Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 170 : Uy hiếp

Một nữ tử mĩ lệ ngồi ở trong đình nghỉ mát, trong tay là một chiếc khăn gấm hồng nhạt, nhìn cảnh đẹp ngoài đình, đào hồng liễu xanh, xinh đẹp như vậy. Chỉ là trên dung mạo tuyệt sắc kia lại tồn tại một chút tái nhợt, cho dù là cung nữ vì nàng đưa lên nước để giải khát, cũng làm cho nàng cảm thấy khó có thể nuốt xuống, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, thân thể của nàng suy yếu giống như bất cứ lúc nào cũng phải rời khỏi thế gian. “Mẫu phi!” thân ảnh nho nhỏ một bước nhảy dựng tới trước mặt nữ nhân, khiến cho khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng lộ ra ý cười tràn ngập yêu thương. “Vũ nhi.” Nữ nhân kéo qua cánh tay của tiểu nam hài, đem hắn ôm ngồi ở một bên giường nệm,“Cùng các ca ca chơi đùa vui vẻ sao?” Nữ nhân hỏi. “Vâng…” Nam hài gật đầu, nhưng là biểu tình còn có điểm chán nản :“Nhưng mà các ca ca tựa hồ không muốn cùng ta chơi, bởi vì mỗi một lần, bọn họ đều đã thua . . . cho nên…” Giong nói hắn càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nâng lên đến, chống lại nét mặt tươi cười của nữ nhân xinh đẹp:“Nhưng mà mẫu phi, những thứ này đều rất đơn giản , các ca ca là cố ý nhường ta sao?” “Đúng vậy, các ca ca đều nhường ngươi, ngươi nhỏ như vậy, làm sao có thể thắng được nhiều các ca ca lớn hơn ngươi chứ.” Nữ nhân cười vuốt vuốt mái tóc đen của hắn, trong lòng lại là lặng lẽ thở dài, đứa nhỏ này thiên phú bỉnh dị, người thường khó có thể bì kịp, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu a. “Thật vậy chăng?” Vẻ mặt nam hài lại hào hứng trở lại “Vũ nhi,, ngươi hảo hảo cùng các ca ca ở chung, ngươi xem, các ca ca đều nhường ngươi như vậy, quan tâm ngươi, cho nên, ngươi cũng phải nhường các ca ca của ngươi, phải tôn kính huynh trưởng, biết sao?” “Vâng, Vũ nhi minh bạch .” “Thật thông minh.” Nữ nhân mỉm cười, cầm khăn trong tay vì tiểu nam hài lau chùi mồ hôi trên thái dương:“Vũ nhi thích các ca ca của ngươi sao?” “Thích!” Tiểu nam hài thật mạnh mẽ mà gật đầu. “Vậy ngươi phải nhớ kỹ, trừ phi đến thời điểm tất yếu, ngươi đều phải hết sức nhường các ca ca của ngươi, vô luận bọn họ làm cái gì, ngươi đều phải tha thứ bọn họ bởi vì bọn họ đều là người thân của ngươi.” Nữ nhân vỗ vỗ tiểu đầu của hắn:“Đáp ứng mẫu phi, cái gì cũng đừng tranh cùng các ca ca, được chứ?” “Vâng, Vũ nhi nhớ kỹ! Vũ nhi sẽ không cùng các ca ca tranh ! Vũ nhi có một mình mẫu phi là đủ rồi! Vũ nhi không cần cái khác!” Tiểu nam hài cười tựa vào trong lòng nữ nhân, vô cùng thân thiết mà làm nũng. *********** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến *********** Con mắt Tư Đồ Hoàng Vũ nhắm lại rồi lại mở. Trên đài cao kia, bạch cốt âm trầm như kim châm vào mắt hắn, vào tim hắn. . . . Mẫu phi, đây là “Thân nhân” mà người nói sao? . . . Mẫu phi, ta đáp ứng người, cái gì cũng đều nhường cho bọn họ, cái gì cũng đều không cùng bọn hắn phân tranh, nhưng là vì sao, bọn họ vẫn là như thế không biết đủ? Vì sao, còn muốn từng bước một đem ta đẩy vào bước đường cùng? “Thập Tam đệ! Thế nào,?! Phần đại lễ này thực không sai đi!!” Tư Đồ Sương cuồng vọng cười rộ lên, cầm lấy trong taymột thanh tiểu chùy tử (cây búa), chỉ cần đập thật mạnh hướng về hài cốt một búa, bạch cốt kia sẽ gặp lập tức biến phá thành mảnh nhỏ. Tư Đồ Hoàng Vũ không có nói gì, chính là từ trên thân thể hắn dần dần phát ra một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi, chung quanh trong phạm vi vài dặm, đều bị sức ép quỷ dị khó nói nên lời này áp chế đến thở không nổi. “Thập Tam đệ…” Sống lưng Tư Đồ Sương đột nhiên có chút lạnh lẽo, may mà phía sau hắn các tử sĩ ở dưới đấu cùng Hạ Cẩm Thần cũng đã vây quanh ở bên người hắn hình thành một cái bảo hộ vòng, nhất thời làm cho hắn lo lắng lại nổi lên:“Mười ba đệ, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn cùng ta đi trở về cung, ta sẽ để ẫu phi của ngươi một lần nữa an táng quay về trong đất …” . . . An táng? . . . Vong hồn đã bị quấy rầy thì lại đơn giản như vậy mà bình ổn trở lại? . . . Cho dù mẫu phi hắn đồng ý, hắn cũng không chịu! Hắn dần dần đi hướng về phía đài cao, trong mắt tràn đầy màu sắc chết chóc. “Thập Tam đệ, ngươi sẽ không sợ mẫu phi của ngươi biến thành một đống xương thối rữa, vĩnh viễn đều không kiếm được bình an?” Tư Đồ Sương tà ác cười rộ lên, hắn đem kia bộ xương cầm lên không trung, chỉ cần hắn buông lỏng tay, bộ xương sẽ thẳng tắp rơi xuống trên mặt đất mà vỡ nát! Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng cười. Lạnh đến tận xương tủy. Tư Đồ Sương bị nụ cười kia chấn trụ, lập tức càng thêm phẫn nộ mà đứng lên:“Tư Đồ Hoàng Vũ, đây là mẫu phi mà ngươi yêu nhất a! Ngươi chẳng lẽ một chút cũng không đau lòng?!” . . . Đau lòng?! Con mắt lạnh lùng của Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn chằm chằm Tư Đồ Sương, chậm rãi giơ tay lên, thiên tàm ti giống ma quỷ, nhẹ nhàng bay lượn. . . . Làm sao có thể không đau lòng chứ? Tâm hắn đều đã đau muốn chết. . . . Đó là mẫu phi hắn yêu nhất a! Là người duy nhất hắn có thể gọi thân nhân! Nhìn nàng sau khi ra đi cũng không an bình, tâm chính mình làm sao có thể không đau? “Thập… Thập Tam đệ! Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi sẽ không sợ ta đem nàng ném xuống sao?! Ngươi quả thực chính là ác ma! Không có lương tâm! Ngay cả mẫu phi cũng không lo!” Tư Đồ Sương cước bộ không tự giác lui về phía sau, rõ ràng hắn đứng đầu một quốc gia, lại bị khí phách này chấn động đến thở không nổi. “Lương tâm?” Tư Đồ Hoàng Vũ rốt cục cũng hừ lạnh một tiếng, một kẻ mà lương tâm bị cẩu ăn mất, còn có tư cách cùng hắn đàm về lương tâm? Gió vù vù thổi lên, quét vào bộ xương trống rỗng khiến cho bộ xương ấy khẽ phát ra tiếng bi thương. . . . Mẫu phi a, không phải là người cũng cảm thấy bi ai chứ? “Thập, Thập Tam đệ… Tư Đồ Sương bị khí thế làm cho người ta sợ hãi kia mà bối rối lui về phía sau nói:“Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn , ta cam đoan ngươi áo cơm không lo, lại là nhất phẩm trọng thần. . . hiện tại Thương Vân gặp nạn, phụ hoàng trước khi lâm chung còn hạ di chiếu, cho ngươi hảo hảo phụ tá ta…” Dứt lời, hắn còn cầm lấy một cuộn vải màu vàng, đem bút tích cùng con dấu ngọc tỷ trên bề mặt đến trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ.