Âm Dương Giới

Chương 55 : Chính Nghĩa môn chủ là ai?

Mọi người hốt hoảng, mấy trăm cặp mắt đổ xô vào hướng đó nhìn sững. Nhất Liễu thiền sư cùng Niệp Sáp hòa thượng đứng trên đài cùng nhìn nhau mỉm cười không nói. Phía dưới đó Vô danh tăng và Bạch Thái Vân cũng khích động nhưng lặng lẽ nhìn theo. Môn chủ Chính Nghĩa môn mình mặc áo bào vàng rực rỡ, râu bạc phất phơ, lưng gù như lưng lạc đà, bên hông cài một thanh trường kiếm, nhưng chuôi và bao kiếm đều dùng vải xanh bọc kín. Nhất Liễu thiền sư chắp tay : - Mô Phật! Thí chủ có phải là Môn chủ Chính Nghĩa môn không? Người ấy chào lại và từ tốn đáp : - Vâng, chính là tôi đây! - Thân thủ của thí chủ cao siêu dường ấy, chắc bản thần công tuyệt diệu xứng đáng là lãnh tụ của một đại môn phái. Nhưng có một điều là cái tên Chính Nghĩa có vẻ khá mới mẻ trong giang hồ. Phải chăng là quý phái mới được thành lập, và thành lập từ khi nào? - Chẳng giấu gì lão thiền sư, bổn môn vừa được thành lập cách đây không lâu. - Tuy chưa hiểu qua tôn chỉ mục đích của quý phái, nhưng với một tên Chính Nghĩa cũng bao hàm những cái gì cao siêu đẹp đẽ để chứng tỏ cái khí của người Chưởng môn rồi. - Lão thiền sư nói rất đúng. Nhất Liễu thiền sư cười ngặt ngẽo và cứ kéo dài trận cười vô tận. Chí Tôn giáo chủ tức giận hỏi : - Ơ kìa, vì sao lão hòa thượng lại cười hoài như vậy? Nhất Liễu thiền sư mỉm cười đáp : - Lão tăng đã thấy một sự trùng hợp đáng để ý. Chí Tôn giáo vừa tuyên bố ra đời thì Chính Nghĩa môn cũng kịp thời xuất hiện. Hai tổ chức mới mẻ này thành lập cùng một lúc, chưa rõ ai hơn ai. Câu nói tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng bao hàm nhiều ý nghĩa trào lộng khiến Chí Tôn giáo chủ có vẻ không bằng lòng nhưng cũng chẳng bắt bẻ vào đâu được. Chính Nghĩa giáo chủ vừa liếc mắt một cái, hướng sang một bên cạnh Bồ Tâm sư thái đang sợ hãi, nhìn bà với vẻ ngạo nghễ và nói kháy : - Chào sư thái. Người vẫn mạnh khỏe đấy chứ? Bồ Tâm sư thái kinh ngạc trố mắt nhìn, lòng vừa ngại ngùng vừa lo sợ : - Ủa, bần ni và thí chủ chưa hề quen biết, tại sao thí chủ lại... - Ồ, lão sư thái là một vị Chưởng môn, địa vị cao quý, ai ai lại không biết. Còn lão hủ này chỉ là một kẻ vô danh, dù có gặp gỡ nhièu lần chắc cũng không cần bận tâm để ý. Bồ Tâm sư thái nhìn kỹ sắc diện rồi đến cái lưng gù của lão, cố tìm trong ký ức quả chưa hề gặp gỡ lần nào, nói : - Bần ni xin thề trước đức Phật là từ trước đến nay chưa bao giờ được gặp thí chủ. Nếu chỉ gặp một lần, với hình dáng đặc biệt này, nhất định không dễ gì quên được. Chính Nghĩa môn chủ cười khà khà nói : - Mục đích của cuộc đại hội võ lâm, không ngoài việc đấu võ so tài. Sư thái và Chí Tôn của một đại môn phái, lão hủ đây không ra gì cũng là Môn chủ một môn. Ước mong được sư thái cho thừa tiếp một vài chiêu tuyệt nghệ. Bồ Tâm sư thái nghe nói ngạc nhiên nghĩ thầm : - “Người này cùng ta xưa nay chưa hề quen biết, tại sao chỉ mới gặp mặt đã vội thách đấu, hình như có ôm ấp một mối hận thù từ trước. Cứ như tài nghệ của Môn chủ Chính Nghĩa thế nào chưa biết, nhưng chỉ nhận xét qua thân pháp của y lúc vừa xuất hiện đã có nhiều điểm xuất phàm rồi. Trong khi quyết đấu, việc thắng bại là bình thường, nhưng phái Võ Di vừa được cùng Chí Tôn giáo kết nghĩa kim bằng, nếu rủi ro có bề gì thì còn chi là danh dự nữa”. Bà băn khoăn ngẫm nghĩ chưa biết nên làm thế nào. Bỗng từ sau tấm mành trúc, Chí Tôn giáo chủ cất cao giọng lanh lảnh nói : - Bồ Tâm sư thái! Nếu hắn đã muốn. Sư thái nên sẵn sàng ứng biến, đừng do dự gì hết! Nếu sư thái không thủ thắng được, thì lão già điên khùng ấy cũng phải chết, vì bổn tòa tuyệt đối không để cho hắn toàn mạng rút khỏi nơi đây. Bồ Tâm sư thái nghe nói vững bụng dõng dạc hô “tuân lệnh” rồi xoay mình vung chưởng đánh ngay. Chính Nghĩa môn chủ thừa rõ sư thái muốn lẳng lặng tấn công bất ngờ là có dụng ý muốn chiếm ưu thế ngay lúc đầu. Nhưng lão vẫn dửng dưng xem thường không thèm tránh đỡ chỉ âm thầm vận dụng hộ thân cương lực đón lấy. Lối này là một phương pháp vô cùng mạo hiểm, nếu chỉ kém sút đối phương một chút cũng đủ mất mạng ngay. Nhưng Chính Nghĩa môn chủ có dụng tâm muốn phô diễn trước mặt quần hùng thiên hạ thân thủ tuyệt nghệ của mình nên không ngần ngại gì hết. Lão đã quên mất đi rằng đối phương là một lãnh tụ kỳ cựu của một phái võ, tài năng công lực đâu phải tầm thường, nếu bản lãnh của mình không hơn gấp bội phần thì chẳng khi nào dám khinh thường đến thế. Tuy mới gặp nhau, nhưng hầu hết võ lâm quần hùng đối với Chính Nghĩa môn chủ đã có khá nhiều cảm tình và đặt vào y nhiều tin tưởng và hy vọng. Thấy lối ứng phó của y như vậy ai ai cũng lo lắng giùm. Nhưng trong chớp mắt, một hiện tượng bất ngờ đã xảy ra. Hai bên chạm nhau kêu “ầm” một tiếng, Chính Nghĩa môn chủ vẫn đứng yên sừng sững như một tòa cổ tháp, còn Bồ Tâm sư thái lảo đảo thối lui mấy bước, miệng vọt máu tươi. Trên hơn trăm quần hùng không ai rõ ai, cùng reo hò vang dậy. Bao nhiêu người xúm xít gần nha thành từng toán xầm xì bàn tán, cố tìm ra lai lịch của lão Môn chủ lạ mặt này. Nhưng không một ai có thể ước đoán được. Chí Tôn giáo chủ cũng rất ngạc nhiên, vội hét hai con thị tỳ đến đỡ Bồ Tâm sư thái. Tình hình đại hội đột nhiên đổi thay và sôi nổi vô cùng. Chí Tôn giáo chủ quắc mắt, thét lớn : - Cổ Thiên Văn, hãy bày tỏ mục đích của ngươi ra đây. - Chỉ ba tiếng “Chính Nghĩa môn” cũng đủ để chứng minh rồi. - Bổn tòa chỉ cần biết nhà ngươi cùng Chí Tôn giáo là bạn hay thù. - Việc ấy tùy thái độ của Chí Tôn quyết định. Chí Tôn giáo chủ tươi cười đáp : - Theo bổn tòa nhận xét, nhà ngươi có bản lãnh khá cao, có thể muốn gây tình hữu nghị giữa hai môn phái. Tuy nhiên chỉ cần có một điều kiện là Chính Nghĩa phái phải thần phục cùng Chí Tôn phái. Chính Nghĩa môn chủ vuốt râu cười khà khà nói : - Vị Giáo chủ lầm rồi! Lão hủ muốn nói rằng hành vi của quý phái chỉ quyết định thái độ của bổn giáo. Nếu quý phái hoạt động hợp với quyền lợi chung của võ lâm thì sẽ là bạn của bổn giáo. Trái lại nếu Chí Tôn giáo muốn gây sự cùng võ lâm hào kiệt thì sẽ là kẻ thù không đội trời chung của Chính Nghĩa giáo. Chí Tôn giáo chủ nổi giận đùng đùng quát lớn : - Lão cẩu trệ đừng quá ngạo mạn. Bây đâu, hãy bắt hắn cho mau. Bốn tiếng dạ ran, tức thì bốn tên áo xanh bịt mặt đã nhảy ra lanh như chớp, vừa chưởng vừa chỉ cùng một lúc tung ra ào ào như sấm sét. Chính Nghĩa môn chủ quát lớn : - Bây muốn chết? “Soẹt”! Thanh trường kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Ánh sáng xanh lè lóe lên chói mắt, lấp lánh như sao sa, mới nhìn qua đã biết ngay là một lưỡi kiếm thần. Tia sáng và khí lạnh của thanh kiếm tỏa rộng trên hai trượng. Trong nháy mắt bốn tiếng rú lên rùng rợn, bốn tên áo xanh bịt mặt đã văng ra, kẻ đứt đầu, người lòi ruột không người nào toàn thây. Quần hùng lại reo hò như sấm động. Chí Tôn giáo chủ vừa sợ vừa giận, gầm lớn : - Lão già kia! Ngươi dám cả gan hạ sát bốn tên địa sát của bổn giáo, hôm nay phải chết chẳng toàn thây. Thiên Cương Thủ tòa của bổn tọa đâu rồi! Hãy đem toàn lực ra đánh, bắt cho được hắn trị tội. Một loạt dạ khác vang lên và ba tên áo xanh bịt mặt khác nhảy ra. Ba người này thủ pháp hoàn toàn khác hẳn bốn tên vừa rồi. Đó là Huyền Trung Tử và hai người trong số ba mươi sáu sao Thiên Cương. Chính Nghĩa môn chủ điềm nhiên đứng nhìn không nói gì hết. Huyền Trung Tử nhảy vút tới hét lớn : - Quân cuồng đồ, sao chưa bó tay chịu tội, còn đợi chừng nào nữa. Nói xong cả hai chưởng cùng tung ra. Hai tên kia cũng nhất tề tấn công vào hai bên sườn. Chính Nghĩa môn chủ cũng hét lên một tiếng, một chưởng một kiếm cùng đánh ra một lúc. Ánh sáng của bảo kiếm cùng kình lực của chưởng phong, đảo lộn cả một vùng khiến cả ba người cùng xoay tròn lại một chỗ. “Đùng!” một tiếng. Ba người áo xanh dội bật ra sau. Chính Nghĩa môn chủ cũng lạng người qua một chút mới đứng vững được. Bọn Huyền Trung Tử sửng sốt một chặp nhưng bỗng lăn xả lại tấn công luôn. Một tiếng quát lớn : - Dừng tay lại! Bức mành trúc rung rung hé vẹt ra, một thiếu phụ mặc áo xanh bịt mặt, thoăn thoắt bước ra, chính là Chí Tôn Vô Nhân cốc, bước liền theo sau bà là Lệ Minh Nguyệt. Hai người kẻ trước người sau cùng tiến tới nhanh như chớp nhoáng. Bọn Huyền Trung Tử ba người cùng đứng sững, sợ khiếp vía. Chí Tôn quát mắng : - Đồ vô dụng, sao chưa cút đi cho rồi. Huyền Trung Tử và hai người kia khẽ dạ rồi từ từ rút lui ra sau, đứng nghiêm một nơi. Chính Nghĩa môn chủ có vẻ do dự một chút rồi nói : - Giáo chủ tính sao? Chẳng lẽ bà lại... - Bổn Giáo chủ muốn thân hành ra dạy mi một vài thế võ. - Việc này, xin... - Không chịu thần phục bổn giáo thì chỉ còn một cách này, ngoài ra không có biện pháp nào khác nữa. - Xin Giáo chủ đừng nên bức bách người ta thái quá. Chí Tôn cười khanh khách rồi bỗng đưa tay đánh vào vai Chính Nghĩa môn chủ. Năm chỉ chưa chạm vào thịt, nhưng một luồng âm lưu nhẹ nhàng đã lặng lẽ cuộn sang. Chính Nghĩa môn chủ hét lớn : - Chiêu “Thiên La thủ” quả nhiên lợi hại! Miệng nói, hữu chưởng vung lên, lật ngược lại, đưa cổ tay đón lấy. Tức thì Chí Tôn tung lòng chưởng ra một luồng kình lực. Vì ở cách nhau quá gần, thế biến lại mau lẹ, buộc lòng Chính Nghĩa môn chủ không còn e dè gì nữa, lập tức lật lòng chưởng lên vận dụng kình lực tiếp đón lấy. Bao nhiêu quần hùng dưới đài nhìn theo không chớp mắt. Hai người xuất thủ quá mau lẹ không tài nào phân biệt nổi. Trong phút chốc cuộc đấu chưởng đã biến thành trận đấu nội lực giữa hai người. Chưởng tâm của hai người cầm cự với một khoảng cách chính giữa gần hai thước. Hai luồng kình lực, một trên một dưới, thúc đẩy và xoắn tròn lấy nhau, không bên nào chịu nhượng bộ. Chí Tôn giáo chủ bỗng cười lên khanh khách nói : - Hãy coi chừng một chiêu này sẽ làm cho ngươi đứt gân hoặc gãy xương, không thể nào tránh nổi. Vì có miếng the che mặt nên không nhận xác được nét mặt của bà, nhưng cứ xem hình dáng bên ngoài và lời nói tự đắc ấy cũng đoán được bà ta đang lúc quá sức và tài nghệ của mình để nắm vững phần thắng lợi trong tay. Cuộc đấu nhau bằng nội lực cứ kéo dài mãi trong sự hồi hộp và lo âu của mọi người. Kết quả thế nào cũng phải có một người bị mất mạng hay trọng thương mới thôi. Chí Tôn giáo chủ bỗng hừ lên một tiếng, nói lớn : - Lão già hãy coi chừng, bổn Giáo chủ đang tăng thêm hai thành công lực nữa đó. Ngươi có biết không? Lẽ cố nhiên Chính Nghĩa giáo chủ cũng thừa biết Chí Tôn giáo chủ chưa dùng hết nội lực của mình. Nếu so sánh hỏa hầu đôi bên chắc chắn mình phải bỏ mạng chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Trong lúc đang bồi hồi lo nghĩ, Chí Tôn giáo chủ lại quát lớn : - Thằng già kia, hãy coi chừng. Bổn Giáo chủ vừa tăng thêm một thành lực đạo rồi đấy. Chính Nghĩa môn chủ cảm thấy áp lực ngày càng gia tăng. Hai vai ông run lên, người đứng không vừng, nghiêng về phía sau. Sự chênh lệch mạnh yếu đã quá rõ ràng. Đành rằng bản lãnh của Chính Nghĩa môn chủ cũng xuất chúng, có thể đánh bạt bao nhiêu cao thủ Vô Nhân cốc, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Chí Tôn giáo chủ. Tâm thần quần hùng căng thẳng như dây đàn. Có nhiều người quay mặt nơi khác, chẳng muốn nhìn một bi kịch sắp xảy ra. Chí Tôn giáo chủ lại tăng thêm công lực đến cực độ. Thập nhị thành cực đạo đã dồn vào song chưởng, cuồn cuộn trào qua như nước lũ sóng tràn. Chính Nghĩa môn chủ vẫn cố gắng chịu đựng khiến Chí Tôn giáo chủ sửng sốt quát lớn : - Thằng già, thủ pháp của mày quả nhiên đáng khen. Nhưng chỉ e rằng, trong giây phút nữa gân xương bị gãy nát, mạng sống không còn bảo toàn nữa rồi. Chính Nghĩa môn chủ vẫn bặm môi, lặng thinh không nói. Mồ hôi từng giọt nhỏ dài theo má. Thân hình lảo đảo run run như cánh diều sắp đứt dây. Hy vọng cuối cùng của quần hùng đã tan theo mây khói. Nhìn ông, người ta có cảm giác là một ngọn đèn dầu lụn bại, sắp tắt trong giây lát mà thôi. Chí Tôn giáo chủ bỗng hét lớn : - Này thằng già gàn dở kia, bổn Giáo chủ vốn có mỹ ý muốn thu nhận mi vì chuộng tài và cùng vì lòng từ bi hỷ xả, vậy mà mi vẫn cứng đầu chống cự mãi thi chỉ trong nháy mắt phải gân đứt xương tan. Giọng bà nói tới đó bỗng đứt lời, giật mình nhìn sững, miệng lắp bắp nói : - Ủa, tại sao? Lại là mày! Thì ra trong lúc toàn thân Chính Nghĩa môn chủ bị kình lực xô đẩy run lên như chiếc lò xo, chiếc mặt nạ trên đầu từ từ tuột xuống, khuôn mặt thật đã lộ ra ngoài. Ngay lúc ấy, một bóng người mảnh mai bé nhỏ, từ phía sau lao vút đến như mũi tên bay, đưa tay nắm chặt lấy tả chưởng Chính Nghĩa môn chủ. Trong lúc đang tập trung hết tàn lực đối phó với Chí Tôn giáo chủ, Chính Nghĩa môn chủ không tránh né vào đâu được, để cho người ấy chộp được bàn tay. Thật là lạ lùng kỳ diệu. Khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau, thình lình một ánh hào quang năm màu lộng lẫy bỗng hiện lên, bao trùm cả hai người. “Ầm” một tiếng. Chí Tôn giáo chủ hự một tiếng lớn, bị kình lực vô hình đẩy bổng người lên, thân hình như con diều giấy, lộn đi mấy vòng, văng tít ra xa cách đó hơn một trượng. Bốn tên thị tỳ lập tức hảy lại vực bà ngồi dậy, đưa vào sau bức mành trúc. Sự việc xảy ra quá đột ngột và mau chóng, ngoài sự ước đoán của mọi người. Bao nhiêu nhân vật Vô Nhân cốc đều đứng yên không nhúc nhích, hình như chẳng có điều gì mới xảy ra. Trong lúc quá kinh hoàng, họ không kịp phản ứng hay hành động gì hết. Lệ Minh Nguyệt, đệ tử của Chí Tôn giáo chủ, đứng trên kỳ đài cũng không nói gì, chỉ tủm tỉm cười lạt, nét mặt lạnh như tiền. Chính Nghĩa môn chủ tuy đẩy bật được Chí Tôn giáo chủ ra xa trên một trượng, nhưng nét mặt vẫn lầm lì không lộ vẻ gì vui mừng cả, chỉ ho lên một tiếng rồi phi thân tới, vung trảo chụp thẳng ra sau bức mành trúc. Nhưng một tiếng hét the thé nổi lên. - Dừng lại. Chính Nghĩa môn chủ thu tay đứng lại ngó nàng. Người vừa hét là Lệ Minh Nguyệt. Nàng hằm hằm, mày liễu dựng ngược, trầm giọng nói lớn : - Văn Thiếu Côn, anh không nên tuyệt tình đuổi người vào mạt lộ như thế. Thì ra Chính Nghĩa môn chủ là Thời Thiếu Côn hóa trang. Chàng nghe Lệ Minh Nguyệt nói vội vàng đáp : - Lệ cô nương, nàng có biết bà ta là ai không? Bà ta... Lệ Minh Nguyệt đùng đùng nổi giận quát lớn : - Mặc kệ, bất luận bà ta là ai, tôi chỉ biết bà là sư phụ của tôi... - Lệ cô nương! Nàng... - Giáo chủ tuy bị anh đánh bị thương nhưng cũng chưa đến nỗi nguy hại lắm. Nếu chuyên chữa và điều trị đúng phép, chỉ một thời gian ngắn sẽ ... (thiếu một đoạn, trang 60, 61) sẽ nung nấu thêm cùng bao nhiêu niềm uất hận ngày trước khiến cho bà tăng thêm sát tâm rồi gây nên cảnh tàn sát rùng rợn trong võ lâm. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lo âu cho một ám ảnh tương lai, cửa nhà tan nát, môn phái tiêu diệt vì những thủ đoạn phục thù ghê gớm của con người này. Thình lình có tiếng truyền lệnh rang rảng : - Theo chỉ dụ của Giáo chủ, đại hội võ lâm tạm đình chỉ nửa ngày. Ngày mai sẽ tiếp tục như cũ. Quần hùng không được rời khỏi nơi đây. Ai vắng mặt sẽ áp dụng luật hình nghiêm trị. Người phát thanh đó không ai khác hơn là Lệ Minh Nguyệt, đồ đệ của Chí Tôn giáo chủ. Theo lời nói và âm điệu này, mọi người có thể đoán rằng thương thế của Giáo chủ không nặng lắm. Quần hùng cùng nhìn vào Thời Thiếu Côn, Bạch Thái Vân và Nhất Liễu thiền sư hy vọng ba người sẽ chung sức lãnh đạo võ lâm chống lại áp lực của Chí Tôn giáo. Trên kỳ đài, Thời Thiếu Côn vừa gặp trở lực của Lệ Minh Nguyệt, không cho đi vào trong, đang đứng lặng yen chưa biết nên đối phó ra sao. Ngay lúc ấy có tiếng nói khe khẽ bên cạnh khiến chàng giật mình quay lại, thì ra là Bạch Thái Vân. Từ khi xảy ra Thời Tư Tình mất tích, bị Thời Thiếu Côn bực mình lỡ đánh hai chưởng, nàng đã bỏ ra đi đến nay mới trở lại. Vừa rồi nếu không được nàng kịp thời áp chưởng liên hiệp âm dương vận dụng U Hạo thần công chống lại áp lực của Chí Tôn giáo chủ thì giờ đây chắc chắn chàng đã bị giết dưới bàn tay của bà ta rồi. Chừng ấy bao nhiêu chương trình dự định, bao nhiêu công việc cần phải làm, thảy đều cuốn trôi theo dòng nước cả. Thời Thiếu Côn vừa mừng vừa cảm động khẽ gọi : - Vân muội, em! Nhưng không ngờ Bạch Thái Vân lại làm ngơ quay sang phía khác. Thời Thiếu Côn nửa ngại ngùng, nửa lo lắng chưa biết phải làm sao, lại thấy ân sư Nhất Liễu thiền sư đứng gần bên. Chàng vội vàng bước tới cung kính chắp tay thưa : - Sư phụ! Nhất Liễu hòa thượng nhíu mày, nói : - Bạch Hải nhi, ngươi đã cố tình quên lão hòa thượng này rồi phải không? Thời Thiếu Côn sợ hãi cúi đầu, thưa : - Bạch sư phụ, tội đồ nhi quả đáng chết. Nói xong đưa tay kéo hết quần áo nghi trang lột mặt nạ, trở lại thân hình chàng trai tuấn tú như xưa. Nhất Liễu thiền sư quay xuống dưới đài gọi Vô danh tăng : - Hắc Hải nhi đầu rồi? Vô danh tăng dạ một tiếng đáp : - Có đồ nhi đây rồi.