăm ngàn không cần kinh động Tĩnh ca!!” Gã đàn ông đáng khinh lúc này thực sợ hãi, Tĩnh Trầm…… Kia chính là thiếu đương gia chiếm địa vị vương giả trong số băng đảng xã hội đen tại thành phố này đó! Bạch Thiên Nghiêm chỉ cười, nhưng trong nụ cười ẩn dấu sát khí cùng tàn nhẫn, khiến gã đàn ông đáng khinh không tự chủ được bắt đầu run rẩy. Chỉ thấy Bạch Thiên Nghiêm không chút để ý lấy xuống điếu thuốc trong miệng, đem điếu thuốc chậm rãi dặm ở……. trên tường bên cạnh mặt gã đàn ông đáng khinh. “……” Người sau sợ tới mức ứa mồ hôi lạnh, đứng ngây người, động cũng không dám động. “Đừng để ta nhìn thấy mi ở đây nữa, cút.” Rất tự nhiên giật lấy xấp tiền trong tay gã đàn ông đáng khinh, Bạch Thiên Nghiêm thẳng lưng, mặt không chút thay đổi, ngữ khí lạnh lùng nói. “Dạ! Dạ!” gã đàn ông đáng khinh giống như nhận được đại xá, làm sao còn dám dừng lại, cơ hồ là vắt giò lên cổ chạy ra khỏi khu nhà cũ nát, sau này có cho gã mười lá gan cũng không dám đến đây nữa. Bạch Thiên Nghiêm thấy gã đi rồi, cũng thả lỏng biểu tình trên mặt, khôi phục bộ dạng mặt than vô hại, sửa sang lại quần áo một chút mới cầm tiền đi lên lầu 4. Kỳ thật y căn bản không biết cái gì Tĩnh Trầm với Hoàng ca, chỉ là khu dân cư này cách âm thật quá kém, đôi khi có thể nghe được một ít chuyện phiếm với bát quái. Trong đó, tên “Tĩnh Trầm” đó lại khiến cho những người này sợ hãi. (chậc, thực mong mau gặp đc a nga *mắt sáng quắc*) Phải nói là khiến cho bọn họ sợ hãi nhất. Tên này rất hữu dụng _ Bạch Thiên Nghiêm thản nhiên nghĩ, sau đó vào gian phòng ở lầu 4 kia, đưa tiền cho người phụ nữ khóc đến muốn ngất xỉu. Đại khái hơn ba mươi ngàn tiền mặt. Số tiền này bao gồm cả mồ hôi lẫn nước mắt, vì vậy bất luận kẻ nào cũng không có tư cách làm bẩn. Trong đó còn có năm trăm nguyên mà Bạch Thiên Nghiêm vừa mới kẹp vào. Tuy không nhiều, nhưng y chỉ có ven vẹn chừng đó tiền mặt. Lúc gã đàn ông đánh người phụ nữ, y không trực tiếp lập tức ngăn lại, chính vì y có suy xét kỹ càng. Nếu trực tiếp ra mặt giúp cô, những ngày sau này của người phụ nữ tất nhiên sẽ không tốt, thậm chí còn có thể bị gã đàn ông đó viện nhiều lý do trả thù nhiều lần. Cho nên y lựa chọn sắm vai nhân vật ngoan độc, lấy thủ đoạn đen ăn đen, cá lớn nuốt cá bé giúp cô xử lý ổn thỏa. Từ chối người phụ nữ kia đưa cho y một ít tiền, Bạch Thiên Nghiêm nhìn nhìn đồng hồ, xoay người liền đi làm. Khi tới công ty vẫn sớm hơn giờ vào ca nửa tiếng, nhưng người mới đến cũng đã không ít, lại không có người để ý Bạch Thiên Nghiêm mặc dù y có chủ động chào hỏi. Mọi người đối với y hiển nhiên so với hôm qua càng thêm địch ý. Bạch Thiên Nghiêm  tuy có hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá để ý, cà thẻ trước thang máy mà Lăng Nhất Quyền chuyên dùng, rất nhanh đã đến văn phòng tầng cao nhất. Nghênh đón y là một trận lãnh hương thản nhiên bay tới. Văn phòng thoạt nhìn rất khí phái, bên trong có phòng nghỉ và phòng ghi âm riêng, phong cách trang hoàng đơn giản đen trắng giao hòa, ngay chỗ ngồi được khảm hoa văn màu vàng, lộ ra một cỗ ngạo mạn cao quý. Từ cửa sổ kính cực lớn kéo dài sát đất nhìn ra ngoài, cả thành phố đắm chìm trong nắng sớm đều phủ phục dưới chân mình. Đây là nơi Lăng Nhất Quyền làm việc. Bất quá khiến Bạch Thiên Nghiêm thả lỏng đó là bàn làm việc của y và văn phòng Lăng Nhất Quyền cách một cửa thủy tinh, cũng sẽ không trực tiếp mặt đối mặt. Y không muốn rời xa cậu, lại không muốn đối mặt sự băng lãnh của Lăng Nhất Quyền. Nhiệm vụ hôm nay của Bạch Thiên Nghiêm là làm quen với các loại tài liệu của công ty Hồng Vũ, nhất là Lăng Nhất Quyền này. Vì thế, y mở máy tính ra. Lúc này, một tiếng chuông “Đinh!” vang lên, cửa thủy tinh khắc hoa tự động mở ra hai bên, Lăng Nhất Quyền một thân thường phục kiểu Anh màu trắng gạo đi đến. Khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo đến mức không giống người thật, cùng với mái tóc tuyết trắng. Mỗi lần nhìn thấy Lăng Nhất Quyền như vậy, lại khiến Bạch Thiên Nghiêm có loại cảm giác không chân thật, như rơi vào trong mộng. “Quyền……” Bạch Thiên Nghiêm vội vàng đứng lên, vừa mở miệng chào hỏi Lăng Nhất Quyền, lại bỗng nhiên nhớ tới cách gọi này…… vội vàng sửa miệng: “Lăng đổng, chào buổi sáng.” Y rất hiểu quy củ, cũng nhắc nhở bản thân khoảng cách giữa hai người. Cái tên “Quyền quyền” thân mật này, giờ đây y đã …… không còn tư cách gọi nữa. Nhưng Lăng Nhất Quyền cũng chưa thèm nhìn y một cái, lập tức đi vào văn phòng mình. “……” Bạch Thiên Nghiêm đứng ở tại chỗ trầm mặc nhìn cửa thủy tinh khép lại, một lát sau, mới chậm rãi ngồi xuống. Thoạt nhìn tâm tình Lăng Nhất Quyền cũng không tốt. Tuy rằng Lăng Nhất Quyền là mặt than, người bình thường rất khó phát hiện tâm tình biến hóa của cậu, nhưng Bạch Thiên Nghiêm vẫn như cũ có thể cảm thấy hàn ý tản mát ra từ trên thân đối phương. Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm  lại nhìn nhìn đồng hồ, cách giờ vào làm chính thức còn hai mươi phút, đứa nhỏ này vì sao tới sớm như vậy? Cũng giống mình ngủ không ngon sao? Xem ra còn chưa ăn bữa sáng? Ý thức được vấn đề này, y lập tức đặt phần bữa sáng cố định cho Lăng Nhất Quyền ở nhà ăn công ty _ custard sữa trứng (món này đây: http://www.xinshipu.com/%E7%89%9B%E5%A5%B6%E7%82%96%E8%9B%8B-157045.htm , giống kem Flan đấy). Ước chừng mười phút sau, món ăn được người phụ trách đem lên. Bạch Thiên Nghiêm cúi đầu ngửi ngửi. Mùi sữa nồng đậm ngọt ngào mà không ngấy, khiến người ta liên tưởng tới một loại ấm áp thuần khiết. Hai quả anh đào ướt át xinh đẹp điểm xuyết lên trên quả trứng màu vàng, mật nước tinh khiết đong đầy trong bát sứ trắng noãn, theo từng bước đi của Bạch Thiên Nghiêm lại hơi hơi rung động, cùng với cái muỗng bạc chiết xạ ra quang mang, dị thường mê người. Bạch Thiên Nghiêm bưng khay, đi tới trước cửa thủy tinh khắc hoa gõ gõ, bên trong không phản ứng. Y nghĩ nghĩ, trực tiếp đẩy cửa ra, hướng về phía Lăng Nhất Quyền đang xem báo tiếng Anh buổi sáng nhẹ giọng nói: “Lăng đổng, mời dùng điểm tâm.” Lăng Nhất Quyền vẫn như trước không có liếc Thiên Nghiêm, nhưng động tác lật báo lại ngừng lại. Một lát sau, đôi môi mỏng nhạt khẽ mở, chỉ phun ra hai chữ: “Ra ngoài.” Tươi cười trên mặt Bạch Thiên Nghiêm hơi hơi ngưng lại, lập tức lại khôi phục bộ dáng ôn hòa, kiên nhẫn nói: “Bữa sáng không ăn sẽ không tốt đối với dạ dày, dù tuổi còn trẻ, cũng xin đừng ngược đãi thân thể của mình.” Lăng Nhất Quyền buông báo xuống, cũng không nói gì, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn thẳng Bạch Thiên Nghiêm. Cảm giác bài xích không chút nào che dấu kia khiến tâm Bạch Thiên Nghiêm có chút chua xót, đột nhiên cảm giác mình có vẻ hơi dư thừa, nhưng y không nói gì thêm, chỉ là trước khi rời đi đã nhắc nhở đối phương mười giờ có cuộc họp ban giám đốc. Vừa khép cửa lại, Bạch Thiên Nghiêm buông mắt xuống, tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, có chút tự giễu nhếch khóe miệng. Nơi này, phỏng chừng cũng làm không được lâu. Y khiến cho đứa trẻ kia nhìn không vừa mắt như vậy sao? Nhưng thẳng đến hiện tại, y cũng không thể hiểu được, đến tột cùng mình đã làm sai cái gì. Giờ nghỉ trưa, Lăng Nhất Quyền đi họp còn chưa trở về, Bạch Thiên Nghiêm  đoán cậu sẽ ở bên ngoài ăn cơm, liền đóng máy tính một mình đi đến nhà ăn dành cho nhân viên. Cũng giống như lúc sáng, y bị đồng sự chung quanh đối đãi lạnh lùng. Vì thế Bạch Thiên Nghiêm cũng không chào hỏi những người khác nữa, nhiều năm như vậy, đãi ngộ kiểu gì y cũng gặp qua, cũng quen rồi. Bất quá khi Bạch Thiên Nghiêm ăn cơm trưa xong trở về, lại gặp một kinh hỉ ngoài ý muốn. Người có quan hệ không bình thường với y _ Hàng Vụ thế nhưng xuất hiện ở trong này. Thì ra, Hồng Vũ chuẩn bị chọn lựa bồi dưỡng một vài người mới, mà Hàng Vụ ở các phương diện tố chất đều không tồi, người cũng rất tích cực, nên tranh thủ đạt được cơ hội. Tuy rằng cuối cùng trong mười người mới chỉ có thể giữ lại một, nhưng có thể lấy thân phận nghệ sĩ tiến vào công ty giải trí quốc tế Hồng Vũ như vậy, đã là vô cùng vinh dự. Chỉ riêng việc lọt vào danh sách hậu tuyển đã có thể khiến Hàng Vụ càng có được nhiều cơ hội trong nghiệp diễn sau này. Bạch Thiên Nghiêm thật hâm mộ, cũng thật tâm vì hắn cao hứng, thừa dịp giờ nghỉ trưa, hai người vui vẻ trò chuyện trên hành lang. “Anh còn nói không có giao tình với ‘Lăng Âm Hoàng’, nhìn anh kìa, nghiễm nhiên trở thành trợ lý đặc biệt, thế nhưng còn giấu tôi?” Hàng Vụ hôm nay trang điểm so với bất kỳ lần nào trước đây phải tinh xảo hơn rất nhiều, mái tóc loăn quăn màu hồng phân tán tự nhiên, rất là thanh tú, đáng yêu. “Ha ha, tôi chỉ có chức tạp vụ, còn là làm hộ cho người ta, khả năng làm không lâu.” Bạch Thiên Nghiêm chỉ cười, đồng tử màu đen có chút thâm trầm, nhìn không ra đang nghĩ cái gì. “Đừng khiêm tốn nữa, tạp vụ mà có thể ngồi ở trong văn phòng tầng cao nhất sao? Anh không biết rất nhiều người đều đang bàn luận a.” Bạch Thiên Nghiêm lại ha ha cười một tiếng, không nói gì. “Thiên Nghiêm đại ca, anh biết tôi rất sùng bái ‘Lăng Âm Hoàng’ ……” Bỗng nhiên, Hàng Vụ phóng nhẹ giọng, còn thân mật duỗi tay sửa sang tóc lại cho Bạch Thiên Nghiêm, người cũng dán hơi gần lại: “Nhưng tôi vẫn không có cơ hội tiếp xúc với cậu ấy nên hy vọng anh giúp tôi, tiến cử một chút, dù chỉ là ăn bữa cơm cũng được. Tôi chỉ muốn gần gũi tiếp xúc người tôi vẫn kính ngưỡng trong lòng, yêu cầu nhỏ này cũng không khó đi? Anh và cậu ta giao tình tốt như vậy, chỉ cần anh nói giúp tôi, nhất định không thành vấn đề…….” “Tôi…… Không tiện lắm.” Bạch Thiên Nghiêm nhìn Hàng Vụ một lát, vần là lựa lời cự tuyệt. Vừa định nói thêm gì đó, lại phát hiện Lăng Nhất Quyền họp trở về, vừa vặn đi ngang qua đây, giờ phút này đang diện vô biểu tình nhìn qua. Hàng Vụ hiển nhiên cũng cảm thấy Bạch Thiên Nghiêm khác thường, hướng về phía y đang nhìn liếc qua, lập tức liền thấy Lăng Nhất Quyền đang nhìn chằm chằm bọn họ. “……” Hàng Vụ có một thoáng hoảng hốt, đến khi ý thức được cái người mà hắn chỉ có thể ngưỡng mộ trong lòng này đang nhìn chằm chằm mình thì trong phút chốc cả khuôn mặt đều đỏ (=..= nghi thằng này xăng pha nhớt qué), vội vàng đứng nghiêm chỉnh cung kính chào hỏi Lăng Nhất Quyền, giọng nói cũng có chút kích động: “Lăng… Lăng Âm Hoàng, chào ngài, tôi là Hàng Vụ mới gia nhập nhóm Tiềm Long, năm nay hai mươi bốn tuổi, là bạn tốt nhất của anh Thiên Nghiêm, trước đây thỉnh thoảng nghe anh ấy nhắc tới ngài!” Lăng Nhất Quyền chỉ lẳng lặng quét hắn một cái. Hàng Vụ vẫn duy trì tư thế cúi đầu, trong lòng bàn tay ẩn ẩn đổ mồ hôi, sợ bản thân có chỗ nào thất lễ. Đạm mạc thu hồi tầm mắt, Lăng Nhất Quyền không để ý đến Hàng Vụ, thậm chí ngay cả đầu cũng chưa gật, liền duỗi đôi chân dài mang theo thư ký rời đi. Tính tình cậu luôn cổ quái, mọi người cũng quen rồi. Hàng Vụ không có cảm giác dị thường, còn đang đắc chí vì được tiếp xúc gần gũi với thần tượng, ngược lại là Bạch Thiên Nghiêm có chút sợ hãi. Quả nhiên, sau khi Bạch Thiên Nghiêm một mình trở lại văn phòng, phát hiện cửa phòng Lăng Nhất Quyền đang hờ khép …… “Bộ nhân sự,  nhóm Tiềm Long có một người tên là Hàng Vụ đúng không? Ân, hủy hợp đồng với hắn đi.” Lăng Nhất Quyền ngồi ở ghế sô pha, một tay phê duyệt văn bản, một tay cầm điện thoại thản nhiên phân phó. “Yêu, Nhất Quyền à, thật hiếm khi bị cậu trực tiếp hạ lệnh sa thải nghệ sĩ, hắn đắc tội cậu ở đâu?” Lúc này, một người đàn ông dựa vào sô pha màu đen đối diện từ trong tạp chí ngẩng đầu lên, tư thế chưa thể gọi là đẹp. Người này rất trẻ tuổi, thoạt nhìn cấm dục lại đoan trang, tóc được tỉa cẩn thận tỉ mỉ, kính mắt không gọng càng khiến người này có vẻ dị thường ổn trọng. Duy nhất đáng tiếc chính là ngoại hình và cử chỉ của hắn tương phản như hai thái cực, lúc yên lặng thì giống như giáo sĩ, động một phát thì giống…… con mèo muộn tao lúc nửa đêm. Lăng Nhất Quyền mắt cũng chưa nâng, một bên mở tư liệu trên máy tính, một bên trả lời đối phương nghe không ra bất cứ cảm xúc gì: “Hắn ghê tởm.” “Hả? Tại sao?” “Hắn thích đàn ông.” “Ha ha! Cậu bị quấy rối sao? Có camera ghi lại không, cho tôi xem cho tôi xem…… (=..= ba ngại thiên hạ bất loạn à?)” Trên khuôn mặt nhã nhặn của người đàn ông lộ ra nụ cười quỷ quyệt. “Đối với sự bất kính của anh, tịch thu tiền thưởng tháng này, tiền lương giảm phân nửa.” “……” Người đàn ông ngồi thẳng dậy, đường cong khuôn mặt vặn vẹo, cũng không dám khóc thét. Hắn biết kháng nghị sẽ chỉ khiến tháng sau cũng phải tiếp tục chịu đãi ngộ như vậy, vì thế rất nhanh chuyển đề tài: “Sao cậu biết hắn có hứng thú này?” Người đàn ông không tin còn có ai thật sự dám quấy rối Lăng Nhất Quyền. Dù sao người này bình thường không gây chuyện, nhưng không thể chịu đựng được việc đồng tính ôm mục đích không đơn thuần nào đó tiếp cận cậu, xuống tay đối với những người này cũng ngoan độc. Hắn đã may mắn kiến thức qua vài lần, trong đó hai tên tình huống nghiêm trọng, phỏng chừng đã muốn nửa sống nửa chết…… “Có thể nhìn ra.” “……” Phỏng chừng là bị nhìn trộm nhiều nên học được phân biệt rồi. Nhưng những lời này người đàn ông lại không dám nói ra miệng. Lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, người đàn ông cầm văn kiện Lăng Nhất Quyền đã ký xong đi ra văn phòng. Hắn có tố chất thần kỳ, rõ ràng là cửa thủy tinh tự động, sau khi hắn đi qua lại có thể khiến chức năng tự động đóng lại này biến mất. Lắc lắc mông vừa định rời đi, thì trong lúc lơ đãng phát hiện Bạch Thiên Nghiêm đang ngồi ở trước bàn công tác, người sau hình như là đang ngẩn người, lại không có cảm thấy hắn đi ra. Người đàn ông tò mò tiến lên: “Ân? Mới tới? Kết hôn chưa?” “Ách…… Chào cậu.” Bạch Thiên Nghiêm lấy lại tinh thần, đứng lên nhìn đối phương. “……” Người đàn ông lại không có lập tức đáp lại, mà là nhìn kỹ Bạch Thiên Nghiêm một trận, khôn ngoan mang theo tò mò nói: “Sắc mặt anh rất tái, làm sao vậy?” “Điều hòa hơi mạnh.” Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, lập tức thong dong trả lời. “……” Đoan Trang Nam sáng tỏ gật gật đầu, lại đùa giỡn Bạch Thiên Nghiêm vài câu mới lắc lắc mông đi. (beta: Thụ, trăm phần trăm thụ * đập bàn *) (editor:   (◕ฺ ̄(エ) ̄◕ฺ)ポッ) Bạch Thiên Nghiêm yên lặng đóng lại cánh cửa vì người đàn ông kia mà tạm thời không tự động đóng, mới phát giác đầu ngón tay mình đang run rẩy…… Kỳ thật y đã nghe thấy hết…… Lời nói đạm mạc vừa rồi của Lăng Nhất Quyền tựa như mang theo răng cưa liêm đao, tuy rằng ngữ khí của cậu không nặng không nhẹ, lại khiến trái tim y huyết nhục mơ hồ…… Đã sớm nghe nói qua đủ loại tin đồn về Lăng Nhất Quyền, cùng với sự bài xích của cậu đối với loại người đó. Thế nhưng …… lại không ngờ tới, những người mới như Hàng Vụ không chừng sau này cũng không có cơ hội chạm mặt, vậy thôi cũng đã khiến Lăng Nhất Quyền chán ghét đến mức không thể chịu đựng được, thậm chí muốn đuổi người ngay lập tức. Như vậy, mình ở bên cạnh cậu …… “Bạch Thiên Nghiêm, anh vào đây.” Lúc này, giọng nói cực giàu khuynh hướng cảm xúc, lại trong trẻo mà lạnh lùng nhưng đã có chút hàn ý của Lăng Nhất Quyền từ bên trong truyền ra. Hô hấp của Bạch Thiên Nghiêm bị kiềm hãm, song đồng xưa nay vốn trầm ổn xẹt qua một tia bi thương lại lập tức được giấu đi, với khuôn mặt không có bất kỳ khác thường nào, y tiến đến trước bàn công tác của Lăng Nhất Quyền. “Xin hỏi Lăng đổng có gì phân phó?” Lăng Nhất Quyền hai tay chống cằm, song đồng xanh biếc tựa như ngọc lưu ly làm từ băng, bình tĩnh mà sắc bén, nhìn thẳng y: “Anh thích đàn ông?” Tâm Bạch Thiên Nghiêm chợt trầm xuống, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể rõ ràng cảm giác được da đầu run lên từng trận. Y nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, lại không dự đoán được Lăng Nhất Quyền lại trực tiếp hỏi ra vấn đề này như thế, không chừa một tia đường sống. Nên trả lời như thế nào? Nhưng tức khắc trên mặt đã hiện ra vẻ mặt ngoài ý muốn cực kỳ tự nhiên hầu như không lộ một chút sơ hở, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị hiểu lầm, rất là kinh ngạc đáp lại: “Không có khả năng.” Nhớ lại giọng điệu chán ghét của Lăng Nhất Quyền đối với người nào đó trong cuộc đối thoại vừa rồi, Bạch Thiên Nghiêm liền có loại thống khổ sống không bằng chết. Cái gì y cũng có thể nhẫn, chỉ có…… Việc bị đứa bé này chán ghét… lại…… Ngay cả khi đây chỉ là giả thuyết, y cũng không thể thừa nhận. Lăng Nhất Quyền ở bên kia, tư thế không đổi dùng hai mắt thâm thúy nhìn thẳng người đàn ông trước mắt. Qua một hồi lâu, Lăng Nhất Quyền mới chậm rãi nói: “Như vậy anh giải thích xem, tại sao ngày hôm qua xuất hiện ở khách sạn cùng với Saisite?” “Sáng hôm qua tôi không cẩn thận đụng vào cậu ấy nên sinh ra chút mâu thuẫn, quản lý Vương bảo tôi đăng môn giải thích.” Lăng Nhất Quyền quả nhiên hiểu lầm y và Saisite! “Giải thích cần cởi quần áo?!” Ngữ tốc chợt nhanh hơn, lãnh ý lại càng sâu. Người đàn ông ngạc nhiên, gặp Lăng Nhất Quyền có ý truy vấn đến cùng nên dứt khoát đem tình huống tối qua nói lại tỉ mỉ. Không biết vì sao, Bạch Thiên Nghiêm tuy rất kiêng kị Lăng Nhất Quyền, nhưng giờ phút này giải thích chuyện đó lại có thể tự nhiên biểu lộ một vài ý tưởng chân thật, thậm chí còn mắng Saisite ngây thơ. “Ân.” Sau khi nghe y nói xong, Lăng Nhất Quyền thản nhiên gật gật đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn. Biểu tình trên mặt người đàn ông không đổi, kỳ lạ là trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi giải thích chuyện tối hôm qua, loại cảm giác sợ hãi lạnh sống lưng này lại biến mất. “Cả buổi sáng ngay cả ly trà tôi cũng chưa uống.” “Thật xin lỗi, xin chờ chút.” Người đàn ông rũ mắt xuống chân thành xin lỗi, nội tâm lại không nhịn được mắng: Buổi sáng pha hai ly trà cho mi, còn chưa đem vào đã bị mi cự tuyệt, thật không khác gì đại tiểu thư bốc đồng. Sau, người đàn ông còn an bài cơm trưa cho Lăng Nhất Quyền, lúc này đây, đối phương im lặng ăn hết. Rốt cục đến giờ tan tầm, bận rộn một ngày, trong lúc còn bị Lăng Nhất Quyền kêu đi quét dọn phòng nghỉ, Bạch Thiên Nghiêm chậm rãi kéo dãn gân cốt, thở hắt ra. Tối hôm qua mất ngủ nghiêm trọng nên y đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, giờ phút này chỉ muốn về nhà sớm chút, rửa mặt rồi nghỉ ngơi. Lúc này, cửa thủy tinh phòng trong bị đẩy ra, Lăng Nhất Quyền một thân toàn trắng đi ra. “Lăng đổng đi thong thả.” Bạch Thiên Nghiêm đứng thẳng dậy. ” Anh choáng váng sao?” Lăng Nhất Quyền ở trước mặt y đứng vững, giọng nói hay đến cực điểm nhưng nội dung lại khiến người khác không thể tưởng tượng được. Bạch Thiên Nghiêm dại ra, phát hiện mình thật sự không hiểu tư duy của người trẻ tuổi, vì thế kiên nhẫn hỏi: “…… Xin hỏi……” “Ngày hôm qua không phải đã nói trước sẽ ở tạm chỗ của tôi sao? Hành lý lúc sáng đã gửi qua đây rồi.” Tuy rằng không nói rõ, nhưng lời Lăng Nhất Quyền rõ ràng ngầm hiểu là _ anh không theo tôi đi còn đứng ở chỗ này phát ngốc cái gì! Tôi không đồng ý mà! Bạch Thiên Nghiêm không thể nói được lời nào.