Ai Rồi Cũng Khác
Chương 6
Yêu một người
Yêu một người là khi tự dưng thấy người ta bệnh lại muốn mang hết cái bệnh đó vào người thay thế. Hay ít nhất có thể chia đôi để san sẻ.
Yêu một người là khi ta bỏ đi bớt tự tôn nơi suy nghĩ, chỉ cần cảm giác yên bình nơi một người.
Yêu một người là khi nụ cười của ai đó có quyền năng khiến ta sống sót mãnh liệt qua cả một ngày dài vô vọng.
Yêu một người là khi ta không quan tâm đến những lời bàn ra tán vào của thiên hạ. Chỉ cần người ta vui là tim ta đã rộn ràng không ngừng.
Yêu một người là khi ta từ bỏ những điều ích kỷ của bản thân mà mong người kia được hạnh phúc.
Yêu một người ai chẳng muốn nói ra, ai chẳng muốn được đáp lại vì nhân loại đến cuối cùng sẽ cần rất nhiều yêu thương để tồn tại.
Nếu nói ra rồi mất nhau mãi mãi, ta có đủ can đảm không?
Hà Nội - người yêu cũ
Nếu Sài Gòn là gã nhân tình sành điệu, tinh tế và đầy màu sắc thì chắc hẳn Hà Nội là người yêu cũ của một thời trẻ dại, ngây ngô và trong sáng nơi tôi.
Cảm giác khi tôi nghĩ về Hà Nội có chút gì đó nhẹ nhàng và xen phần mắc cỡ. Nhìn thấy nhà thờ lớn, nhìn thấy những ngõ nhỏ, nhìn thấy nụ cười Hà Nội lòng tôi rộn ràng thứ cảm xúc khó nói ra nhưng lại như muốn vỡ tung lồng ngực.
Quê tôi là ở Hà Nội.
Nhưng tôi sinh ra ở Sài Gòn.
Cả gia đình tôi nói tiếng Bắc, chỉ mình tôi trơ trọi nói tiếng Nam.
Tôi thích ăn tất cả các món nhà tôi nấu theo kiểu Bắc chỉ duy nhất tương ớt Bắc là tôi không ăn được.
Người ta bảo tôi là: “Người Hà Nội sống ở Sài Gòn.” Nghe cũng hay chứ bộ, tôi cũng thích như thế.
Vì coi Hà Nội như người yêu cũ mà anh người yêu này lại ít khi làm phiền, nên tôi không dám làm gì nhiều, tôi chỉ cảm nhận anh ấy vẫn luôn theo dõi tôi và nếu tôi quay về anh ấy vẫn ân cần yêu thương như một người bạn cũ để lòng tôi không áy náy.
Hà Nội trong lòng tôi đẹp ở mọi khía cạnh. Cái xấu nhất cũng sẽ được tim tôi tô vẽ lại.
Nói gì nói, người yêu cũ mà... Ít khi nhắc tới nhưng lòng chưa từng lãng quên.
Hẹn Hà Nội tháng 10.
Ở lại bên em
Phải yêu nhau như thế nào để lòng mình không già cỗi hả anh?
Khi anh chỉ mải mê theo từng chuyến đi, đến độ trở về ngủ bên em một đêm mà sáng nhìn ra cửa sổ anh đã thảng thốt kêu lên:
“Sài Gòn tối qua mưa hả em?”
Em nằm thừ nhìn anh như kẻ xa lạ, vừa giận vừa thương, em nói như thở dài.
“Sài Gòn mùa mưa rồi mà, đêm nào chẳng mưa.”
Anh quay sang ôm rồi gục đầu vào vai em khẽ nói:
“Em yêu anh vì cái gì chứ.”
Em vùng ra khỏi vòng tay anh:
“Chẳng yêu, ghét chết bỏ, chỉ thích ở đó xem anh già đi sẽ trở thành một kẻ như thế nào thôi.”
“Yêu và ghét là như nhau em biết không, nếu không quan tâm đến nhau thì chẳng yêu và nếu không quan tâm sâu sắc đến nhau thì càng không ghét.”
Em chẳng nói gì.
“Anh không đi đâu nữa cả, đã có lúc giữa những cuộc hành trình anh cảm thấy mình già cỗi, lòng trống rỗng và nhớ em vô cùng. Anh nghĩ mình nên quay về tìm em, sống hết những năm tháng này để mình được già đi từng ngày bên nhau. Anh cảm thấy bình yên đã đến với anh như thế.”
Em cũng chẳng đáp lại.
Nhìn ra cửa sổ, em cứ thế nước mắt lăn dài.
Tối qua, Sài Gòn mưa!
Hôm qua hẳn sẽ là những ngày rất cũ
Ngày xưa, nơi tôi sống ở Singapore cách xa trung tâm thành phố khoảng 18km. Mỗi sáng tôi phải bắt một chuyến xe buýt, đi xuyên qua rất nhiều đường cao tốc để đến trường.
Tối về nơi đó lại càng âm u hơn, toàn là cây cối rậm rạp hai bên đường, nỗi lòng của một người xa nhà như tôi không ít lần tủi thân bật khóc khi rảo bước về nhà.
Cách nhà tôi 4 con đường, có một cậu bé du học sinh Việt Nam kém tôi ba tuổi. Tôi thương cậu bé ấy như em trai mình. Một người trong sáng, lành tính lúc nào cũng cười hiền queo.
Đã biết bao lần, cậu ấy quần sọt, áo thun, dép lào băng qua những con đường tối tăm, đôi chân run lên bần bật, tình thương lấn áp nỗi sợ hãi chạy về phía nhà tôi chỉ vì một câu “status” trên “facebook” rằng tôi đang buồn.
Ngày hôm nay viết ra những dòng này và cả những năm tháng về sau tôi chắc sẽ không bao giờ quên hình ảnh cậu ấy vẫn luôn xuất hiện bình yên, chân thành trước cửa nhà tôi.
Câu chuyện của chúng tôi sẽ không bao giờ bắt đầu bằng nỗi buồn của tôi mà cậu ấy sẽ làm đủ trò để tôi vui mà quên đi rằng tôi đang rất buồn, chờ đến khi tôi mệt lả ngủ thiếp đi cậu ấy lại lặng lẽ cuộn mình ở ghế sofa phòng khách và sáng sớm luôn về nhà để kịp giờ đi học trước khi tôi thức giấc.
Có một hôm tôi quyết định mang gối ra phòng khách với cậu ấy, chúng tôi đã nói chuyện rất lâu về những hoài bão của bản thân, những dự định cho tương lai. Cả 2 đứa đều rất thích đi học nhưng có lẽ sẽ không đủ tiền để học cao hơn nữa.
Cậu: Em có thể có được cơ hội đi Úc.
Tôi: Vậy thì tốt cho em rồi.
Cậu: Em sang được thì nhất định tìm cách để chị sang cùng.
Tôi cười lớn: Rồi hai đứa sống bằng gì?
Cậu: Đi hái nho, vắt sữa bò kiếm tiền đi học cũng được mà chị.
Ước mơ ngây ngô của chúng tôi khép lại những năm tháng nhiều mộng mơ tại đất nước Singapore.
Trở về nước, chúng tôi lao vào làm việc, kiếm tiền.
Năm tháng qua đi rất nhanh, chúng tôi gặp lại nhau. Cậu ấy cao lớn hơn, đẹp trai hơn.
Chỉ vài ba câu trò chuyện, tôi biết người ngồi trước mặt tôi đã không phải là cậu bé năm xưa hay xuất hiện trước cửa nhà mỗi khi tôi buồn. Đó là một người đàn ông thành đạt, nhiều tham vọng vì lớn lên trong khổ cực nên sẽ làm mọi cách để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Lời nói có phần cay nghiệt, ánh mắt có phần tinh ranh, ngữ điệu có phần khách sáo.
Tôi bỗng thấy nhói trong lòng, bằng một cách tàn nhẫn nào đó, cuộc đời đã cướp mất cậu bé năm xưa của tôi. Biết đâu đấy cậu ấy cũng đang nghĩ tương tự về tôi.
Tôi biết khi cuộc đời cuốn trôi, những đứa trẻ sẽ phải lớn lên.
Tùy vào con đường chúng đi, chúng có thể rất trong lành, có thể rất gai góc.
Chúng sẽ cười khoan khoái, cũng sẽ khóc nức nở.
Bước song hành cùng thời gian vô tâm, đến một ngày chẳng ai trong chúng còn trẻ.
Chúng tôi đứng dậy, ôm nhau chào tạm biệt.
Quay lưng, bất giác nước mắt lăn vội trên má tôi nóng hổi.
Đúng là, hôm nay đã khác.
Và hôm qua hẳn sẽ là những ngày rất cũ.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
61 chương
38 chương
33 chương
24 chương
197 chương