Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 127 : Đêm trừ tịch [ 3 ]

Tư Đồ Hoàng Vũ cưỡi bạch mã, trực tiếp chạy về phía hoàng cung. Bởi vì thời gian không còn nhiều, nhị hoàng tử cũng chỉ có bỏ qua xe ngựa hoa lệ, cưỡi trên một con tuấn mã màu rám nắng, đi theo ở phía sau. Nam Cung Dữu Hương tuy rằng có võ công, nhưng là bởi vì cả người mặc một bộ cung trang hoa lệ rất nặng, trên đỉnh đầu lại có châu sai ngọc trụy, căn bản không thể cưỡi ngựa, mà Tư Đồ Hoàng Vũ lại đã nghênh ngang đi mất, căn bản không có xem quá nàng, nàng chỉ có thể vừa buồn bực vừa lo lắng ngồi ở trong xe ngựa, chầm chậm đi tới. Mà khi bọn họ vừa đi khuất, Khánh Minh lập tức an bài mọi chuyện chuẩn bị rời đi. Mười bảy vị tiểu thiếp còn lại kia thì khẩn trương trở về trong trang phục ám dạ, chính là trong nháy mắt liền ẩn dấy khí tức của mình về tới trong ảnh vệ đội. Mà hạ nhân mà phủ sở hữu, trừ bỏ người Nam Cung Dữu Hương mang đến cùng Sương Nhi đang canh giữ ở bên cạnh Vương phi ra thì toàn bộ bí mật tụ tập ở một chỗ, nghe Khánh Minh giảng giải xuống tới những chuyện phải làm. Bọn họ nguyện ý đi, cũng không nguyện ý nhận lấy món tiền tài lớn mà điện hạ chia cho bọn họ lớn, toàn bộ đều nguyện ý chờ đợi điện hạ tới một ngày lại cần bọn họ, lại một lần nữa tụ tập cùng một chỗ, vì điện hạ cống hiến. Khánh Minh khuyên can mãi thậm chí đem cả tính mệnh gia nhà mình ra uy hiếp, mới khiến cho bọn họ nhận một nửa số bạc, đặc biệt là nữ tử chưa kết hôn, bắt buộc các nàng phải tiếp nhận một số lớn tiền tài để làm của hồi môn, cho dù đi ra ngoài, cũng có thể gả một người trong sạch. Đây cũng là một chút việc cúi cùng mà Thập Tam vương phủ có thể làm cho bọn họ. Bọn họ lập tức thu dọn mọi thứ, bí mật từ cửa sau rời đi, dưới sự che dấu của ảnh vệ đội, không có kinh động bất luận kẻ nào. Khánh Minh lại đi chuẩn bị xe ngựa, không yên tâm, lại chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác đứng ở ngoại thành. Mua lương khô trên đường, lại lấy châu báu quý giá trong kho bạc của Thập Tam vương phủ cùng vài ngân phiếu nhẹ nhàng ngân phiếu đóng gói mang theo, không dám kinh động Vương phi, liền thủ ngay ngoài cửa viện, chờ đợi điện hạ trở về. ********************* hoa lệ giọt phân cách tuyến ********************* Chờ xe ngựa của Nam Cung Dữu Hương rốt cục cũng chầm chập tới hoàng cung thì Vương phi các Hoàng tử khác đã muốn vào chỗ, nàng một mình đột ngột xuất hiện ở cửa cung điện dẫn đến vô số người nhìn chăm chú, có chứa biểu tình khinh bỉ, cười nhạo, vui sướng khi người gặp họa. Nam Cung Dữu Hương trong lòng không phục, nhưng cũng chỉ có kiên trì đi vào ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Hoàng Vũ , vị đế vương cao cao tại thượng cũng không có nói cái gì, nhưng từ cái biểu tình có chút khẽ nhíu mày mà nói, đó có thể thấy được là có không ít hờn giận. Thái Hậu lập tức cắt lời giảng hòa, tốt xấu gì Nam Cung Dữu Hương cũng là người của Nam Cung gia, nàng tất nhiên là muốn duy trì quan hệ tốt đẹp. “Bệ hạ, trong đại tiệc long trọng như tối nay, để nô tì đến dâng lên điệu nhảy đầu tiên cầu phúc cho Thương Vân quốc ta, vì bệ hạ cầu phúc, vì thái hoàng Thái Hậu cầu phúc!” Lúc này, Y Cung Vị Tuyết tha thướt đi ra, nàng một thân hồ cừu (lông cáo) trắng như tuyết, tóc dài rối tung ở phía sau, chỉ dùng trang sức châu hoa, thoạt nhìn vô cùng động lòng người. Hoàng đế cười liên tục, hoàng thái hậu cũng đối nàng càng thêm tán thưởng vì biết hợp thời phá vỡ bầu không khí xấu hổ. Chỉ thấy nàng chậm rãi đi đến chính giữa thảm hồng trong đại sảnh, đối với các hoàng tử hoàng phi đang ngồi ở chung quanh cười khanh khách cúi người chào một cái, sau đó hai cánh tay trắng như tuyết trong tay áo nhẹ nhàng vung lên bắt đầu điệu múa. Khi đó dáng người nàng giống như bông tuyết bay trên trời phi hạ xuống mặt đất màu đỏ, khoảnh khắc đó hương hoa ẩn hiện, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả các Vương phi xinh đẹp đi theo các hoàng tử cũng không thể mở mắt. Y Cung Vị Tuyết tự tin mà bay lượn múa may, đối với mọi người đầu đều ném tặng một ánh mắt kiêu ngạo, nhưng mà khiến ánh mắt nàng chỉ dừng lại ở trên người chỉ lạnh lùng uống rượu :Tư Đồ Hoàng Vũ , động tác có phần cứng lại. Nam tử kia ngay cả liếc mắt một cái đều không có nhìn qua nàng, hắn thậm chí cảm thấy thức ăn trên mặt bàn so với nàng còn có lực hấp dẫn hơn. Hắn vậy mà lại bất vi sở động? Hắn chính là người mà Liên đã nói qua? Siêu phàm, thoát tục, xác thực cùng những tên hoàng tử bị sắc đẹp mê hoặc không phải một loại hàng. Mà người bên cạnh là chính phi của hắn? Hắn ngay cả chính phi của mình cũng lười liếc mắt một cái. Y Cung Vị Tuyết rất ngạc nhiên, đến tột cùng là nữ tử thế nào, mới có thể khiến cho Liên cùng người trước mắt này đều khăng khăng một mực yêu thương? Đến tột cùng lại là nữ tử như thế nào có thể đồng thời bắt lấy trái tim cả hai người siêu phàm này? Khóe miệng nàng cong lên, tay áo bào thu hồi vào trong lòng, sau đó như nhẹ nhàng giống như chim chóc trở về bên cạnh hoàng đế, hờn dỗi:“Nô tì vừa rồi bêu xấu, không biết kia khúc ‘Tuyết Hoa Minh’ hợp với khẩu vị bệ hạ?” “Hay cho khúc ‘Tuyết Hoa Minh’! Tuyết phi của trẫm thật sự là thiên tiên hạ phàm, làm cho người ta thán phục a!” Hoàng đế cười đem nàng ôm vào trong lòng, dưới đài lập tức tuôn ra âm thanh ca tụng vang như sấm, khiến cho hắn rất vui sướng. Tư Đồ Sương uống một ngụm rượu không cho là đúng, thiên tiên hạ phàm, nếu phụ hoàng thấy nữ tử kia, mới có thể biết cái gì goi là thiên tiên hạ phàm đi. Hắn lại liếc mắt một cái về Tư Đồ Hoàng Vũ đang ngồi ở góc khuất, hắn tựa hồ như không có biểu tình gì, thản nhiên, quá mức im lặng. Tư Đồ Sương chán ghét biểu tình như vậy của hắn, tựa như chuyện gì cũng đều sáng tỏ, lại không nói ra. Loại ánh mắt thản nhiên nhưng có thể nhìn thấu tâm người khác khiến cho người ta sợ hãi, hắn giống như cao cao tại thượng không thể với tới, sau đó lại thương hại trào phúng nhìn thế nhân bọn họ, Tư Đồ Sương không cam lòng, nhưng lại không có thể hơn hẳn hắn. “Bệ hạ, nghe nói Thập Tam hoàng tử là nhi tử ngài thích nhất, vậy chính phi của hắn nhất định là cũng long phượng trong loài người, nhất định cũng sẽ có chỗ hơn người?” Y Cung Vị Tuyết cười, đem đề tài chuyển đến trên người Nam Cung Dữu Hương, đã nghe nói qua rất nhiều chuyện ngoan độc của nàng, hôm nay ngược lại muốn so với nàng ở phương diện ngoan độc này, đến tột cùng là ai hơn ai. Lời này vừa nói ra, ngay tức khắc ánh mắt mọi người đều bắn về phía vẻ mặt khiếp sợ của nữ nhân đó. Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên uống một chén rượu, không phát biểu bất cứ lời bàn nào. Nam Cung Dữu Hương có chút kinh hoảng, nàng cũng không có chuẩn bị trước tiết mục đặc biệt gì. “Tuyết phi, phi tử của Vũ nhi tựa hồ thân thể không tốt, không nên làm khó nàng .” Hoàng đế vuốt ve bờ vai mềm mại Y Cung Vị Tuyết, ít nhất, Nam Cung Dữu Hương là con dâu mà hắn lúc ấy không để ý đến sự phản đối của Tư Đồ Hoàng Vũ mà vẫn khâm điểm, nàng bị gièm pha trở nên điên loạn tuy rằng có làm cho hắn bất mãn, nhưng ít ra hiện tại hắn không nghĩ lại làm cho hoàng gia hổ thẹn, nếu nàng ra lại làm ra chuyện xấu, vậy thì quả thực là tự mình cầm tảng đá đập vào chân mình. Một hoàng đế làm sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh? “Dạ bệ hạ, Tuyết Nhi đã biết.” Y Cung Vị Tuyết cười dài, nằm ở trong lòng hoàng đế, giống như một con mèo nhỏ dịu ngoan. Nhưng mà ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm về phương hướng Tư Đồ Hoàng Vũ , bên cạnh Nam Cung Dữu Hương đang căng thẳng.