Airhead 2
Chương 3 : chương 02b
À, cái vụ này thì cũng không trách anh ta được. Sau chuyện xảy ra chiều tối hôm qua, không có gì là ngạc nhiên khi mọi người cho rằng mình thích mấy trò ngụp lặn dưới biển.
“Nghe cũng hay đấy” – mình nói – “Nhưng em thực sự cần phải về nhà”.
“Tại sao?” – hai cái lông mày của Brandon nhíu tít lại, đến nỗi người nào không biết nhìn vào sẽ tưởng anh ta đang hăm dọa mình. Nhưng cũng may là Brandon không có gan hăm dọa ai bao giờ.
“Việc riêng” – mình không định giải thích chi tiết mọi chuyện với một người cả đời chưa bao giờ đụng tới một quyển sách như Brandon. Không tính tới sách hướng dẫn vận hành du thuyền.
“Nhưng… Anh không muốn về sớm” – Brandon buông người phịch xuống ghế, tay quờ lấy ly rượu đang uống dở.
Thái độ này chứng tỏ anh ta quyết ngồi lỳ ở đây traận với mình tới cùng! Trừ phi mình chịu làm bạn gái của anh ta, bằng không anh ấy sẽ không chịu đi đâu hết.
Hừ, đáng ra mình phải lường trước được chuyện này!
Nhưng dù có chết mình cũng không đời nào hôn anh ta nữa đâu!!!
Mình ghé mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh Brandon và khẽ nhoài người về phía trước, trong tư thế khá khêu gợi. Tât nhiên trước khi xuống đây mình đã mặc áo chíp rồi nên giờ cho dù Brandon có nhìn thấy gì đi chăng nữa thì cũng không thể tệ hơn so với khi mình mặc bộ bikini trăng nhỏ xíu vài tiếng trước.
Ấy vậy mà anh ta vẫn không thể không nhìn. Công nhận không thể đánh giá thấp sức mạnh của vòng một được. Đúng như những gì Frida luôn cố dạy mình trước kia, nhưng mình chẳng bao giờ thèm để tâm tới, bởi mình luôn cho rằng làm vậy là hạ thấp giá trị phụ nữ. Hồi đó mình thậm chí còn từ chối mặc những loại quần áo làm nổi bật đường cong của cơ thể cơ. Chính Lulu là người chỉ ra rằng chúng giúp cho người phụ nữ cảm thấy tự tin hơn, dù cho thân hình họ có thấp bé hay to lớn thì họ cũng là phụ nữ. Mà đã là phụ nữ thì phải biết làm đẹp.
“Bố anh có biết anh định giữ máy bay riêng của tập đoàn thêm 24 giờ nữa không, Brandon?” – mình nhẹ nhàng hỏi.
Mắt anh ta vẫn không rời khỏi cái cổ áo sơ mi của mình.
“Ai thèm bận tâm xem bố anh nghĩ gì chứ?” – mặt anh chàng hơi sưng lên – “Đâu phải không còn cái máy bay nào khác. Nếu cần ông ấy có thể bay bằng cái khác mà…”.
“Anh không thấy tội lỗi khi phung phí tiền của bố mình như thế à? Dù sao chúng ta cũng đã chụp hình xong rồi mà. Hơn nữa tất cả chỉ vì muốn ở lại để đi lướt sóng và đi lặn” – mình tiếp tục thúc ép.
“Không hề” – Brandon nói, mắt nhìn theo ngón tay mình đang lả lướt khoanh một vòng tròn nhỏ trên đầu gối của anh ta. Mình đã thấy Lulu dùng mẹo này với không biết bao nhiêu chàng trai lân la tới làm quen tại vũ trường Cave. Mình có cảm thấy tội lỗi khi dùng nó với Brandon không ư? Cũng có một chút. Mình hy vọng rằng nó sẽ thành công? Rất nhiều – “Em biết không, anh và bố không thân nhau cho lắm”.
“Em biết” – mình gật đầu thô
“Mẹ anh bỏ nhà đi theo gã đàn ông khác nhiều năm trước, và anh hầu như không gặp lại bà kể từ đó” – Brandon nói tiếp, giọng có vẻ hơi say say. Xem ra anh ta đã uống quá nhiều trước đó rồi. Như mọi lần.
“Em biết” – mình lại lặp lại. Thực ra mình không hiểu rõ về sự tình nhà Stark nhưng mình nhớ đã từng đọc về chuyện này trên mấy cuốn tạp chí People vứt lăn lóc trên sàn ở nhà của Frida – “Nghe này, em không thể nói thay cho những người khác trong đoàn nhưng cá nhân em vẫn muốn chúng ta quay về vào ngày mai, như kế hoạch. Nếu không…” – mình rời tay khỏi đầu gối của anh ta và nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, cắt đứt tầm quan sát của anh ta với cổ áo sơ mi của mình. Lại một tuyệt chiêu mà Lulu đã dạy mình. Chỉ đem ra nhử một chút thôi rồi phải nhanh chóng giật lại. Quan trọng là phải căn cho đúng thời điểm – “Em sẽ tự ra sân bay mua vé về trên chuyến bay thương mại sớm nhất có thể”.
“Thương mại á?” – giống như Lulu, Brandon lộ rõ vẻ kinh hãi trước ý tưởng bay bằng máy bay thương mại của mình. Kinh hãi tới độ anh ta vội nhào tới chộp lấy hai tay mình và kéo chặt vào lòng.
“Ở New York có chuyện gì quan trọng tới nỗi em, đường đường là Nikki Howard, lại phải hạ mình để bay bằng máy bay thương mại thế hả giời?”
Mình luôn quên béng mất – có thể vì anh ta không phải týp con trai mình thích, mặc dù trông cũng cao ráo và bảnh trai ra trò – là Brandon từng là bạn trai của Nikki Howard. Hai người họ – theo như những gì mình tìm thấy trong phòng của Nikki (cô ta lưu trữ lại tất cả các bài báo viết về bản thân trong ngăn kéo dưới cùng của tủ trang điểm) – từng có một năm vô cùng hạnh phúc và cuồng nhiệt. Do đó, mình không hề muốn cho Brandon thêm một lý do để ghen tuông nếu biết rằng lý do mình khăng khăng đòi quay trở lại Manhattan sớm là vì một chàng trai khác.
“Không có gì” – mình tỉnh bơ trả lời – “Chỉ là em cần quay lại trường học. Anh quên rồi à? Em vẫn đang đi học mà. Tuần tới là đợt kiểm tra cuối kỳ rồi”.
Tay Brandon hơi nới ra một chút, thay vì ôm chặt lấy mình như vài phút trước, anh ta bắt đầu lướt nhẹ mấy đầu ngón tay dọc theo cánh tay mình.
“À, à, trường học” – anh ta gật gù – “Bài kiểm tra
Ngay khi tay anh ta đưa lên sờ tới gáy và cuốn nhẹ mấy lọn tóc vẫn còn chưa khô hẳn của mình thì mình biết nếu không dừng lại thế nào cũng sẽ có chuyện. Mình không phủ nhận là cảm giác ấy thật tuyệt vời, cái cách anh ta chạm vào tóc mình. Vấn đề là: Brandon biết điều đó. Đây chính là một trong vô vàn khó khăn mình gặp phải khi Stark Enterprises ghép não của mình sang cơ thể của Nikki Howard. Chứ bản thân mình đâu có thích gì Brandon Stark đâu.
Hai mắt mình khẽ nhắm hờ lại – hoàn toàn đi ngược lại sự mong muốn của mình – khi Brandon đưa hai tay lên mát-xa vùng cổ và vai cho mình.
Thật không công bằng mà! Brandon biết thừa Nikki Howard không thể cưỡng lại được khi được ai đó mát-xa cổ. Toàn thân cô ta – mình đã sớm phát hiện ra điều này khi lần đầu tiên được chị nhân viên làm tóc mát-xa cổ cho – sẽ hoàn toàn mất đi khả năng tự vệ khi có người chạm vào đoạn khớp nối giữa hộp sọ và xương sống.
Rõ ràng là Brandon biết điều đó nên đang lợi dụng tình thế.
“Hình như giờ ngoài trường học ra em chẳng còn để ý gì tới cái gì khác thì phải” – Brandon thủ thỉ – “À, và cả mớ lý luận nhảm nhí về chuyện tập-đoàn-Stark-Enterprises-đang-phá-hủy-cái-đất-nước-này nữa chứ”.
“Đó không phải là nhảm nhí” – mình mơ màng nói – “Công ty của bố anh đang tiếp tay cho việc làm cho nhiệt độ của môi trường ngày càng ấm lên, đồng thời giết dần giết mòn các doanh nghiệp nhỏ lẻ của nước Mỹ…”
“Uầy, không ngờ nghe em nói về mấy thứ siêu triết lý như thế mà vẫn thấy hấp dẫn thật”.
Đột nhiên giọng Brandon nghe sao rất gần. Mình vội mở choàng mắt và thoáng giật mình khi thấy mặt anh ấy đang ghé sát ngay trước mặt mình, môi anh ta chỉ còn cách môi mình độ một hai phân.
Ôi không. Chuyện đó lại xảy ra nữa rồi. Mình cảm nhận được cả người mình đang ngả hẳn về phía Brandon, như thể có một sức hút vô hình nào đó tác động vào… chứ không do chủ đích của mình muốn thế.
Cơ thể này không phải là mình. Mình không thể khống chế nổi nó. Đây là c của Nikki – một cô nàng mê giai nhất mà mình từng gặp.
Tất nhiên việc một cô gái thích được hôn không có gì là sai trái. Cảm giác được hôn thật là tuyệt! Không thể tin nổi quãng thời gian trước-khi-trở-thành-Nikki mình đã bỏ lỡ biết bao thời gian không tận hưởng cảm giác tuyệt vời này.
Vấn đề duy nhất của Nikki trước-khi-được-thay-não là cô ta đã phí phạm phần lớn thời gian hôn nhầm người. Cùng với thời gian thói quen khó sửa đó đã dần ngấm vào trong máu của cô ta… đến nỗi cơ thể cô ta sẽ tự động phản ứng trước các cử chỉ thân mật của bất cứ chàng trai nào, mặc cho mình có muốn ngăn cản đến đâu.
Ví dụ như ngay lúc này đây. Trước khi mình kịp làm bất cứ điều gì đã thấy môi mình gắn chặt vào môi Brandon ở chính cái chỗ mà chỉ vài phút trước Brandon còn đang thân mật với cô nàng tiếp viên Rhonda.
Cũng dễ hiểu tại sao chị Rhonda kia không thể cưỡng lại nổi bờ môi mềm mại và đôi bàn tay điêu luyện kia. Đến kẻ lý trí như mình mà còn phải đầu hàng trước những cử chỉ không thể ngọt ngào hơn của anh ta.
Mình có thể cảm nhận được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo – điều luôn xảy ra mỗi khi có một anh chàng nào đó hôn Nikki, cho dù cá nhân mình có thích hay không thích – và đó cũng là nguyên nhân suýt chút nữa phá hỏng mối quan hệ giữa mình và Lulu, khi mà đến cả bạn trai của cô bạn thân mình, Nikki cũng không tha. Mình biết, như vậy là sai trái nhưng thề là mình không làm sao khống chế được bản thân mình, hay nói đúng hơn là cơ thể của Nikki. Cả người cô ta ngả sát vào người Brandon, một cách hoàn toàn tự nguyện. Tay mình vuốt ngược lên theo hai cánh tay săn chắc của Brandon, từ từ vòng qua cổ và ghì chặt lấy đầu anh ta.
Mình đã biết trước chuyện này rồi sẽ xảy ra, mình sẽ lại rơi vào cơn mê muội và bị cuốn đi không thoát ra được, cũng giống như khi ngã xuống nước hồi chiều. Mình đã biết chuyện này rồi sẽ xảy ra…
… nhưng mình vẫn không khống chế được bản thân mình, nhất là khi được mát-xa cổ tuyệt vời như thế này.
Bởi vì đây không phải là mình. Thề là không phải mình mà.
Làm sao mình có thể kiểm soát được cơ thể của người khác, một người mình hoàn toàn không hề quen biết? Hoặc chí ít là hiện giờ vẫn chưa quen
Đúng lúc đó Brandon giơ tay vuốt nhẹ lên vết thương đằng sau gáy của mình. Một cảm giác đau nhói như vừa bị hàng trăm cái kim cắm vào đầu khiến mình giật vội người ra đằng sau.
“Á” – mình rú lên.
“Sao thế em?” – Brandon bối rối hỏi – “Anh đã làm gì sao? Mà trên đầu em có cái gì thế? Em có… Em đi nối tóc đấy à?”
“Không phải… là… thôi, không có gì” – mình quay lại ghế ngồi của mình. Môi vẫn còn hơi run run vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Một cảm giác vừa có chút tiếc nuối, vừa có chút nhẹ nhõm chợt ùa tới. Mình thầm cám ơi cái vết sẹo trên đầu kia, chưa bao giờ lại thấy may mắn vì trên đầu có sẹo đến vậy. Mình đang làm gì thế này? Ôm hôn thân mật với Brandon là sao? Ôi Chúa ơi, Lulu đã từng khuyên mình cứ hôn Brandon đi là giải quyết được mọi chuyện, nhưng mình chưa từng có ý định sẽ làm theo lời khuyên đó – “Chỉ là… em nghĩ chúng ta nên quay về ngày mai, như kế hoạch ban đầu”.
Giọng mình khi ấy nghe có vẻ không được quyết liệt như mình mong muốn, nhất là khi mình đang có tình cảm với một người con trai khác. Mặc dù mình rất biết ơn Stark Enterprises đã mang lại cho mình cơ hội sống thứ hai nhưng nhiều lúc mình chỉ ước rằng giá như họ chọn một cơ thể khác – chứ không phải cơ thể đầy nhiệt huyết như của Nikki – để “nhét” mình vào.
“Thôi được rồi” – mặt Brandon lộ rõ vẻ thất vọng xen chút giận dỗi.
Mình mới chỉ cắt chỉ vài tuần trước thôi mà.
Nhưng tất nhiên Brandon không hề biết điều đó.
“Em biết không, Nik, gần đây anh thật không hiểu nổi em nữa” – Brandon nhìn thẳng vào mặt mình nói.
“Em biết” – mình gật đầu ra chiều thông cảm – “Em rất xin lỗi về điều đó. Có điều… em hiện đang gặp phải một số vấn đề khá phức tạp. Nhưng em thật sự rất thích anh, Brandon ạ”.
Nghe thấy vậy một bên lông mày của anh ta lập tức xếch ngược lên. “Thật sao? Thích đến độ nào? Có đủ để chúng ta quay lại với nh không? Bởi vì anh phải thừa nhận rằng…” – mình chưa bao giờ thấy mặt anh ta nghiêm chỉnh đến như vậy – “anh rất mong điều đó”.
Mình nuốt nước bọt đánh ực, đầu óc bỗng dưng trở nên bấn loạn, lo lắng. Đây không phải là điều mình mong muốn sẽ xảy ra… Thật đáng đời mình mà! Ai bảo tự dưng đi quyến rũ con trai của ông chủ làm gì cơ chứ??? Mình nên đặt địa vị mình vào vị trí của Brandon để suy nghĩ một chút, thay vì cứ mải mê đùa giỡn với tình cảm của anh ta như vừa rồi. Thời gian mình làm Nikki chưa đủ lâu để sành sỏi với kiểu trò chơi này.
“Anh thật đáng yêu, Brandon ạ” – mình hấp tấp mở lời – “Nhưng em nghĩ tạm thời em cứ sống không ràng buộc như bây giờ sẽ tốt hơn, ít nhất là cho tới khi mấy vấn đề của em được giải quyết xong”.
Tất nhiên nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng như mong muốn của mình thì khi mình quay về đến nơi Christopher sẽ thổ lộ tình cảm với mình và bọn mình sẽ trở thành một đôi. Và Brandon sẽ nổi giận lôi đình khi phát hiện ra mình đã nói dối về chuyện không muốn bị ràng buộc với ai trong thời điểm hiện tại.
Nhưng cho dù là như thế thì mình cũng chẳng bận tâm cho lắm, bởi mình đã đạt được thứ mình mong muốn nhất.
Brandon nhìn chằm chằm vào mặt mình, như thể muốn đọc xem suy nghĩ của mình lúc này là gì. “Từ khi quen biết em tới giờ… có lúc nào mà em không có con trai kè kè bên cạnh đâu. Nói đi, thằng đó là ai?”
“Làm gì có thằng nào ở đây” – mình giãy nảy lên, ra vẻ ta đây vô tội lắm – “Em nói thật mà. Hiện giờ em chỉ thích dành thời gian cho riêng mình thôi” – không biết anh ta có tin không nhỉ? – “Hay anh cũng thử xem sao. Em nghĩ anh hoàn toàn có thể thuyết phục bố anh biến công ty của ông trở nên có trách nhiệm hơn với môi trường và nền kinh tế toàn cầu”.
Brandon quay ngoắt mặt đi, giọng lạnh tanh. “Bố anh và anh có những vấn đề riêng của hai người”.
“À” – mình chợt nhớ ra câu chuyện giữa mình và Brandon về bố anh ấy tại buổi chụp hình tháng trước. Ông ấy không nói chuyện với thực tập sinh. Hay với anh – “Vâng”.
“Thôi để anh đi liên lạc với phi công, nếu quay về sớm là điều em muốn” – Brandon lục tìm điện thoại di động trong túi quần soóc. Trông thái độ của anh ta lúc này có vẻ hơi… không biết phải tìm từ gì để diễn đạit cho chuẩn ngoài hai chữ: TỨC GIẬN.
Cũng phải thôi, không dễ dàng gì khi phải sống dưới cái bóng quá lớn của một người cha tỷ phú. Brandon có tất cả mọi thứ mà một chàng trai thèm muốn.
Trừ sự ủng hộ của cha mình.
À, và sự nghe lời của Nikki Howard. Hiển nhiên rồi.
“Cám ơn anh, Brandon” – mình hắng giọng – “Anh thật là tốt”.
“Sao cũng được” – Brandon đảo mắt nhìn xung quanh, để không phải nhìn mặt mình – “Đó là những gì mọi người vẫn hay nói”.
Chuyện vừa xảy ra thật là thần kỳ! Nhờ vết thương dài sau gáy mình đã tránh được một sai lầm khủng khiếp. Nhờ vậy mà quan hệ giữa mình và Brandon vẫn chưa đi quá xa tới mức không thể quay lại được.
Nhưng nếu không có cuộc đại phẫu thuật đó, có lẽ mình đã không phải rơi vào tình huống khó xử này.
Ngược lại, mình có lẽ đã chết.
Cũng giống như lúc mình rơi xuống biển vài tiếng trước, khi mình ngước nhìn lên những dải ánh sáng bạc lờ mờ trải dài trên mặt nước lạnh ngắt và đen sẫm của đại dương, mình chợt nhận ra đã đến lúc mình nên ngừng ngay việc than thân trách phận, đổ lỗi cho người này người kia về những điều đang diễn ra với mình. Thay vào đó mình cần phải thấy may mắn khi vẫn còn sống và trân trọng cơ hội được sinh ra lần thứ hai này. Cho dù cuộc sống mới của mình không hoàn hảo tẹo nào.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu dần đi vào quỹ đạo của nó.
Và mình tin rằng mình gần như đã kiểm soát được nó.
Tuy nhiên, có vẻ như mình đã suy nghĩ thật đơn giản…
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
20 chương
28 chương
33 chương
70 chương