Âm Dương Giới

Chương 36 : Những điều bí mật của quái nhân cụt giò

Văn Thiếu Côn cũng lập tức tung mình bay theo như gió. Hang này không còn trong phạm vi hang Vọng Ngã nữa nên xung quanh không còn những cây phong xanh mà đâu đấy ngổn ngang những gộp đá chập trùng, dây leo phủ đầy, gai góc còn nhiều hơn phía trước gấp mấy lần. Đi khỏi được non một dặm thì cảnh sắc cũng biến đổi dần dần. Đường đi bắt đầu nghiêng thoai thoải xuống dốc. Cây cỏ mọc thưa hơn và các bụi gai, gộp đá cũng không còn nữa. Lối đi trở nên mềm, êm êm, hình như bằng bùn khô kết lại. Có nhiều chỗ bước đi sập sình rung rinh như muốn lún xuống. Hang núi càng ngày càng rộng thêm. Đàng trước là một cánh thung lũng dài rộng mông mênh, lơ thơ vài chòm lau mọc. Bao nhiêu nước từ núi cao chảy đổ về đây, tập trung thành vùng sình lầy ẩm ướt quanh năm. Thỉnh thoảng có nhiều vũng nước rộng, phẳng lặng như gương không gợn tý sóng. Từ phương Đông, ánh hồng đã lố dạng, đuổi bóng sương mù và các đám mây đen còn vẩn vơ trên đồi núi. Cảnh chiều dương giữa rừng núi hoang vu đẹp không tả xiết. Đến đây, mọi người dừng chân đưa mắt nhìn bốn phương để đinh lối đi nữa. Bỗng nhiên có tiếng ai kêu gào văng vẳng từ đàng xa theo gió cuốn đưa lại. Không ai bảo ai, mọi người lại tung mình phóng như bay về hướng đó. Độ vài dặm đường đã thấy trong một vũng bùn khá rộng có một bóng người đang chới với vẫy vùng như cố giằng co với thần chết. Người ấy đã bị ngập nửa thân mình dưới bùn, cách bờ trên mười trượng. Phía trên, phần còn ló bên ngoài đều bao trùm bằng the đen và vải xanh kín mít, bên sườn còn kẹp một đôi trượng sắt khá dài. Người ấy đang giẫy giụa, cố gắng nhoài mình vượt ra khỏi đám lầy. Không cần nhìn kỹ, ai cũng biết đó là lão quái nhân cụt giò và theo Niệp Sáp hòa thượng, hắn là Song trượng đảo thiên Thành Trung Bàn mạo xưng là Độc Nhãn Thần Cái Mộ Dung Nhã từ mười bốn năm qua. Vì hai giò đã hư, lão phải sử dụng đôi trượng sắt. Tuy nhiên đôi trượng chỉ có thể chống vào đất cứng và đá sỏi để đưa thân hình phóng đi xa, chứ không thể nào chỏi vào đám bùn được. Theo nhận xét của Niệp Sáp hòa thượng thì quái nhân Thành Trung Bàn không phải sa cơ vào đám sình mà chính y đã tự ý tìm đến đầm này. Lão già khất cái lẩm bẩm nói : - Chẳng lẽ hắn loạn não rồi hay sao? Muốn chết chẳng thiếu gì cách chết, việc gì lại mò đến nơi sình lầy như thế này? Văn Thiếu Côn đã thừa biết mục đích của Song trượng đảo thiên Thành Trung Bàn đến đây là để tìm Long Diên thảo đem về Vô Nhân cốc cứu đồng bọn. Long Diên thảo thường xuất hiện ở các nơi sình lầy của dãy Vân Mộng sơn này. Chính chàng cũng đã nhận lời với vị Chí Tôn Vô Nhân cốc đi tìm loại cây này về chế thuốc khắc Định Tâm hoàn. Nhưng điều chàng cho là kỳ quái chưa nghĩ ra được là tại sao suốt mười bốn năm ở nơi đây mà Thành Trung Bàn không đến tìm Long Diên thảo, để chờ đến giờ phút này, bí mật bị khám phá, căn cứ bị đổ bể mới đi tìm? Tiếng rên rỉ mỗi lúc càng vang lên xen lẫn với hơi thở dập dồn dường như đã quá kiệt sức. Lúc ấy đã đến giờ Thìn, mặt trời lên khá cao, ánh sáng mỗi lúc một thêm gay gắt. Song Trượng đảo thiên Thành Trung Bàn đã hết sức giãy giụa, cố nhoai lên, nhưng càng cử động nhiều, thân hình càng lún sâu xuống thêm. Không mấy chốc, bùn đã lên chấm vai, toàn thân chỉ còn một cái đầu bao vải đen đang cựa quậy và sắp chìm luôn. Niệp Sáp hòa thượng càng chắp tay niệm Phật hiệu rồi tự nhiên tung người bay bổng lên cao, lao vút đến tận chỗ quái nhân đang giãy giụa. Thân hình ông ta bay lượn một cách vô cùng ảo diệu. Lúc mới tung lên thì nằm ngang một cây trượng nhưng khi gần đến nơi bỗng búng mạnh lên quay thành một vòng tròn tăng thêm trớn rồi đầu chúc xuống hai chân thẳng đứng lên trời, như một mũi tên lao gần tới đích. Thân hình của hòa thượng lại nghiêng là là xuống, đưa hai tay chộp đúng hai vai của Thành Trung Bàn. Nên nhớ rằng một khi hai chân đã lút xuống bùn rồi, dầu tài khinh công có cao siêu tột đẳng cũng không thể nào vọt trở lên được. Chỉ một mình đã thấy khó khăn không thể đứng yên trên mặt bùn được thay huống chi đèo thêm một mạng nữa thì quả là một chuyện vạn nan. Mọi người hồi hộp nhìn theo, vô cùng lo lắng cho Niệp Sáp hòa thượng, chưa biết ông xoay xở cách nào để cứu vãn tình thế. Nào ngờ, lúc hai tay vừa chộp được vai Thành Trung Bàn, Niệp Sáp hòa thượng bỗng quay lộn mình trở lên, rút bật bắn lên khỏi mặt bùn rồi khẽ đặt hai chân lên đôi thiết trượng còn ló lên trên mặt bùn gần hai thước. Thì ra lúc Thành Trung Bàn lút xuống sâu, hắn đã vội buông đôi trượng để dùng hai tay bơi cào vùng vẫy, do đó hai cây trượng vẫn còn chìa ra như hai chiếc cọc. Niệp Sáp hòa thượng vận dụng tuyệt thế khinh công Thất Vu Bát Hồi lấy hai đầu trượng làm điểm tựa, nhún mình tung vút lên cao, mang theo cả thân hình Thành Trung Bàn, bay là là trên nửa trượng vào đến đất liền. Khi thân hình sắp rơi xuống đất, Niệp Sáp hòa thượng gọi lớn : - Cháu ta đâu, hãy đón lấy nó. Vừa nói xong, vừa ném Thành Trung Bàn vào phía trong như một cái bị ướt. Văn Thiếu Côn đã chực sẵn, vội vàng phóng ra một chưởng đón lấy. Chưởng lực của chàng tung ra tuy mạnh nhưng rất êm dịu, nhẹ nhàng đỡ lấy Thành Trung Bàn rơi nhẹ trên mặt cỏ không một tiếng động. Quả nhiên đôi chân của quái nhân chỉ còn là hai ống xương trắng hếu. Vì giãy giụa quá mạnh, cả miếng vải the trùm đầu cũng tuột xuống để lộ ra một bộ mặt xám ngắt như một thây ma vừa mới móc dưới mồ lên. Tức thì cả mười lão khất cái cùng xông lại vây chặt lấy Thành Trung Bàn, đang lăn lộn kêu la mỗi lúc thêm dữ dội. Bắt được quái nhân, mỗi người thấy vui mừng như tìm được bảo vật, liền xúm xít xung quanh chực hỏi tội. Lão khất cái đầu bạc quát lớn : - Tên khốn nạn kia, mày đem gia sư đi nơi nào rồi? Chưa đợi hắn trả lời, Văn Thiếu Côn cũng hét lớn : - Lão tặc, câu chuyện mười bốn năm trước như thế nào, hãy nói ra ngay. Nhưng lão chỉ giãy giụa lăn lộn, hình như không còn đủ sức trả lời. Một hồi lâu lão trợn trắng đôi mắt ú ớ được mấy tiếng : - Mặt trời... nắng... sáng! Niệp Sáp hòa thượng nổi nóng quát : - Nếu mi không đáp được những điều ta cần biết thì sẽ cho mi về chầu diêm chúa ngay. Thật uổng công ta đã mạo hiểm lôi mi từ vũng bùn đem vào đây mà chả có lợi ích gì sao! Đưa tay chỉ vào phía lùm cây cạnh hốc núi đàng xa, hòa thượng nói : - Hãy mau mau kéo nó vào hang núi gần đây rồi sẽ hay. Mọi người nhìn lại thấy nơi ấy quả có một hang đá khá rộng và kín đáo. Lão khất cái râu bạc không ngại bùn lầy dơ bẩn, phóng lại đưa tay ôm xốc Thành Trung Bàn đứng dậy, phi thân chạy bay về phía đó. Mọi người lũ lượt kéo nhau theo. Hang này ở trên cao tuy trông thấy trống gió mát mẻ nhưng ẩm ướt và ăn sâu vào lòng núi, bên trong sâu thăm thẳm tối om. Khi được mang vào trong hang rồi, Thành Trung Bàn bỗng nín thinh không rên rỉ nữa, tinh thần khôi phục lại như xưa, đôi mắt lóng lánh nhìn mọi người. Văn Thiếu Côn nhìn lão khất cái râu bạc nói : - Lão trượng xưa nay vẫn quan tâm rất nhiều về sự an nguy của lệnh sư, xin nhường ngài hỏi trước. Lão già mừng rỡ, không chút nề hà khách sáo quay lại chộp vào vai Thành Trung Bàn hỏi : - Tại sao mi dám mạo xưng là ân sư của chúng ta, hãy nói mau? Còn người hiện nay ở đâu rồi? Song Trượng đảo thiên thở dài đáp : - Mạo xưng Độc Nhãn Thần Cái không phải do ý muốn của ta. Đây chẳng qua là một việc làm bất đắc dĩ phải thi hành theo mạng lệnh của Đức Chí Tôn mà thôi. Lão khất cái quát lớn : - Ta chẳng cần biết Chí Tôn nào, mà chỉ cần hỏi ân sư hiện nay ở đâu rồi? Thành Trung Bàn đáp : - Độc Nhãn Thần Cái hiện sống hay chết, lão phu cũng không được biết. Nhưng dù chết rồi hay còn sống, ông ta cũng phải ở trong Vô Nhân cốc mà thôi. Thấy những sự thắc mắc của mình không được giải đáp thỏa đáng, lão hành khất râu bạc nổi nóng gần phát điên, gầm lên một tiếng, đưa tay lên định móc mắt quái nhân. Nhưng khi vừa vung chưởng lên thì Văn Thiếu Côn đã đỡ lấy từ tốn bảo : - Lão trượng hay bình tĩnh một chút thì hơn. Lão khất cái vẫn chưa hết giận nghiến răng, trỏ vào mặt hắn rít lớn : - Nó dám mạo danh ân sư của lão, bắt buộc bọn lão phải hầu hạ cung phụng suốt mười bốn năm qua, nếu không vằm được xác của nó ra thì không làm sao hả được cơn tức giận. Văn Thiếu Côn cười xòa đáp : - Nếu lão trượng muốn vằm nát hay ăn hắn, thì tại hạ cũng không cản ngăn, nhưng phải để cho tại hạ gạn hỏi đầu đuôi câu chuyện đã chứ. Lão khất cái tự biết mình quá nông nổi nên cố giữ bình tĩnh đứng qua một bên nhưng tay vẫn nắm chặt, mắt gườm gườm nhìn quái nhân như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Văn Thiếu Côn lại gằn hỏi : - Mười bốn năm trước có phải chính nhà ngươi đem ta giao cho Niệp Sáp hòa thượng không? Thành Trung Bàn gật đầu đáp : - Đúng, chính là lão phu. Văn Thiếu Côn vội hỏi : - Làm như vậy vì nguyên nhân nào? Nhà ngươi có rõ lai lịch của ta không? Thành Trung Bàn lắc đầu nói : - Việc làm này thật ngoài ý muốn và sự hiểu biết của lão. Lão chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của vị Chí Tôn chủ Vô Nhân cốc. Chàng giật mình hét lớn : - Nhà ngươi có biết cha mẹ của ta là ai không? Thành Trung Bàn long lanh đôi mắt nhìn Văn Thiếu Côn nói : - Mẹ đẻ của thiếu hiệp tức là vị Chí Tôn của Vô Nhân cốc đấy! Còn cha của thiếu hiệp là ai lão hoàn toàn không biết. Văn Thiếu Côn sững sờ vội khoát tay quát lớn : - Nói láo, không thể nào có việc vô lý như thế được. Nhà ngươi đừng đặt chuyện nói càng. Song trượng đảo thiên Thành Trung Bàn rung động cả người, nhìn chàng nói : - Điều này chẳng qua là do lão tự ước đoán lấy, tuy nhiên không phải là không duyên cớ đâu! Vị Chí Tôn của Vô Nhân cốc tâm đ*o ác độc vô song, nếu không phải là con ruột của bà, thì không bao giờ bà lại quan tâm căn dặn và thận trọng lo liệu như thế. Chính bà đã ra lệnh cho lão phu mang đi. Vả chăng không hiểu vì sao bà ta căm thù tất cả bọn đàn ông trên đời này, nếu được bà có thể hạ sát tất cả mà không biết ghê tay. Nếu thiếp hiệp không phải là con đẻ thì bà ta đã đem vứt cho chó nhai xương từ lâu rồi. Văn Thiếu Côn khích động vô cùng. Chàng cảm thấy đất trời đảo lộn, ruột gan xốn xang, trong người nóng nảy như bị thiêu đốt. Chàng bàng hoàng suy nghĩ : - “Không biết được thân thế của mình là một điều đau buồn tủi nhục nhất. Nhưng vẫn còn hơn làm con của một người đàn bà tàn ác có tâm độc cay độc như vị Chí Tôn Vô Nhân cốc. Nếu quả sự thật như thế thì đời ta bất hạnh biết chừng nào?” Chàng bực mình hét lớn : - Nói láo, ta không bao giờ lại có một người mẹ như vậy. Thành Trung Bàn cười khì khì đáp : - Lão phu đã là một người sắp chết thì cần gì phải nói dối đề lừa gạt ai làm gì? Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp : - Vị Chí Tôn Vô Nhân cốc, ngày xưa cũng là một người hiền phụ phong lưu đức hạnh, không biết đã yêu lầm một người nào, sau khi trót lỡ trao thân đã bị bỏ rơi với một cái bào thai vô thừa nhận. Từ đó tình yêu đã hóa ra hận thù. Sự căm hờn này đã lây ra đến tất cả những kẻ đàn ông khác. Sau khi thất chí vì mối tình đầu dang dở, bà đã về ẩn cư nơi Vô Nhân cốc cho đến khi sinh hạ ra thiếu hiệp rồi mới ra lệnh cho lão phu đem đi. Sự việc đại khái là bao nhiêu đó. Mà khả năng hiểu biết của lão phu cũng chỉ có chừng ấy mà thôi. Lời nói thẳng của Thành Trung Bàn khiến cho Văn Thiếu Côn tức giận sôi lên sùng sục. Trong lúc vừa thẹn, vừa tức chàng không nhịn được hét lớn : - Lão ma đầu, nói láo đã hết chưa? Tức thời chàng phóng luôn ra một chưởng. Một tiếng “bốp” vang lên, má bên phải của quái nhân bị tát sưng húp, máu mồm tuôn ra ồng ộc. Văn Thiếu Côn tức xám mặt. Cái tát cũng chưa làm nguội hết cơn giận dữ, nhưng chàng cố dằn lòng hỏi : - Suốt mười bốn năm trời mạo danh Độc Nhãn Thần Cái, mi nấp nơi đây với âm mưu gì? Thành Trung Bàn thở hổn hển cố nuốt dòng máu vào họng đáp : - Lão phu vâng lệnh đến đây, ngoài nhiệm vu giao thiếu hiệp cho Niệp Sáp hòa thượng đem lại vợ chồng Văn Tử Ngọc ở Hạ Lan sơn còn phải ở đây tìm cho được Long Diên thảo đem về để vị Chí Tôn chế thuốc. Văn Thiếu Côn nói : - Công việc này có gì cần mà phải kéo dài đến mười bốn năm? Thành Trung Bàn nói : - Việc này cũng có nguyên nhân riêng. Nguyên nhân thứ nhất là vì loại Long Diên thảo không phải dễ sinh hoa kết trái, khi lão phu đến đây phải lặn lội luôn ba đêm nơi đầm này mới tìm được một cây nhưng muốn cây có hoa ra trái và hái được ít nhất cũng phải trên mười năm. Vì vậy nên lão phu mới giả chỉ dụ Độc Nhãn Thần Cái tìm đủ một trăm thợ về xây dựng làm nhà hang dưới đất để trú ẩn tránh ánh sáng, chờ đợi chừng nào Long Diên thảo kết trái. Ngừng một chặp lão nói tiếp : - Còn nguyên nhân thứ hai là vì lão phu có một dự tính riêng của mình. Cứ như sự tìm hiểu của lão phu thì tất cả các u linh trong Vô Nhân cốc sau khi uống Địch Tâm Hoàn đều sợ ánh sáng mặt trời nên suốt đời phải sống trong bóng tối. Muốn giải được độc tố ấy, cần có Long Diên thảo hòa với máu trái tim của vị Chí Tôn Vô Nhân cốc làm thang thì bất cứ độc tố nào dù nguy hiểm đến đâu cũng hóa giải được hết. Niệp Sáp hòa thượng cười khà khà nói : - Muốn dùng máu trái tim vị Chí Tôn Vô Nhân cốc, có lẽ còn khó hơn tìm gan trời. Song trượng đảo thiên gật đầu : - Đó là lẽ đương nhiên, lão cũng biết lắm, nhưng chỉ vì lão có một dụng ý riêng rồi. Nói đến đó, lão đưa mắt nhìn Văn Thiếu Côn rồi tiếp luôn : - Thiếu hiệp là con ruột của vị Chí Tôn, như thế máu của thiếu hiệp cũng như máu của bà ta. Văn Thiếu Côn giận quá gầm lên : - Lão quái vật, nếu còn ăn càng nói bậy, ta cắt lưỡi cho mà xem. Thành Trung Bàn cười ha hả nói : - Lão phu chỉ vì một phút ngông cuồng đi vào Vô Nhân cốc, bây giờ người chẳng phải người, ma chẳng ra ma, kéo dài một lối sống vô vị quá. Ngay cái chết còn chưa ra gì thay, xá gì một cái lưỡi. Nếu thiếu hiệp muốn cắt, xin cứ cắt đi. Nói xong lão há miệng lè lưỡi ra chờ. Văn Thiếu Côn trong lúc vừa buồn vừa tức, chẳng còn suy nghĩ nữa, muốn ra tay liền. Niệp Sáp hòa thượng vội kéo tay chàng lại từ tốn bảo : - Cháu đừng bắt chước lối hành động của bọn gian ác làm gì. Hòa thượng này còn muốn hỏi thêm hắn vài câu. Văn Thiếu Côn không dám cãi lại, đứng lùi sang một bên, nhưng trong lòng vẫn còn hậm hực mãi. Ngay lúc ấy một bàn tay mềm mại khẽ vỗ vai chàng. Văn Thiếu Con giật mình quay lại thì là Khúc Tự Thủy. Nàng dịu dàng nói : - Công tử không nên vì bực tức mà nóng nảy như vậy. Điều nhỏ nhặt mà không dằn tâm được, gặp chuyện đại sự sẽ hỏng hết kế hoạch còn gì. Lời nói dịu dàng hữu lý của nàng đã xoa dịu bớt cơn sầu tức khiến chàng chợt tỉnh, thở phào một cái gật đầu nín thinh luôn. Niệp Sáp hòa thượng đến gần Thành Trung Bàn từ tốn nói : - Này ông bạn, chúng mình đều là bạn già với nhau, hãy thong thả đàm luận cho vui, chuyện gì nóng giận hờn lẫy cho mệt. Lúc nãy ông bạn có nói muốn lấy máu thằng cháu làm thang thuốc chữa bệnh khỏi sợ ánh sáng mặt trời. Trong đó hòa thượng này thấy có vài điểm còn thắc mắc. Song trượng đảo thiên Thành Trung Bàn hình như đã đến nước liều. Mặc dầu Niệp Sáp hòa thượng có dùng lối nói chuyện khôi hài để gây tình cảm, lão vẫn quắc mắt nói : - Lão trọc có gì cứ hỏi, khỏi cần quanh co nhiều chuyện vô ích. Niệp Sáp hòa thượng hình như không thèm quan tâm đến thái độ ấy, cứ điềm nhiên hỏi : - Nếu quả thật, tại sao mười bốn năm trước ông bạn không giết nó để lấy máu, việc gì phải đem giao cho lão mang đi? Thành Trung Bàn thở dài nói : - Câu hỏi này quả nhiên chí lý, tuy nhiên có một điều đáng nhớ là máu ấy chỉ dùng được khi con người trên mười tuổi. Còn bé quá không hiệu nghiệm. Niệp Sáp hòa thượng Mô Phật một tiếng nhìn Văn Thiếu Côn nói : - May mắn cho cháu là trước khi đủ mười tuổi, máu chưa dùng được, nếu không thì đã bị lão khốn này ăn thịt rồi còn đâu. Nhưng quay sang lão quái nhân, hòa thượng hỏi tiếp : - Tại sao ngươi đoán biết mười bốn năm sau có thể tìm lại được hắn? Thành Trung Bàn cười dài nói : - Lão trọc, điều đó có gì là khó hiểu đâu? Phàm trên đời không có gì khổ tâm bằng thân thế mơ hồ. Khi nào thằng oắt con ấy biết rõ vợ chồng Văn Tử Ngọc không phải là cha mẹ sinh ra nó và nhất là khi nó biết hồi hai tuổi chính lão trọc Niệp Sáp đã mang nó tới Hạ Lan sơn thì lẽ cố nhiên nó sẽ tìm đến ngươi mà dò la thân thế chứ. Rồi chừng đó chính ma đưa lối quỷ dẫn đường, lão trọc ngươi sẽ chỉ chỗ này cho nó dẫn xác tới mà thôi. Niệp Sáp hòa thượng gật gù nói : - Hà, hà không ngờ một tên đại đạo ở Lĩnh Nam mà thần cơ diệu toán đến thế. Thành Trung Bàn hứ một tiếng nói : - Nhưng ví dù thằng nhỏ họ Văn chưa tìm được tới đây thì ta cũng phải chờ cho khi nào cây Long Diên thảo ra bông kết trái mới hái được. Niệp Sáp hòa thượng niệm A di đà Phật rồi chắp tay nói : - Chỉ đáng tiếc là tính việc do người, thành tựu do trời. Nếu trời xanh không muốn, dù mưu thần chước quỷ rồi cũng chẳng nên cái gì. Ngày nay trái quý đâu không thấy mà máu thằng bé cũng hỏng luôn. Thành Trung Bàn thở dài đáp : - Âu cũng là số mạng, còn biết nói sao? Hắn thở dốc một hồi rồi quát lớn : - Bây giờ chúng bay còn muốn hỏi gì nữa thì hỏi mau đi cho rồi? Niệp Sáp hòa thượng mỉm cười hỏi : - Cái tên Thanh Phong cốc nghe cũng hay ho và hợp với thực trạng của hang này lắm, vì lẽ nào ngươi đổi thành hang Vọng Ngã? Thành Trung Bàn đáp : - Việc này chẳng qua vì ta cố ý muốn tạo ra một điều cho có vẻ ly kỳ huyền bí mà thôi. Khi nghe đến cái tên Vọng Ngã cốc người trong giang hồ ai cũng cho rằng ngày nay Độc Nhãn Thần Cái đã cố chôn vùi dĩ vãng về quy ẩn nơi đó rồi, không còn tìm kiếm tới nơi để gây chuyện rắc rối làm chi nữa. Niệp Sáp hòa thượng nói : - Phần hòa thượng này chẳng còn điều gì đáng hỏi nữa. Khúc Tự Thủy bỗng đứng lên nói tiếp : - Ta còn muốn hỏi một câu Thành Trung Bàn nghếch mặt nói : - Cón bé kia, muốn gì cứ nói lên. Nếu gặp giờ này không ngộ độc còn lại vẹn toàn thì lão phu này cũng đáng là một trang anh tuấn để tiếp chuyện cùng ngươi lắm. Hay nhà ngươi muốn hỏi qua trong Vô Nhân cốc có nhiều thanh niên bảnh trai không chứ gì? Lời nói ngạo mạn ngông cuồng của quái nhân khiến ai nấy cũng nhột lòng tức giận. Nhưng Khúc Tự Thủy vẫn trầm tĩnh phớt lờ điềm nhiên hỏi : - Long Diên thảo đã ra trái chưa? Thành Trung Bàn thở dài than : - Không những đã có trái rồi mà hiện nay đã đến thời kỳ cần phải hái cho kịp thời, nếu không nó sẽ rụng mất. Tiếc thay cho công khó nhọc của lão phu suốt mười bốn năm trời chờ đợi, đến khi gần thành tựu mà vẫn là điều mò trăng đáy nước, tìm bóng trong gương. Đáng buồn thật? Khúc Tử Thủy hỏi tiếp : - Ví dụ ngươi hái được trái này, ngươi có tìm đường trở về Vô Nhân cốc không? Thành Trung Bàn đáp : - Lão phu đâu đến nỗi quá ngu mà làm như thế. Nếu hái được thì để dành mà dùng riêng chứ dại gì mang về hang hiến dâng cho kẻ khác. Nàng hỏi : - Nếu không mang về, Cốc chủ sai người đi tìm bắt thì làm sao đối phó nổi? Thành Trung Bàn đáp : - Tại Vô Nhân cốc không một ai dám ra ánh sáng mặt trời. Ngoài cái tốc độ khinh thân của lão phu ra không một kẻ nào dám mạo hiểm đi ra ngoài cửa hang mà. Nhưng lão chưa nói dứt lời bỗng từ trong hang một chuỗi cười dài vọng ra.