Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 110 : Đại lễ

“Chuyện gì?” Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, lúc trước thừa dịp ở trước mặt phụ hoàng tên đó đã yêu cầu hắn làm đốc tra. Một tháng trôi qua, tên đó cũng không ời hắn đi làm chuyện gì , càng không can thiệp chuyện nhà của hắn, hiện tại “vật nhỏ” vừa mới trở về, tên đó lại lập tức đưa thư tới. Muốn tự mình tin tưởng chuyện này chỉ là trùng hợp, thực sự là có chút khó khăn. “Hạ tướng quân nói, hắn đã thu thập mọi căn cứ chính xác, chứng minh đại hoàng tử điện hạ là chủ mưu ám sát bệ hạ, muốn mời gia làm đốc tra, thẩm tra kỹ càng một phen”. “Chứng cớ?” Khóe môi Tư Đồ Hoàng Vũ cong lên cao, tuy rằng hắn cùng các hoàng tử khác không quen thân, nhưng tính tình đại ca hắn lại rất rõ ràng, ôn văn nho nhã, trạch tâm nhân hậu, một lòng vì dân chúng, năng lực xử lý chính sự càng làm cho quần thần bội phục. Là một cái thái tử tận tâm tẫn trách “sửa chữa” ột đống rối rắm mà phụ hoàng bỏ lại, hiện tại vì một đống “chứng cớ” mạc danh kỳ diệu (kì lạ, không rõ ngọn nguồn), đại ca lại sắp gặp phải tình cảnh đầu lìa khỏi cổ, chỉ sợ ngay cả mọi người trong vương phủ của đại ca đều bị liên lụy. Mà Hạ Cẩm Thần cũng sẽ không thực sự ngốc đến nỗi tin tưởng “căn cứ chính xác” nhàm chán này chứ. “Phu quân, lại xảy ra chuyện gì?” Hạ Ngữ Mạt nuốt vào bụng chén canh gà cuối cùng, cái bụng đã hoàn toàn dễ chịu, cả người cũng trở nên tinh ranh hơn, giống như tiểu bạch thố (con thỏ trắng), lỗ tai thoát cái dựng lên tò mò nghe ngóng. “Không có gì.” Tư Đồ Hoàng Vũ lấy khăn , lau miệng cho nàng, sau đó đối với ngoài cửa nói:“Nói với hắn, nếu trước kia ta không có nhúng tay vào, hiện tại cũng không tính nhúng tay, hắn muốn làm như thế nào thì làm như thế đó.” Chuyện lần này hắn không muốn tham dự. Hoàng thất vì ngôi vị hoàng đế, huynh đệ tranh quyền đoạt vị thực sự rất nhàm chán, hắn không muốn giúp ai, cũng không hy vọng có người tìm đến hắn gây phiền toái. Sự tình nếu chỉ đơn giản có như vậy, làm gì mà chậm chạp kéo dài một tháng cũng không thể kết luận? Chỉ sợ hiện tại người sốt ruột, không chỉ là một mình đại ca. “Nhưng mà Hạ tướng quân lại có phân phó, nếu gia cự tuyệt, thì muốn ta nói cho ngài là hắn thu được một phần đại lễ, muốn mời gia đến xem xét, cũng muốn ta đem thư giao cho gia, để gia quyết định.” Đại lễ?, Tư Đồ Hoàng Vũ chậm chạp dương mày, lập tức đoán được một chút. Nhìn lại “vật nhỏ” đã ăn no, nàng đang nghiêng đầu, tựa hồ nghe có phần không hiểu. Thật may mắn là đúng lúc nàng đang ngốc. Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ gợi lên, cho nàng một kinh hỉ cũng tốt, “Vậy nói với hắn, ta sẽ đi, thư thì miễn đi, tự ngươi đi xử lý là được rồi.” Chỉ nghe bên ngoài trả lời: “vâng”. Tiếng bước chân của Khánh Minh biến mất ở ngoài cửa, Hạ Ngữ Mạt mới xoay đầu, nhìn về phía Tư Đồ Hoàng Vũ “cười”: “Phu quân, đại lễ gì mà cần phải xem xét? Ta cũng muốn đi” “Vậy được rồi.”, Tư Đồ Hoàng Vũ vuốt đầu nàng cười nói. Cái này lại đổi thành Hạ Ngữ Mạt buồn bực . Thần kinh của tên Hạ Cẩm Thần kia so với cẩu còn linh hoạt hơn, chẳng lẽ sẽ không sợ hắn phát hiện? Nàng chỉ là muốn biết từ trong miệng Tư Đồ Hoàng Vũ xem hắn đến tột cùng là đang che giấu chuyện gì. Nếu vừa rồi hắn cự tuyệt, nàng có thể có vô số phương pháp bắt hắn cung khai, nhưng là hắn lại còn nói –“Vậy được rồi” Theo lẽ thường, người này ngay cả đại viện cũng không cho nàng bước ra nửa bước, thế nhưng hiện tại lại muốn dẫn nàng đến trước mặt tình địch?! Chẳng lẽ ngủ ba ngày ba đêm khiến cho đầu óc hắn ngủ đến đầu óc choáng váng? ************Phân cách tuyến *********** Phủ Tướng quân. Đây là viện phủ của một mình Hạ Cẩm Thần. Năm đó khi được phong tước vị, hắn cũng được ban thưởng cái nơi xa hoa này. Chẳng qua là, hắn ngay lập tức phải đi theo phụ thân ra bên ngoài chinh chiến, mà sau khi quay về kinh, lại lo lắng Hạ Ngữ Mạt, mới chậm chạp không chịu chuyển ra Hạ Hầu phủ. Hiện tại cảnh còn người mất, Mạt nhi mất, phụ thân cũng không muốn trở về, chỉ còn lại chính mình bị gọi trở về kinh đảm nhiệm chức binh bộ Thượng Thư, xử lý những vụ án trọng yếu, cũng vì vậy mà liền rời xa cái nơi thương tâm kia. Ngày ấy đi săn ở Nam Châu, hắn chứng kiến cái tên sai vặt bị đại điểu bắt đi, còn có sự lo lắng của Tư Đồ Hoàng Vũ, trong lòng hắn chắc chắc cái đứa nhỏ kia là Mạt nhi. Tư Đồ Hoàng Vũ vì tìm nàng cơ hồ nổi cơn điên, hắn hiểu được cái loại tâm tình này. Chẳng phải chính mình cũng muốn xông ra khắp thiên hạ tìm kiếm nàng sao? Nhưng là hắn không đi được, nhiệm vụ hoàng đế giao xuống, căn bản chính là một việc cực kì trọng đại. Tất cả mọi người đều dõi theo hắn, xem thử hắn có thể đưa ra được kết luận gì. Thái tử không chết, dĩ nhiên những người khác sẽ nhận lấy tai ương, cho nên những người đó, càng muốn tìm mọi cách để cản trở điều tra chân tướng, không tiếc làm ra rất nhiều chứng cứ giả dối hư ảo, can hệ ngấm ngầm rất lớn, không phải một Thượng Thư bộ binh nho nhỏ như hắn có thể khống chế ? Mà thái tử nếu chết đi, sẽ tạo nên một trận tranh giành. Mà Hoàng đế đã già rồi, hoàng tử một đám, người tham lam ngôi vị hoàng đế nhiều đếm không xuể, lại thêm các nước lân cận như hổ rình mồi, nếu có chút sơ suất, liền nhất định tạo lên một trận tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu). Lúc trước, trước mặt Hoàng đế muốn để Tư Đồ Hoàng Vũ làm đốc tra, không chỉ là muốn hiểu biết hướng đi của hắn, làm rõ ràng tình cảnh Mạt nhi, còn là bởi vì hắn là người duy nhất đối ngôi vị hoàng đế không có hứng thú, cũng là người duy nhất có năng lực trình bày chân tướng. Nếu hắn nguyện ý hiệp trợ vậy là tốt nhất. Nếu như không muốn,vậy việc thái tử phải chết là không thể nghi ngờ. Hắn mới là người nắm giữ tương lai của Thương Vân quốc. Hạ Cẩm Thần thở dài xoay người hướng về phía buồng trong mà đi đến. Mấy ngày trước, theo thám tử mà hắn an bài ở chung quanh vương phủ báo lại, Tư Đồ Hoàng Vũ đã bình yên trở lại vương phủ ngòai ra còn mang về một nữ nhân. Nhưng là bởi vì bên cạnh hắn nhiều cao thủ, cơ sở ngầm của hắn lại không thể tới gần, chứ đừng nói là tra ra cái nữ nhân kia là ai . Hắn nghĩ là Mạt nhi. Nhưng là, nếu người mà Tư Đồ Hoàng Vũ mang về là Mạt nhi, vậy nữ nhân từ mấy ngày trước ở tại trong viện của mình là ai? Hạ Cẩm Thần đi đến bên giường, sau đó nhìn về phía nữ nhân hôn mê bất tỉnh, lại giống như đúc người hẳn là đã chết: Mạt nhi.