Ám hiệu mối tình đầu
Chương 40 : Ám hiệu mối tình đầu
Hè năm ngoái sau khi 《 Giang Sơn Quyển 》 phát sóng, Dư Trì mới được xem như có tác phẩm chính thức. Vai diễn Dương Lăng Phong thuộc tuyến bốn. Thông thường, tuyên truyền chỉ cần có nam nữ chính và vai diễn tuyến hai và ba là đủ rồi, nhưng 《 Hoa Hồng 》 khai máy, chủ đề và độ nổi tiếng của Dư Trì được đẩy lên cao, thêm cả việc bộ phim phát sóng được hơn nửa, nhiệt độ “Phong Sinh Thuỷ Khởi CP” của Vân Lan Sinh và Dương Lăng Phong cũng hưởng ứng được số đông người hâm mộ.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn phim đã liên lạc qua với Hoàng Bách Nham, muốn để Dư Trì cùng họ đi tuyên truyền, nhưng Hoàng Bách Nham từ chối, anh nói: “Nghỉ hè và nghỉ đông Dư Trì đều muốn tiến đoàn quay phim, phân cảnh trong thời gian này đều đã kín, lịch trình khác cũng đã sắp xếp ổn thoả, thật lòng xin lỗi.”
Hai năm trở lại đây, Dư Trì đều là một năm đóng hai phim vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, căn bản toàn bộ những ngày nghỉ đều ở trong đoàn phim, bên cạnh đó còn phải cân bằng với việc học và các công việc khác, nói không khoa trương nhưng Dư Trì chính là một năm có 365 ngày thì cả 365 ngày đều không được nghỉ ngơi.
Có điều, nguyên nhân thật sự mà Hoàng Bách Nham không muốn để Dư Trì tham gia tuyên truyền, là bởi vì anh ta biết mối quan hệ giữa Dư Trì và Thjnh Ly không hề đơn giản.
Trong vòng này chính là thế, có mối quan hệ thật sự đều sẽ giấu giếm không dám tiết lộ, các loại xào CP như Phong Sinh Thuỷ Khởi, cũng chỉ nổi một thời mà thôi.
Dư Trì nếu như thật sự muốn cùng Thịnh Ly xào CP, sớm muộn cũng bại lộ.
Hoàng Bách Nham muốn, chính là tránh để cho Dư Trì bị nghi ngờ với Thịnh Ly, dẫu sao đến Dung Hoa cũng ngăn cản Thịnh Ly và Dư Trì gặp mặt, hai người đại diện đấu bao nhiêu năm như thế, tất nhiên sẽ vô tình ngầm hiểu được ý đối phương.
Nếu như Thịnh Ly và Dư Trì thật sự trói buộc với nhau, vậy Lộ Tinh Vũ còn đường sống hay sao?
Huống hồ, Dư Trì đang phát triển thuận lợi như vậy, có tác phẩm lên tiếng, tuổi tác còn trẻ, hoàn toàn không cần cùng nữ minh tinh xào CP hay tạo tin tức yêu đương, ngược lại càng không có lợi cho Dư Trì.
Còn “Phong Sinh Thuỷ Khởi CP”, người hâm mộ tình nguyện chèo thuyền, vậy cứ để họ chèo đi.
Dưới sự sắp đặt có chủ ý của Dung Hoa và Hoàng Bách Nham, Dư Trì và Thịnh Ly đã hơn một năm chưa gặp mặt. Nhưng giới giải trí rộng lớn, dù cho hai bên cố gắng né đi, vẫn sẽ không thể tránh được vài lần đụng độ.
Liên hoan phim giữa tháng 4, Dư Trì đại diện bộ phim Hoa Hồng tham gia. Bộ phim Hoa hồng đã giành được rất nhiều giải thưởng, lần thứ ba Nguỵ Thành được xướng tên với ngôi vị ảnh đế, Dư Trì cũng đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Thời điểm đó, Thịnh Ly ngồi dưới sân khấu, cách đó rất xa. Cô nhìn nam thanh niên mặc vest đi giày da đứng dưới ánh đèn, suýt chút nữa rơi lệ.
Kho báu mà cô không dễ dàng gì đào được, đã không còn là của mình cô nữa rồi. Loại cảm giác này vừa vui mừng vừa chua xót, tâm can tràn đầy bất lực.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn phim 《 Hoa Hồng 》được bố trí ở chính giữa hàng ghế đầu, chỗ ngồi Dư Trì và Thịnh Ly cách chéo nhau ba hàng. Dư Trì xuống sân khấu tay cầm giải thưởng, ánh mắt nhìn cô hai giây, khoé môi cong lên, nhưng ánh mắt không mang theo ý cười, chỉ có lạnh lùng và xa cách.
Giống như đang chế giễu: Chị, như chị mong muốn, tôi nổi tiếng rồi, chị vui không?
Thời điểm đó, Thịnh Ly tâm tình hoảng loạn, bối rối cúi đầu.
Sau khi chia tay với Dư Trì, cô không muốn để bản thân suy nghĩ quá nhiều, sợ sẽ rơi vào quá khứ không có lối thoát, cũng sợ sau này hối hận. Mỗi lần thứ cảm xúc đó xuất hiện, đều bị cô miễn cưỡng thôi miên đè ép xuống.
Quay đầu cỏ sẽ không ngon* nữa, khó nhai.
(*) Ám chỉ ngựa tốt chỉ ăn những ngọn cỏ tươi ở trước mặt, không để tâm đến cỏ ở sau lưng. Một phép ẩn dụ cho nguyên tắc, không làm việc mà bản thân sẽ hối hận.
Đặc biệt đối với người khó thuần hoá như Dư Trì, chú sói con hắc ám từng bị đá một lần, nếu thật sự vẫn chạy về ăn, sợ rằng sẽ đau bụng.
Thịnh Ly dám làm một lần, nhưng khẳng định không có dũng khí làm lần hai.
……
Nhưng không ngờ, lần gặp mặt này, lại bất ngờ đến thế.
Thịnh Ly sững sờ một lúc, cho đến khi luồng ánh sáng của một chiếc oto chạy đến chiếu vào, cô mới định thần lại, mỉm cười nhìn người đối diện: “Thật ra cũng không phải rất lâu, hiện tại cậu nổi tiếng như vậy, mở Weibo liền có thể nhìn thấy, ra ngoài đều thấy quảng cáo của cậu, đến Viên Viên cũng sắp thành fan chị gái rồi, lén xem ảnh cậu sau lưng tôi.”
“Không phải đã lâu không gặp, mà là lúc nào cũng gặp.”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc xe kia chạy qua, ánh đèn mờ đi, Dư Trì trầm mặc nhìn cô, sau đó tự giễu cười: “Như nhau cả thôi.”
Anh dừng lại, ngữ khí trào phúng: “Nên nói là, so với chị, vẫn kém hơn nhiều. Dù sao, tác phẩm của tôi không nhiều bằng chị, lại càng không có tin đồn bay ngập trời như chị.”
Thịnh Ly: “……”
Dư Trì: “……”
Hai người đồng thời im lặng, Thịnh Ly nhìn người trước mắt.
Giới giải trí đúng là rất biết nuôi người, có nhiều nam sinh nữ sinh sau khi xuất đạo một thời gian, dung mạo và khí chất đều thay đổi, đặc biệt là người đang trên đà nổi tiếng, đương nhiên không kể đến những thành phần phẫu thuật thẩm mỹ.
Tướng mạo và khí chất ban đầu của Dư Trì đều lan toả ra bên ngoài, hai năm trở lại đây, ngũ quan sắc sảo và thành thục hơn. Có vẻ gầy đi nhiều so với trước kia, nhưng vai rộng hơn, nhìn thật giống mắc áo biết đi. Cả người là một loại khí chất giữa thanh niên và đàn ông, so với thiếu niên đơn thuần trong sạch năm nào, có thêm vài phần thu hút.
Không trách, Viên Viên lén lút ngắm nhìn đến chảy nước miếng.
Lại là một làn gió mát lạnh thổi qua, lá cây xào xạc, rơi xuống bên đường, một chiếc lá bay qua tầm nhìn Thịnh Ly, cô chớp mắt, cười với Dư Trì: “Ở liên hoan phim trước đó có nhiều phóng viên vây quanh cậu, chưa tìm được cơ hội nói hai tiếng chúc mừng.”
Cô đã xem đi xem lại 《 Hoa Hồng 》, diễn xuất của Dư Trì trong đó rất chuyên nghiệp, theo ý kiến của cô, anh không hề thua kém Nguỵ Thành. Có điều, bộ phim gồm hai tuyến nam chính thường sẽ thiên vị một trong hai hơn. Đất diễn của Nguỵ Thành nhiều hơn Dư Trì một chút, nhân vật cũng đa dạng và thành thục hơn.
Xét về địa vị và tác phẩm đều không thể so với Nguỵ Thành, lại vừa vặn là một diễn viên mới chưa có tác phẩm, nếu không cũng không phải là không có khả năng tranh giải ảnh đế.
Thịnh Ly luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Lúc này, điện thoại Dư Trì vang lên, anh cầm lên nhìn, là Hoàng Bách Nham gọi tới, có lẽ là giục anh đến nhanh. Anh không nhận máy ngay mà nhìn sang Thịnh Ly, ánh mắt tựa hồ như thấu hiểu toàn bộ con người cô, hừ lạnh: “Cho dù có cơ hội, chị sẽ không chủ động đến chỗ tôi, chứ đừng nói đến chúc mừng.”
Nói xong, anh cúi đầu nghe điện thoại, quay người bước đi, đối với đầu dây bên kia nói: “Ở dưới lầu rồi.”
Trợ lý của anh vội vàng chạy theo.
Thịnh Ly đứng tại chỗ, mím môi, liếc sang Viên Viên đã phát ngốc một lúc lâu: “Đi thôi.”
“Ồ, được.” Viên Viên cũng đi theo, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Ly Ly, chị nói em lén lút xem ảnh cậu ấy làm gì, em cũng cần mặt mũi đó nha.”
“Cậu ấy đâu so đo chuyện em trèo lên đầu tường*, được chưa nào? Còn cần mặt mũi gì chứ.”
(*) đầu tường: trong lòng có một ngôi sao mình yêu thích nhất, nhưng dễ dàng bị ảnh hưởng, không phải là không có khả năng hâm mộ thêm một ngôi sao khác. Ở đây ý là trong lòng Viên Viên đã thích Thịnh Ly rồi, giờ thích thêm cả anh rể =))
Thịnh Ly nhìn phía trước, ban nãy không chú ý, giờ mới quan sát tới trợ lý của Dư Trì. Là con trai, ước chừng hơn 20 tuổi, là một chàng trai dáng người vạm vỡ. Bước đến cửa, ánh mắt cô lại chuyển qua người Dư Trì.
Đột nhiên, Dư Trì dừng bước, cô suýt nữa đâm vào lưng anh.
Vội dừng lại, Thịnh Ly ngẩng đầu nhìn anh: “Làm gì thế?”
“Thật ra, tôi muốn nói cảm ơn, hẳn là tôi nên cảm ơn chị mới đúng.”
Sau lưng Dư Trì là ánh sáng chiếu từ hai bên cổng của nhà hàng Hào Trang, cái nhìn của người đàn ông từ trên cao rơi xuống khuôn mặt cô, lạnh nhạt mở miệng: “Lúc đó nếu không phải chị lừa tôi đến đây, giẫm lên chân không cho tôi rời đi, tôi sẽ không gặp được đạo diễn Hà. Đương nhiên, quan trọng nhất là, nếu không có chị giúp tôi chuộc thân, giới thiệu cho tôi một người đại diện tốt, hiện tại tôi chẳng là cái thá gì.”
Thịnh Ly sửng sốt, vị trí này, chính là nơi cô giẫm lên chân anh.
Dư Trì nhìn thần sắc của cô, cho rằng cô không nhớ, mặt không biểu tình xoay người đi.
Thịnh Ly thở dài.
Đây là thái độ cảm ơn người khác sao?
Có ai như anh ném một lời cảm ơn là xong chưa?
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại rung một tiếng, cô cầm lên xem.
Chu Hoàng Hậu: 【 Thịnh Bạch Tuyết, cậu đến chưa? Tớ đói chết đi được, không đợi được nữa bắt đầu ăn đây! 】
Thịnh Ly: 【 Đang dưới cổng rồi. 】
Thịnh Ly: 【 Đụng phải bạn trai cũ. 】
Chu Hoàng Hậu: 【 Đệch, sau đó thì sao? 】
Khoảng cách của Thịnh Ly và Dư Trì cách nhau vài mét, thấy anh dừng lại trước cửa phòng bao lớn, mở cửa, âm thanh náo nhiệt bên trong truyền qua khe cửa, có người hét lớn: “Tiểu Trì đến rồi, mau ngồi đây.”
Thanh âm có chút quen tai, nếu Thịnh Ly không nghe nhầm, hẳn là đạo diễn Lưu Thù của bộ phim 《 Ác Niệm 》mà Dư Trì vừa đóng máy.
Dư Trì đi tới, “Thật xin lỗi, hôm nay tan học trễ, đến muộn một chút.”
Sầm một tiếng, cửa đóng lại.
Thịnh Ly đi qua, rẽ sang một bên, đẩy cửa vào phòng bao.
Phòng bao chỉ có một mình Chu Tư Noãn, hai ngày trước cô ấy nói thèm đồ ăn ở đây, nên vừa rồi đã gọi không ít đồ ăn, toàn bộ cao lương mĩ vị đã lên hết. Thịnh Ly bước vào, đặt túi xách lên tủ, nhìn về phía Chu Tư Noãn: “Sao chỉ có một mình cậu?”
“Chu Niệm Phóng bùng hẹn rồi, nói là người đại diện muốn cậu ấy đi ăn bữa cơm gặp vài nhà đầu tư.” Chu Tư Noãn khịt mũi, “Lại bị gọi đi tiếp rượu, cậu ấy cũng không biết đường phản kháng một chút, không sợ bị lợi dụng hay sao?”
Thịnh Ly ngồi xuống cạnh Chu Tư Noãn, rót cho mình một ly nước nóng.
“Ai da---”
Chu Tư Noãn nhíu mày: “Lời còn chưa nói xong, cậu và Dư Trì hơn hai năm nay chưa chính thức nói chuyện qua sao? Vừa rồi gặp nói gì?”
“Câu đầu tiên là, chị, đã lâu không gặp. Sau đó cảm ơn tớ giúp anh ấy chuộc thân, tìm một người đại diện tốt cho anh ấy, anh ấy mới có ngày hôm nay.” Thịnh Ly uống ngụm nước, hừ nhẹ: “Sau đó, tên tiểu vương khốn khiếp chế nhạo tớ có tin đồn bay ngập trời.”
“Lời này rất đau nha.” Chu Tư Noãn gắp một miếng vịt quay, vừa ăn vừa nói: “Hoàng Bách Nham quả thật rất lợi hại, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã khiến Dư Trì nổi tiếng cỡ này. Đương nhiên cũng là do Dư Trì trời sinh quá ưu tú, đổi lại là một người khác, không thể nào bật lên nhanh như vậy. Bộ phim《 Ác Niệm 》 của cậu ấy không phải vừa đóng máy sao? Doanh thu phòng vé của Lưu Thù trước giờ không tệ, không biết có thể ra mắt kịp vào Tết hay không. Nếu như vận khí tốt, chiếu rạp đúng vào dịp Tết, khẳng định một lần nữa đại bạo, cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành diễn viên tuyến một.”
Thịnh Ly ngẫm nghĩ, cười nhẹ: “Nói như thế, tớ rất là rất vượng* bạn trai cũ nha.”
(*) ý là chị rất may mắn, thịnh vượng đến bạn trai cũ.
Chu Tư Noãn không nhịn được bật cười thành tiếng, “Nói thế cũng không sai, điện ảnh và phim truyền hình không giống nhau, diễn viên mà có thể nổi tiếng sau khi quay một bộ phim truyền hình, không nhất định sẽ nhận được kịch bản phim điện ảnh tốt, còn diễn viên trước giờ đóng phim điện ảnh đột nhiên chuyển sang truyền hình thì gọi là xuống biển*. Dư Trì quay xong《 Giang Sơn Quyển 》, sau đó kịch bản đến tay để cậu ấy lựa chọn toàn là của phim điện ảnh. Con đường cứ thế mà lên cao vài bước, dù sao người ta đẹp trai, kỹ năng diễn xuất lại tốt, còn là học bá, hình tượng rõ ràng, lưu lượng không tệ.”
Cô thở dài, cảm thấy đều là người mà cuộc sống của mỗi người thật khác nhau.
“Lộ Tinh Vũ đúng thảm, bị giẫm lên địa vị, fan hai nhà lại không ngừng khiêu chiến. Có điều, sức chiến đấu của fan nhà Lộ Tinh Vũ, xuống cấp rồi.”
Lộ Tinh Vũ hiện tại chỉ cần ai đó nhắc đến tên Dư Trì thôi liền bùng nổ, ngày nào cũng suy nghĩ làm thế nào để bức chết Dư Trì, hai người hoàn toàn là kẻ thù không đội trời chung.
Số lượng tác phẩm truyền hình của Thịnh Ly rất nhiều, độ phủ sóng quốc dân cao, nhưng rất ít quay phim điện ảnh, trước kia hầu như chỉ nhận làm khách mời mà thôi. Đầu năm nay có vai nữ chính của một kịch bản điện ảnh gửi đến, là phim tình cảm, không ngoài dự kiến thì sẽ ra rạp vào ngày 14 tháng 2, cũng là dịp lễ Tết.
Nếu như bộ phim của Dư Trì trùng hợp lên sóng vào thời điểm đó, vậy sẽ là một cuộc chiến khó lường.
Thịnh Ly cắn một miếng sen, có chút nghi hoặc: “Thật tình, vừa rồi gặp lại, tớ còn nghĩ anh ấy sẽ nói tôi trả chị tiền.”
Hơn nữa, không phải là gặp rồi mới có sự nghi hoặc này, mà mấy tháng nay đã có rồi. Hiện tại, Dư Trì không có nhiều tác phẩm nhưng đại ngôn và quảng cáo không ít, đều là những thương thiệp đẳng cấp, chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền.
Lúc chia tay anh mắng mỏ cô tàn nhẫn như thế, còn nói đó là phí chia tay, ngữ khí uất ức đó, hận không thể ném tiền vào mặt cô.
Chu Tư Noãn chống cằm nhìn cô, nhướng mày nói: “Tớ thấy, cậu ấy có thể là không muốn trả lại, mà là muốn nợ cậu.”
Lòng Thịnh Ly khẽ động, cúi đầu cười: “Lời này thật giống như anh ấy vẫn chưa dứt tình được với tớ vậy.”
“Hận cũng xem như là một loại tình cảm, quên không nổi tra nữ đã chơi cậu ấy.”
“………”
Hai người hiếm khi tụ họp, ở trong phòng bao nói chuyện đến hơn chín giờ mới ra về.
Vừa rẽ qua, liền thấy Dư Trì và tổ sản xuất đoàn phim Ác Niệm bước ra ngoài phòng bao. Anh nghiêng đầu nhìn về hướng này, ánh mắt hơi sáng, hẳn là đã uống nhiều rượu, nhưng mặt mũi không đỏ, vẫn lãnh đạm mang vài phần tỉnh táo.
Chỉ là, ánh mắt mông lung, rất hấp dẫn.
Thịnh Ly chạm mắt anh, bước chân hơi do dự.
Vào khoảnh khắc đó, dường như tất cả những người xung quanh đều trở nên hư ảo, chỉ có duy nhất ánh sáng ở phía hai người họ.
Hoàng Bách Nham từ sau đi tới, bắt gặp Thịnh Ly và Chu Tư Noãn, chắn ở trước Dư Trì, mỉm cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, hai người đến ăn cơm sao?”
Thịnh Ly bước qua, cong môi cười: “Đúng thế.”
Tổ sản xuất cũng nhìn thấy hai người họ, Thịnh Ly và Chu Tư Noãn tiến lên chào.
Dư Trì thu lại ánh mắt, thần sắc hồi phục thanh tỉnh, quay người nói chuyện với Lưu Thù, giống như không thấy Thịnh Ly.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người cùng nhau xuống lầu.
Thịnh Ly và Chu Tư Noãn đi phía sau, Chu Tư Noãn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ráo của Dư Trì, cậu thanh niên này sao đến bóng lưng cũng đẹp như vậy, khí chất khác biệt một trời một vực so với nhiều em trai nhỏ trong ngành, nói thế nào được nhỉ? Có thể là cộng thêm điểm là học bá, cảm thấy so với người khác, rất có nội hàm.
Cô quay đầu, phỏng vấn Thịnh Ly: “Bây giờ tớ rất muốn hỏi cậu một câu.”
“Gì?” Thịnh Ly tim treo ngược lên không trung.
Chu Tư Noãn sợ người khác nghe được, ghé sát vào tai cô: “Đá em trai hàng TOP Dư Trì, sau này sẽ rất khó gặp được một cực phẩm như thế, cậu có hối hận không?”
Ban đầu, Thịnh Ly sợ nhất là bản thân sẽ hối hận, sợ nhất là nhìn ai cũng không so được với Dư Trì.
Hiện tại, Dư Trì dùng thực lực vả vào mặt cô.
Hơn hai năm rồi, cô quả thật nhìn ai cũng không thấy bằng Dư Trì.
Nhưng mà……
Thịnh Ly nhìn Dư Trì cùng đạo diễn và đoàn sản xuất chào tạm biệt, sau đó thu tầm mắt lại, bình tĩnh nói: “Không hối hận.”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
6 chương
10 chương
74 chương