Trên đời này thực sự có loại si tình như vậy sao? Bà nói trong gian thạch thất kia có một lối ra. Nhưng nó không phải sinh lộ, mà là tử lộ. Nếu Đông Phong Túy quả thật đào tẩu bỏ lại Cổ Lạc Nhi, chờ đợi hắn, chỉ có một đường chết. Thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng Đông Phong Túy, Liễu Thúy Yên mới ảo não trở vào phòng. Cổ Lạc Nhi nhìn thấy ánh mắt của bà, biết bà đã thất vọng. Không khỏi cao hứng. “Con đã nói rồi, chàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con.” Đều nói giây phút sống chết biết chân tình. Hôm nay, nàng thật sự đã thấy được chân tình của Đông Phong Túy. Lúc Đông Phong Túy đuổi tới Cô Hồng bảo, xông vào trong bảo cứu nàng, nàng vẫn không thấy quá cảm động. Cảm thấy hắn nên làm như vậy. Bởi vì cho dù nàng không phải người hắn yêu, cho dù nàng chỉ là một bằng hữu của hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. Nhưng khi Đông Phong Túy giả trang thành nha hoàn xuất hiện trước mặt nàng thì nàng đã thật sự cảm động. Liễu Thúy Yên bất mãn quát lớn. “Con ít vui sướng khi thấy người gặp họa đi.” “Sư phụ, gặp họa là con và chàng, đâu phải bà, tại sao bà lại nói như thế?” Liễu Thúy Yên không đáp lại, bực mình ra lệnh. “Luyện công.” Cổ Lạc Nhi lập tức thu lại tâm tình, bắt đầu luyện công. Vì để sớm được gặp Đông Phong Túy, nàng cần phải chăm chỉ luyện công. Bởi Liễu Thúy Yên đã nói, chỉ cần nàng có thể phá giải cơ quan đã thiết lập trong phòng cùng với trên mặt sông, có thể cùng Đông Phong Túy rời đi. Mà bà, sẽ không phản đối hai người bọn họ. Sẽ không tiếp tục làm khó Đông Phong Túy. Buổi sáng, Liễu Thúy Yên dùng quỷ kế, hại nàng và Đông Phong Túy mém nữa rơi vào miệng cá sấu. Đông Phong Túy không để ý an nguy của bản thân, ném nàng lên bờ. Đáng tiếc vừa lên đến nơi đã bị Liễu Thúy Yên điểm huyệt, đành phải tùy ý để bà an bài. Liễu Thúy Yên mang nàng ra khỏi thạch thất, đóng cửa đá lại. Nàng hận bà ấy, hận bà thấy chết mà không cứu, để Đông Phong Túy tự sinh tự diệt. Nàng muốn cầu bà cứu Đông Phong Túy. Cho dù phải khúm núm, dẫm nát tất cả tự tôn của mình, cũng không hề tiếc nuối. Chỉ là, nàng không phát ra được tiếng nào, cũng không nhúc nhích được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa đá khép lại, ngăn cách nàng và Đông Phong Túy. May mắn, trong tích tắc khi cửa sắp khép lại, nàng thấy Đông Phong Túy nhảy lên bình đài. Thật tốt quá, hắn không chết. Cổ Lạc Nhi vui đến phát khóc. Liễu Thúy Yên mang nàng băng qua rừng cây, vọt qua sông, đi vào nơi bà ở. Theo lời bà, mấy năm nay, bà vẫn ẩn cư ở nơi này. “Thấy chưa, nam nhân đều chẳng tốt đẹp gì. Ngàn vạn đừng để bị nam nhân mê hoặc.” Liễu Thúy Yên sau khi giải huyệt cho Cổ Lạc Nhi, nói câu này đầu tiên. Cổ Lạc Nhi ấm ức nói: “Không phải nam nhân nào cũng phụ bạc.” Liễu Thúy Yên hừ lạnh nói: “Ngươi còn nói giúp nó? Về sau ngươi sẽ chịu khổ thôi.” Cổ Lạc Nhi không tranh luận với bà nữa. Hi vọng nói: “Tiền bối, cầu bà thả chàng ra, được không?” Liễu Thúy Yên nghênh ngang nói: “Ta dựa vào cái gì phải giúp người ngoài?” Cổ Lạc Nhi hiểu ẩn ý của bà, chính là muốn nàng bái bà làm sư phụ. Trong lòng do dự. Đúng là nàng muốn học võ công, để tránh trở thành phiền toái cho Đông Phong Túy. Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng muốn bái sư. Hôm nay, bỗng nhiên có một người, chủ động muốn nhận nàng làm đệ tử, khiến nàng cảm thấy quá đột ngột. Hơn nữa, tính tình bà ấy cổ quái như vậy, lại có liên quan đến Cô Hồng bảo mà nàng chán ghét, thật sự nàng không cam tâm tình nguyện cho lắm. Nhưng không bái sư, Đông Phong Túy phải làm sao bây giờ? Hắn vẫn đang bị nhốt trong thạch thất. Thôi quên đi, vì Đông Phong Túy, nàng sẽ bái sư. Cổ Lạc Nhi nghiến răng, vừa định đồng ý, lại nghe thấy Liễu Thúy Yên tiếp tục khuyến khích nàng. “Nếu ngươi bái ta làm sư, sẽ thành sư cô của Lãnh Dạ, cao hơn nó một bậc. Về sau nó gặp ngươi, nếu không dám cung kính với ngươi, ngươi nói có được không?” Cổ Lạc Nhi trong lòng khẽ động. Đúng rồi, Liễu Thúy Yên và Tiết Lệnh Phi là huynh muội đồng môn, tính xuống, đúng là nàng sẽ thành sư cô của Lãnh Dạ. Như vậy, chuyện nàng học vô ảnh phiêu miểu chưởng, Lãnh Dạ sẽ không nói gì được nàng. Ha ha, cũng có thể lệnh cho y giao giải dược ra? Cổ Lạc Nhi càng nghĩ càng kích động. Còn chưa kịp đồng ý, Liễu Thúy Yên đợi lâu lại bắt đầu thúc giục. “Ngươi thành sư cô của Lãnh Dạ, chuyện ngươi bỏ trốn với người khác, y sẽ không dám nói gì nữa, không dám tìm ngươi tính sổ. Có hiểu không?” Liễu Thúy Yên nôn nóng, Cổ Lạc Nhi lại không nóng nảy. Ra điều kiện với bà. “Muốn con bái sư cũng được, nhưng bà phải thả chàng.” Liễu Thúy Yên trầm ngâm nói: “Nếu như đến tối nó vẫn chưa ra được, ta sẽ thả nó ra.” Cổ Lạc Nhi thấy bà đáp ứng, rất sảng khoái đồng ý bái sư. “Vâng, sư phụ ở trên, nhận của đồ nhi một lạy.” Nàng không muốn quỳ lễ, chỉ cúi mình vái chào Liễu Thúy Yên. Cũng may Liễu Thúy Yên không phải người câu nệ tiểu tiết, thấy Cổ Lạc Nhi gọi sư phụ, trong lòng vui mừng đến nở hoa. Đâu còn có thời gian so đo vấn đề tiểu với cả tiết. Hôm nay lần đâu tiên bà gặp Cổ Lạc Nhi, đã cảm thấy nàng là một nhân tài võ học. Về sau, tiếp nàng một chiêu vô ảnh phiêu miểu chưởng, phát hiện nội công của nàng vô cùng thâm hậu, so với bản thân mình chỉ có hơn chứ không kém, càng thêm kinh ngạc. Liền hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải thu Cổ Lạc Nhi làm đồ đệ. Liễu Thúy Yên thu được đệ tử tâm đắc, trong lòng cao hứng, lập tức làm rượu và thức ăn để chúc mừng. Cổ Lạc Nhi lại nuốt không trôi. Năn nỉ nói: “Sư phụ, chúng ta bây giờ không phải người ngoài. Bà có thể đưa cho chàng một chút đồ ăn không?” Liễu Thúy Yên ra sức lắc đầu. “Không được không được. Ta chỉ đáp ứng thả nó, không hề đáp ứng cho nó ăn.” Cổ Lạc Nhi bĩu môi nói: “Bà không cho chàng ăn, con cũng không ăn nữa.” Liễu Thúy Yên chẳng hề để ý, uống một hớp rượu lớn. Nói: “Đồ nhi, con đừng dùng kế này để bức vi sư. Nhớ ngày đó, vi sư cũng tuyệt thực để buộc cha mẹ đồng ý, gả cho tên súc sinh kia. Kết quả thì sao?” Nói đến đây, có chút thương cảm, tiếp tục uống một hớp rượu lớn. Cổ Lạc Nhi thông cảm với bà, nhưng lại vì bà thấy chết không cứu mà tức giận. Cãi lại: “Đâu phải tất cả nam nhân đều là kẻ bạc tình. Hôm nay chàng vì con, thiếu chút nữa cả mạng cũng không còn, chẳng lẽ bà còn chưa tin chàng sao?” Trên mặt Liễu Thúy Yên tràn ngập chua xót. “Nhớ ngày đó, Tiết súc sinh cũng đã vì ta mà đổi cả mạng. Đối với người trên giang hồ, mạng là cái thá gì? Vì bằng hữu hắn cũng có thể bỏ mạng.” Cổ Lạc Nhi giành bầu rượu, giận dỗi uống một hớp rượu lớn. “Vậy bà nói xem, làm thế nào mới có thể tin tưởng chàng?” Liễu Thúy Yên suy nghĩ một lúc. “Ừ, nó đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử. Kế tiếp, phải khảo nghiệm nó bảo sao nghe nấy, coi nó có thể vì con mà dẫm bỏ kiêu ngạo, làm việc nó không muốn không.” Cổ Lạc Nhi nói: “Chàng đã vì con mà vứt bỏ kiêu ngạo.” “Nó đã vứt cái gì rồi?” Cổ Lạc Nhi không muốn nói ra thân phận của Đông Phong Túy cho Liễu Thúy Yên. Chỉ ở ngẫm nghĩ trong lòng, nếu như Liễu Thúy Yên biết Đông Phong Túy là một đế vương, lại liều lĩnh mạo hiểm tới cứu nàng, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Chỉ là, trong mắt người giang hồ như bà, có lẽ đế vương cũng chẳng là gì. À, sẽ là nam nhân không đáng tin nhất. Bởi vì hắn có vô số mỹ nữ trong hậu cung. Tính toán một lúc, Cổ Lạc Nhi chỉ có thể nói: “Chàng giả trang thành một nha hoàn trà trộn vào Cô Hồng bảo cứu con.” Liễu Thúy Yên cười nhạo một tiếng. “Giả thành nha hoàn thì sao? Ta còn tưởng rằng cái giá cao thế nào.” “Vậy bà nói, phải thế nào?” Cổ Lạc Nhi bực bội trong lòng. Nàng và Đông Phong Túy như thế nào là chuyện của hai người, tốt cũng được, xấu cũng được, đâu có quan hệ với người khác? Vì sao Liễu Thúy Yên phải chen một đòn vào giữa bọn họ? Liễu Thúy Yên suy nghĩ nói: “Để nó làm công việc thấp hèn nhất. Ừ, đúng rồi, nên cho nó làm đồng áng.” Cổ Lạc Nhi cảm thán trong lòng. Làm việc đồng áng, bất luận ở xã hội nào, làm nông cũng bị cho là việc thấp hèn nhất. Mà ở trong mắt những người giang hồ, sinh tử chỉ là chuyện thường, làm nông lại trở thành cửa ải đại nạn để khảo nghiệm một người. Đây là logic gì thế? Cổ Lạc Nhi không đồng ý. “Không được, tại sao chàng phải làm cái này?” Phải để cho đôi tay vốn sống trong nhung lụa kia đi đào đất bón phân, nàng rất đau lòng. “Không được cũng phải được.” Lời của Liễu Thúy Yên không chút nào xê dịch. Cổ Lạc Nhi quay lưng lại hờn dỗi. “Hừ, bà không giúp chàng thì thôi, cùng lắm thì đói hai bữa, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.” “Lầm rồi, đâu chỉ đói hai ngày. Trước khi con học hết tất cả, một bữa cơm ta cũng không cho nó.” Liễu Thúy Yên cười cười nói cho Cổ Lạc Nhi tin buồn. “Bà, bà lãnh huyết.” Cổ Lạc Nhi quay người lại hét lớn. “Lạc Nhi, vi sư chỉ muốn tốt cho con."