Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó
Chương 93 : Bị bắt cóc [ 1 ]
Lúc Hạ Ngữ Mạt rơi xuống đất, mắt liền thấy nam tử như hoa sen đầu tiên.
Biểu tình của hăn giống như một tượng gỗ được chạm khắc vô cùng khéo léo nhưng lại không hề có bất cứ độ ấm nào. Hắn chính là nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn xuyên qua để thấy được khuôn mặt nàng dưới lớp mặt nạ.
Nhưng may mắn là hắn cũng không có tiến lên kéo lớp da kia xuống, chỉ là phái hai cái nữ nhân có võ khỏe mạnh đỡ nàng đứng lên, sau đó trực tiếp bỏ vào trong một cái phòng bị bịt kín hoàn toàn, chỉ chừa vài cái lỗ nhỏ để thông gió, cái này nên gọi là ‘gọi trời không thấu, gọi đất không nghe’, nàng có thể phá cửa sổ mà chạy, nhưng nàng lại không thể phá tường mà ra dựa vào “kinh nghiệm” lần thứ n. Nàng đúng là không may mắn, trước đó bị lục xét khắp người, ngay cả con dao nhỏ mà bích dao đưa cho nàng cũng bị tịch thu. Lại nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng to như vậy, lại chỉ có một cái giường. Bị bắt cóc + phòng kín + giường. Làm thế nào cũng chỉ có thể nghĩ đến một thứ. (Editor: Thứ gì za? o_O)
“Phu quân, vật nhỏ chàng phải gameover rồi, ngày này sang năm nhớ rõ phải thắp hương”
Hạ Ngữ Mạt đau khổ lui đến một góc cách xa cánh cửa, hạ quyết tâm nếu có người dám tiến tới, nàng sẽ chết cho hắn xem!
Nhưng nàng chờ, chờ, chờ lại chờ, đến khi trông chờ mòn mỏi, tên tội phạm nhất định sẽ “phạm tội” lại kề cà không có xuất hiện.
Đến cuối cùng vừa đói lại vừa mệt, cái đầu nho nhỏ cúi xuống dưới, thế nhưng trong lúc đang mông lung ngủ ngon, giống như có người đem nàng bế lên, sau thân thể lại rơi xuống một nơi êm ái
Sau đó có ngón tay xoa xoa hai bên má của nàng, lộ ra mặt nạ mềm mại nhưng lại lạnh lẽo.
“Mạt nhi, đến tột cùng dưới lớp mặt nạ, dung nhan nàng sẽ trông như thế nào?” Trên đầu lại truyền đến một âm thanh phảng phất ưu thương, giống như vô cùng sầu khổ nhưng lại không thể nói ra.
Hạ Ngữ Mạt chẹp chẹp cái miệng, còn tưởng rằng mình nge thấy ảo giác, rồi lại trở mình một cái, nhưng không ngờ lại xuất hiện một bức tường thịt ấm áp, muốn trở mình, nhưng lại không được.
“Phu quân, không cần náo loạn ” Nàng xả ra tay nhỏ bé đẩy đẩy, nhưng bất động, liền muốn trở mình sang chổ khác, thì bị một cánh tay xoay trở lại.
“Không được gọi hắn phu quân!” Một âm thanh giận dữ bá đạo vang lên, sau đó hắn điên cuồng phủ lấy đôi môi của nữ tử trong lòng, hàm răng va chạm, chảy ra máu, đau đau khiến Hạ Ngữ Mạt phải mở mắt.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!”
Trước mặt mình là khuôn mặt tuấn tú phóng đại n lần, Hạ Ngữ Mạt sợ hãi suýt nữa hồn phi phách tán, đôi môi kia lại một lần nữa ngăn chận lấy miệng của nàng, Hạ Ngữ Mạt hoàn toàn quên hô hấp, thiếu chút nữa chết ngất vì bị đè nén quá mức cộng thêm kinh hãi quá độ, ngay cả kế hoạch phản kháng rồi tự sát chuẩn bị ngay từ đầu cũng đã quên làm. Bởi vì có nhiều loại lắm, đến tột cùng nên là cắn lưỡi tự sát hay là cần phải đập đầu vào tường để chết.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
57 chương
32 chương
8 chương
63 chương
19 chương
77 chương