Airhead 2
Chương 16 : chương 15
Nhưng…
Nhưng nếu Christopher và Felix thực sự có thể làm cái điều mà Christopher nói là họ có thể…
“Em biết một số người có thể giúp anh tìm lại mẹ” – mình buột miệng nói.
Thật thần kỳ thay, nhưng lời nói đó lập tức khiến anh Steven buông ngay vai mình ra.
“Ai cơ?”
Đúng lúc đó cửa phòng ngủ của mình bật mở, và Lulu ló đầu ra.
“Ngoài đó có chuyện gì thế?” – cô nàng hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ – “Tiếng ồn gì khiếp thế này? Mà sao hai người lại to tiếng với nhau vậy? Sao con Cosabella buồn xỉu như thế kia?”.
Anh Steven vội lùi lại một bước.
“Không có gì” – nói rồi anh ý với tay lấy điều khiển tắt TV – “Chỉ là chuyện gia đình thôi. Em ngủ tiếp đi”.
Tất nhiên Lulu không phải là đứa dễ dàng nghe lời như thế. Cô nàng không nói không rằng loẹt quẹt đi vào tròng phòng khách. Thay vì bộ đồ ngủ mỏng tang kiệm vải mọi ngày, hôm nay Lulu mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình màu hồng in hình quả cherry. Cứ nhìn cái cách cậu ấy phải xắn gối lên thế kia cũng đoán ra được bộ đồ đó là của Nikki.
“Không, em hỏi thật đấy” – Lulu nói – “Có chuyện gì thế? Mà hai người đang nghe đĩa của em đấy à?”.
“Ờ” – mình với tay ra đằng sau cột tóc lại – “Mọi chuyện vẫn ổn mà. Thật đấy. Cậu đi vào ngủ đi”.
“Không” – Lulu bướng bỉnh thả phịch người xuống ghế bên cạnh Cosabella – “Rõ ràng nghe như hai người đang cãi nhau mà. Mình không muốn hai người cãi nhau tẹo nào. Mình không có anh chị em gì, vì thế mình luôn mong có một người để có thể cãi lộn cùng. Nhưng dù sao cãi nhau là không nên. Mà hai người cãi nhau về chuyện gì thế?”.
Mình quay ra nhìn anh Steven. Mặt anh ấy đang quàu quạu nhìn xuống tấm thảm trắng. Xem ra anh ta không hề có ý định trả lời Lulu… thôi thì mình đành phải đứng ra chứ sao: “Anh ý phát hiện ra về vụ hoán đổi linh hồn”.
Lulu ngước lên nhìn anh Steven, sau đó nhoài ra nắm lấy tay anh ý.
“Ôi, tội nghiệp anh” – vừa nói cậu ấy vừa bóp chặt đôi tay to lớn kia – “Anh nhớ Nikki ngày xưa lắm đúng không?”.
Anh Steven bối rối nhíu mày nhìn Lulu: “Nikki ngày xưa? Em đang… Em cũng biết chuyện này sao?”.
“Tất nhiên rồi” – Lulu ngoắc tay kéo anh ý ngồi xuống ghế kế bên cạnh cậu ấy. Nhưng tất nhiên không chịu – “Bọn em ai chẳng biết. Em và Brandon. Bọn em thậm chí đã tới bệnh viện và bắt cóc Nikki và đây khi chuyện mới xảy ra mà. Cậu ấy đã không hài lòng với hành động đó của bọn em. Nhưng khi ấy bọn em cứ ngỡ cậu ấy là nạn nhân của tổ chức khủng bố Al-Qaeda cơ! Hoặc là giáo phái Scientology gì đó. Nhưng cuối cùng hóa ra không phải. Nikki ngày xưa bỗng dưng biến mất. Và Nikki bây giờ ở lại thay thế. Nhưng thú thực là bọn em thấy thích Nikki bây giờ hơn Nikki ngày xưa hoặc chí ít là em. Em không biết ý của anh Brandon thế nào. Mà có vấn đề gì sao?” – Lulu hết nhìn anh Steven lại quay sang nhìn mình.
Anh Steven lắc đầu ngao ngán: “Anh cần phải uống một viên aspirin mới được”.
Và để yên cho Lulu kéo mình ngồi phịch xuống ghế sô-pha, anh ý không nói thêm lời nào khác ngoài việc giơ tay ôm lấy đầu. Trông anh ý mệt mỏi thực sự. Cũng khó trách.
“Anh có cần em mát-xa cổ cho không?” – Lulu hỏi. Và trước khi anh Steven kịp trả lời, cô nàng đã nhoài người ra mát-xa cổ cho anh ý rồi – “Mấy cái bài mát-xa cổ này không phải nói gì chứ em hơi bị lành nghề đấy. Lần nào em cũng mát-xa cho Nikki cậu ấy cũng đều phê luôn. Chị giúp việc nhà em, Katerina dạy em đấy. Nghe nói chị ấy được huấn luyện và đào tạo ở một trong những khu spa hàng đầu ở Gstaad. Bí quyết là làm sao khiến cho anh giải thoát được mọi căng thẳng là ở chỗ này…”
“Em biết một cậu bạn” – mình thì thào nói. Mình đang cố gắng cứu vãn tình thế. Mặc dù mình không biết là chuyện này còn có thể trở lại bình thường được như xưa không. Em gái anh ý đã chết, và dù mình có cố gắng thuyết phục đến thế nào thì anh ý vẫn nhất quyết không chịu tin.
Và mình có cảm giác là tất cả mấy chuyện này đều là lỗi của mình, mặc dù trong thâm tâm mình biết không phải.
Anh Steven ngước mắt lên hỏi: “Em làm sao?”.
“Em biết một cậu bạn” – mình hạ giọng nhắc lại. Đủ nhỏ để không có một con bọ nào trong cái phòng này có thể thu phát được – “Cậu ấy rất giỏi máy tính. Cậu ấy nói có thể giúp tìm được mẹ của anh”.
Mình không muốn nói rằng cậu bạn đó chỉ mới 14 tuổi và tình cờ là em họ của chàng trai mà mình đang thương thầm trộm nhớ từ năm lớp 7. Anh Steven trông đã đủ mệt mỏi lắm rồi. Anh Steven vẫn giương mắt nhìn mình chằm chằm trong khi Lulu mát-xa cổ cho anh ý. Thật lạ, kỹ thuật mát-xa của Lulu xem ra không có hiệu quả với anh Steven, như với Nikki thì phải.
“Bằng cách nào? Làm sao cậu ấy có thể tìm thấy mẹ anh trong khi cảnh sát cũng đã phải bó tay?”.
“Em không biết” – mình tiếp tục thì thào – “Cậu ấy chỉ nói là có thể thôi. Nghe này, em thấy chúng ta chẳng còn gì để mất” – thực ra là tất cả, kể cả cuộc đời của mình, sau khi anh Steven phát hiện ra “cậu bạn” đó là trẻ vị thành niên.
“Bây giờ chúng ta có thể đi?” – anh hấp tấp hỏi.
Mình giật thót mình. Không ngờ anh ta lại đồng ý nhanh tới vậy. Mình phải làm sao với Christopher và Felix bây giờ?
Mặc dù nếu kế hoạch của họ thành công có lẽ sau này sẽ không còn một người của Stark nào đeo bám tụi mình nữa.
Biết đâu chừng Nikki Howard lại thành Tổng thống tiếp theo của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ ý chứ.
“Ừm… sáng mai, có lẽ thế” – mình đáp.
“Tốt” – anh Steven gật đầu tán thành – “Hãy cùng nhau làm thôi”.
Vẻ mặt Lulu trông đầy mãn nguyện. “Tuyệt vời! Em thấy cổ của anh bớt cứng hơn rồi đấy”.
“Cám ơn em” – anh Steven khẽ gật đầu mỉm cười với Lulu sau đó đứng dậy đi về phòng – “Anh mệt quá rồi. Hẹn gặp hai đứa sáng mai nhé!”.
Trước khi khép cửa phòng Lulu lại, anh ấy ngập ngừng quay đầu lại hỏi mình: “Anh nên gọi em là gì đây?”.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng xe cộ đi lại vẫn ồn ã như lúc ban ngày, mặc dù bây giờ đã là lúc nửa đêm rồi. Cũng đúng thôi, bọn mình đang sống ở thành phố không bao giờ ngủ mà. Cái đài trong phòng khách vẫn tua đi tua lại bản demo của Lulu, hát không khác gì mèo hen. Mình không muốn lại đưa cho Stark thêm một lý do để quan tâm.
“Nikki” – mình đáp – “Giờ đó là tên của em”
Anh Steven không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng đó nhìn mình thêm vài giây nữa sau đó quay phắt vào trong phòng, đóng cửa lại. Mình không hiểu phải lý giải vẻ mặt của anh ta nhìn mình như thế nào cho
“Hừm” – Lulu tí tởn bụm miệng cười – “Mình nghĩ mọi chuyện vậy là ổn rồi. Đúng không?”
Mình ngồi sụp xuống cái ghế bên cạnh Lulu khẽ kêu lên một tiếng đầy bất lực. Mình biết, đêm nay lại là một đêm mất ngủ nữa.
MƯỜI LĂM
“Ôi chắc sẽ vui lắm đây” – Lulu nhảy tưng tưng bên cạnh mình, mặt mày hớn hở.
“Không hề í” – mình dập tắt ngay. Không hiểu sao cậu ấy cứ nằng nặc đòi đi theo mình hôm nay. Mặc dù có thể mình đã lờ mờ đoán ra lý do nhưng vẫn không dám tin đó là sự thật. Có điều mình nghĩ chuyện này có liên quan tới anh chàng 1m80 đang lạnh lùng sải bước bên cạnh mình dọc hành lang mặt hằm hằm tức tối khi phát hiện ra nơi mình kéo anh ta tới thực chất là một ngôi trường trung học ở Manhattan.
Tệ hơn, lại còn vào lúc 7h40 sáng, kè kè một bên là siêu mẫu tuổi teen hàng đầu đất nước hiện nay – mới lén lút mang theo con chó púc bé ti hin trong chiếc túi xách Louis Vuitton đắt tiền, một bên là cô con gái rượu của vị đạo diễn điện ảnh lừng danh thế giới – đang lênh khênh trên đôi giày cao 12 phân nhọn hoắt, vất vả chạy theo cho kịp bước chân của hai người bạn cao lớn kia. Chứng kiến cảnh tượng hiếm có trên đời như vậy thử hỏi ai mà không dừng lại xì xào.
Điều mình ngạc nhiên nhất là sự săn đón siêu lộ liễu của Lulu với anh trai của Nikki Howard. Cũng may hôm nay cậu ấy ăn mặc tử tế, quần jeans Jordache màu boóc-đô và áo khoác da hầm hố bên ngoài chiếc ao sơ-mi hiệu Alexander McQueen (mình đã phải vật lộn với Lulu đòi lại cái áo sơ-mi Chlóe và chiếc quần jeans hiệu Citizens of Humanity mà mình định mặc sáng nay. Thật nực cười… bởi mình cao hơn cậu ấy tới cả chục phân, không hiểu cậu ấy định mặc đồ của Nikki kiểu gì đây).
Nhưng nói gì thì nói một người như Lulu sẵn sàng mò dậy từ sáng sớm tinh mơ thế này… chỉ vì một chàng trai? À mà mình thì nói được ai, bản thân mình cũng đã làm không ít trò ngớ ngẩn để thu hút sự chú ý của một chàng trai. Sáng nào chẳng dậy sớm hơn 30 phút để sửa sang đầu tóc và chọn lựa quần áo, chịu đau đớn để nhét người vào những bộ đồ bó sát nhưng cậu ấy nào có thèm liếc mắt nhìn mình lấy một giây.Nên nói chung mình rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Lulu.
Nhưng phấn khích tới mức như vậy khi tới một nơi như cái trường Trung học Tribeca Alternative này thì cũng hơi quá. Bản thân anh Steven cũng thấy “nơi này chẳng có gì đặc biệt cả”.
Vấn đề là Lulu chưa bao giờ được đặt chân tới một trường trung học thực sự nào ở Mỹ cả. Cậu ấy chăm chú quan sát từng người, từng sự vật một cách thích thú: “Ôi Chúa ơi, bạn kia trông dễ thương thế!” hoặc là “Anh chàng kia siêu đáng yêu í!!!” (đổi lại chính những người đang được trầm trồ đó cũng đều quay ra xì xào kinh ngạc khi thấy tụi mình, “Không phải đó là…?”). Nghe cái cách cậu ấy trầm trồ thán phục, người nào không biết sẽ tưởng Lulu đang nói về mấy con chó cảnh bày bán ngoài tiệm, chứ không phải đang nói về những người hơn cậu ấy 1-2 tuổi.
Có thể mấy người đó không có gen xinh đẹp nổi bật được như Lulu, và nếu đặt họ bên cạnh Lulu thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Nhưng như thế vẫn không đủ để ngụy biện cho lối cư xử vô-tư-một-cách-thái-quá của Lulu.
Nhất là khi vừa nhìn thấy Frida và đám bạn trong đội cổ vũ ở chỗ tủ để đồ, cô nàng lập tức réo ầm lên: “Ôi Chúa ơi, nhìn kìa, Nikki ơi! Là Frida! Chào em, Frida!”.
Frida cũng hoảng hồn không kém khi nhìn thấy bọn mình… mà cụ thể là Lulu. Đám bạn của nó thì cứ gọi là không ngậm nổi miệng lại, mồm miệng há hốc vì bất ngờ. Mình từng ngồi ăn với mấy đứa này vài lần trong căng-tin trường rồi, nơi món ăn cao cấp nhất cũng chỉ là món bánh hambuger không hơn không kém. Đối với tụi nó, giờ Nikki Howard không còn là gì quá xa vời không tới được như ngày xưa nữa.
Mình tin là sau lần mình dắt Lulu tới nhà chơi, Frida hẳn đã phải huênh hoang không ít về chuyện quen biết với Lulu nhưng không đứa bạn nào chịu tin.
Vậy mà giờ đứng lù lù trước mặt tụi nó là Lulu Collins – người đã không biết bao lần xuất hiện trên thảm đỏ của các buổi công chiếu phim lớn, gương mặt trang bìa của tất cả các tạp chí danh tiếng và cặp kè với toàn ngôi sao nổi tiếng (về các khoản này thì mình và cậu ấy đúng là BFF) – và đang hồ hởi chủ động tiến về phía Frida để chào hỏi. Khỏi nói cũng biết đám bạn nó đang nhìn Frida với cặp mắt ngưỡng mộ đến mức nào.
“Ôi Chúa ơi, chị Lulu” – Frida nhảy cẫng lên, thiếu điều khóc òa lên v sung sướng – “E-em thật không dám tin là chị có mặt ở đây. Và chị Nikki nữa! Thật là tuyệt vời! Em vừa đang nói chuyện về hai chị xong. Về bữa tiệc của chị ý”.
“Ồ, em nhất định phải tới đấy!” – Lulu nói – “Cả mấy em nữa. Tối mai nhé. Đảm bảo tụi em sẽ thích mê cho mà xem. Mọi người đều sẽ có mặt. Marc, Lauren, Paris. Bọn họ đang rất nóng lòng chờ đón bữa tiệc tối mai đấy. Chắc chắn đó sẽ là bữa tiệc tuyệt vời nhất của năm nay”.
Mình thừa biết trong đầu mấy cô nhóc kia đang nghĩ cái gì – Marc Jacob, Lauren Conrad, Paris Hilton. Mình hạ giọng thì thào nói: “Lulu, mấy đứa này không tới được. Tụi nó vẫn còn là học sinh trung học mà”.
“Hơ” – một bên lông mày của Lulu xếch ngược lên – “Thì cậu cũng thế mà”.
“Nhưng mình không phải là một đứa con gái 14 tuổi vẫn sống cùng bố mẹ”.
“Ai đó làm ơn” – anh Steven chen ngang vào – “giải thích cho anh biết chúng ta đang làm gì ở đây không? Anh tưởng chúng ta đang đi tìm mẹ anh cơ mà?”.
“Vâng, thì đang đây” – mình quay sang trấn an anh ý – “Đi nào”.
Mình lạnh lùng quay sang nhìn Frida và đám bạn: “Mấy đứa không thể tới dự buổi tiệc này được. Các em vẫn còn chưa đủ tuổi. Đi thôi, Lulu” – nói rồi mình nắm lấy tay Lulu kéo đi. Quá muộn rồi, bởi mình đã kịp nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên Nikki và một giây sau thì Whitney Robertson xuất hiện, cùng bậu xậu Lindsey và cậu bạn trai Jason Klein nồng nặc mùi nước xịt cơ thể Axe.
“Chào cậu, Nikki” – Whitney chào mình mà mắt không sao rời nổi anh Steven, kể cả khi bạn trai đang đứng sờ sờ trước mặt. Xem ra cái mối quan hệ này cũng sẽ chẳng tồn tại được lâu khi mà nàng thì quá lả lơi còn chàng thì không khác gì một cái máy – “Mình không biết hôm nay trường có khách quý đến thăm cơ đấy”.
Anh Steven nhíu mày đầy khó chịu. Cũng khó trách, người như Whitney chả khác nào một cái răng sâu: chỉ cần ở gần cô ta vài giây sẽ thấy khó chịu và muốn nhổ phắt đi cho rồi.
Chính vì thế mà mình lờ đi coi như không nghe thấy gì, lầm lũi đi thẳng về phía phòng máy tính, mặc cho cô ta vẫn tiếp tục í ới gọi từ đằng xa: “Ơ kìa… Nikki ơi! Nikki!”. Lulu líu ríu chạy theo mìh, nhưng vẫn không quên đảm bảo là anh Steven cũng đang kè kè sát bên cạnh bằng cách khẽ túm một bên gấu áo của anh ý. Hiển nhiên anh Steven không hề để ý đến chuyện đó.
“Chúng ta đang làm gì ở đây?” – anh ý hỏi – “Làm thế nào…?”
Nhưng mình đã đưa tay kéo cửa phòng máy tính ra và đi thẳng vào trong. Giống như mỗi lần gặp mặt cậu ấy, tim mình lại đập chệch đi mất vài nhịp khi thấy khuôn mặt điển trai kia trong chiếc áo sơ-mi Ramones màu đen và chiếc áo khoác da bóng. Mái tóc cậu ấy vẫn còn chưa khô hẳn sau bữa tắm ban sáng và cái quần jeans cậu ấy đang mặc trông không thể vừa vặn hơn…
Christopher có vẻ cực kỳ bất ngờ khi nhìn thấy mình… theo sau là Lulu, người mà mình dám chắc là cậu ấy sẽ nhận ra ngay (bởi vì cậu ấy đã cay cú bố của Lulu vì đã đạo diễn hỏng bộ phim điện ảnh chuyển thể từ game Journeyquest yêu thích của bọn mình) và một anh chàng cao lớn, mặt khoằm khoằm khó chịu. Mồm cậu ấy há hốc nhìn ba đứa bọn mình không chớp mắt.
“Ơ… xin chào” – mãi sau cậu ấy mới thốt ra được một câu.
“Mình cần nói chuyện với cậu một chút” – mình nói. Thật khó nói chuyện bình thường khi mà tim mình cứ đập thình thịch như thế này.
“Bây giờ á?” – Christopher liếc vội lên cái đồng hồ treo trên tường trước mặt – “Sắp tới giờ lên lớp rồi”.
“Biết thế” – mình nhướn vội người ra, chụp lấy tay áo cậu ấy. Mình biết, Christopher sẽ không cảm nhận được luồng điện khi tay mình chạm vào lần áo da của cậu ấy đâu, nhưng mình thì có – “Nhưng chúng ta sẽ không đi học hôm nay. Chúng ta cần phải đến nhà em họ cậu”.
Christopher không nói không rằng, nhấc ba-lô lên khỏi ghế và khoác vào một bên vai, hết nhìn mình tới Lulu rồi đến anh Steven. Mặt cậu ấy không lộ cảm xúc gì.
“Nghe này, Nikki” – Christopher nói – “Nếu chuyện này là về mẹ cậu… mình tưởng chúng ta…”
“Mình đã có trong tay thứ cậu yêu cầu” – mình vội vàng cướp lời – “Mật mã đúng không? Vì thế, chúng ta đi thôi!”.
Trong vài giây, Christopher không nói gì thêm, chỉ chăm chăm nheo mắt nhìn mình dò xét. Nếu là ngày xưa cậu ấy sẽ lên lớp cho mình một bài về kỳ thi cuối kỳ. Christopher ngày xưa sẽ làm vậy. Cậu ấy sẽ nói: “Nhưng đây là học k đầu tiên của năm cuối cấp. Các trường Đại học sẽ xét tuyển dựa trên điểm số của chúng ta ở học kỳ này. Nếu không làm tốt, tương lai chúng ta sẽ vô cùng mờ mịt đấy, cậu có biết không? McKayla Donofrio còn được giải Quốc gia rồi kia kìa. Chúng ta không thể để bao công đèn sách xôi hỏng bỏng không được”.
Vấn đề người đang đứng trước mặt mình đây không phải là Christopher ngày xưa. Mà là Christopher – kẻ phản diện.
Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt mình, dõng dạc tuyên bố: “Đi thôi”.
Tiếp đó, cả bốn bọn mình tiến thẳng ra chỗ cửa thoát hiểm gần nhất, bỏ mặc Frida hóa ra vẫn bám theo tụi mình nãy giờ la oai oái sau lưng: “Các anh chị đi đâu thế? Này… chuông vào giờ sắp reo rồi, định bùng à?”.
“Cậu hãy vẫy một cái taxi” – mình nói với Christopher – “và bảo nó đợi một chút. Mình sẽ ra ngay” – mình tách vội khỏi nhóm chạy lại chỗ Frida, một tay lôi cổ nó ra chỗ tủ đựng đồ gần nhất.
Nó cứ gọi là sốc toàn tập khi chứng kiến mình thể hiện cái uy của bà chị cả một cách mạnh bạo như vậy. Chuyện này quá quan trọng, mình không thể để Frida phá hỏng mọi chuyện được. Mình còn phải nghĩ cho anh Steven nữa.
“Quay trở lại lớp học đi” – mình nói – “Hãy coi như em chưa gặp chị ở đây hôm nay”.
“Các anh chị đi đâu thế?” – Frida hỏi – “Chị không thể nghỉ học tuần này được. Tuần này là tuần thi học kỳ đấy. Chị sẽ trượt mất!”.
“Chị nói thật đấy, Frida” – mình gằn từng tiếng – “Hãy nhắc cả bạn em như thế. Không đứa nào nhìn thấy bọn chị hết, nhớ chưa?”.
“Chuyện gì thế ạ?” – Frida mặt mày tái mét.
Nhưng mình đã quay lưng đi thẳng ra cửa nơi Lulu, Christopher và anh Steven đang đứng đợi.
“Em sẽ đi mách cho mà xem” – mình nghe thấy tiếng Frida hét ầm lên sau lưng mình – “Em nói thật đấy, chị Emm! Không, chị Nikki! Này!”.
Sau khi cánh cửa kia sập lại sau lưng, mình không còn nghe thấy thêm một tiếng léo nhéo nào nữa của nó. Mình hối hả chạy xuống cầu thang đi về phía xe taxi đang đậu ở cuối đường.
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
96 chương
15 chương
195 chương