Ấm áp
Chương 5
Sắc trời dần tối, Ngôn Tiểu Mễ ủ rũ ngồi bên vệ đường. Bỗng nhiên có người vỗ vào bả vai cô, cười nói: “Nè, Tiểu Mễ cơm, sao cô lại ngồi chỗ này?”.
Ngôn Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, thấy Phong Phàn, cô buồn bã nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ ngồi đây ngẫm lại chút chuyện thôi!”.
Phong Phàn ngồi xuống cạnh cô: “Sao lại nhụt chí như thế này? Không hợp với cô chút nào”.
Ngôn Tiểu Mễ sực tỉnh: “Nói đi, sao anh lại đến đây?”.
“Nè, đi làm thì cũng phải có giờ nghỉ chứ! Tôi tùy tiện đi dạo không được sao?” Phong Phàn kêu oan.
Ngôn Tiểu Mễ buồn buồn nhìn anh, hỏi: “Đàn ông các anh thích mẫu phụ nữ như thế nào?”.
Phong Phàn suy nghĩ giây lát rồi trả lời: “Nói đàn ông chi cho xa xôi, như tôi đây này. Tôi thích mẫu phụ nữ dịu dàng, có chút e thẹn, vừa nhu mì vừa dễ thương, không khóc nhè, không náo loạn. Dĩ nhiên, quyến rũ và gợi cảm một tí thì càng tốt”.
Ngôn Tiểu Mễ nuốt nước miếng, khinh bỉ nhìn anh: “Anh định học theo đại gia, trái một em, phải một em đó à?”.
“Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đầu mỹ nhân, đây cũng chỉ là ước mơ của biết bao thằng đàn ông thôi, có ước mơ thì mới có hi vọng”. Phong Phàn biện minh hùng hồn, lý lẽ.
Ngôn Tiểu Mễ ôm bụng cười ha ha: “Nè, xem ra bây giờ anh cũng có giấc mộng lớn rồi đó! Rất tốt!”.
Cười một lúc thì bụng của Ngôn Tiểu Mễ cũng bắt đầu kêu. Cô đứng lên, khẳng khái nói: “Hôm nay tôi nhận được tiền nhuận bút, giàu to rồi! ha..ha, đi, tôi mời anh ăn cơm, muốn đi đâu ăn đây?”.
Phong Phàn ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà trung tâm thương mại cao ngất.
Không đợi Phong Phàn trả lời, Ngôn Tiểu Mễ đã nói: “Gần nhà tôi có quán lẩu ngon lắm, đi đến đó nhé!”.
Phong Phàn ngồi lên em Cherry QQ của Ngôn Tiểu Mễ. Dáng người anh cao lớn, ngồi vào xe khiến không gian đột nhiên chật chội. Phong Phàn gõ mui xe, hỏi: “Sao tôi có thể đi loại xe này được chứ! Mất hết cả hứng!”.
“Vậy anh xuống xe về à?”. Ngôn Tiểu Mễ thử hỏi, cô giả vờ phanh xe.
“Ôi nào có! Xe này rất tốt! Vừa xinh xắn tiện lợi, tiết kiệm tiền mà lại không chiếm nhiều diện tích”. Phong Phàn lập tức sửa miệng.
Ngôn Tiểu Mễ nổ máy hai lần cũng không khởi động được nên rất lo lắng. Cô chấp tay cầu nguyện sau đó tra chìa khóa vào ổ, khởi động lại.
Em Cherry QQ rên được hai tiếng thì tắt máy. Cô thực sự bị dọa, sợ hãi mà hỏi Phong Phàn: “Phong Phàn, anh giúp tôi xem nó bị sao vậy?”.
Phong Phàn nhức đầu, thở dài một hơi rồi ra khỏi xe. Anh mở nắp ca-pô ra, thành thạo xem xét một hồi rồi nói với Ngôn Tiểu Mễ: “Cô xuống đi, để tôi xem thử”.
Cứ thế, hai người tiếp tục nổ máy hai lần nhưng QQ vẫn không nể tình, kêu hai tiếng rồi tắt. Cuối cùng, ngay cả một âm thanh cũng không có.
Cả hai mồ hôi nhễ nhại, ngồi bên vệ đường, không lên tiếng.
Phong Phàn đi mua hai lon nước ngọt, đưa cho Ngôn Tiểu Mễ một lon. Ngôn Tiểu Mễ cảm thấy buồn bã, tròng mắt hơi đỏ, hỏi: “Phong Phàn, tôi làm người rất thất bại đúng không? Tôi đúng là người phụ nữ thất bại mà! Làm một cô bạn gái thất bại, bây giờ ngay cả việc làm chủ chiếc ô tô này cũng thất bại nốt!”.
Phong Phàn nghe Ngôn Tiểu Mễ nói xong thì phun cả đồ uống ra ngoài, dính cả lên áo sơmi trắng, cộng thêm với mấy vệt dầu mỡ dính lúc sửa xe, áo sơmi trắng liến biến thành áo hoa: “Sao vậy? Xe này cô sửa mấy lần rồi?”.
Ngôn Tiểu Mễ vùi đầu vào bàn tay, cúi người tựa vào đầu gối, một lúc mới buồn rầu trả lời: “Mới mua có hai tháng mà đã sửa khoảng mười lần”.
Phong Phàn đổ mồ hôi lạnh: “Vậy….Vậy chúng ta bắt taxi về, sau đó kêu người đến sửa xe nhé?”.
Ngôn Tiểu Mễ lắc đầu: “Không được, nó chính là bảo bối của tôi, tôi không thể bỏ mặc nó được”.
Phong Phàn suy nghĩ một lúc mới nói: “Lấy di động ra, tôi bảo ông chủ xưởng xe đem xe đến kéo nó đi”.
Chỉ chốc lát sau, ông chủ xưởng xe đã tự mình dẫn theo hai nhân viên sữa chữa có tay nghề đến.
Ông chủ này họ Phạm, nhìn thấy hai người thì cười rất tươi, lưu loát kiểm tra xe.
Ngôn Tiểu Mễ nhìn Phong Phàn đứng bên cạnh, nhìn mấy người đang sửa xe, thấp giọng nói: “Anh đứng đây ngốc ngếch gì đấy! Mau đi giúp đi!”.
Phong Phàn miễn cưỡng đi đến cạnh ông chủ Phạm, hai người khe khẽ nói chuyện.
Chốc lát sau, ông chủ Phạm đi đến, nghiêm túc nói: “Em gái nhỏ à, xe này bị hỏng rất nghiêm trọng, chúng tôi phải mang về xưởng để sửa cho kĩ càng thôi!”.
Ngôn Tiểu Mễ há hốc mồm: “Ông chủ, ông đừng có lừa tôi, xe này tôi mới mua hai tháng thôi mà”.
“Làm thế sao được! Cô cũng được coi là khách hàng của chúng tôi, lại là bạn học của Phong….Phàn, cô yên tâm đi, nếu sửa chữa khiến cô không hài lòng, tôi sẽ miễn phí tiền công cho cô!”.
“Mất bao lâu vậy?”.
“Khoảng một tháng!”.
Ngôn Tiểu Mễ trơ mắt nhìn ông chủ Phạm lái xe đi mới hồi phục lại tinh thần. Cô quay đầu nói với Phong Phàn: “Nè, anh phải nhớ kĩ giúp tôi! Anh phải sửa xe tôi cho tốt, đừng để bọn họ đem linh kiện trong xe tôi đổi đi, à đúng rồi, bọn họ có thể nào đánh tráo linh kiện xe tôi không?”.
Phong Phàn liếc nhìn Ngôn Tiểu Mễ: “Cô nói xem trên đời này có loại động cơ nào tệ hơn bảo bối của cô nữa không?”.
Ngôn Tiểu Mễ nghĩ ngợi một lúc, yên lòng!
“Bây giờ chúng ta đi taxi phải không?” Phong Phàn hỏi.
“Nè, taxi gì mà taxi! Đi tàu điện ngầm” Ngôn Tiểu Mễ nói.
Đã qua giờ cao điểm, tàu điện ngầm cũng không quá chật chội. Phong Phàn đứng ở cửa soát vé suy tư. Một người xếp hàng phía sau không kiên nhẫn mới nói: “Tiên sinh, từ bé đến giờ chưa đi tàu điện hay sao mà nghiên cứu kĩ thế? Đi nhanh lên đi!”.
Ngôn Tiểu Mễ đi đến phía trước, thành thạo nhấn hai lần nút, vé được in ra.
“Sao lại ngây người ra đấy, tôi sắp đói chết rồi, mau lên, nếu không tàu chạy bây giờ!”.
Hai người vội vã chạy đến, đúng lúc tàu chuyển bánh. Phong Phàn nhanh nhẹn nắm tay Ngôn Tiểu Mễ, lôi cô vào tàu, đắc ý nhìn cửa tàu đóng lại: “May mắn tôi chạy mau, nếu không cúng ta phải đợi chuyến kế tiếp rồi!”.
Ngôn Tiểu Mễ tựa người vào thành xe, xoa thắt lưng, thở hổn hển, một bàn tay xoa cổ, tay còn lại chỉ vào Phong Phàn, nói đứt quãng: “Anh… anh…còn…cười! Anh đi…lộn tuyến rồi!”.
Hơn tám giờ, hai người mới đến được quán lẩu. Phong Phàn bình tĩnh không nói chuyện. Ngôn Tiểu Mễ lanh lẹ chọn món, chọn xong còn dặn người bán hàng: “Mau lên nhé, chúng tôi đói sắp chết rồi!”.
“Sao cô có thể ăn nhiều như vậy?” Phong Phàn hỏi.
“Đúng một tuần rồi tôi chưa được ăn món nào cho ra hồn cả!” Ngôn Tiểu Mễ bóc một hạt đậu phộng cho vào miệng.
“Bạn trai cô cũng không nói gì? Nhìn cứ như anh ta không quan tâm cô lắm thì phải!” Phong Phàn thừa cơ châm ngòi.
Ngôn Tiểu Mễ buồn bã xua tay: “Không phải đâu, anh không hiểu rồi! Anh ấy nói tôi mới là người không quan tâm đó!”.
“Không có ý chí! So đo như đàn bà vậy!” Phong Phàn khinh thường nói.
Ngôn Tiểu Mễ nở nụ cười: “Nè, anh ấy là thành phần trí thức đấy, so với anh thì có ý chí hơn đấy! Lương một năm mười lăm vạn, còn làm ở vị trí rất cao đó!”.
“Mười lăm vạn…..” Phong Phàn thì thào trong miệng.
“Đừng lo, sau này anh cũng có thể làm được mà!” Ngôn Tiểu Mễ an ủi, lấy một món đồ trong túi đưa cho Phong Phàn, “Nè, tặng anh đấy!”.
Phong Phàn cầm lên thì thấy là một chiếc điện thoại màu đen, đời mới, ngoại hình rất tinh xảo. Anh cầm lên thưởng thức, xấu hổ ho khan một tiếng, hỏi: “Ừm….quà này…thực sự rất đắt”.
“Không phải tặng không cho anh, về sau kiếm được nhiều tiền thì phải trả lại cho tôi” Ngôn Tiểu Mễ hớn hở cười nói.
“Được, chờ tôi có tiền sẽ mua cho cô mười cái, một cái dùng để gọi, chín cái còn lại dùng để ném ra ngoài đường chơi” Phong Phàn cười nói.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên. Ngôn Tiểu Mễ múc hai chén lẩu, một cái cho mình, một cái cho Phong Phàn. Chốc lát cô bị cay tới mức phải kêu lên, hai cánh môi đỏ mọng, nước mắt nước mũi loạn xạ cả lên.
Phong Phàn cười nhạo nói: “Sao không ăn nhạt một chút, ăn cay làm gì cho bây giờ nhìn chật vật vậy?”.
Ngôn Tiểu Mễ nói không lưu loát: “Tôi, tôi đương nhiên….phải ăn…như vậy…mới đã ghiền!”.
“Nếu làm hư dạ dày, tôi sẽ không quan tâm cô!” Phong Phàn lắc đầu nhìn cô, gắp vài lát thịt bò cho vào miệng.
Ngôn Tiểu Mễ chớp mắt, chỉ chỉ ngoài cửa nói: “A, xem ai tới này!”.
Phong Phàn quay đầu lại, thấy cửa không một bóng người thì tỉnh lại, muốn ngăn thì đã không kịp. Ngôn Tiểu Mễ đem chút nước còn sót lại trong nồi cho vào bát của Phong Phàn. Một chén lẩu ngon lành đã biến thành màu đỏ tươi!
“Anh muốn biến tôi thành trò hề không dễ đâu! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, muốn diễn thì cùng nhau diễn nhé!” Ngôn Tiểu Mễ làm mặt quỷ với Phong Phàn.
Bữa ăn ở quán lẩu này rất thú vị. Hai người đổ đầy mồ hôi, cổ họng muốn bốc hỏa, phải ngước cả cổ lên để ăn.
“Cơm no rượu say” xong, Ngôn Tiểu Mễ sờ cái bụng tròn vo của mình, nói phải vận động tiêu thực, bắt Phong Phàn đi tản bộ với mình trong tiểu khu.
Đó là một tiểu khu đã cũ kĩ, không có nhiều mảng xanh, chỉ có hai cây nho ở cổng vào. Lá cây sum suê, trăng sáng như gương, gió nhè nhẹ vờn quanh mấy tán lá, có cảm giác thật thơ mộng.
Ngôn Tiểu Mễ đột nhiên hỏi Phong Phàn: “Phong Phàn, nếu lúc trước anh không rời khỏi trường, hai chúng ta sẽ ra sao?”.
Phong Phàn cười nhạo một tiếng, nói: “Em nói xem tại sao tôi phải rời khỏi trường? Tại sao em không nói lí do vì sao đêm đó em không đến?”.
“Buổi tối hôm nào?” Ngôn Tiểu Mễ nhức đầu, có điều gì đó vừa vụt qua, định nói chuyện thì Phong Phàn đã cắt ngang, anh cười cười: “Đừng nói nữa, tôi có thể hiểu được, nếu tôi không rời khỏi trường học thì chúng ta cuối cùng cũng chia tay thôi, trên đời này thứ không đáng tin nhất là tình cảm, đặc biết là tình yêu!”.
“Vậy sao?” Ngôn Tiểu Mễ buồn bã, “Nhưng mà, tiểu thuyết đều viết rằng tình yêu rất đẹp…tình cảm của chúng ta lúc trước…” Cô cúi đầu, giọng cũng yếu hẳn, “Cũng rất đẹp”.
“Không bằng tận hưởng niềm vui trước mắt đi”. Phong Phàn đứng lại, ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào cô, “Thật sự không muốn bắt đầu một lần nữa sao? Nhất định sẽ rất đẹp, giống như trước đây vậy, Tiểu Mễ, đừng quay về, ở bên anh đêm nay đi….”.
Âm thanh quyến rũ, gương mặt này đã từng khiến cô nhớ thương suốt một năm trời. Bây giờ, gương mặt ấy đang ở trước mặt cô, vô cùng gợi cảm, Ngôn Tiểu Mễ bắt đầu xiêu lòng…
“Bộp”…Một âm thanh vang lên. Cách đó không xa, có người đá một viên đá rơi xuống cạnh chân Tiểu Mễ. Cô giật mình tỉnh lại, lui về sau vài bước, lắc đầu liên tục, hốt hoảng nói: “Anh đừng nói bậy, tôi phải đi, anh mau về nhà đi”. Nói xong, cô chạy thật nhanh về phía khu nhà mình.
“Ngôn Tiểu Mễ!” Phong Phàn bỗng dưng hét to một tiếng. Ngôn Tiểu Mễ quay đầu, chỉ thấy anh đứng dưới tàn cây, cả người đều bị bao phủ bởi bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt.
“Có phải vì tôi không có tiền nên em không yêu tôi, giống như trước đây?” Giọng nói có vẻ rất thất vọng.
Ngôn Tiểu Mễ yên lặng nhìn anh,cười nói: “Phong Phàn, chuyện lúc trước chỉ còn là quá khứ, không liên quan đến bây giờ. Cái tôi cần thật sự không phải là khoái cảm xác thịt, mà là tình yêu – Một tình yêu đích thực!”.
Nhìn bóng lưng Ngôn Tiểu Mễ đi xa, Phong Phàn run rẩy trong chốc lát, rồi đột nhiên nở một nụ cười mỉa mai: “Tình yêu đích thực? Sau đêm đó, tôi đã không còn tin nữa rồi!
Hết chương 5
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
84 chương
91 chương
50 chương
125 chương