Cổ Lạc Nhi nhất định đã rơi xuống sông, bị nước sông cuốn đi. “Chúng ta theo nước sông tìm xuống dưới, nhất định có thể tìm được nàng.” Lãnh Dạ nói đến lời này, bỗng ngừng lại. Bởi y phát hiện ra một vấn đề. Nước sông vốn lộ trên mặt đất, nhưng đi về phía trước, lại thông vào một vách núi, đi vào giữa khe đá. Rồi trở thành một mạch nước ngầm. Nếu muốn tìm Cổ Lạc Nhi, tất phải tiến vào mạch nước ngầm. Khe đá cũng không lớn, bên trong đen kịt, không thấy rõ được gì. Trong nham thạch sẽ gặp phải tình huống gì, không ai nói rõ được. Đông Phong Túy hai mắt nhìn thẳng vào trong khe đá, trong đầu thoáng nghĩ đến tình huống Cổ Lạc Nhi bị mắc kẹt trong đá vụn. Tâm tình cũng tựa như đá vụn, vỡ thành từng mảnh từng mảnh. Đau đớn khó chịu, đứng dậy đi đến bên khe đá, muốn nhảy vào trong. Lãnh Dạ ra sức giữ chặt hắn. “Ngươi muốn vào đó? Bên trong rất nguy hiểm.” “Ngươi cũng biết nguy hiểm? Lạc Nhi ở bên trong, nàng sẽ không nguy hiểm sao?” Đông Phong Túy như nổi điên gầm với Lãnh Dạ. Lãnh Dạ bình tĩnh khuyên bảo. “Ta biết là nguy hiểm, nhưng ngươi mù quáng nhảy vào trong như vậy, cũng chẳng có ích gì. Có thể chẳng những không cứu được Lạc Nhi, chính ngươi cũng gặp phải bất trắc.” Đông Phong Túy trầm tĩnh lại. Rất tỉnh táo nói: “Ta biết trong đó nguy hiểm, nhưng Lạc Nhi ở bên trong, ta không thể không đi vào. Nếu như, nếu như nàng gặp bất trắc, ta cũng muốn đi theo nàng. Ta không thể để nàng lẻ loi một mình ở nơi tối tăm ấy.” Lãnh Dạ ngẩn ngơ, cơ hồ định buông Đông Phong Túy. Nhưng y kịp thời giữ chặt tay hắn. “Đông Phong Túy, ta biết ngươi lo cho Lạc Nhi. Nhưng chúng ta có thể lựa chọn biện pháp khác không? Vạn nhất ngươi đi vào tìm được nàng, nhưng cả hai đều không ra được, uổng công chết ở đó, chẳng phải là rất oan uổng sao.” Lời này của y rất có đạo lý. Đông Phong Túy trầm mặc một lát. Đáp: “Ngươi nói có lý, ta đến đó xem sao.” Thi triển khinh công, nhanh như gió rời đi. Lãnh Dạ đứng ở bờ sông, nhìn dòng nước chảy vào khe đá đen kịt. Đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, y có nên nhảy xuống ngay tức khắc, cứu Cổ Lạc Nhi? Có điều, ý nghĩ này nhanh chóng bị y bác bỏ. Quyết tâm tìm Cổ Lạc Nhi của y không lớn như Đông Phong Túy, có phần sợ bóng sợ gió. Hiệu suất tìm người đương nhiên cũng không bằng Đông Phong Túy. Mà chỉ sợ người Cổ Lạc Nhi mong đợi ở bên nàng là Đông Phong Túy đi. Đông Phong Túy mới là người thật sự yêu Cổ Lạc Nhi, tình cảm của y so với hắn vẫn kém hơn. Mà Lãnh Dạ y, tình cảm đối với Cổ Lạc Nhi là như thế nào, y cũng không nói lên được. Cổ Lạc Nhi đánh thức nơi dịu nàng trong lòng y, đánh thức nhân tính cùng tình cảm đang ngủ say trong y. Y muốn che chở nàng, không muốn nàng bị thương tổn. Thậm chí, đã từng nghĩ muốn ở cùng nàng cả đời. Nhưng là, y không có loại tình cảm khắc cốt ghi tâm với nàng, không có loại tình cảm thề nguyền sống chết. Có lẽ, tình cảm y dành cho Cổ Lạc Nhi, là ở giữa hai loại tình bạn và tình yêu. Rất nhanh, Đông Phong Túy mang theo một cái bọc lớn trở lại. Đều là những vật dụng để vào trong sơn động thám hiểm. May mà hắn đã phái người ẩn núp ở nơi này, âm thầm giám sát tin tức Hắc Ma lão quái, mang theo những vật phẩm thiết yếu sử dụng giữa núi rừng. Bởi vậy, chuẩn bị những đồ dùng này cũng không tốn quá nhiều thời gian. Đông Phong Túy lấy từ trong bọc một cuộn dây thừng thật dài, đưa một đầu cho Lãnh Dạ. Đầu kia buộc lên lưng mình. Sau đó buộc cái bọc lên lưng. Nói với Lãnh Dạ: “Nếu như, ngươi hi vọng Lạc Nhi còn sống, mong ngươi tạm thời quên hiềm khích giữa ngươi và ta.” Lãnh Dạ lạnh giọng trả lời. “Tuy ta và ngươi có nhiều hiềm khích, nhưng chút ít này không đến mức để ta giết ngươi. Ngươi giúp ta cùng giết Hắc Ma lão quái, lại yêu Cổ Lạc Nhi sâu đậm, cho nên, ân oán lúc trước bỏ đi. Ta sẽ không tìm ngươi gây rối nữa.” “Không, còn một việc ân oán chưa xong.” Đông Phong Túy xòe tay, vươn lên trước mặt Lãnh Dạ. “Giao giải dược tiêu hồn tán ra đây.” Việc đã đến nước này, Lãnh Dạ không thể tiếp tục nói dối. “Thật ra, Lạc Nhi không hề trúng độc. Trên đời này, không hề có vật nào tên là tiêu hồn tán, ta đưa Cổ Lạc Nhi uống, là Ngọc lộ kim phong đan, chỉ tốt cho nàng, không hề nguy hiểm.” Đáp án này thật ngoài ý muốn, Đông Phong Túy ngẩn người. Một lúc lâu, mới hỏi tiếp. “Vậy nửa viên giải dược lần trước thì sao? Đó là cái gì?” Lãnh Dạ xấu hổ đáp: “Là một loại dược bổ khí ích thần, chỉ có lợi cho thân thể chứ không có hại.” “Thật sự?” “Thật sự. Ta đã lừa Cổ Lạc Nhi, lừa cả ngươi.” “Đồ khốn.” Đông Phong Túy hung hăng đánh một quyền lên ngực Lãnh Dạ. Không thèm nhìn y, nhảy vào trong nước, tiến vào khe đá, rất nhanh đã không thấy. Lãnh Dạ xoa ngực đau buốt, chỉ có thể cười khổ. Trêu đùa Đông Phong Túy lâu như vậy, hắn chỉ tặng y một quyền, xem như là nhẹ rồi. Y tuyệt đối tin tưởng, nếu không phải vội vã đi cứu Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy nhất định sẽ đánh với y một trận. Dây thừng dưới chân nhanh chóng di chuyển trong nước, Lãnh Dạ vội nắm lấy dây thừng, để nó di chuyển chậm hơn, ổn định một chút. Thủ hạ của Đông Phong Túy nghe tin chạy tới. Không thấy Đông Phong Túy, đầu lĩnh Cao An hỏi rõ tình hình, rồi không nói lời nào, lặng yên giúp Lãnh Dạ kéo chặt dây. Thủ hạ còn lại cũng không nói năng gì, lặng yên nắm lấy dây thừng. Dây thừng từng chút một di chuyển vào trong nước. Đây là một cuộn dây thừng rất dài rất dài. Nhưng độ dài của dây thừng cũng có hạn, cho đến khi toàn bộ dây thừng đã vào trong nước, Đông Phong Túy vẫn chưa có dấu hiệu quay về. “Lãnh Dạ công tử, bây giờ nên làm gì?” Cao An lo lắng hỏi. Hoàng thượng nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thiên hạ này có lẽ đại loạn. Lãnh Dạ nghĩ nghĩ, quyết đoán nói: “Kéo về hắn.” Đoàn người vừa dùng lực, bắt lấy dây thừng kéo trở về. Bọn họ kéo hết sức, hiển nhiên, Đông Phong Túy không hề đồng ý với cách làm này, kháng nghị trong nước. Lãnh Dạ mặc kệ hắn, vẫn tiếp tục kéo lại. Một cuộn dây thừng dài như vậy đều dùng hết, khiến y lo lắng. Đông Phong Túy hiển nhiên không đấu lại được nhiều người như vậy, dây thừng cứ từng chút từng chút thu trở về. Thế nhưng, mới kéo không bao lâu, dây thừng bỗng trở nên nhẹ bẫng. Lãnh Dạ cùng bọn Cao An không phòng bị, dùng sức quá mạnh, ngã nhào trên đất. Lãnh Dạ thấy không ổn, ngoảnh về phía trong hang kêu to. “Đông Phong Túy, ngươi không thể tùy hứng, phải chú ý an toàn.” Nhưng trong động chỉ có tiếng nước chảy, tuyệt nhiên không nghe thấy Đông Phong Túy đáp lại. Dây thừng nằm trong làn nước, đong đưa theo dòng nước chảy. Lãnh Dạ bắt lấy dây thừng kéo trở về. Dây thừng rốt cuộc bị kéo về, nhưng đầu bên kia không còn buộc Đông Phong Túy. Vết đứt của dây rất đều, không giống lúc trước, giống như bị lưỡi dao hoặc lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt. Điều này chứng tỏ, dây thừng nhất định đã bị Đông Phong Túy cắt đứt, không phải bị kéo mạnh mới đứt ra. Đông Phong Túy nhất định không muốn bị kéo lại, ở trong nước nhất thời không tháo được dây thừng, dưới tình thế cấp bách, mới cắt đứt nó. Lãnh Dạ nhìn vết cắt trên dây, trong lòng xúc động cực điểm. Nghề của y là giết người, sinh tử với y mà nói, tựa như việc ăn cơm ngủ nghỉ thường ngày. Mà bây giờ, y chợt nghĩ tới ý nghĩa của sinh và tử. Cao An đang khẩn cấp bố trí nhân thủ vào động tìm Đông Phong Túy. Lãnh Dạ không nói tiếng nào, ùm một tiếng nhảy xuống nước, bơi vào trong động. Sợ hãi quay đầu chưa bao giờ là phong cách của y. Trong động cực kỳ tối tăm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt. Lãnh Dạ tiến vào trong động một lúc, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ trông thấy tình hình trong động. Sơn động rất hẹp, có nhiều chỗ thậm chí chỉ có thể miễn cưỡng qua được một người. Nhiều chỗ, nước gần như tràn lên chóp động, người ở dưới nước phải bơi lên một đoạn mới ló đầu lên được. Lãnh Dạ càng bơi càng khâm phục Đông Phong Túy, địa hình phức tạp như vậy, hắn vẫn còn kiên trì đi tiếp. Lại bơi qua một đoạn đường, giữa động rộng mở trong sáng. Y tiến vào một hang động đá vôi rộng lớn. Trên tảng đá trong đó có một đoạn dây thừng treo thõng một bên. Lãnh Dạ đi qua, cầm dây thừng lên, y nhận ra, đây chính là đoạn dây thừng vừa mới buộc lên lưng Đông Phong Túy. Nói như vậy, vừa rồi Đông Phong Túy đã bơi đến vị trí này, sau đó cắt dây thừng tiếp tục tìm Cổ Lạc Nhi. Như vậy, hắn bây giờ đang ở đâu? Lãnh Dạ dò xét xung quanh. Trong động đá vôi không có ai, chỉ chia thành hai nhánh sơn động. Trong đó một sơn động có mặt nước yên ả, đại khái bên trong chỉ là đường cùng. Lãnh Dạ lo lắng, vẫn bơi một vòng vào trong sơn động đó. Quả nhiên là một sơn động phong kín. Khi Lãnh Dạ trở lại động đá vôi, Cao An dẫn theo mấy tên thủ hạ đã ở đó. “Thấy Đông Phong Túy chưa?” Lãnh Dạ hỏi. Cao An lắc đầu. “Chưa, chưa tìm được.” “Ừ, chúng ta sang bên kia đi tìm thử xem.” Lãnh Dạ dẫn theo đám người Cao An, dọc theo nước chảy khá xiết là một lối bơi được ra ngoài. Lúc này sơn động hết sức rộng rãi bằng phẳng, không bao lâu, bọn họ đã bơi ra bên ngoài sơn động. Hóa ra, đây là một đường tắt ngang qua sơn động. Ngoài động là bên kia mặt núi. Nước sông chảy dọc theo hà đạo, rót vào trong một hồ nước thật lớn. Xa xa, bọn họ đã nhìn thấy Đông Phong Túy đang tìm kiếm bên hồ. Đám người Lãnh Dạ vội đuổi theo hắn. Hỏi: “Chưa tìm được Lạc Nhi?” Đông Phong Túy không trả lời, liếc qua Cao An. Phân phó nói: “Tập trung toàn bộ mọi người ở Ma thiên nhai đến đây, tìm kiếm nương nương. Phái một người đi báo cho châu phủ cùng quân doanh gần đây, yêu cầu bọn họ phái người qua đây.” “Vâng.” Cao An đáp lại. Vừa mới xoay người, lại nghe thấy Đông Phong Túy bổ sung một câu. “Có thể điều động thì điều động hết toàn bộ đến đây.” “Vâng.” Cao An không dám chậm trễ, đi bằng tốc độ nhanh nhất. Hắn là một trong những người Đông Phong Túy bí mật huấn luyện, đảm đương sứ mệnh đặc biệt. Từ trước đến nay đều hiểu tính cách Đông Phong Túy không muốn làm quá. Hôm nay, vì tìm kiếm nương nương, hoàng thượng lại muốn làm to chuyện, kinh động toàn bộ nơi này. Thật sự quá bất thường. Lãnh Dạ vỗ vỗ vai Đông Phong Túy. “Thủ hạ của Hắc Ma lão quái cứ để ta xử lý, ngươi không cần quan tâm.” Đông Phong Túy gật gật đầu. Thần sắc đau đớn nhìn hồ nước trước mặt. Hồ nước rất lớn, nếu như Cổ Lạc Nhi thật sự ở trong hồ, chỉ bằng sức lực của hắn, tuyệt đối không thể tìm được nàng. Hồ nước rất yên ả, nhưng ai biết dưới vẻ yên ả này, đã nuốt vào bao nhiêu thứ. Đông Phong Túy phảng phất nhìn thấy cảnh Cổ Lạc Nhi cùng hắn bơi thuyền trên Kính Hồ trong hoàng cung hai tháng trước. Nụ cười của nàng cứ dập dờn trong hồ nước, hồ nước dần dần thay đổi. Biến thành hồ nước trước mặt. Mà Lạc Nhi nàng dường như nằm ở đáy nước giá lạnh. Gương mặt trắng bệch, bất lực nhìn hắn. “Lạc Nhi.” Đông Phong Túy cúi đầu gọi. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân vô dụng như vậy.