Âm Dương Giới
Chương 46 : Thà không biết thân thế còn hơn
Thời Tư Tình vừa ngã lăn ra, quần hùng ai nấy đều sợ hãi thất sắc, ngay cả bọn U Linh cũng vô cùng ngạc nhiên đứng nhìn sửng sốt chẳng dám nói một lời.
Thật không ngờ ông lão què chân lại dám gọi vị Chí Tôn Vô Nhân cốc là Tình nương với dáng điệu của một người tình nhân lâu ngày mới gặp.
Nhiều người cho rằng đây là một lão già điên khùng mất trí, một kẻ có óc suy đoán không bao giờ dám đùa với tử thần bằng những cử chỉ lạ lùng ấy.
Thời Tư Tình ngã nằm cách cỗ kiệu hơn một trượng. Vì hai chân đều bị gãy, cặp gậy văng ra xa, không thề nào ngồi dậy ngay được, lão phải cố nhoài mình loay hoay một chặp lâu mới lóp ngóp chống tay lên được, hướng về phía chiếc kiệu kêu tha thiết :
- Tình nương, nghe giọng nói tôi đã biết là tiếng của nàng. Ôi tiếng nói thân yêu muôn đời làm sao tôi quên được! Nàng có biết đâu rằng đã bao năm qua, lòng tôi chỉ vọng tưởng đến một hình bóng nàng mà thôi. Tình nương, Tình nương, cũng chỉ vì nhớ nàng mà tôi dã thay tên là Thời Tư Tình, lấy hiệu là Vọng Tình lư chủ. Chỉ vì nàng mà đêm đêm tôi chỉ thấy một sở thích là ngồi nhìn sao Chức nữ, để vơi niềm sầu nhớ người xưa. Tình nương, bao nhiêu chuyện trước kia là một sự hiểu lầm tai hại lớn lao đã chôn vùi bao nhiêu hạnh phúc của đôi ta, biến tình yêu thành thù nghịch. Xin nàng hãy ban cho tôi một cơ hộ giải thích, giãi bày nỗi oan, để nàng nhìn thấy sự thật.
Vị Chí Tôn thân hình thướt tha ẻo lả, tuy toàn thân che kín, chẳng thấy rõ mặt mày tay chân ra sao nhưng cũng đoán được thuộc vào hạng có sắc đẹp. Những mảnh vải xanh the đen khiến bà ta chỉ là một bóng người cử động, tuyệt nhiên không có chút cảm tình hay xúc động tý nào.
Bà ta đứng thản nhiên nhìn Thời Tư Tình một chập lâu bỗng phá lên cười dài rồi buồn rầu nói :
- Thời Quân Hào, lâu nay ta cũng chỉ muốn nuôi một hy vọng là tìm cho được anh!
Thì ra Thời Tư Tình tức là Thời Quân Hào trước kia.
Nghe vị Chí Tôn nói xong, ông nằm phục xuống đất, râu tóc rối bời, đôi mắt lệ nhòa trông thật đáng thương hại.
Khi nghe nàng thốt ra câu ấy tỏ ý mừng rỡ, ngước mắt nhìn lên run run nói :
- Tình nương, nếu nàng cho phép, chúng ta có thể nối lại những chuyện trước kia, bao nhiêu sự hiểu lầm xóa bỏ hết và từ nay về sau vĩnh viễn không thể nào xa nhau được nữa. Chúng mình sẽ tìm một nơi u tịch, nước non...
Vị Chí Tôn cất tiếng hỏi ngang câu :
- Thời Quân Hào! Anh có biết vì sao ta chỉ nuôi một hy vọng là tìm ra anh không?
Thời Quân Hào đáp :
- Lẽ tự nhiên là nàng cũng đã hiểu biết rằng bao nhiêu câu chuyện trước kia chỉ là một điều hiểu lầm đáng tiếc.
Một chuỗi cười khanh khách vang lên.
Thời Quân Hào ngạc nhiên gọi lớn :
- Em, Tình nương.
Bà bỗng quát lớn :
- Câm mồm!
Thời Tư Tình tức Quân Hào sửng sốt nhìn, miệng há hốc vì hoảng sợ.
Chí Tôn Vô Nhân cốc nghiến răng đáp :
- Ta chỉ muốn tìm cho được anh để đem băm vằm thành trăm thành nghìn mảnh, đốt xương anh thành tro bụi vãi ra cho gió thổi khắp bốn phương mới hả dạ.
- Trời! Nàng nỡ nào?
Chí Tôn Vô Nhân cốc lại trổ lên một trận cười như điên như dại rồi bất thình lình vung chưởng đập mạnh vào thiên linh cái Thời Tư Tình.
Mọi người thất kinh thất sắc nhưng cũng không còn cách nào cứu vãn kịp.
Ai cũng đinh ninh lão già đau khổ quyết định mất mạng về chưởng ấy.
Ầm! Sỏi đá tung lên mù mịt, chưởng lực hất mạnh ra trên ba trượng, khiến những kẻ đứng gần muốn lảo đảo ngã ra sau.
Chưởng lực của Chí Tôn Vô Nhân cốc đâu phải tầm thường. Khi đã phát ra không có gì chịu đựng nổi. Nhưng không ngờ khi gần đến đầu Thời Tư Tình đã bị một kình lực từ phía bên tả đẩy đi nơi khác.
Người đã phát chưởng cứu mạng Thời Tư Tình không ai khác hơn là Văn Thiếu Côn.
Thì ra, Văn Thiếu Côn đã hiểu rõ sự việc này, chàng dám chắc không khi nào vị Chí Tôn lại có cảm tình với Thời Tư Tình, cho nên chàng đã cố tâm theo dõi và đề phòng ngay từ khi ông ta mới lếch thếch chạy lại.
Công lực đôi bên ngang nhau và hai luồng chưởng phong chạm nhau rồi biến mất ngay.
Vị Chí Tôn nổi nóng quát :
- Văn Thiếu Côn, mày dám công nhiên ra tay chống lại ta sao?
Chàng lễ phép đáp :
- Đó chỉ là điều bất đắc dĩ. Tôi không thể nào làm ngơ để bà hạ sát một người đau khổ và vô tội.
Bà ngạc nhiên hỏi :
- Té ra mày cũng biết rõ nó là...
Chàng đáp ngay :
- Là người yêu của bà ngày xưa ấy. Tôi còn biết rõ ông ta vẫn một lòng yêu đương bà nồng nhiệt. Nhưng bà lại nhân tâm chỉ giữ theo ý kiến của mình không cho ông ta được cơ hội giải thích. Nếu bà cố tình giết chết ông ta thì sau này sẽ ân hận suốt đời.
Chí Tôn hằm hằm quát lớn :
- Súc sinh, chỗ này không phái chỗ mày có thể đặt miệng vào. Bây giờ chỉ còn hai con đường cho mày tùy ý lựa chọn. Một là phải bỏ ngay con tiện tỳ họ Bạch kia rồi trở về Vô Nhân cốc cùng đệ tử của ta kết tóc trăm năm như đã từng ước hẹn. Hai là cho mày chết chung một lần cùng với lão Thời Quân Hào cho có bạn.
Thời Tư Tình lúc ấy nằm phục ngay trên đất, vì quá kích thích ông không còn bình tĩnh nữa, mồm cứ lẩm bẩm kêu gào :
- Tình nương, em nỡ nào!
Bạch Thái Vân chạy lại đứng sát bên cạnh Văn Thiếu Côn, ngầm dùng truyền âm nhập mật nói :
- Con yêu phụ này thật vô cùng lợi hại, nếu không trừ ngay để hậu họa không biết đâu mà lường. Bây giờ hai ta cùng lập tức liền tay đối phó.
Nói rồi khẽ nắm tay Văn Thiếu Côn Chàng vội vụt lại nói :
- Chưa được đâu. Chúng ta còn phải giải quyết nhiều chuyện trước đã.
Rồi quay sang phía Chí Tôn nói tiếp :
- Các điều kiện của bà đưa ra, tôi có suy nghiệm kỹ rồi. Nhưng trước khi giải quyết xin bà hãy trả lời hai câu hỏi của tôi.
Chí Tôn lạnh lùng nói :
- Cứ hỏi đi.
Chàng nói :
- Trước hết bà hãy nói rõ thân thế của tôi.
- Thằng bé khéo hỏi lạ lùng! Thân thế của mày ra sao, làm sao ta biết mà nói ra được.
Văn Thiếu Côn trầm giọng nói :
- Thế tại sao trước đây một tháng, bà đã buộc tôi đi Kỳ Vân Sơn tìm Long Diên thảo đem về rồi sẽ nói rõ thân thế tôi sau.
Chí Tôn cười lớn hỏi lại :
- Vậy Long Diên thảo đâu rồi? Đã lấy được đem về đây chưa mà hỏi?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Tại sao bà lại dùng mưu mô bịp bợm đề lừa gạt. Trong khi bảo tôi đi tìm Long Diên Thào, bà còn sai bọn tay chân cùng đi.
Bà cười khanh khách :
- Nếu chờ mày lấy được thì bổn Chí Tôn và bao nhiêu U Linh nơi đây hết còn có ngày ra được khỏi Vô Nhân cốc ư?
Văn Thiếu Côn ngạc nhiên quá vội hỏi :
- Té ra bà đã...
- Thuốn đã chế xong, chia cho mọi người cùng uống rồi. Giờ đây bổn Chí Tôn cùng mọi người thuộc bổn cốc cũng không khác gì người thường trên nhân thế nữa.
Chàng giật mình nhưng gượng cười nói :
- Điều đó... Xin thành thật kính mừng bà. Nhưng còn những vấn đề do tôi đưa ra thì sao?
Bà ta lạnh lùng đáp :
- Mày không làm tròn lời ước hẹn, Long Diên thảo không phải tự tay mày mang về, thì bổn Chí Tôn cũng không có phận sự phải trả lời nữa. Huống chi, bổn Chí Tôn cũng không biết gì hơn...
Vị Chí Tôn thản nhiên đáp :
- Việc đã xảy ra từ mười bốn năm rồi, bổn Chí Tôn không còn nhớ ra nữa.
Văn Thiếu Côn tức mình gằn giọng nói :
- Xin bà đừng giả ngộ nữa. Thằng bé ấy có phải là tôi không?
Vị Chí Tôn đáp :
- Nếu mày có chút ít thông minh, tưởng cũng không phải hỏi thêm nữa.
Chàng cười lạt nói :
- Thế là bà đã mặc nhiên thừa nhận rồi chứ gì?
- Ta cũng không thể thừa nhận. Còn vấn đề thứ hai là gì, cứ nói luôn đi.
Văn Thiếu Côn vô cùng xúc động. Vấn đề này tuy chưa phải hoàn toàn xác thực nhưng tự nhiên cứ theo lý trí mà xét, cũng đã quá rõ ràng rồi. Vị Chí Tôn của Vô Nhân cốc, con người kỳ quái, gần như không còn một điểm lương tâm, có thể là mẹ đẻ ra mình.
Chàng nghĩ thêm :
- Có lẽ vì một trường hợp nào đó, bà ta oán hận cha mình, nên đối với mình cũng hết tình ruột thịt của mẹ con. Nhưng dù sao mình cũng là máu mủ sinh ra, nên bà không nở đoạn tình giết chết. Để khuất mắt, đừng nhớ lại những điều đã qua chỉ gây sự đau buồn căm hận, bà đã đưa mình sang Hạ Lan sơn nhờ vợ chồng Văn Tử Ngọc và vị Chí Tôn đã có dính dáng liên hệ gì? Cứ như câu chuyện đã xảy ra tại Vọng Tình lư thì Văn phu nhân là em gái của bà. Như thế tuy không phải mẹ ruột, Văn phu nhân cũng là dì của mình rồi.
Chợt nhớ ra một điều, chàng tự hỏi :
- “Như thế thì ai là cha đẻ ra mình?”
Chàng liếc mắt nhìn Thời Tư Tinh đang nằm dài trên mặt đất và nghĩ tiếp :
- “Như thế thì lão tiền bối Thời Tư Tình là cha mình rồi. Việc này đã khá rõ ràng, tưởng cũng không còn gì thắc mắc nữa”.
Nghĩ đến dây, chàng cảm thấy trong lòng xúc động ngẩn ngơ chưa biết phải làm sao cho phải.
Vị Chí Tôn thấy Văn Thiếu Côn ngơ ngác cười khanh khách nhắc lại :
- Còn vấn đề thứ hai, hay nói đi?
Văn Thiếu Côn ngẩng lên nhìn bà rồi thở dài nói :
- Thôi vấn đề thứ hai, tôi thấy khỏi cần phải hỏi nữa.
Nói xong cúi xuống bồng Thời Tư Tình lên.
Chí Tôn nói :
- Bây giờ mày muốn gì?
Chàng lạnh lùng đáp :
- Tôi muốn đi.
Rồi chàng nói lớn như một người đang mơ theo một giấc mộng :
- Đi... đi! Tôi sẽ đi về một nơi thật xa xôi, cách rời nhân thế. Tôi sẽ tìm một chốn rừng núi hoang vu, lạng lẽ sống qua ngày để khỏi bước và vòng thị phi, dĩ vãng, quên hiện tại, không có ngày mai.
Chí Tôn nghiêm giọng nói :
- Việc ra đi cũng không dễ dàng như vậy đâu? Vả chăng lão già Thời Quân Hào tội ác quá nhiều rồi, bổn Cốc chủ Chí Tôn chỉ muốn lột da, bằm xương hắn mới hả giận.
Văn Thiếu Côn lặng thinh quay mình thơ thẩn bước đi.
Chàng căm hận Chí Tôn là con người tàn nhẫn, ác độc ví bằng là mẹ đẻ của mình, thì chàng ước thà không có mẹ còn hơn.
Ngao ngán cho tình đời, đau đớn cho số phận hẩm hiu, chàng chẳng còn thiết tha đến một điều gì nữa.
Chí Tôn quát lớn :
- Ngoài hai con đường của bổn cốc Chí Tôn đã nêu, mày không còn một con đường thứ ba nào khác nữa.
Văn Thiếu Côn cứ lẳng lặng bước đi chẳng thèm ngoảnh lại.
Chí Tôn nổi khí xung thiên, vẫy tay ra lệnh :
- Hãy bắt cả hai người về đây, sống chết cũng được.
Tức thì phía sau một loạt dạ vang, bốn tên U Linh bịt mặt áo đen lao tới như bốn mũi tên để chộp lấy.
Bạch Thái Vân vũ lộng thanh Âm kiếm, đồng thời vung tả chưởng tấn công, phát ra luồng ánh sáng năm màu rực rỡ trông chói mắt.
Lực lượng của bốn tên U Linh cũng khá hùng hậu nên hai bên ngang tài ngang sức.
Bạch Thái Vân giật mình, thận trọng hơn.
Chí Tôn nổi xung toan hạ lệnh cho toàn lực U Linh xông ra bủa vây. Nhưng Lệ Minh Nguyệt đã vội kêu lớn :
- Sư phụ!
Chí Tôn ngừng lại hỏi :
- Đồ đệ, ý con muốn gì?
Lệ Minh Nguyệt nhỏ nhẹ thưa :
- Theo ý con thì tạm thời nên tha cho chúng nó đi.
Chí Tôn ngạc nhiên hỏi :
- Vì lẽ gì?
Nàng đáp :
- Theo con nghĩ, giết chúng nó tức là khoan hồng cho chúng. Chi bằng cứ để chúng nó sống tạm và dần dần sẽ chịu đựng những hình phạt khác đau đớn, khốc liệt hơn nữa.
Chí Tôn tươi cười gật gù nói :
- Đồ nhi! Con lại sáng suốt hơn ta.
Rồi bà ghé vào tai Lệ Minh Nguyệt thì thầm mấy câu rồi không ra lệnh đuổi theo nữa.
Văn Thiếu Côn thờ thẫn nói :
- Kính chào sư huynh.
Vô danh tăng cau mày hỏi :
- Té ra sư đệ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ẩn cư, không thiết tha với đời nữa sao?
Văn Thiếu Côn lạnh lùng hoi :
- Từ nay tôi vĩnh viễn không bước vào vòng giang hồ tục lụy nữa.
Hai người đang trò chuyện, bỗng một giọng nói rất nhỏ nhưng rõ ràng vọng vào tai Vô danh tăng :
- Hắc Hài nhi? Hãy để cho nó đi tự nhiên.
Vô danh tăng nghe rõ ràng tiếng nói của Nhất Liễu thiền sư, mừng quá, vội dùng truyền âm nhập mật nói :
- Sư phụ, thì ra ngài đã đến rồi!
- Phải.
- Nhưng Bạch Hải nhi muốn bỏ ra đi!
- Cứ để nó đi.
Vô danh tăng cau mày nói :
- Nhưng nó phát nguyện tìm một nơi vắng vẻ u tịch để ẩn cư, không bao giờ trở vào cuộc sống với giang hồ nữa. Như thế chẳng hóa ra làm phụ lòng sư phụ đã tốn bao nhiêu tâm huyết đào tạo nên và cũng uổng công trình của Hắc Hải nhi nầy nữa.
Do dự một lát, y nói thêm :
- Hiện nay lực lượng U Linh Vô Nhân cốc vô cùng ghê gớm. Nếu Bạch Hải nhi bỏ đi rồi, lấy ai mà chống cự lại?
Tiếng của Nhất Liễu thiền sư đáp :
- Không nên nhiều lời. Đó chẳng qua là một phản ứng nhất thời của một người quá chán nản và đau khổ mà thôi.
Nghĩ một lát, lão hòa thượng nói thêm :
- Nếu chủ nhân Vô Nhân cốc có đưa ra điều kiện gì, dù rắc rối đến đâu cũng cố gắng chấp nhận. Lúc này cần cố tránh chiến đấu đấy nhé. Xương máu võ lâm quý lắm. Đừng phung phí mà đắc tội đấy nhé.
Vô danh tăng lắc đầu nói :
- Sư phụ, việc này không quá đơn giản lắm đâu.
Nhất Liễu đại sư gắt :
- Nhiều chuyện lắm. Hãy câm mồn lại ngay.
Vô danh tăng chắp tay lẩm bẩm :
- Vâng xin tuân lệnh. Nhưng bây giờ sư phụ đang ở đâu rồi?
Không có tiếng trả lời. Tứ bề yên lặng.
Quần hùng ngơ ngác nhìn Văn Thiếu Côn đang ôm Thời Tư Tình cùng đi với Bạch Thái Vân.
Chàng bàng hoàng bước đi như người trong mơ. Bạch Thái Vân thì tươi cười hớn hở nhìn ngang dọc xung quanh như không biết nể sợ một ai.
Hồi lâu, cả hai đêu khuất dạng sau những rặng cây xanh.
Phía trong tình hình cũng có phần lắng dịu. Chí Tôn trầm ngâm đi đi lại lại một lúc rồi cất tiếng hỏi :
- Hôm nay có phải Nhất Liễu thiền sư chủ tọa võ lâm đại hội không?
Niệp Sáp hòa thượng tiến lên trả lời, nhưng Vô danh tăng đã lớn tiếng nói :
- Ngài còn bận xử lý một chút việc chưa đến kịp và ủy nhiệm cho tôi tạm làm đại diện để hầu tiếp quần hùng.
Chí Tôn hỏi :
- Ngươi đã được mọi người tín nhiệm và chấp nhận cho đủ tư cách đại diện chưa?
Vô danh tăng ngập ngừng chưa đáp, đưa mắt nhìn xung quanh như để dọ ý.
Trong quần hùng không một ai phản đổi. Hiện tượng này đã mặt nhiên thừa nhận Vô danh tăng rồi.
Chí Tôn Vô Nhân cốc cười nói :
- Thôi cũng được! Lão hòa thượng lánh mặt không ra thì nói chuyện cùng nhà ngươi cũng được.
Vô danh tăng trịnh trọng nói :
- Hòa thượng này tuy bất tài, nhưng đã đại diện chủ tọa võ lâm, thì tư cách cũng không phải nhỏ. Nếu bà muốn nói chuyện gì xin khách khí hơn một chút để giữ cảm tình và hòa khí giữa đôi bên.
Câu nói tuy trang nhã nhưng có tánh cách dạy đời và cũng có ý trịch thượng khiến Cốc chủ Chí Tôn bất giác nổi nóng quát lớn :
- Ngày nay, nếu không nể tình Nhất Liễu hòa thượng thì nhà ngươi đã không đất chôn thây rồi. Bây giờ hãy nghe cho rõ. Bổn Chí Tôn ngay hôm nay sẽ di giá về Vân Mộng sơn đề tự liệu thiết lập một Phân đàn tại đây. Phiền nhà ngươi thông báo cho mọi người hay, ai muốn tham dự đại hội võ lâm, cứ tập trung về đó, và do bổn Chí Tôn chủ tọa.
Vô đanh tăng đáp :
- Ta đã nhớ rồi.
Chí Tôn lại dặn thêm :
- Ngoài ra xin thông báo cho năm đại môn phái sẽ lựa những tay cao thủ về đại diện tham dự võ lâm đại hội. Phái nào không có người về, ta sẽ cho giết sạch không còn một mống nhỏ. Phái nào, môn nào vắng mặt, tất nhiên sẽ bị xóa tên trên chốn giang hồ tức khắc.
Vô danh tăng cười khì khì nói :
- Xin ghi nhớ! Ngài còn dặn gì nữa không?
- Không, bây giờ chúng ngươi có thể rút lui khỏi nơi này được rồi. Nhớ đến Vân Mộng sơn đúng hẹn.
Vô danh tăng chắp tay nói :
- Xin ghi nhớ và lo liệu mọi việc. Chúng tôi không làm phụ lòng bà đâu.
Chí Tôn gật đầu tỏ ý hài lòng rồi từ từ bước vào trong kiệu. Bốn con thị tỳ lập tức chạy theo, đứng hầu hai bên.
Kiệu không trở vào Vô Nhân cốc mà tiến thẳng tới trước, đi về phía Vân Mộng sơn.
Quần hùng ngơ ngác nhìn theo, bỗng nhiên có một chuỗi cười vang dậy từ lưng chừng trời đưa xuống.
Tiếp theo dó, mọi người trông thấy Nhất Liễu thiền sư từ trên giữa lưng trời từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng đứng ngay trước đám đông như một vi thiên thần giáng hạ.
Những tiếng hoan hô reo mừng giữa đám quần hùng nổi lên vang dậy. Sự xuất hiện của Nhất Liễu thiền sư là một sự khích lệ lớn lao đã mang lại niềm tin tưởng cho mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
3457 chương
42 chương
266 chương
6 chương
437 chương