Âm Dương Giới
Chương 2 : Nơi hang sâu chân truyền tuyệt kỹ
Đi được mấy bước, Niệp Sáp hòa thượng dừng chân nhìn chàng nói :
- Đành rằng hang này rất kín đao, tuy nhiên nếu sau thời gian bọn chúng không tìm ra tung tích của ngươi và hòa thượng thì không dễ gì chúng chịu bỏ rơi mà rút lui đâu. Nếu bị bao vây liên tiếp mười hay hai mươi ngày tại hang đá này, không lượng thực thì cả hai ta đều trở thành ma đói cả.
Hòa thượng nhìn lại Văn Thiếu Côn từ đầu đến chân rồi gật gù nói tiếp :
- Nếu riêng một hòa thượng này, chưa chắc gì bọn chúng làm gì ta được, nhưng chỉ lo cho phần cháu mà thôi.
Văn Thiếu Côn vội vàng nói :
- Ơn của lão thiền sư đối với cháu, xin ghi tạc suốt đời. Nhưng vì cháu mà liên lụy đến lão thiền sư, cháu xin nguyện ra khỏi hang này trước.
Niệp Sáp hòa thượng nhìn chàng cảm động :
- Sao cháu lại nói thế?
Chàng chắp tay kính cẩn đáp :
- Đó là sự chân thành từ cõi lòng cháu, xin lão thiền sư đừng cản trở nữa.
Niệp Sáp hòa thượng hừ một tiếng nói :
- Nếu ngươi nhất định đi khỏi nơi này thì ta cho ngươi một chưởng chết đi còn hơn.
Chàng kinh ngạc hỏi :
- Cháu có điều gì không phải đến nỗi lão thiền sư trách phạt?
Niệp Sáp hòa thượng nghiêm giọng nói :
- Ta chẳng quản công khó nhọc đưa ngươi thoát khỏi bàn tay sát nhân của chúng, nếu bây giờ ngươi sa vào lưới chúng lần nữa thì thiên hạ còn xem ta ra cái thá gì?
Lời nói của hòa thượng sang sảng chứa đầy nhiệt tình hào khí khiến chàng xúc động tự nhủ :
- “Phải, thiền sư đã cố tình cứu ta khỏi bàn tay đẫm máu của năm giáo phái, há dễ gì bây giờ lại để cho ta ra đi một mình được”.
Nghĩ đến đây chàng cảm thấy mình đã phụ lòng người quá nhiều nên chỉ cúi đầu không nói gì hơn nữa.
Niệp Sáp hòa thượng gằn từng bước qua lại trong hang, lòng băn khoăn suy tính tìm cách vẹn toàn cả hai. Không khí trầm lặng càng trở nên trang trọng vô cùng.
Một chập sau, hòa thượng dừng chân lại trịnh trọng nói :
- Hòa thượng ta đã từng phát thệ một đời không truyền thụ võ công cho bất cứ một ai, đến ngày nay ta cũng chưa hề có đồ đệ hoặc dạy ai một miếng võ nào.
Nhưng trong hoàn cảnh này thì...
Văn Thiếu Côn cảm động quá bỗng sụp quỳ xuống thưa :
- Nếu được lão thiền sư có lòng thương xót, tôi xin nguyện lạy người làm thầy.
Nói xong cúi đầu lạy liền.
Niệp Sáp hòa thượng đập nhẹ ba cái xuống đất.
Văn Thiếu Côn cảm thấy một luồng kình lực như từ dưới đưa lên làm bốc tung thân hình chàng không cúi xuống lạy được.
Chàng run run thưa :
- Cháu chỉ còn trông cậy vào sự chiếu cố của lão thiền sư mà thôi.
Niệp Sáp hòa thượng khoát tay nói :
- Bất cứ thế nào, hòa thượng này cũng không vượt qua lời thề, nhưng chẳng qua vì...
Nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp :
- Ta đã có một biện pháp khác thích hợp hơn.
Văn Thiếu Côn nói :
- Dù với hình thức nào hay biện pháp nào, chuá cũng chỉ biết một niềm tuân theo sự chỉ dạy của lão tiền bối.
Niệp Sáp nói :
- Hòa thượng này bình sinh có ba môn tuyệt kỹ, bây giờ ta tạm truyền cho ngươi một món để đủ sức tự vệ, thoát khỏi vòng vây của năm phái võ kia.
Văn Thiếu Côn mừng khấp khởi không dám nói vì chỉ sợ hòa thượng lại đổi ý. Chàng lặng thinh nghe và chờ đợi, chưa biết ngón tuyệt kỹ mà mình sắp được luyện là gì.
Đoạn băn khoăn, bỗng Niệp Sáp nói :
- Giờ đây ta truyền lại cho ngươi môn “Thất vụ bát hồn”, tuy là một tuyệt kỹ hiếm có của võ lâm, nhưng nếu biết cách luyện tập thì chỉ vài giờ có thể đem ra ứng dụng được rồi.
Ngưng một chập, hòa thượng nói tiếp :
- Ngũ đại môn phái tuy là lãnh tụ võ lâm, nhưng ngày nay đã suy yếu nhiều không còn bao nhiêu người có thể gọi là cao thủ nữa. Chỉ cần một tuyệt nghệ “Thất vu bát hồn” này cũng đủ chế ngự chúng để thoát khỏi vòng vây hôm nay.
Văn Thiếu Côn hỏi :
- Ngày nay lão tiền bối chân truyền tuyệt nghệ cho cháu, về sau cháu phải làm gì để đáp lại ân huệ này.
Hòa thượng xoa tay đáp :
- Chà việc này cũng khó nghĩ đấy. Thôi sau này nhà ngươi chỉ lại cho ta một thế võ nào khác gọi là để trao đổi cũng được.
Văn Thiếu Côn mỉm cười đáp :
- Lão thiền sư là một bậc tiền bối võ lâm tài cao đức trọng, hậu sinh này dù có tập luyện hàng năm sau chục năm cũng chưa bì nổi, còn nói gì đến chuyện trao đổi võ công để đền đáp ơn này. Nếu lão thiền sư định điều kiện ấy, chắc không bao giờ tiểu bối thực hiện được.
Niệp Sáp hòa thượng cười khà khà nói :
- Thôi, đừng dài dòng nữa. Thì giờ có hạn, hãy bắt đầu luyện tập cho rồi.
Nói dút lời ông bước thẳng ra ngoài bắt đầu biểu diễn các tư thế. Nhờ hòa thượng múa chậm, vừa múa vừa giải thích rõ ràng nên chàng lãnh hội rất mau.
Văn Thiếu Côn thừa hiểu hoàn cảnh lúc này, mọi việc đều cấp bách, học càng mau hy vọng cứu mình càng bảo đảm, nên vô cùng để hết tinh thần chăm chú theo dõi.
Nhờ bản chất thông minh, chỉ trông thấy và nghe qua một hồi hiểu liền.
Vừa tàn một nén hương, Thiếu Côn bắt đầu diễn lại những đường võ đã học được.
Niệp Sáp hòa thượng vỗ tay cười ha hả nói lớn :
- Thằng bé thông minh lắm. Ta không ngờ kết quả nhanh chóng thế này.
Lão hòa thượng rất tiếc không thu được một đệ tử như ngươi. Ta tin rằng về sau ngươi sẽ có một tương lai vô cùng rạng rỡ.
Văn Thiếu Côn mừng rỡ rồi cố tình tập cho thuần thục.
Hòa thượng khen thầm Thiếu Côn có óc thông minh xuất chúng. Thiếu Côn cũng thầm khen những thế võ lão vừa truyền thụ biến ảo rất tuyệt vời, càng luyện càng thấy những huyền ảo.
Cả thảy năm mươi sáu đường tuyệt hảo, chàng đã học xong.
Hang núi tuy không rộng lắm, nhưng không làm trở ngại cho tập luyện.
Văn Thiếu Côn càng múa càng hứng thú.
Hòa thượng nhìn thấy chàng thông minh tuyệt đỉnh, luôn luôn vui vẻ và khích lệ thêm.
Hai người mãi mê tập dợt bỗng nhìn ra phía cửa hang, ánh dương đã bắt đầu rạng ửng màu hồng. Trời sắp sáng.
Hòa thượng dừng tay bảo :
- Nhân lúc trời còn nhá nhem tối, chúng ta nên thoát đi cho rồi. Nếu đi sáng tỏ khó lòng qua khỏi sự dòm ngó của bọn chúng.
Không chờ Thiếu Côn đồng ý, ông nắm tay chàng phi thân phóng ra ngoài.
Văn Thiếu Côn cảm thấy phấn khởi hơn, lập tức hít một hơi dài tung mình chạy theo. Hai bóng người tiếp nhau lao đi vùn vụt lướt trên các bụi cây ngọn cỏ còn đẫm ướt mù sương, phút chốc chỉ còn hai vệt mờ rồi biến mất.
Văn Thiếu Côn nối chân theo Niệp Sáp hòa thượng, tung người bay đi. Hai bên tai chàng gió lộng vù vụ, bao nhiêu cảm giác mới lạ dồn dập vào cân não khiến chàng cảm thấy hân hoan thích thú.
Chàng vừa phi thân đi vừa suy nghĩ :
- “Cứ như lời Niệp Sáp hòa thượng thì ta không phải con một của vợ chồng Văn Tử Ngọc. Như thế cha mẹ thật của ta là ai. Thân thế mơ hồ này biết chừng nào được ra ánh sáng? Độc Nhãn Thần Cái là gì đối với ông ta? Ông ấy vào Vô Nhân cốc gặp ai, thấy được những gì? Hang này có liên hệ gì với ta và cha mẹ ta chăng? Vợ chồng Văn Tử Ngọc chăm sóc ta như con đẻ từ 14 năm qua? Vì sao trước khi chết Văn Tử Ngọc di ngôn phải an táng thi hài tận Vô Nhân cốc? Năm phái võ lâm có thù gì với gia đình này mà cố tình vây khốn, bức bách đến nỗi cả gia đình họ Văn phải chết tan nát như vậy?”
Từ câu này đến câu khác dồn dập trong đầu, Văn Thiếu Côn cố tình suy nghĩ vẫn không giải đáp được điểm nào.
Chàng nhìn lại đằng sau lưng, xa xa chân núi Lăng Vân còn bị sương mù bao phủ, không phân biệt được một vật gì lẫn trong những đám cây cháy đen còn đang bốc khói, có lẽ dưỡng phụ và dưỡng mẫu đã biến thành than rồi. Sau một thời gian ngôi nhà đồ sộ của Thiện hạ đệ nhất gia có lẽ cũng làm mồ chôn của họ.
Chàng đau lòng hồi tưởng lại bao nhieu chuyện đã xảy ra.
Chợt lúc đó nghe tiếng quát của Tam Dương đạo trưởng :
- Hai tên kia đứng lại.
Niệp Sáp hòa thượng khẽ hừ một tiếng, rồi nói :
- Ta không có thời gian giằng co với ngươi.
Dừng một chút, lão tiếp :
- Lão đầu trâu này, trước khi ra đi hòa thượng muốn lưu niệm cho ngươi một ngón đòn ruột là “Vân Lý Phiêu Thần”.
Rồi không chờ Tam Dương đạo trưởng kịp phản ứng, Niệp Sáp hòa thượng đưa tay lẹ như chớp chộp ngang thắt lưng của lão tung mạnh lên không cao hơn mười trượng khiến áo đạo bào bay phất phới như con diều giấy.
Ngay lúc ấy hòa thượng gọi lớn :
- Cháu chạy mau theo ta.
Cả thân hình Niệp Sáp như luồng điện xẹt cao khỏi đầu người bay vút về phía trước.
Văn Thiếu Côn cũng lập tức phi thân nhảy theo như vệt khói mờ trước con mắt ngơ ngác của bọn đạo sĩ.
Khi thân hình Tam Dương đạo trưởng rơi đến thì cả hai đã vượt xa trên năm mươi trượng rồi.
Kẻ trước người sau chạy được một quảng khá xa, rồi dứng lại, đứng nhìn xung quanh.
Nơi đây là một dãi đất rộng bao la không cây cối cao mọc, dưới chân cỏ mọc xanh rì.
Niệp Sáp hòa thượng buột miệng nói :
- Không lẽ họ bỏ cuộc.
Văn Thiếu Côn chợt hỏi :
- Chuyện không xong hở lão tiền bối?
Hòa thượng ngơ ngác tự hỏi :
- Tại sao nơi đây lại không có người ngăn chận?
Văn Thiếu Côn lạ lùng hỏi :
- Không người cản trở thì càng hay chớ sao?
Chàng vừa dứt lời từ đằng xa lố nhố những bóng người từ những hầm nấp nhảy lên như những bóng ma tạo thành vòng vây xiết lại.
Ở khắp khu rừng này đâu đâu các phái cũng có người mai phục. Nơi nào có bụi bờ cây cối rậm rạp ...
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
18 chương
101 chương
17 chương
117 chương