Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 150 : Mang thai [ 3 ]

“Phu quân, cũng đã một tháng, tiểu bảo bảo như thế nào còn không có lớn lên?” Hạ Ngữ Mạt sờ sờ bụng dưới phẳng lì, một chút cũng nhìn không ra có dấu hiệu mang thai. Tuy rằng dấu hiệu nôn nghén có phần quá mức kịch liệt, thậm chí thời điểm lợi hại nhất là đem toàn bộ mọi thứ ăn đươc gì đó đều nhổ ra, nhưng là Hạ Ngữ Mạt vẫn vui vẻ như cũ, bởi vì này ít nhất chứng minh tiểu bảo bảo thật sự tồn tại trong bụng của nàng. “Vật nhỏ, chỉ mới một tháng mà thôi.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôn nhu cười đem nàng để trên đùi mình, theo thói quen hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng,“Tử Anh nói, nàng gầy như vậy, phải hai tháng mới lộ ra rõ ràng, cho nên nàng phải ăn nhiều một chút, để cho bảo bảo của chúng ta trưởng thành khỏe mạnh.” “Nhưng mà ta đã ăn rất nhiều!” Hạ Ngữ Mạt kháng nghị, nàng thế nhưng ăn còn nhiều hơn cả tiểu trư, có đôi khi khó chịu muốn phun ra, nàng cũng sẽ bức bách chính mình ăn nhiều hơn nữa. Tuy rằng không thể thấy thân thể đầy đặn lên, nhưng ít nhất khí sắc của nàng cũng dần dần tốt lên. Thực đơn Tử Anh chỉ đều đúng vị, giống như là biết bình thường nàng muốn ăn cái gì, đều có thể biến đổi đa dạng, hoạt mà không ngấy, nhẹ ngon miệng, làm cho nàng tuyệt không cảm thấy khó chịu. “Nhưng mà tiểu bảo bảo lại đói.” Hắn nếu có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vị trí nào đó. “Ta nói ta sẽ nhiều…” Hạ Ngữ Mạt nhìn theo ánh mắt hắn, sau đó dừng lại ở trên bộ ngực nhỏ của chính mình,“ Sắc lang!” Nàng thở hổn hển che lấy ngực, bàn chân vung lên thật là đáng yêu. “Ta không phải sắc lang.” Tư Đồ Hoàng Vũ cười tủm tỉm, đưa tay nhéo nhéo lên hai vật tròn trịa, sau đó nói:“Nơi đó của nàng nhỏ như vậy, tựa như tiểu màn thầu, vi phu cần xoa bóp cho nàng một khoảng thời gian dài, mới có thể lớn lên, sau này tiểu bảo bảo sinh cũng sẽ không phải chịu đói.” “Thật sự,?” Hạ Ngữ Mạt vậy mà nghiêm túc hỏi. “Thực sự.” Tư Đồ Hoàng Vũ ý cười càng sâu, hài tử này thật là bị người bán còn muốn giúp người khác kiếm tiền, thật đáng thương. Hai tay hắn đồng thời vói vào trong áo của nàng, nhẹ nhàng giúp nàng vuốt ve, quấy nhiễu khiến mặt nàng đỏ hồng, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia hơn nữa lại ra sức kiềm chế không bật ra tiếng thật khả ái thật đáng yêu, cũng khuấy rối làm cả người Tư Đồ Hoàng Vũ khô nóng. Ai khiến vật nhỏ mang thai chứ, cho nên hắn chỉ có thể tự mình đi ra ngoài dội nước lạnh dập tắt hỏa diễm của chính mình. **********************hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ********************** Thời gian qua rất nhanh, mà từ ngày đó trở đi, Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không còn có đề cập tới chuyện tình của lưu ly tộc. Tuy rằng vật nhỏ, có đôi khi lại hỏi, nhưng đều bị hắn dùng đôi câu vài lời có lệ cho qua. Kỳ thật vật nhỏ nói rất đúng, nàng chính là thê của hắn, thân phận còn lại của nàng cũng không cần phải quản, hắn sẽ hết thẩy bảo vệ nàng, trân trọng nàng, trọn đời sống cùng nhau. Nếu có người muốn chia cách bọn họ, hắn sẽ liền đem những người đó giết sạch. Vì nàng, hắn có thể một lần nữa hóa thành Tu La đến từ địa ngục. Hiện tại là quan trọng nhất là bảo vệ nàng cùng thứ nho nhỏ trong bụng nàng cho tốt, cho nàng một hoàn cảnh ổn định nhất để an tâm tạo người. May mà nơi này là đỉnh núi lưu ly sơn, người bình thường căn bản đến không được. Từ lúc Đại Bạch ở tại chỗ này, dã thú hung mãnh trong rừng cũng không còn dám tuỳ tiện tới gần, cũng làm cho ảnh vệ đội vất vả cần cù tác chiến ngày đêm giảm đi không ít chuyện phiền toái. Nơi này non xanh nước biếc, ngay cả không khí thở ra cũng là tươi mát nhất. Tử Anh thì vui lòng, sắc thậm chí là hâm mộ cộng thêm ghen tị tán dương Tư Đồ Hoàng Vũ chọn một địa phương tốt như vậy, ngay cả nàng đều có chút rục rịch muốn vứt bỏ tây cung nơi mà nàng yêu thích từ trước đến nay, mà dự tính đến nơi đây cư trú dài hạn. Ai kêu nơi này độc vật nhiều như vậy, quả thực chính là nơi mộng ảo của nàng! Hơn nữa làm quen được Đại Bạch thân ái rõ ràng, quả thực ‘nhất kiến như cố’ ( mới quen đã thân), ‘tương kiến hận vãn’ (gặp lại hận đã trễ). . . tuy rằng, tuy rằng chỉ là đơn phương, bởi vì đều là nàng cả ngày đuổi theo nó, Đại Bạch nổi tiếng khó chơi cũng lần đầu bị khủng hoảng, từ sáng đến tối đều sợ gặp phải đôi mắt nổi lên hoa vàng của nữ nhân ấy. Vẻ mặt nhìn chằm giống như muốn đem nó làm thịt ăn. Sương Nhi đem mỗi bộ trang phục trẻ con đều làm thành hai phần, một phần nam trang, một phần nữ trang, ngay cả giầy nhỏ đều làm rất nhiều cái kiểu dáng. Thấy Hạ Ngữ Mạt vui vẻ ra mặt, yêu thích không buông tay, cũng muốn tự mình động thủ làm một thứ gì nhỏ, lại bị vô số ánh mắt trừng trừng đem ý tưởng dẹp bỏ. Mười tháng này, nàng vẫn nên yên ổn mà nằm đi. Cái gì cũng đừng muốn, cái gì cũng đừng hòng mơ tưởng. Mọi chuyện đòi hỏi sức lực, nàng cũng không thể dính tới, mỗi một động tác của nàng cũng đều tác động đến tâm can của mọi người. Đi đường sợ ngã, ăn cơm sợ nghẹn, Tư Đồ Hoàng Vũ ngay cả ngủ cũng sợ đem nàng đè nặng. Nàng hiện tại là một thái gia, ngoại trừ tự mình sờ mó, còn lại mọi người để mặc cho nàng chỉ huy, nàng nói một, bọn họ tuyệt đối không nói hai. Cuộc sống tốt như vậy vừa làm cho nàng thầm cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, cũng khiến những phiền não của nàng vứt sau đầu, nét cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng càng ngày càng nhiều, làm cho lo lắng giấu ngay khóe mắt của Tư Đồ Hoàng Vũ cũng dần dần giảm đi. “Tiểu bảo bảo a, tiểu bảo bảo, chờ con ra , nhất định phải lần lượt hướng từng người bọn họ dập đầu, vì chiếu cố con, bọn họ thật là rất vất vả. ” Hạ Ngữ Mạt nằm ở ghế thái sư , cười tủm tỉm nói. “Đúng, đúng .” Tư Đồ Hoàng Vũ đắp một cái chăn lông cho nàng, làm cho nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó khẽ vỗ nhịp nhàng, cho đến khi tiểu gia hỏa kia hít thở đều đều, mới ở trên môi đỏ mọng của nàng hạ xuống một nụ hôn. Hắn đứng lên, sau đó dừng một chút, lại ngồi xuống, nhấc cái chăn trên bụng của Hạ Ngữ Mạt lên một chút, nhẹ nhàng nâng cái bụng có chút nhô lên. “Ngươi phải ngoan ngoãn, không được làm cho nương của ngươi thương tâm.” Hắn còn nghiêm túc nói với bụng của nàng. Dứt lời, còn dán vào bụng của nàng, giống như muốn nghe động tĩnh bên trong. “Nếu ngươi không trả lời, ta coi như ngươi cam đoan, nếu ngươi làm không được, hừ hừ, cẩn thận cái mông nhỏ của ngươi!” Hắn thực trẻ con mà nói, dương quang ôn nhu xóa bỏ đi toàn bộ vẻ lo lắng, tự nhiên mà đến là một loại mùi vị hạnh phúc.