Ấm áp
Chương 4
Câu cuối cùng của Phong Phàn khiến Bùi Linh “chết không còn manh giáp”….
Bùi Linh nhìn chằm chằm vào ngón tay của Phong Phàn. Cô như người mộng du đi dọn chén bát….mộng du vào phòng….
Ngôn Tiểu Mễ chạy đến nhìn thì thấy Bùi Linh đang chăm chú gõ chữ, không quay đầu lại mà nói: “Mình quyết định rồi! Tác phẩm mới của mình sẽ xây dựng hình tượng nam chính “khổng tước” - vừa kiêu ngạo vừa tự kỷ như thế!”.
Ngôn Tiểu Mễ còn chưa bình phẩm gì thì Phong Phàn đã lên tiếng: “Tiểu Mễ, buổi tối tôi ngủ ở đâu? Phòng của cô sao?”
Ngôn Tiểu Mễ nhảy dựng, vội vàng trở lại phòng khách, đỏ mặt nói: “Anh nói bậy bạ gì đó?”.
“Cô không phải bao nuôi tôi sao? Chẳng lẽ muốn tôi ra đường ngủ?”, Phong Phàn vô tội nhìn cô.
Ngôn Tiểu Mễ cắn môi, cầm chìa khóa mở cửa: “Đi thôi, tôi đưa anh đến nhà tôi ngủ”.
Nhà Ngôn Tiểu Mễ thuê nằm trong một tiểu khu. Dọc đường, Tiểu Mễ thân thiện chào hỏi mọi người trong tiểu khu, mấy đứa trẻ trong xóm cũng vây quanh chào cô một câu: “Chị Tiểu Mễ”. Một bà thím đang múa quyền, vừa nhìn thấy cô thì chạy tới: “Tiểu Mễ, Tốt nghiệp chưa? Đến nhà dì ăn cơm chúc mừng nhé!”.
“Dạ chưa đâu ạ! Còn bảy tháng nữa cơ”.
“Vậy là được rồi Tiểu Mễ à! Còn học nữa thì không ai lấy đâu!”.
“Không sao đâu dì! Con rất nổi tiếng đấy, có rất nhiều người theo đuổi con, dì yên tâm đi mà!” Ngôn Tiểu Mễ hớn hở nói.
“Ai da! Tiểu Mễ của chúng ta đáng yêu như vậy ai mà không thích. Ba con nếu còn sống nhất định là rất vui rồi!” Nói xong thì thổn thức không thôi.
Vất vả một hồi mới thoát khỏi, Ngôn Tiểu Mễ đưa Phong Phàn đến căn hộ cuối cùng trong dãy nhà. Các phòng hầu như còn rất mới, tổng cộng có chín lầu, thang máy xình xịch dừng ở tầng bốn.
Nhẹ nhàng mở cửa, Ngôn Tiểu Mễ lải nhải: “Tôi quen tất cả mọi người trong tiểu khu này. Nếu hỏi anh là ai thì nhớ bảo là khách thuê phòng trọ, lúc trước cũng từng có người ở trong đây với tôi. Vậy nên đồ đạc trong nhà cũng cẩn thận một chút, đừng làm hư đó!”.
Phong Phàn khò hiểu nhìn cô, nghe cô giới thiệu lần lượt từng thứ trong nhà, rốt cuc nhịn không được nữa nên hỏi: “Trước kia cô còn cho người khác thuê phòng chung?”.
“Ha ha, tôi không quen ở một mình trong đây” tròng mắt Ngôn Tiểu Mễ lóe lên.
“Không phải mắc chứng sợ ở một mình đấy chứ?” Phong Phàn cười cười nói.
“Nè, ai nói vậy? Tôi chỉ hơi nhát gan thôi!” Ngôn Tiểu Mễ không phục nói.
“Ba mẹ của cô đâu?” Phong Phàn không để ý mà hỏi tiếp.
Ngôn Tiểu Mễ im lặng, lát sau lại nhẹ giọng nói: “Ba của tôi mất rồi, mẹ thì đã tái giá, dượng đối xử với mẹ rất tốt”.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Phong Phàn nhíu mày.
“Đầu tháng ba năm ấy”.
Hai người đột nhiên im bặt, sau một lúc, Phong Phàn nói tiếng xin lỗi.
Ngôn Tiểu Mễ xua xua tay, nở nụ cười ngọt ngào: “Không sao, tất cả đều đã là quá khứ. Tôi vẫn luôn cảm thấy ba đang ở trên thiên đường nhìn tôi, cho nên tôi vẫn sống rất vui vẻ”.
Phong Phàn cười cười, bỗng nhiên tiến sát đến, Ngôn Tiểu Mễ không biết làm sao nên phải lui về sau mấy bước, dựa vào tường, nói cà lăm: “Anh….anh…. anh muốn làm gì?”.
Phong Phàn lấy tay bao cô lại, khóe miệng nhếch lên, âm thanh khàn khàn nghe rất hấp dẫn: “Tiểu Mễ, em đối tốt với tôi như thế, tôi cũng nên báo đáp lại chứ nào?”.
“Không cần…..không cần đâu…” Khuôn mặt Phong Phàn phóng đại trước mắt Ngôn Tiểu Mễ, cô hồi hộp đến mức không nói được lời nào.
Phong Phàn dùng đôi mắt quyến rũ nhìn Ngôn Tiểu Mễ, tiến thật gần thật gần, thổi khí bên tai cô.
Thấy vành tai Ngôn Tiểu Mễ càng ngày càng ửng hồng, khóe miệng anh nhếch lên càng ngày càng cao, thấp giọng hỏi: “Có phải em còn thích tôi đúng không? Tôi cũng thích em….Tiểu Mễ, để tôi hôn em…”.
Nói xong, Phong Phàn nhẹ nhàng cầm mặt của cô, nhìn thẳng mắt cô, chậm rãi cúi đầu xuống, nháy mắt sẽ đụng vào bờ môi của Ngôn Tiểu Mễ…
Ngôn Tiểu Mễ đột ngột hét lên, ra sức đẩy Phong Phàn, anh không kịp đề phòng nên lùi về sau mấy bước, đứng không vững nên đụng phải cái ghế, thiếu chút là ngã xuống. “Cô…cô nổi điên cái gì đấy!” Phong Phàn vừa sợ vừa tức.
“Anh mới nổi điên đó!” Ngôn Tiểu Mễ thở hổn hển, lao đến nắm lấy áo sơmi của Phong Phàn, lớn tiếng nói: “Anh từ chỗ nào mà học được cái cách tiến thân hèn hạ này? Tôi nói cho anh biết, sau này không được làm vậy! Tôi đã nói bao nuôi anh thì sẽ làm đến nơi đến chốn. Anh ngoan ngoãn cho tôi! Chăm chỉ đi làm, nếu không tôi sẽ không cho anh ở đây, ngay cả cơm cũng sẽ không có một hạt!”.
“Chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm xuống hay sao?” Phong Phàn thì thào tự nói.
“Anh thì thầm cái gì đấy? Không phục phải không? Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có thích cũng sẽ thích một người đàn ông kiêu ngạo, khí thế chứ không phải bộ dạng hiện tại của anh!” Ngôn Tiểu Mễ xách túi của mình lên, đi được vài bước, lại quay đầu trừng mắt nói: “Ngày mai đúng giờ đi làm, không được trốn!” Nói xong mở cửa, kiêu ngạo bước đi.
Ngôn Tiểu Mễ tức giận quả nhiên khí thế rất lớn, Phong Phàn bị mắng đến choáng váng, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, cười khổ: “Quả thật không nên trông mặt mà bắt hình dong rồi!”
Hôm sau, Ngôn Tiểu Mễ không nhịn được lại chạy đến cửa hàng sửa xe nọ. Lén lút nhìn ngoài cửa một lúc lâu. Thậm thụt một hồi khiến mấy nhân công cũng chịu không được, không bao lâu ông chủ đi ra, kinh ngạc nhìn cô: “Em gái nhỏ à, tìm….Phong….Phong Phàn sao? Sao không vào ngồi một lát?”.
“Không, tôi chỉ đi ngang qua! Muốn nghỉ mệt một chút thôi!” Ngôn Tiểu Mễ không được tự nhiên nói.
“À, tiểu tử này thật sự đi làm, sáng sớm đã tới rồi” Ông chủ cười tủm tỉm nói.
Ngôn Tiểu Mễ yên tâm: “Cảm ơn ông chủ, xin ông giúp đỡ, tôi phải đi rồi!” Nói xong thì vẫy tay với ông chủ, hớn hở rời đi.
Trong trường đã bắt đầu vào giai đoạn thực tập. Hai ngày trước, giáo sư hướng dẫn đã gọi điện thông báo cho cô. Giáo sư nói, trong trường có tuyển hai vị trí trợ giảng, hỏi xem cô có muốn ghi danh hay không.
Ngôn Tiểu Mễ do dự. Mấy năm nay, cô học tập tại trường nên rất thích bầu không khí không tranh không đấu nơi này. Nếu có thể làm trợ giảng thì thật tốt. Công ty nhỏ mà ba để lại cho cô bây giờ do chú quản lý, lúc trước chú còn nói chờ cô tốt nghiệp sẽ đem trả lại cho cô để lui về dưỡng già.
Ở trong trường cùng tán gẫu với giáo sư và các bạn học xong, Ngôn Tiểu Mễ nhận tài liệu từ trong tay của giáo sư hướng dẫn, nếu làm tốt sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Cô vào thư viện mượn một ít tài liệu, vui vẻ trở về phòng của mình, bắt đầu “bế quan tỏa cảng”.
Vì Ngôn Tiểu Mễ “đóng cửa luyện công” nên nhiệm vụ mua đồ ăn đã bị chuyển sang cho trạch nữ Bùi Linh.
Vì vậy mà tình trạng thức ăn càng ngày càng sa sút, Ngôn Tiểu Mễ nếu không ăn mì tôm thì là ăn cơm hộp. Sau một tuần, nhìn “thi thể” trong gương khiến cô vô cùng hoảng sợ.
Bùi Linh giống như oan hồn từ đâu xuất hiện sau lưng cô: “Ngôn Tiểu Mễ, soi như vậy đủ rồi, có soi nữa cũng không thể trở thành thất tiên nữ được đâu!”.
“A Linh à! Bộ dạng này của mình nếu để Tống Hàn thấy, có phải anh ấy sẽ không cần mình nữa không vậy?” Ngôn Tiểu Mễ buồn bã hỏi.
“Hừ! chưa thấy ai có cách yêu như hai người. Người ta yêu nhau thì cả ngày hận không thể cùng một chỗ, còn hai người yêu đương kiểu gì mà mười ngày nửa tháng không thấy mặt nhau cũng cho là chuyện thường!”.
Trong lúc Ngôn Tiểu Mễ bận rộn vì đống tài liệu được giao thì Tống Hàn có gọi điện đến mấy lần. Ngôn Tiểu Mễ là người rất nghiệm túc, không thích kiểu một tay hai việc nên cứ chào hỏi qua loa vài câu rồi cúp máy.
Nghe Bùi Linh châm chọc, Ngôn Tiểu Mễ tức giận, nhanh chóng thay ngay một bộ váy áo xinh đẹp, còn phá lệ thoa son đánh phấn, “thi thể” trong gương lập tức biến mất không một dấu vết.
“Thấy sao nào? Có đủ để đánh bại Tống Hàn hay không?” Ngôn Tiểu Mễ cười đắc ý.
Bùi Linh ngã ngồi lên ghế salon, sợ hãi than: “Tiểu Mễ, cậu quả thật rất giống một học sinh trung học đó! Anh trai họ Tống kia đi bên cậu có thể có loại cảm giác trâu già gặm cỏ non không vậy?”.
Ngôn Tiểu Mễ liếc nhìn Bùi Linh: “Bớt ghen tị đi, không để ý tới cậu nữa, mình đi tìm Tống Hàn đây!”.
Công ty của Tống Hàn cũng thuộc loại có tiếng tăm lừng lẫy. Lúc chưa vào công ty, Tống Hàn thật sự rất khó khăn. Cuối cùng, bây giờ có thể xem là khổ tận cam lai rồi!
Giờ tan tầm, Ngôn Tiểu Mễ muốn làm Tống Hàn ngạc nhiên nên đứng ở phía đối diện tòa nhà công ty, nhàm chán nhìn cửa chính của tòa nhà.
Lát sau, từng tốp nam nữ mặc âu phục mang giầy da bóng loáng nối đuôi nhau mà ra.
Cô nhìn không chớm mắt một lúc lâu mới thấy Tống Hàn đi ra. Bên cạnh anh còn có vài đồng nghiệp. Trong đó có một cô gái xinh đẹp đi cạnh anh, hai người nói chuyện vô cùng thân thiết.
“Tống Hàn!” Ngôn Tiểu Mễ vui vẻ vẫy tay với anh, chạy nhanh về phía đó.
Tống Hàn có vẻ như ngoài ý muốn: “Tiểu Mễ? Sao em lại đến đây?”.
“Em hoàn thành xong công việc rồi, được cả tiền thưởng nửa cơ, hôm nay mời anh ăn cơm nhé?” Ngôn Tiểu Mễ vui vẻ nói, “không bao nhiêu đâu”.
Tống Hàn khó xử nhìn các đồng nghiệp, nhỏ giọng nói: “Tụi anh vừa hoàn thành xong một dự án nên hẹn nhau dùng cơm rồi!”.
Ngôn Tiểu Mễ thất vọng, nhưng rồi cũng rất nhanh vui trở lại: “Thật không? Sao chúng ta hoàn thành công việc cùng lúc như vậy được chứ? Vậy thì em không làm phiền anh nữa, mọi người đi ăn đi”.
Tống Hàn do dự một chút, vừa định nói gì đó thì người đẹp bên cạnh đã lên tiếng: “Hàn tử, đây là em gái của anh sao? Hay là chúng ta cùng đi ăn đi!”.
Ngôn Tiểu Mễ lắc đầu: “Không được đâu, tôi ở lại chỉ làm mọi người không thoải mái, mọi người mau đi đi, tôi đi trước đây. Tống Hàn, tối nay hẹn ở chỗ cũ nha”, nói xong liền quay đầu đi.
Được vài bước, cô quay đầu lại nhìn, thấy Tống Hàn đứng một chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Ngôn Tiểu Mễ vẫy vẫy tay với anh, định tiến vào em QQ của mình thì nghe tiếng Tống Hàn gọi lại, hai ba bước đã đến cạnh cô.
Ngôn Tiểu Mễ sửng sốt, nhìn anh thắc mắc, nói: “Không sao đâu, em về nhà ăn chút gì rồi chờ anh cũng được! Anh mau đi đi”.
Tống Hàn yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Tiểu Mễ, ý của em là sao vậy? Cả một thời gian dài không thấy tăm hơi của anh em cũng không oán trách, không gặp anh cũng không chủ động goại điện thoại, anh không thể đi với em em cũng không giận dỗi, thấy anh đi với người phụ nữ khác cũng không chất vấn chuyện ra làm sao, anh thực nghi ngờ…”.
Ngôn Tiểu Mễ choáng váng, thật lâu mới nói được một câu: “Không lẽ anh muốn em như con nít mỗi ngày nũng nịu, quấn quít lấy anh không rời sao?”.
Tống Hàn lắc đầu, trông như có chút nản lòng: “Không, không phải như vậy, Tiểu Mễ, anh không biết em có thật sự yêu anh hay không!” Nói xong, anh xoay người rời đi.
Ngôn Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, trong ngực như có một tảng đá đè nặng.
Hết chương 4
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
84 chương
91 chương
50 chương
125 chương