Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó
Chương 96 : Gặp chuyện [ 1 ]
Tư Đồ Hoàng Vũ đã ở trong rừng tìm kiếm cả một ngày, đại điểu phi quá nhanh lại bay quá cao, hắn hoàn toàn mất đi bóng dáng của nó.
Đau lòng cùng lo lắng tràn ngập toàn bộ tâm can hắn, là hắn quá sai sót, nghĩ đến ở bên cạnh mình chính là an toàn nhất. Thế nhưng bây giờ người ta lại cướp đi vật nhỏ ngay dưới mí mắt mình!!!
“Điện hạ, không tốt.” Vô Ảnh từ một nơi bí mật gần đó nhẹ giọng nói.
“Chuyện gì?”, trong giọng nói lộ ra sự không kiên nhẫn. Hắn hiện tại trừ bỏ chuyện của vật nhỏ, cái gì khác cũng đều không muốn nghĩ.
“Hoàng Thượng gặp chuyện, bị thương nhẹ, Nhị hoàng tử vì Hoàng Thượng cản một đao nên bị trọng thương”
“Quái lạ!”, hai hàng mi thanh tú của Tư Đồ Hoàng Vũ hung hăng nhíu lại, hắn thu hồi dây cương, quay đầu ngựa, lập tức chạy trở về,“Vô ảnh, truyền lệnh xuống, hôm nay xuất động toàn lực tìm kiếm các phân điểm của Cách Môn, một cái cũng không cho được bỏ sót!”
“Dạ.”
Màn đêm buông xuống, tiếng ngựa chạy điên cuồng vọng lại trong rừng sâu.
Tâm mi Tư Đồ Hoàng Vũ càng ngày càng chặt.
Phụ hoàng gặp chuyện? Nhị ca trọng thương?
Nơi này phòng thủ nghiêm ngặt, bọn ruồi muỗi còn có thể bay vào mà làm được việc này?
Cho dù bọn hắn có cố ý rời đi, nhưng là đối với khả năng lấy một đấu trăm của Hạ Cẩm Thần mà nói, trừ phi toàn bộ thích khách phái tới đều là tuyệt đại cao thủ! Nếu như vậy, tại sao chỉ là bị thương một chút? Công lực của Nhị ca mặc dù không cao hơn bọn họ, nhưng cũng là không phải là đèn thiếu dầu (ý nói là sức yếu), như vậy hắn sao có thể bị người đánh thành trọng thương? Bên trong quá nhiều kỳ lạ, làm cho người ta khó hiểu.
“Điện hạ, ngài rốt cục đã trở lại!!”
Vừa lao ra rừng cây, liền thấy mặt Khánh Minh giống như mướp đắng,“Điện hạ, Hoàng Thượng đã được Hạ tướng quân chuyển dời đến nơi an toàn, lần này chủ mưu lại là Tri Phủ Nam Châu, chậc chậc, những ca cơ (kỹ nữ ca hát) mà hắn đưa tới toàn bộ đều là thích khách.”
Thì ra là như thế.
Đối với cái lão già yêu đàn bà như mạng mà nói, quả thật là khó lòng phòng bị tránh công kích.
“Điện hạ, tiểu nhân vì ngài dẫn đường, nhưng ngài có thể hay không làm cho tiểu nhân lên ngựa nói chuyện?” Khánh Minh một bên xuất ra chiêu thức đuổi theo Tư Đồ Hoàng Vũ trên lưng ngựa đang chạy vội, một bên đánh liều thương lượng.
“Tự mình đuổi theo.” Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng nói. Hai chân một kẹp bụng ngựa, bạch mã vung móng chạy nhanh hơn nữa.
Nói đùa, muốn hắn cùng mộtcái nam nhân cùng cưỡi một con ngựa, nằm mơ.
**************
Hạ Cẩm Thần an bài một biệt viện bên ngoài thoạt nhìn vô cùng đơn sơ, nhưng mà đi sâu vào trong cũng không có khác gì thiên động.
Hơn nữa lại ngay vị trí dễ thủ khó công, chỉ cần có người muốn tới gần hay ẩn nấp ở chung quanh đều có thể nhìn thấy ‘nhất thanh nhị sở’ (rõ ràng).
Quả thực đây là một sự lựa chọn chính xác.
Tư Đồ Hoàng Vũ đối với khả năng làm việc của Hạ Cẩm Thần mà nói, là bội phục. Nếu bọn họ không phải tình địch, có lẽ còn có thể trở thành bằng hữu.
“Phụ hoàng, nhi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh trách phạt.”
Hắn trực tiếp đi vào phòng của lão hoàng đế, liền thấy Tư Đồ Sương đang nằm thống khổ, hắn đã được tiến hành rồi băng bó xử lý vết thương, nhưng là cách băng vải đều có thể thấy vết máu, nhìn thấy vô cùng ghê rợn. Từ miệng Vô Ảnh nói “trọng thương”, là chính xác .
Lão hoàng đế canh giữ ở bên giường, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Vũ Nhi, mau đứng lên.”, Hắn tay áo bào vung lên, miễn cho Tư Đồ Hoàng Vũ khỏi phải quỳ lạy, chính là ngay cả lời nói cũng có phần vô lực, trong hoàn cảnh ngày hôm nay, hắn đã lộ ra vẻ già nua đi rất nhiều.
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”
Khóe mắt Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng liếc nhìn về cái người đang đứng trong góc cứng ngắc như tượng, Hạ Cẩm Thần. Sắc mặt hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, phỏng chừng bắt đầu từ hôm nay, phụ hoàng có mà phải đi nhà xí thì chắc cũng bắt đi theo.
“Vũ nhi, có bắt được thần điểu chưa?”
Thần điểu?
Tư Đồ Hoàng Vũ hơi hơi sửng sốt, một con độc điểu không có gì độc bằng sao lại được gọi là thần điểu?
Thấy hắn cúi đầu không nói chuyện, lão hoàng đế chỉ thở dài nói,“ Không việc gì, không bắt được thì cũng không vội vàng. Thời điểm tiên hoàng thấy cửu vĩ linh hồ (chồn bạc chín đuôi), cũng cũng không có bắt lấy mang về đế đô.”
“Phụ hoàng thánh danh.” Tư Đồ Hoàng Vũ gật đầu, cũng không có ý định làm sụp đổ sự kì vọng trong lòng hắn
“Vũ nhi, đối với chuyện lần này ngươi thấy thế nào?”
“Nhi thần tới chậm cũng không biết rõ tình huống lúc ấy.” Tư Đồ Hoàng Vũ muốn từ chối, không muốn bị cuốn vào trong cái chuyện phiền phức này.
“Thập Tam điện hạ, sau khi ngài thì không lâu sau đó, Tri Phủ liền nổi lên sát khí.” Nhưng là người nào đó tựa hồ cũng không muốn cho hắn chối bỏ quan hệ, bức tượng Hạ Cẩm Thần tiến lên từng bước, cất cao giọng nói:“Thích khách gồm có hai mươi người, bao gồm mười lăm nữ tử đi theo, năm người thị vệ, Tri Phủ Nam Châu bị mất mạng ngay tại chỗ, mà thủ đoạn thích khách âm ngoan cay độc, tấn công toàn nhằm vào chỗ hiểm, vả lại vốn được huấn luyện nên một khi bị bắt thì lập tức uống thuốc độc tự sát. Nhị hoàng tử là vì bệ hạ đã bị nữ thích khách chung quanh bao vây tấn công nên đã chịu thương, miệng vết thương mặc dù sâu, nhưng đều không trúng chỗ hiểm, không nguy hiểm đến tánh mạng.”
Hắn nói mỗi chữ mỗi câu đều mạch lạc.
Sau đó còn đem tướng mạo của thích khách, cách sử dụng vũ khí, ngoài ra còn có các chiêu số đều nói một cách rõ ràng.
“Ngự Lâm quân cùng ngự y ngày mai sẽ đuổi tới, đến lúc đó, sẽ hộ tống bệ hạ ngay lập tức an toàn trở lại kinh thành.”
Hạ Cẩm Thần cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, đem toàn bộ an bài đều báo cho hắn biết. Bây giờ, Tư Đồ Hoàng Vũ muốn mượn cái cớ “không hiểu rõ tình huống lắm” đã là hoàn toàn không có khả năng .
Xem ra Hạ Cẩm Thần cố ý cùng hắn đối nghịch ?
Ánh mắt Tư Đồ Hoàng Vũ hắc ám nhẹ nhàng nhìn về phía Hạ Cẩm Thần, mà hắn lại biến trở về cái bộ dáng bức tượng, bản mặt cứng rắn, không có một chút biểu tình nào khác.
“Phụ hoàng, chuyện này can hệ trọng đại, cần bàn bạc kỹ hơn.”
Tư Đồ Hoàng Vũ mím môi, nếu muốn hắn điều tra, có thể.
Chính là phương diện này khẳng định không chỉ là có quan hệ đơn giản như vậy, một cái Tri Phủ Nam Châu nho nhỏ có thể được xem là cái gì, chỉ sợ nguồn gốc sâu xa lại vô cùng hắc ám. Nếu muốn thật sự truy cứu, nhị ca bị thương nặng cũng chỉ sợ thoát không được can hệ.
Tựa hồ là cảm giác được một ánh mắt bức người, thân thể của người kia liền cứng đờ, ngay lập tức vô tình ngồi dậy.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
57 chương
32 chương
8 chương
63 chương
19 chương
77 chương