“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cổ Lạc Nhi nâng chậu hoa kim quế non trên tay, hỏi Đông Phong Túy. Đông Phong Túy nhìn về phía Cô Hồng bảo xa xa. Nói: “Xem ra, chúng ta buộc phải đến Ma Thiên nhai rồi.” Hắn và Lãnh Dạ đã từng hẹn, phải đi Ma Thiên nhai, Lãnh Dạ mới đưa giải dược cho Cổ Lạc Nhi. Giờ phút này, cho dù Lãnh Dạ ở Cô Hồng bảo, với tính cách y, nhất định sẽ không đưa Cổ Lạc Nhi giải dược. Mà thời gian có hạn, bọn họ không có thời gian đi tìm Nhiễm Sương công tử. “Ma Thiên nhai có xa lắm không? Lãnh Dạ nhất định sẽ đi chứ?” “Ma Thiên nhai rất xa, cưỡi ngựa khoảng nửa tháng. Lãnh Dạ nhất định sẽ đi, nói không chừng y đã đi.” Đông Phong Túy không đi Ma Thiên nhai luôn, mà trước tiên tới Cô Hồng bảo thám thính tin tức. Quả nhiên Lãnh Dạ đã rời khỏi bảo. Y để lại lời, muốn Đông Phong Túy đến Ma Thiên nhai tìm y. Vì vậy, Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi cùng cưỡi ngựa, tiến về phía Ma Thiên nhai. Gió mát hiu hiu, thổi lên người, vô cùng thoải mái. Cổ Lạc Nhi nhớ lại mấy ngày đêm bị Lãnh Dạ bắt cóc. Nàng lúc ấy, chỉ muốn tìm cách chạy trốn, tìm cách lề mề, để Đông Phong Túy mau chóng đuổi theo. Hiện giờ, nàng lại cùng sóng vai với Đông Phong Túy đi về phía trước. Tâm tình đúng là một trời một vực. “Đông Phong Túy, Ma Thiên nhai rốt cuộc là nơi nào? Sao Lãnh Dạ lại muốn chàng đi?” Cổ Lạc Nhi không nén được tò mò hỏi. Vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ lâu. Nhưng luôn bị mấy việc làm chậm trễ. “Ma Thiên nhai hang ổ của Hắc Ma lão quái, Lãnh Dạ muốn ta cùng y tiêu diệt lão ấy.” “Hắc Ma lão quái là ai?” Cổ Lạc Nhi chưa từng nghe đến. “Hắc Ma lão quái là một nhân vật rất đáng sợ. Thế lực của lão trải khắp thiên hạ, chuyên làm việc ác, ta đã sớm muốn diệt trừ lão. Thực ra, cho dù Lãnh Dạ không tìm ta, nói không chừng ta cũng sẽ tìm y.” “Ngay cả chàng cũng không thể diệt trừ lão sao?” Cổ Lạc Nhi kinh ngạc hỏi. Trong ấn tượng của nàng, Đông Phong Túy hợp cùng Đạp Tuyết công tử, như vậy, thiên hạ này không có chuyện gì mà hắn không làm được. Không nghĩ tới, hắn phải liên thủ với Lãnh Dạ, mới có thể đối phó với Hắc Ma lão quái. Đông Phong Túy thở dài. “Mấy năm nay, ta đã phái không ít người đi tiêu diệt thủ hạ của Hắc Ma lão quái. Nhưng diệt một đám, lão ta lại bồi dưỡng một đám, căn bản tiêu diệt không hết. Tiếp tục tiêu diệt, chỉ không công hại những bang chúng vô tội. Cho nên, nhất định phải tiêu diệt chính Hắc Ma lão quái.” “Bản lĩnh của lão lớn như vậy? Vì sao những người ấy cam tâm bán mạng cho lão?” “Bởi vì lão có một tuyệt kế, nhiếp hồn đại pháp.” “Nhiếp hồn đại pháp?” Cổ Lạc Nhi hít một hơi lạnh. Thật là công phu khủng khiếp. “Đúng vậy, ” Đông Phong Túy thở dài, “Cho nên, bang chúng bị lão mê hoặc mới có thể cam nguyện bị lão sắp xếp. Thật ra, bang chúng của lão đều là dân chúng vô tội. Ta không thể tiếp tục tiêu diệt những người ấy.” Cổ Lạc Nhi hiểu được ý tứ của Đông Phong Túy. Bang chúng của Hắc Ma lão quái vốn vô tội, vốn không đáng chết. Mà tiếp tục tiêu diệt bọn chúng, Hắc Ma lão quái sẽ sát hại càng nhiều dân chúng vô tội hơn. Vì vậy, nhất định phải diệt trừ được Hắc Ma lão quái. Cổ Lạc Nhi hết sức đồng ý cách làm này. Còn nhớ ở thời không nàng, thường nhìn thấy một vài nhi đồng tàn tật ngồi bên đường xin tiền. Hai mắt rưng rưng vô tội nhìn người qua đường, thường làm cho rất nhiều người thương cảm. Nhưng Cổ Lạc Nhi không cho bọn trẻ, chính là không cho. Bởi vì nàng biết, sau lưng mấy đứa trẻ ấy, có một bàn tay tội ác khống chế bọn chúng. Tiền ấy không phải đưa cho bọn trẻ, mà là cho những kẻ đứng sau bọn chúng. Nếu như, được cho nhiều tiền, những kẻ kia sẽ thấy dễ dàng, bàn tay tội ác sẽ càng vươn ra làm hại nhiều đứa trẻ vô tội hơn. “Lạc Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?” Đông Phong Túy thấy Cổ Lạc Nhi thất thần, không nhịn được hỏi nàng. Cổ Lạc Nhi lấy lại tinh thần, đáp: “Ta đang nghĩ, chàng nói rất đúng, nhất định phải diệt trừ Hắc Ma lão quái mới được.” Đông Phong Túy lại trở về trạng thái đạm mạc, hắn nhíu mày, có vẻ như tâm tình rất nặng nề. Cổ Lạc Nhi đoán rằng, nguyên nhân nhất định là vì khó đối phó với Hắc Ma lão quái. “Vì sao nhất định phải chọn thời điểm này để đi?” “Bởi vì, nhiếp hồn đại pháp Hắc Ma lão quái luyện có một đặc điểm, cứ bốn năm một lần, công lực của hắn sẽ dần yếu đi, sau đó lại khôi phục.” “Ngày mà chàng và Lãnh Dạ giao hẹn, chính là ngày nhiếp hồn đại pháp của lão yếu nhất?” Đông Phong Túy gật gật đầu. “Không phải yếu nhất, mà là hoàn toàn mất đi.” Bốn năm trước, hắn đã từng đến Ma Thiên nhai một lần. Đáng tiếc, mất đi nhiếp hồn đại pháp võ công của Hắc Ma lão quái vẫn rất cao cường. Khi đó võ công của Đông Phong Túy không bằng hiện tại, hơn nữa còn đơn độc đấu với Hắc Ma lão quái, bởi vậy không thắng nổi lão. Thiếu chút nữa bị đánh rơi xuống núi. Bốn năm qua, võ công của hắn so với năm đó mạnh hơn rất nhiều. Nhưng hắn vẫn không dám xem thường. Đoán chừng suy nghĩ của Lãnh Dạ cũng giống hắn. Bởi rằng, theo hắn biết, sau đó Lãnh Dạ đã từng đi tìm Hắc Ma lão quái. Kết quả không nhìn cũng biết, Hắc Ma lão quái vẫn yên ổn sống tốt, làm hại thế gian. “Còn có những người khác đi tìm Hắc Ma lão quái sao?” Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, nếu như nhiều người đi, mọi người liên thủ, cơ hội thắng sẽ lớn hơn một chút. Đông Phong Túy cười khổ nói: “Rất khó nói. Bốn năm nay thế lực của Hắc Ma lão quái ngày một lớn, nếu không nắm chắc tuyệt đối, không người nào dám đấu với lão. Sợ sau này lão trả thù.” Cổ Lạc Nhi im lặng gật đầu. Đúng vậy, cũng chỉ có Đông Phong Túy và Lãnh Dạ mới không sợ lão ta trả thù. “Đông Phong Túy, chúng ta tìm một nơi không có ai, chàng đánh với ta một trận đi, được không?” Cổ Lạc Nhi hi vọng. Nàng theo học Liễu Thúy Yên đến nay, chưa từng được động tay với người khác, không biết trình độ của mình thế nào. Đông Phong Túy kinh ngạc nhìn nàng một cái, lập tức hiểu ý của nàng. “Hai chúng ta luận bàn một chút không thành vấn đề. Nhưng nàng không thể đánh hết sức được với ta.” “Tại sao? Ta không cần chàng hạ thủ lưu tình.” Đông Phong Túy vui vẻ mỉm cười. “Quan hệ của chúng ta không giống bình thường, nàng cam lòng đánh ta sao?” “Ai da, đến lúc nào rồi, chàng vẫn còn trêu chọc ta.” Cổ Lạc Nhi bất mãn. Chẳng lẽ, đến cao Ma Thiên nhai, muốn nàng ở một bên đứng nhìn hắn cùng Lãnh Dạ đấu với Hắc Ma lão quái? Nàng đã nghe sư phụ nói, công phu của nàng hiện giờ tuyệt không bại bởi tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ. Chỉ kém vì không có kinh nghiệm thực chiến. Đông Phong Túy trầm ngâm nghĩ một lát, mỉm cười. “Lạc Nhi, nàng yên tâm, dọc theo đường này, ta sẽ nhường nàng chơi đủ.” Cổ Lạc Nhi nghe thấy mà mặt hơi nóng lên. Lời này hình như có chút mập mờ? “Lạc Nhi, đang nghĩ gì vậy? Mặt đỏ lên rồi này?” Đông Phong Túy không ý thức được ý vị mập mờ trong lời của mình, thấy biểu hiện của Cổ Lạc Nhi cảm thấy rất ngạc nhiên. Đánh vài trận có thể khiến nàng vui như vậy? Cổ Lạc Nhi tâm tình rất tốt. “Ta đúng là muốn chơi đủ.” Kéo dây cương, cười khanh khách, cưỡi ngựa chạy thật xa. Đông Phong Túy lúc này mới tỉnh táo lại, hóa ra, “chơi” ở đây không phải chơi đùa kia. Khó trách mặt cô gái nhỏ này lại phiếm hồng, hóa ra trong đầu đang nghĩ linh tinh. Được lắm, nàng chịu chơi, hắn cầu còn không được, hai người bọn họ đã sớm nên chơi đùa thật sự. Xem ai chơi đùa ai. Đông Phong Túy kéo dây cương, đuổi theo. Ngày hôm sau, đang đi trên con đường núi, Đông Phong Túy đề nghị. “Chúng ta lên trên núi chơi đi.” Cổ Lạc Nhi vừa nghe, mặt lập tức lại đỏ. Cái tên này, tối hôm qua còn không chưa nghịch đủ, vẫn muốn lên trên núi nghịch sao? Chẳng biết thẹn là gì. Tối hôm qua, Đông Phong Túy rất tự giác ở cùng nàng một phòng, hơn nữa còn ngủ chung trên một chiếc giường. Cổ Lạc Nhi vốn không thấy lạ, nàng đã quen làm gối ôm của hắn. Chính là, tối hôm qua Đông Phong Túy không giống với trước đây, hai tay rất không thành thật. Cổ Lạc Nhi muốn kéo tay hắn ra. Sẵng giọng: “Chàng làm gì thế?” Đông Phong Túy khinh khích cười trộm. “Nương tử, nàng không phải muốn chơi đủ với vi phu sao? Cứ việc phóng ngựa lên đây đi.” Cổ Lạc Nhi thoáng cái đỏ thẫm mặt. Biết ngay cái tên này không trong sáng mà, lý giải ý tứ trong lời nàng tốt đấy. Có điều, nàng chỉ muốn trêu trọc hắn thôi. Nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Đông Phong Túy khích nàng. “Sao thế? Không dám? Ban ngày ai nói muốn chơi đủ với ta? Hóa ra, có tà tâm nhưng không có gan tặc.” Cổ Lạc Nhi bị hắn khích đểu, ôm lấy hắn, dữ tợn cắn một miếng trên mặt hắn. Hung dữ nói: “Ai nói ta không có gan? Hừ hừ, mi hãy nếm thử lợi hại của bổn cô nương đây.” Đông Phong Túy sục sôi nhiệt huyết. Dáng vẻ lại giả vờ sợ hãi: “Ta rất sợ đó.” Cổ Lạc Nhi cười ha ha, học dáng vẻ lưu manh trong truyện. “Chàng sợ sao? Không kịp rồi. Chàng kêu đi, kêu vỡ họng cũng không có ai đến cứu chàng đâu.”