Bà bỗng ngưng quất roi, nhanh như quỷ mị lướt tới trước mặt Cổ Lạc Nhi. Tóc bạc trắng đầu tung bay. Khoảng cách gần, nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng. Nhưng xuyên qua các nếp nhăn chằng chịt, vẫn mờ mờ nhìn được hình ảnh lúc trẻ, hẳn là một mỹ nhân. Đông Phong Túy lập tức che chở phía trước Cổ Lạc Nhi. Cao giọng nói: “Không được làm hại nàng.” Lão bà nghi ngờ nhìn Đông Phong Túy, sau đó lại nhìn Cổ Lạc Nhi. Yên lặng một lúc lâu, chợt phát ra một tràng cười to. Tiếng cười vừa dứt, trường tiên trong tay đã phất lên đầu Đông Phong Túy. Đông Phong Túy vội dùng trường kiếm đỡ lại. Kiếm roi tương giao, ma sát tạo ra một tia hoa lửa, hổ khẩu của hai người đều bị chấn động đến tê rần. (Hổ khẩu 虎口: khe ngón tay cái và ngón tay trỏ, để cầm kiếm hoặc roi) Lão bà thu hồi trường tiên, trên mặt hiện ra thần sắc kinh ngạc cùng bội phục. Khen: “Tiểu tử, khá lắm, tay cầm cũng vững đấy.” “Tiền bối quá khen.” Đông Phong Túy cũng thu hồi trường kiếm, lãnh đạm đáp. Lão bà lại chuyển hướng về phía Cổ Lạc Nhi đang nép phía sau Đông Phong Túy, vẻ mặt có chút cô đơn. “Con nhóc, đừng thấy bây giờ hắn đối tốt với ngươi, sau này còn chưa biết thế nào.” Cổ Lạc Nhi không lên tiếng. Nàng không phải tin lời này của lão bà, mà chỉ nghe lời khuyên của Đông Phong Túy, không muốn tranh luận với bà ấy. Đông Phong Túy đối xử với nàng thế nào, là việc của hai người nàng, sao phải tranh chấp với người khác. Đông Phong Túy thấy Cổ Lạc Nhi bấy nay vẫn mau miệng mà giờ lại im lặng không nói, không khỏi có chút lo lắng. Sợ nàng tin vào lời phỉ báng của lão bà này. Lại nắm chặt tay Cổ Lạc Nhi, nói như để cam đoan: “Bà sai rồi, cả đời này con sẽ đối tốt với Lạc Nhi.” Hắn nói mặt hướng về lão bà, nhưng thực ra lại giống như đang chứng tỏ tấm lòng với Cổ Lạc Nhi. Cả đời này không phụ nàng, tuyệt đối không phụ. “Lạc Nhi? Ngươi tên là Lạc Nhi?” Lão bà không để ý tới Đông Phong Túy, hỏi Cổ Lạc Nhi. “Vâng.” Cổ Lạc Nhi trả lời đơn giản. Lão bà không nói gì, đánh giá Cổ Lạc Nhi từ trên xuống dưới. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Cổ Lạc Nhi đang sợ hãi. “Bà là La Sát nữ Liễu Thúy Yên tiền bối?” Đông Phong Túy chợt hỏi. Lão bà ngẩn ngơ, bỗng ngửa mặt không ngừng cười như điên. “Cư nhiên còn có người có thể nhận ra ta, cư nhiên còn có người nhớ rõ tên của bà già này, ha ha ha ha......” Tựa như phát điên mà xông về phía thạch quan của Tiết Lệnh Phi, trường tiên trong tay tiếp tục quất lên ấy. Còn nóng nảy ngoan độc hơn cả lúc nãy. Cổ Lạc Nhi kéo Đông Phong Túy cúi xuống, sát gần bên tai hắn. Nhỏ giọng hỏi: “Liễu Thúy Yên và Tiết Lệnh Phi rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Vì sao bà ấy lại hận ông ta như thế?” Đông Phong Túy cười khổ lắc đầu. Lại gần bên tai Cổ Lạc Nhi. Nhỏ giọng nói cho nàng biết: “Bà là nguyên phối phu nhân của Tiết Lệnh Phi, cũng là bảo chủ phu nhân năm đó. Nhưng sau khi Tiết Lệnh Phi cưới bà, vẫn không ngừng dây dưa với nữ nhân khác trên giang hồ. Nghe nói, vị Tiết phu nhân này sau mấy lần đại náo, đột nhiên mất tích. Mọi người trên giang hồ cho rằng bà đã không còn trên nhân thế, không ngờ bà ấy vẫn còn sống.” Cổ Lạc Nhi có chút hiểu được hành động của Liễu Thúy Yên. Hơn nữa không tự chủ mà bắt đầu đồng tình với bà. Bà ấy làm cúng phẩm cho Tiết Lệnh Phi vô cùng khéo léo, cho thấy bà vẫn còn yêu ông, hơn nữa yêu rất sâu đậm. Nhưng vừa yêu, lại vừa hận ông ấy, hận đến mức ngay cả thạch quan của ông ấy cũng không bỏ qua, muốn dùng roi để trút giận. Tình cảm yêu hận lẫn lộn này là như thế nào? “Chẳng trách, hôm nay ngày giỗ của Tiết Lệnh Phi.” Đông Phong Túy lại nhỏ giọng nói bên tai Cổ Lạc Nhi. Hắn không hề biết ngày giỗ của Tiết Lệnh Phi, nhưng hắn thấy được văn bia khắc trên thạch quan. Cổ Lạc Nhi nhẹ nhàng thở dài. Đông Phong Túy cũng nhẹ nhàng thở dài. Trường tiên trong tay Liễu Thúy Yên bay múa lên xuống, thạch vụn trên thạch quan dồn dập bay tung tóe. Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Túy lẳng lặng đứng, không ai dám lên tiếng khuyên bà. Thẳng đến khi thạch quan cơ hồ bị đánh đến nứt ra, Liễu Thúy Yên mới dừng tay, đứng ở trước thạch quan, sắc mặt xám trắng thở hổn hển. “Tiền bối, đừng nóng giận. Trở về đi.” Cổ Lạc Nhi nhẹ giọng khuyên. Đông Phong Túy biết rằng bà ấy có ác cảm với nam nhân, nên cũng không dám lên tiếng. Hai người đều ngưng thần nhìn Liễu Thúy Yên, muốn biết bà ấy đi đường nào đến đây. Liễu Thúy Yên không vội mà ra ngoài, bà chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc sảo bắn về phía Cổ Lạc Nhi. Nhìn một lúc lâu, mới buồn rười rượi hỏi: “Hai người các ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?” Cổ Lạc Nhi tìm được một cớ. “Hôm nay là ngày giỗ Tiết bảo chủ, Lãnh bảo chủ phái hai người chúng con đến tế điển ông ấy.” “Các ngươi là đệ tử của Cô Hồng bảo?” Liễu Thúy Yên đánh giá Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Túy, sau đó chỉ tay về Đông Phong Túy. “Võ công của hắn rõ ràng không thuộc Cô Hồng bảo. Nói thật đi, các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại giả mạo đệ tử Cô Hồng bảo?” Nói đến câu sau, thanh sắc nghiêm lại. Cổ Lạc Nhi chỉ muốn, người một nhà dễ nói chuyện, giả mạo làm đệ tử Cô Hồng bảo để bà ấy không phòng bị. Dù sao hôm nay đúng là ngày giỗ của Tiết Lệnh Phi, nàng không nói sai. Nhưng không ngờ tới, Liễu Thúy Yên có thể nhìn ra võ công của Đông Phong Túy không thuộc về Cô Hồng bảo. Một sơ hở vô cùng lớn. Đông Phong Túy lại mỉm cười, thong dong lời. “Vãn bối mới được bảo chủ thu nhận ba năm trước, đúng là từ nhỏ không học võ công của Cô Hồng bảo.” Lý do của hắn coi như đầy đủ, Liễu Thúy Yên gật gật đầu. Sau đó lại lắc đầu, kêu rằng đáng tiếc. Tâm Cổ Lạc Nhi lại căng lên, sao lại đáng tiếc? Chẳng lẽ bà ấy vẫn không chịu buông tha bọn họ? Nàng đương nhiên không sợ Liễu Thúy Yên, nàng rất tự tin về võ công của Đông Phong Túy. Nhưng mục đích của bọn họ là tìm đường ra của bà ấy, không đối địch vẫn tốt hơn. “Bà nói đáng tiếc gì cơ?” Cổ Lạc Nhi hỏi. Liễu Thúy Yên liên tục lắc đầu nói: “Đáng tiếc hắn cũng không phải là truyền nhân võ học Cô Hồng bảo. Nếu không, dùng tư chất của hắn, đủ làm để bảo chủ Cô Hồng bảo.” Hóa ra là đáng tiếc cái này, Cổ Lạc Nhi nhẹ nhàng thở ra. Đông Phong Túy chỉ nhàn nhạt nói: “Tiền bối nói đùa rồi.” Lời của hắn còn chưa dứt, đã thấy một bóng đen rất mạnh cuốn về phía Cổ Lạc Nhi. Lần này roi quất tới không hề có dự liệu, Cổ Lạc Nhi không hề có bất luận khả năng ứng biến nào. Sợ tới mức ngơ ngác nhìn bóng đen, ngay cả tránh cũng quên. Đông Phong Túy dưới tình thế cấp bách không kịp rút kiếm, một tay kéo Cổ Lạc Nhi, tay kia đỡ lấy trường tiên của Liễu Thúy Yên. Cả giận nói: “Vốn bà là một tiền bối võ lâm, là một lão bất tôn, sao có thể đánh lén một tiểu cô nương không biết võ công?” Liễu Thúy Yên cười lạnh một tiếng, thu hồi trường tiên. Trường tiên quét qua tay Đông Phong Túy, Đông Phong Túy chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn trong lòng bàn tay. Hóa ra, trường tiên của Liễu Thúy Yên làm từ tinh yên, trên mặt có rất nhiều gai nhỏ sần sùi. Có lẽ lòng bàn tay đã bị trường tiên cắt qua. Hắn nắm tay thật chặt, không quan tâm đến thương tích. Một là không muốn lúc này bị phân tâm, để cho Liễu Thúy Yên chế giễu. Hai là không muốn Cổ Lạc Nhi lo lắng cho hắn. Liễu Thúy Yên thu hồi trường tiên, dửng dưng nói: “Ta chỉ muốn thử võ công của nàng một phen, xem nàng có phải là đệ tử của Cô Hồng bảo hay không.” Cổ Lạc Nhi bĩu môi, đầu xoay sang một bên, không để ý tới bà ấy. Một chút đồng cảm với Liễu Thúy Yên bởi một roi này cũng mất đi khá nhiều rồi. Nàng mới sẽ không khuất phục bà ấy. Cho dù dây dưa ở đây, nàng cũng không tin, Liễu Thúy Yên có thể một mực ở lại nơi quỷ quái này. Thế nào bà ấy cũng phải ra khỏi mộ thất. Chỉ cần bà ấy ra ngoài, bọn họ chẳng phải có thể biết đường ra khỏi đây sao. Liễu Thúy Yên không để ý tới thái độ của nàng, hoài nghi nói: “Đây là tế điển phía sau núi Cô Hồng bảo, hàng năm đều có một ngày riêng biệt do bảo chủ đến, sao hôm nay lại phái hai người các ngươi đến?” Đông Phong Túy vân đạm phong khinh nói: “Quy củ là người định, tự nhiên cũng có thể do người thay đổi.” Liễu Thúy Yên có vẻ đăm chiêu. Sau đó khoát tay nói: “Một bà già như ta, chẳng muốn quản chuyện hậu sinh tiểu bối của các ngươi nữa. Các ngươi có thể đi.” Đông Phong Túy cười nói: “Chúng con còn muốn tế điển Tiết bảo chủ, mời Liễu Tiền bối đi trước.” Liễu Thúy Yên không lên tiếng, chỉ cầm roi đứng một bên. Hiển nhiên dáng vẻ chưa muốn đi. Cổ Lạc Nhi nhìn về phía Đông Phong Túy, muốn xem ý tứ của hắn, có phải uy bức Liễu Thúy Yên hay không. Ánh mắt lại chạm đến một giọt đỏ sẫm. Bất chấp hỏi Đông Phong Túy, vội vàng cúi đầu nhìn theo hướng màu đỏ sẫm. Đến khi thấy rõ máu tươi từ trong lòng bàn tay Đông Phong Túy đang nhỏ giọt, hoảng hốt kêu một tiếng, bắt lấy tay bị thương của Đông Phong Túy, đỡ lên tay xem xét kỹ thương tích. Đông Phong Túy muốn rụt tay lại. “Một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Cổ Lạc Nhi bắt lấy tay hắn không buông. “Để ta nhìn xem. Còn nói không có gì đáng ngại, chảy nhiều máu như vậy. Trên người chàng không có thuốc trị thương sao?” Nhìn một màn thân mật trước mắt, trên mặt Liễu Thúy Yên vốn đã bình tĩnh lại hiện lên vẻ hung ác.