Ai Rồi Cũng Khác
Chương 13
Mỗi người có một cái hố
Tôi vẫn thường hay gọi người mình yêu mà không có được họ là một “cái hố”. Cái hố này nằm giữa lòng mình.
Đó là người mà khi ta tưởng mình quên lãng đã lâu, thế mà chỉ cần người đó hiện diện đâu đó trong bầu không khí ta đang thở, cũng khiến tim bồi hồi.
Đó là cảm giác thắt chặt lồng ngực, dẫu chỉ là một tấm hình cũ, với nụ cười mà giờ có lẽ đã đổi màu.
Đó là người mà dẫu sau này ta có yêu và nắm tay một người khác thì khi đi ngang qua họ vẫn không thể ngăn mình ngoái lại nhìn theo.
Đó là người mà ta không ngừng tự hỏi bao lâu nay họ đã sống như thế nào khi không có ta bên cạnh? Ta tự dằn vặt vì sao không có ta mà họ vẫn sống vui vẻ bình thường? Còn ta nụ cười dù không muốn cứ từ từ thay bằng nước mắt...
Là kẻ mà hình ảnh của họ ám ảnh ta trong từng khuôn mặt. Có khi ta sắp yêu một người rồi đấy! Thế mà lại rụt rè vì sao người này cứ giống họ ở một điểm gì đấy. Và nếu ta lại yêu một người giống như họ, ta sẽ như đọc lại một cuốn sách, có đọc bao nhiêu lần cũng đã biết trước kết cục mất rồi...
Là kẻ mà có khi họ tìm ta chỉ với mục đích khỏa lấp cô đơn của họ, mà ta vẫn ở đó, vẫn vì họ không chút ngại ngần.
Một kẻ nói những lời vô nghĩa, mà ta nghe thấy vui hơn bao giờ hết.
Một kẻ mà những lòi khuyên của họ ta răm rắp tin và nghe theo, trong khi đó cũng là lời mà lũ bạn thân thường nói nhưng ta bỏ ngoài tai.
Một kẻ khiến ta bỏ sạch những thói quen đã từng có. Vì họ, ta không dám nấu lại một món ăn họ thích, không thể đụng tay vào ổ bánh kem... Và nếu không có bạn bè, tuyệt nhiên không dám đi lại con đường cũ.
Một kẻ mà có khi họ đối xử với ta không ra gì, giẫm đạp lên tự trọng của ta, mang ta ra khỏi thế giới của mình và bỏ mặc ta ở đó, một mình...
Một kẻ ta có thể chấp nhận tất cả, không vụ lợi, chỉ để đổi lấy một lần tựa vai cạnh bên yên ả.
Kẻ làm ta không còn khiếp sợ thế giới nữa, bất cứ nỗi đau nào xảy đến mà ta cảm giác ta còn họ sau lưng ta đều không sợ nữa.
Ừ, mỗi người có một cái hố, cứ đi loanh quanh với bao nhiêu người cũng còn vẹn nguyên trong lòng một cái hố.
Cái hố mà chỉ có thể bước quanh, không thể bước qua.
Nỗi đau chỉ có thể trải qua, không thể bỏ qua...
Nghe tin ai đó chết
Một năm trước, buổi sáng mẹ tôi vào bảo tôi: “Cậu Tư chết rồi!”. Tôi đơ ra một vài giây, rồi tôi hỏi tại sao. Mẹ lại bảo: “Không biết! Đang đứng trước cửa thì đổ gục xuống ôm tim rồi qua đời.”
Thấm thoát đã một năm...
Hôm qua nữa, nghe cậu bạn kể cái cô gái trợ giảng trên một trung tâm dạy học mà tôi từng học sau một ngày uống rượu, hôm nay cũng đã qua đời đột ngột. Sáng sớm anh bạn trai qua nhà, thấy cô đã tím ngắt. Cô gái sống trên Sài Gòn một mình, với một con mèo...
Ông thầy giáo nhà ngay sát bên nhà tôi, ban sáng còn nói chuyện với bà ngoại tôi đôi câu, đến chiều đã đột quỵ rồi ra đi luôn trong tối đó. Đám ma diễn ra sát bên tai tôi vài đêm sau đó, kèn trống đánh bên tai tôi nhiều tháng sau đó...
Thật ra tôi tin rằng chính bản thân tôi và bạn, không phải đợi đến khi nghe tin ai đó chết mới thấy quý sự sống. Đó là một mô tuýp nhắc nhở quá quen thuộc trên môi nhiều người trong suốt những năm tháng cũ. Cứ thỉnh thoảng bạn lại thấy người ta nhắc thế, trên truyền hình, hoặc trong một bộ phim nào đấy.
Cho nên khi tôi nghe tin ai đó chết, tôi vẫn sống hằng ngày bằng tất cả những gì tôi có, và tôi cảm thấy...
Tôi chưa thực sự sống với những gì tôi có.
Nghe thật mâu thuẫn... Nhưng chuyện là vầy...
Trong lúc tôi tìm những bức ảnh minh họa cho cuốn sách mới, tôi lục tung mọi “folder” hình. Sau đó tôi thấy hình những người bạn cũ. Tôi bật cười thích thú. Tôi mang ảnh họ ra, “photoshop” cho lung linh rồi gửi tặng trên “wall facebook” của họ. Sau đó, tôi tắt máy đã là 23:00, và tôi quên đi hẳn mục đích ban đầu của tôi là gì. Công việc đó buộc phải dời qua sáng hôm sau trong khi lẽ ra nó phải xong ngay trong đêm vì mắt tôi đã díp lại, không còn đủ tỉnh táo.
Tôi đi ngủ lúc 23:00, đến mãi 00:30 tôi vẫn chưa chợp mắt. Đầu tôi cứ nghĩ đến tôi còn chưa làm xong việc gì, album nhạc mới còn thiếu bài nào, có nên đổi bài không, ai phối nhạc Ballad hay hơn v.v... Sau đó tôi ngủ quên, nhưng tôi biết là muộn hơn nhiều lắm.
Trong lúc tôi chạy xe, tôi cứ nghĩ miên man. Chợt nhớ có một tin nhắn chưa gửi. Để tiết kiệm thời gian, tôi vừa đi vừa nhìn đường vừa nhắn tin. Rồi khi tôi nhìn lên, tôi suýt va phải một cái ụ to bên đường. Sau đó tôi còn cười tự nhủ mình may mắn.
Tôi nghe một bài đọc. Bài đọc rất hay, giọng đọc rất hay. Nhưng tôi cứ thắc mắc, sao tôi không nhớ gì nhiều. Sau đó, tôi mới phát hiện mình nghe một chút xong rồi lại để ý nghĩ trong đầu kéo đi. Rồi lại tập trung nghe một chút. Rồi lại bị kéo đi. Nên nhiều khi tôi nghe bài, đọc sách mà khi nghe, đọc lại cứ thấy như mới. Bởi tôi có tập trung được để nhớ đâu?
Tôi chưa có bữa ăn nào mà không suy nghĩ đến những chuyện khác.
Bỗng dưng tôi thấy mình đánh mất hiện tại, dẫu tôi đang sống trong nó...
Ngày xưa, thầy tôi bảo có những đứa bé bị bệnh đao. Suốt ngày chúng cứ cười và làm những gì chúng thích. Ba mẹ có thể đau lòng, nhưng thật ra là họ không biết rằng đứa con đó của họ đang hạnh phúc. Hãy nhìn bé cười, trong sáng, ngây ngô, không một chút bận lòng. Đó chẳng phải là đỉnh cao của cuộc đời này hay sao?
Có những khi chúng ta sống, mà không khác gì đang trôi.
Chúng ta cứ trôi đi, lềnh bềnh như lục bình. Chúng ta nhìn nhưng không thấy. Chúng ta thấy nhưng không cảm giác. Chúng ta cảm giác nhưng không thấu, hoặc thậm chí đã thấu vẫn không hành động. “Internet” cứ mang hàng nghìn thông tin bổ ích có, vớ vẩn có đổ vào đầu chúng ta hằng ngày, chúng ta quá tải trong việc sàng lọc và mặc kệ mọi thứ. Những giá trị thật - ảo cứ thế mà đan xen, chồng chéo...
Khi tôi nghe tin ai đó chết. Bỗng dưng tôi lạnh toát cả người. Tôi sợ chết. Nỗi sợ chết ập về, ám ảnh. Nhưng đó giống như một cú tát thật đau, để tôi bừng tỉnh ngay giữa thực tại này. Tôi bắt đầu ghi lên bảng trắng những việc mình sẽ làm trong ngày, rồi làm cho bằng được. Tôi bắt đầu ngó qua trái, nhìn sang phải.Ừ, góc đường đó có những gì mà hằng ngày tôi không thấy. Kìa, tôi dám nói lời chúc mừng sinh nhật dẫu trước đó rất ghét phải sến súa với bạn bè thân. Tôi không còn trách quá khứ đã đánh mất những gì. Tôi uống trà và cảm nhận hương vị của nó dẫu trước đó với tôi một trăm loại trà chỉ có một mùi.
Tận hưởng hiện tại, mở rộng giác quan, tô đậm hiện tại... Hãy làm đi khi bạn vẫn còn đang khỏe mạnh và được sống. Cái chết như người thầy nghiêm khắc, rớt trong bài kiểm tra của ổng thì vĩnh viễn không thể làm lại...
Chợt nhớ câu chuyện một người bị một con hổrượt rớt xuống vách núi. Anh ta giữ thân mình lại bằng một dây leo yếu ớt, bên dưới là vực thẳm. Dây leo sắp đứt, hổ đói sắp vồ, vực sâu thăm thẳm. Bỗng anh ta thấy có một nhánh dâu dại mọc gần đó. Anh đưa tay, cắn trái dâu, nhắm mắt và mỉm cười: “Ngọt quá!”
Ai mà không phải chết? Nhưng biết sống thì không có nhiều người.
Nghe tin ai đó chết không chỉ làm bạn trân trọng hiện tại. Mà còn phải tiếp xúc sâu sắc với những giá trị mà nó mang đến nữa...
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
192 chương
59 chương
10 chương
575 chương
21 chương