Ám hiệu mối tình đầu
Chương 43 : Ám hiệu mối tình đầu
Quả báo đến rồi.
Lúc Thịnh Ly dẫn Dư Trì và Từ Dạng về nhà chung để sắp xếp hành lý, trong đầu xuất hiện duy nhất suy nghĩ này.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà chung ở lầu hai và lầu ba, đi tới mất vài phút. Trên đường đi đều là Từ Dạng chuyện cùng cô, còn Dư Trì từ sau câu “Chị Ly Ly” không mở miệng thêm lần nào, kéo vali theo sau hai người.
Từ Dạng rất hưng phấn: “Chị Ly Ly, chị đã xem cuộc thi của em thật sao?”
Hè năm nay có một chương trình tuyển chọn tài năng, thời điểm chương trình công bố thông tin của Từ Dạng, Dư Trì từng chia sẻ bài viết, kèm theo hai từ “Cố lên”.
Điều này khiến cho một Từ Dạng không tên tuổi không người hâm mộ, được chú ý tới và lên cả hot search. Rất nhanh, mối quan hệ của hai người cũng được đào bới----bạn học cấp ba, mối quan hệ rất tốt, cả hai từng ký hợp đồng với truyền thông giải trí Tinh Tịnh. Từ Dạng mới giải trừ hợp đồng mấy tháng trước, sau đó báo danh tham gia chương trình.
Rất nhiều người nói Từ Dạng là ôm được bắp đùi vàng, Thịnh Ly nhìn thấy hot search ngược lại không bất ngờ chút nào, hợp đồng của Từ Dạng hẳn là do Dư Trì giúp đỡ giải trừ.
“Chương trình hot như vậy, từng xem qua trên Weibo.” Thịnh Ly cười: “Chúc mừng cậu thành công ra mắt, hiện tại còn được rất nhiều người yêu thích.”
“Chuyện này phải cảm ơn Trì ca mới đúng.” Từ Dạng ngại ngùng gãi đầu.
Thịnh Ly quay đầu, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Dư Trì, hơi nhướng mày: “Không tệ.”
Vào đến cửa nhà chung, Từ Dạng quay sang nhìn Dư Trì: “Rõ ràng là cậu từng đóng chung phim với chị Ly Ly, thế nào lại giống như tớ mới là người thân quen vậy, có phải tớ nói nhiều quá rồi?”
Thân quen đến mức không ngại mà gọi người ta là chị rồi.
“Hôm qua không ngủ được, có hơi mệt.” Dư Trì khẽ đáp.
Thịnh Ly vội nói: “Vậy các cậu nghỉ ngơi chút rồi dọn dẹp hành lý sau, bây giờ vẫn còn sớm, còn hai khách mời chưa đến.”
Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.
Phòng Dư Trì ở cạnh Từ Dạng, Dư Trì về phòng, ngồi xuống giường cúi đầu trầm mặc một lúc, mới kéo vali ra lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm không có camera, anh mở vòi hoa sen, nước dội xuống cả người, hai tay chống nạnh, hít một hơi thật sâu.
Hoàng Bách Nham vốn dĩ từ chối chương trình, là anh kiên quyết muốn tham gia.
Trong giới này, đãi ngộ đối với nghệ sĩ đại bạo sẽ không giống như nghệ sĩ bình thường.
Đội ngũ chương trình gọi điện nói cho anh chủ đề lần này, hỏi anh muốn tham gia cùng ai? Anh không do dự trả lời là Từ Dạng.
Từ Dạng là người thích hợp nhất, anh ở trong giới này không kết bạn với ai, chỉ có vài tiền bối và đạo diễn từng hợp tác qua và chiếu cố anh khá tốt, ví dụ như Nguỵ Thành và Hà Nguyên Nhậm.
Nói trắng ra, anh chỉ là muốn đến gặp Thịnh Ly.
Muốn biết cô hiện tại còn chút cảm giác gì với anh hay không, dù là hối hận cũng được, chỉ cần cô nói còn một chút, anh liền có thể bộc lộ lòng mình với cô.
Nói rằng, anh không quên được cô.
Nói rằng, anh làm việc điên cuồng trở nên nổi tiếng là để xứng với cô.
Là để đứng trước mặt cô, gạt đi lòng kiêu hãnh của mình.
Còn là bởi vì câu nói của cô: “Anh chính là kho báu mà em đào được”.
Anh chạm vào mặt dây chuyền, có hai bộ phim phá kỷ lục doanh thu 30 tỷ, lọt vào danh sách Nam chính xuất sắc nhất, tiền bối và đạo diễn đều không ngớt lời khen anh là thiên tài diễn xuất, người hâm mộ cũng nói anh là báu vật của họ.
Ban đầu, anh chỉ là một nam sinh trung học không có gì trong tay, cô lại hao tổn tâm sức câu dẫn anh.
Hiện tại anh như ý nguyện của cô rồi, cô thật sự vẫn không hối hận hay động tâm, dù chỉ một chút sao?
_____
Thịnh Ly xuống lầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi ưu sầu, tiếp theo ghi hình như thế nào đây, cô rất lo người khác sẽ nhận ra điều gì đó.
Cô vào phòng bếp loay hoay một lúc, lại có hai khách mời khác xuất hiện.
Là ảnh đế Cảnh Di Minh và nữ diễn viên đang nổi tiếng Tưởng Tinh. Hai người năm này đều đã 34 tuổi, là bạn Đại học, quen biết 16 năm, đều chưa có gia đình, trước kia từng có vài scandal với nhau.
Lúc này, đạo diễn tuyên bố: “Chủ đề lần này là nói về kỷ niệm xưa.”
Trong lòng Thịnh Ly muốn người đến là Trần Du, vậy thì chủ đề tập này có thể gọi là “Tình đầu”, như thế càng thú vị.
Đúng lúc đó, Dư Trì và Từ Dạng xuống lầu.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Trì đã thay quần áo, áo trắng đơn giản và quần âu dáng đứng, tóc còn hơi ướt, nhan sắc thu hút, dù không trang điểm hay tạo hình vẫn rất tinh khiết. Hai mắt Tưởng Tinh sáng lên, khoa trương woa một tiếng: “Đội ngũ thế nào không nói tôi biết, Dư Trì cũng đến rồi, tôi gần đây rất thích cậu ấy.”
Cảnh Di Minh cười: “Cậu khiêm tốn chút đi, còn muốn hồi xuân theo đuổi thần tượng à?”
Tưởng Tinh đấm anh một cái: “Cậu mới hồi xuân! Tớ già chỗ nào? Đạo diễn, tôi không muốn ghi hình cùng người này.”
“Nhận tiền rồi, chạy không nổi đâu. Hai người bỏ qua cho nhau mà ghi hình đi, được không?” thành viên cố định – thầy La hồ hởi nói.
Đều là đồng nghiệp trong giới, không khí một lúc sau liền sống động.
Dư Trì và Từ Dạng tuổi tác còn trẻ, cùng tiền bối chào hỏi xong, thầy La bắt đầu phân công nhiệm vụ. Thấy ánh mắt anh quét qua mọi người, Thịnh Ly đột nhiên có dự cảm không lành.
Ngay giây tiếp theo, thầy La nói: “Thịnh Ly, em và Dư Trì cùng kéo khách đi.”
Thịnh Ly: “……..”
Dư Trì ngẩng đầu, nhìn sang hướng cô.
Tim Thịnh Ly lệch đi một nhịp, rất nhanh mỉm cười: “Hiếm khi có hai soái ca trẻ trung năng động tới, để họ kéo khách có được không? Mọi người ngày nào cũng nhìn mặt em ngoài cửa đến phát ngán rồi, để hai người ra đó thay đổi hương vị đi.”
Cô tự nhiên nhìn sang chỗ khác, cúi người xoa bóp bắp chân thon thả trắng nõn: “Em đã muốn nói từ lâu rồi, ngày nào cũng đứng đau hết cả chân. Dù sao tập cuối rồi, em không nhịn nữa. Thầy La, anh để em lười biếng trộm một tập thôi đi mà? Em vào bếp giúp đỡ.”
Mọi người bật cười, khoé miệng Dư Trì cũng cong lên đầy chế nhạo, thấp giọng nói: “Em không vấn đề.”
Từ Dạng cười: “Em cũng không vấn đề, để cho chị Ly Ly nghỉ ngơi một hôm đi.”
Trước khi ra cửa, Dư Trì nhìn sang Từ Dạng: “Mang đàn guitar của cậu theo.”
Từ Dạng ồ một tiếng, hai mắt đột nhiên sáng bừng: “Đúng ha! Tớ có thể vừa đàn vừa hát để kéo khách!”
Hơn nữa thể hiện tài năng trên chương trình, còn có thể hút fan.
Cậu thấp giọng nói cảm ơn, Dư Trì đúng là giúp đỡ cậu quá nhiều rồi. Lần này đưa cậu cùng tham gia chương trình, lại để cho cậu có tỷ lệ phát sóng nhiều hơn người khác một chút, đúng là cơ hội hiếm có. Cậu vội vàng chạy lên lầu: “Đợi chút, tớ lên lấy.”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Trì tay đút túi quần, đứng chờ trước cửa.
Một lúc sau, Từ Dạng đeo đàn guitar sau lưng chạy xuống lầu, khoác vai Dư Trì: “Đi thôi.”
Trước mặt là bãi biển, đã năm giờ chiều, mặt trời lặn xuống hoàng hôn lan ra một lớp vàng nhạt, đem cả vùng biển nhuộm một lớp vàng nhạt, xung quanh có không ít du khách đang thư thái đi dạo. Dư Trì bảo Từ Dạng ra bên ngoài, vừa đàn hát vừa đi về phía bãi biển, quả nhiên thu hút được sự chú ý của nhiều khách du lịch.
Còn chưa ra đến bãi biển, hai người đã bị vây quanh bởi khách du lịch.
Một số du khách Trung Quốc nhận ra Dư Trì, phấn khích hỏi: “Vào ăn rồi có thể xin cậu một chữ ký và chụp ảnh chung được không?”
Dư Trì đáp: “Có thể.”
Thịnh Ly trốn trong bếp rửa rau, nữ diễn viên đứng quầy lễ tân kích động chạy vào nói: “Trời ạ, Dư Trì và Từ Dạng dẫn về rất nhiều khách luôn đó! Một đoàn người, đoán chừng đã đủ chỗ rồi! Đầu bếp Đỗ, cậu sắp bận chết rồi!”
Thịnh Ly: “………”
Mới ra ngoài chưa được nửa tiếng mà nhà hàng đã chật kín người, so với những tập trước, cô không phải đáng xấu hổ hay sao?
Cô không khỏi tò mò, chạy ra xem.
Trong nhà hàng, Từ Dạng ôm cây đàn guitar đứng trước quần bar, vừa đàn vừa hát. Dư Trì ngồi trên ghế cao, đôi chân dài đặt xuống đất. Qua một lúc, Từ Dạng chuyển cây đàn vào lòng Dư Trì, cười nói: “Cậu cũng hát một bài đi, mấy năm rồi chưa được nghe cậu hát.”
Khi còn đi học, Từ Dạng và người khác thành lập một ban nhạc, còn kéo theo Dư Trì vào chơi. Dư Trì là người thông minh, học hỏi mọi thứ rất nhanh. Thi thoảng tham gia một chút, cũng có thể chơi đàn rất hay.
Du khách đồng thanh: “Đàn đi! Hát đi!”
Dư Trì nằm chặt cây đàn trong tay, lạnh nhạt từ chối: “Nhiều năm không đàn, không nhớ nữa rồi.”
“Đừng thế, với đầu óc nhìn một lần là ghi nhớ của cậu còn có thể quên sao?” Từ Dạng không tin, nói tiếp: “Dù sao mọi người đều ngắm cậu là chính, đàn sai sẽ không ai cười.”
Ánh mắt Dư Trì thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng mặc váy đỏ, khựng lại đôi chút, gác một chân lên thành ghế, chân còn lại thả lỏng trên mặt đất. Ngón tay khớp rõ ràng, mảnh mai trắng trẻo, gảy nhẹ trên dây đàn. Anh cúi đầu: “Thử chút vậy.”
Thật ra, Thịnh Ly chưa bao giờ nghe Dư Trì hát, cũng không biết anh có thể chơi guitar. Hai người ở bên nhau hai tháng ngắn ngủi, là vụng trộm yêu đương trong đoàn phim. Cô đứng gần quầy bar, đôi mắt không rời khuôn mặt anh, nghe anh đánh ra một chuỗi nốt nhạc xa lạ, dạo đầu rất hay, anh hát một bài mà Thịnh Ly chưa từng nghe qua.
Hẳn là, một bài mà tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua.
Chất giọng Dư Trì rất đẹp, thanh âm lúc hát thấp hơn khi nói chuyện một chút, mà cao độ của bài hát này cũng đặc biệt trầm, hát ra giọng hơi khàn khàn.
Thịnh Ly cảm thấy, anh giống như đặt không ít cảm xúc vào trong bài hát này, cô nhìn anh, tim như vỡ đôi, có một giọng nói văng vẳng nhắc nhở cô: Đừng chật vật nữa, mày chính là cảm thấy ai cũng không bằng anh ấy, mày chính là hối hận rồi.
Ba phút sau, Dư Trì đặt đàn guitar xuống, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, có người hô lớn hát thêm bài nữa.
Dư Trì nhìn về phía đạo diễn, phá không khí, nói: “Đạo diễn, bài hát này không có bản quyền, đoạn này nên xoá đi.”
“……..”
Đạo diễn sững sờ hai giây, vội nói: “Ai viết bài này vậy? Chương trình có tiền! Mua bản quyền là được.”
“Ha ha ha ha ha.” Từ Dạng không nhịn được, cười lớn: “Là đội trưởng của một ban nhạc đường phố trước kia viết, tôi có cách liên lạc, lát nữa giao cho đội ngũ chương trình. Bài hát là anh ấy viết, nhưng Dư Trì đã thay đổi vài từ.”
Lời bài hát ban đầu tuy hơi rõ ràng, nhưng tổng thể là một bài hát hay.
Dư Trì trả đàn cho Từ Dạng, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Thịnh Ly.
Thịnh Ly chớp mắt, chầm chậm vỗ tay, từ trong góc khuất đi tới, cười nói: “Hai người lợi hại thật, nhanh như vậy đã kín chỗ rồi. Đạo diễn thế nào không mời hai người đến sớm hơn chứ? Để chị đây tốn công bao tập như vậy.”
Dư Trì trào phúng cười, kiềm chế không nói.
Cả buổi tối nhà hàng đông kín, mọi người bận rộn đến tối muộn mới được dừng tay, ăn bữa đêm đơn giản xong, đạo diễn để mọi người về nghỉ ngơi, nói: “Ngày mai chỉ nhận đơn trưa, tối tụ tập đóng máy, tuỳ tiện nói chuyện phiếm là được, dù sao chủ đề tập này là hoài niệm.”
Một ngày hình chính thức kết thúc, máy ảnh đều được thu dọn, nhưng camera tầng một tầng hai vẫn có ở khắp nơi. Thầy La nhắc nhở: “Muốn gọi điện thoại nói chuyện riêng tư hay công việc, có thể lên tầng ba. Tầng ba là nơi trợ lý sống, còn có phòng trống và hai sân thượng, đều không có camera, mọi người yên tâm.”
Phòng của Viên Viên nằm bên phải trên tầng ba, bên cạnh có sân trống, trong sân có bàn và ghế sofa. Mỗi tối sau khi ghi hình, Thịnh Ly đều trốn lên trên thả lỏng bản thân. Đứng trước ống kính máy quay một ngày trời, cô muốn trốn lên đây hít thở. Bởi vì lần nào Thịnh Ly cũng trốn lên đó, bên cạnh lại là phòng của trợ lý cô, thành viên thường trú đều ngầm cho rằng đó là địa bàn của Thịnh Ly, không ai tới làm phiền.
Mười một rưỡi đêm, Thịnh Ly tắm rửa thay bộ váy màu đỏ, nhận điện thoại của Chu Tư Noãn, ôm kịch bản bước lên tầng ba.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tư Noãn trong điện thoại nói: “Nếu cậu ấy thật sự thẳng giải, vậy sẽ là Ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử giới giải trí. Bao nhiêu cô gái nhìn chằm chằm vào người ta, cậu can tâm sao? Tớ nói với cậu, không có ai tốt hơn được đâu, nếu như không phải mối quan hệ của cậu nằm giữa đường, tớ đang không nhịn được mà leo lên rồi.”
“Không thì làm thế nào? Mặc dù đều là vì tốt cho anh ấy, nhưng lúc đó thật sự chia tay rất rõ ràng, đến phí chia tay cũng đưa rồi, ba năm nay một chút vướng bận cũng không có, nghĩ thế nào cũng có thể xem như tớ vì sự nghiệp mà không cần anh ấy.”
Thịnh Ly hạ thấp giọng, vừa quay người thì thấy Viên Viên cả mặt thất thần từ ban công đi ra, hai mắt nhìn cô sáng bừng. Cô đi qua đó, lại thấp giọng nói một câu: “Nếu như nói tớ hối hận rồi, vậy không phải, không có lòng tự trọng sao?”
Thanh âm Thịnh Ly rất nhỏ, Viên Viên không nghe rõ.
Chờ cô đến gần, Viên Viên nháy mắt, cẩn trọng chỉ vào sân thượng, dùng khẩu hình miệng nói: “Dư Trì…”
Tim Thịnh Ly đột ngột dừng lại, phản ứng đầu tiên là: Chạy, nhanh chạy đi, xem như chưa từng đến đây.
Một phút trước, Viên Viên ở trong phòng nghe thấy tiếng gì đó rơi ngoài sân thượng, còn tưởng là Thịnh Ly tới, liền trùm chăn chạy ra ngoài. Sau khi thấy rõ người đang đứng đó, cả người ngẩn ra. Mà người kia ánh mắt nhìn chằm chằm giỏ đồ ăn vặt trên bàn, hơi thất thần.
Anh quay đầu về phía Viên Viên, thấp giọng hỏi: “Ở đây có người?”
Đồ ăn trong giỏ, đều là những thứ Thịnh Ly thích ăn, anh nhớ rất rõ, thậm chí từng mua cho cô.
Phản ứng đầu của Viên Viên là chạy đi báo tin, sau đó, cô thật sự không nói lời nào đã bỏ đi.
Đèn ban công chưa bật, ánh sáng nhẹ nhàng hắt ra từ cửa phòng Viên Viên, phân chia hai mảng sáng và tối. Dư Trì đút tay vào túi, từ sân thượng bước đi, đôi mắt sâu hút nhìn Thịnh Ly.
Điện thoại vẫn ở bên tai Thịnh Ly, Chu Tư Noãn nói gì cô đều không nghe lọt nửa lời, khẽ nói: “Tớ gọi lại sau.”
Cúp điện thoại xong, hít sâu một hơi, điềm tĩnh đi tới, đứng trước mặt Dư Trì: “Trùng hợp thật, cậu cũng đến thư giãn?”
“Ừm.” Dư Trì cúi đầu, cười khẽ: “Muốn tôi đi không?”
“Không cần, đây là nơi công cộng, đâu phải phòng riêng của tôi.” Thịnh Ly nhướng mày: “Cậu tới trước, gọi điện thoại sao? Có cần tôi tránh đi không? Nếu cần, tôi đi trước đây.”
Dư Trì lạnh lùng nhìn cô: “Không cần.”
Không khí trầm mặc vài giây.
“Vậy thì tốt.”
Thịnh Ly ôm kịch bản đi qua anh, ấn công tác trên tường, ánh đèn chiếu xuống sân thượng.
Cô ngồi xuống sofa, lật cuốn kịch bản, “Tôi ngồi nửa tiếng sẽ đi.”
Dư Trì liếc nhìn đồng hồ, lùi về sau hai bước, đứng dựa vào lan can châm điếu thuốc, đôi mắt nhìn chằm chằm Thịnh Ly không dứt.
Ba năm trôi qua, cô không khác gì nhiều, nhưng trước kia cô rất ít khi mặc kiểu trang phục màu đỏ lộng lẫy, trong chương trình này lại thường xuyên mặc. Da cô vốn rất trắng, mái tóc dài màu đen mềm mại, chiếc váy màu đỏ càng khiến ngoại hình của cô nổi bật hơn, đến ngũ quan cũng sáng rực vài phần, càng có hương vị phụ nữ.
Thịnh Ly tâm tình không yên, một chữ cũng đọc không vào, trực tiếp rời đi có hơi lỗ mãng, cô nghĩ nên nói vài câu rồi đi sẽ hợp lý hơn, sau đó quay đầu nhìn Dư Trì: “Hợp đồng của Từ Dạng là cậu giúp giải trừ?”
Dư Trì thu tầm mắt, ừ một tiếng.
“Tôi không biết cậu có thể chơi guitar.” Thịnh Ly nắm chặt kịch bản, “Hát cũng rất hay.”
Dư Trì nhàn nhạt đáp: “Còn rất nhiều chuyện chị không biết.”
Thế nào lại đột nhiên gọi là “chị” rồi?
Hôm nay còn một mực gọi cô là chị Ly Ly nữa.
Thịnh Ly cảm thấy không thể ở lại được nữa, giả vờ ngáp một cái, đứng dậy đối mặt với anh, khẽ cười: “Chúc mừng cậu được đề cử Nam chính xuất sắc nhất, tôi cảm thấy cơ hội của cậu rất lớn. Lần tiếp theo gặp mặt có lẽ là ở lễ trao giải, đến khi đó nếu thật sự đoạt Ảnh đế, phóng viên chắc chắn sẽ vây kín, tôi muốn nói chúc mừng cậu trước.”
Ánh mắt Dư Trì nhìn cô lạnh đi tám phần.
Thịnh Ly tựa hồ hít thở không thông, giữ vững nụ cười: “Tôi về ngủ đây, cậu nghỉ sớm đi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vã đuổi theo, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, không đến hai giây sau, cánh tay cô bị giữ lại, cô kinh ngạc làm rơi kịch bản xuống.
Rầm---
Cánh tay anh dựng vào tường, ấn công tắc, tắt đèn đi. Sân thượng bỗng chốc rơi vào màu đen mờ mịt, ngay cả tiếng gió cũng dừng lại, chỉ nghe được hơi thở gấp gáp của bản thân.
Thịnh Ly bối rối nhìn cánh tay trước mặt cô, Dư Trì tiến lên trên một bước, ghé sát vào người cô, tâm trí căng thẳng, kiềm chế cảm xúc hỏi: “Chị, không muốn ở cạnh tôi đến vậy sao?”
Anh liếc đồng hồ trên cổ tay: “Mới chỉ 8 phút 56 giây.”
Thời khắc này, tim Thịnh Ly loạn nhịp không thể kiểm soát, đến đại não cũng như thiếu oxy, cô ngẩn người nhìn cổ tay anh, lại đối diện với đôi mắt đen láy kia, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Sao có thể? Tôi thật sự buồn ngủ thôi, không được sao?”
Dư Trì cúi đầu, hạ đôi mắt lạnh như băng nhìn cô: “Chị đã từng hối hận chưa?”
Chia tay anh, em đã từng hối hận hay chưa?
Thịnh Ly sững sờ, không biết là bị ánh mắt hay giọng nói của anh khiến cô lạnh người đến mức đông cứng lại. Cô định thần, nếu lúc này tỏ ra yếu đuối hẳn sẽ bị cười nhạo đi? Chị xem chị đá tôi, tôi hiện tại nổi tiếng như thế, chị có phải hối hận rồi không?
“Không hối hận.” Thịnh Ly ngước lên.
Dư Trì nhìn cô, rất lâu sau, buông tay xuống, cúi người nhặt kịch bản trên mặt đất lên.
Ánh mắt dừng hai giây trên trang bìa, đem kịch bản trả lại cô xong, không nói lời nào mà bỏ đi, ngay cả bóng lưng cũng thập phần lạnh lẽo.
Thịnh Ly ôm kịch bản, chấn động đứng tại chỗ vài giây.
Lúc sau, bước ra bên ngoài thấy Viên Viên đang đau lòng khóc lóc, cô xoa nhẹ khuôn mặt tròn vo kia, khẽ cười: “Không sao, chị tìm cho em anh rể mới, đảm bảo không thua gì Dư Trì.”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
6 chương
10 chương
74 chương