Đông Phong Túy ngẩng mặt cười, phi thân lên, trong chớp mắt người đã biến mất khỏi Cô Hồng bảo. Tất cả mọi người nhìn mà ngây người. Ngay cả Lãnh Dạ vốn biết khinh công hắn cao cường cũng ngây người một lúc. Sau đó mới duỗi ngón giải huyệt đạo Cổ Lạc Nhi. Cổ Lạc Nhi hoạt động thân thể, quay người lại, hai tay chống nạnh, trừng mắt Lãnh Dạ. “Ngươi thật quá mức.” Mọi người, chấn kinh vì khinh công của Đông Phong Túy vừa hồi phục, lập tức lại bị động tác của Cổ Lạc Nhi cả kinh ngây người. Trời ạ, trên đời này, nào ai dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với bảo chủ nhà họ? Không muốn sống nữa sao? Lại thấy bảo chủ nhà bọn họ chỉ nhíu mày, không chút nào để ý tới lời này. Cổ Lạc Nhi trừng y một hồi, hiểu rằng cho dù trừng tiếp cũng không thảy đổi được gì, có trừng tiếp cũng không gây nửa điểm thương tổn cho Lãnh Dạ, chỉ tổ tự rước lấy tức giận. Vì vậy thu hồi ánh mắt, đi đến trước đồng nhân trận. Dưới phiến đá, nón cùng áo khoác của Đông Phong Túy để lại vẫn an tĩnh nằm trên mặt đất. Cổ Lạc Nhi cẩn thận nhặt chúng lên, cẩn thận gấp lại, ôm ở trên tay. Lãnh Dạ vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Thấy nàng gấp lại, mới giễu cợt nói: “Sau này hắn sẽ không phải dùng đến mấy thứ này, ngươi thu lại cũng vô dụng.” Đông Phong Túy hôm nay đã lộ ra gương mặt thật, từ nay về sau sẽ không phải giấu diếm thân thận của mình nữa. Cổ Lạc Nhi thấy y khiêu khích, lại không nhịn được hỏa lớn. “Còn không phải do ngươi tạo thành. Ngươi vì cái gì mà phải bắt hắn lộ ra thân phận? Rất vui vẻ sao?” Lãnh Dạ không khách khí bác bỏ nàng. “Theo ta được biết, chính ngươi cũng muốn vạch trần mạng che mặt của hắn.” Cổ Lạc Nhi hùng hồn trả lời. “Đó là đương nhiên. Hắn là tướng công của ta, ta vạch trần mạng che mặt của hắn có gì là không đúng? Còn ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại phải làm thế? Chẳng lẽ ngươi có ý gì với hắn? Hừ, nói cho ngươi biết, hắn không phải là người đồng tính, hơn nữa, trong lòng hắn chỉ có ta. Ngươi không cần giễu cợt.” Cổ Lạc Nhi nói một thôi một hồi, ánh mắt cố ý khinh miệt quét từ trên xuống dưới Lãnh Dạ. Lãnh Dạ vốn không hiện ra hỉ nộ bỗng nhiên giận dữ. “Ngươi nói bậy bạ gì vây? Ta chỉ là vì nhiệm vụ.” Lãnh Dạ đột ngột ngậm miệng. Y đang làm sao vậy? Sao y có thể vì một việc nhỏ ấy mà tức giận? Sao lại buột miệng nói ra mục đích của mình? Xem ra, y cũng phải giáng cấp, huấn luyện lại từ đầu rồi. Người trong Cô Hồng bảo không tưởng tượng nổi nhìn bảo chủ nhà họ. Đây là bảo chủ của họ sao? Bảo chủ của bọn họ cũng có lúc tức giận? Trước đây, cho dù bảo chủ tức giận, cũng chỉ lạnh lùng nói ra phương thức xử phạt, chưa bao giờ tranh chấp với ai cái gì. Bởi vì y không cần tranh chấp. Nhưng hôm nay, bảo chủ chẳng những tức giận, còn nói ra cả hai chữ nhiệm vụ. Nếu nói sát thủ khó qua ải mỹ nhân, nhưng người ta đang nói rõ ràng là Đạp Tuyết công tử. Người ta cũng đã nói, Đạp Tuyết công tử là tướng công của nàng, Đạp Tuyết công tử lại vì nàng xông vào Cô Hồng bảo, hiển nhiên tình thâm ý trọng với nàng. Bảo chủ nhà họ còn tranh chấp cái gì? Rối loạn, thật sự là rối loạn. Lãnh Dạ buột miệng, trong lòng càng phiền muộn hơn, sắc mặt cũng trở nên khó coi vô cùng. Lạnh như băng bỏ lại một câu. “Đi theo ta.” Sải bước đi về phía Hồng Ảnh các. Cổ Lạc Nhi bắt được tin tức trong lời y, đi theo sau hắn, ríu rít hỏi. “Này, Nhiệm vụ ngươi nói? Là nhiệm vụ gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ám sát hắn?” Nói như vậy, trong lòng lại căng thẳng lên. Lãnh Dạ là ai? Cô Hồng bảo là tổ chức gì? Nhiệm vụ của y ngoại trừ giết người, còn có thể là gì nữa? Lãnh Dạ không lên tiếng, chỉ sải bước đi tiếp. Cổ Lạc Nhi đuổi theo hắn kêu gào. “Ê, ngươi không thể chỉ vì tiền mà tùy tiện giết người. Hắn là người rất anh minh.” “Ngươi câm miệng.” Lãnh Dạ bực mình không chịu được mà quát to. Cổ Lạc Nhi đâu có sợ hắn. Hắn bực cái gì chứ? Mỗi lần quát nàng, kết quả cũng chưa làm gì nàng cả. Cổ Lạc Nhi không có tâm tư nghĩ sâu về Lãnh Dạ, chỉ biết có Đông Phong Túy là chỗ dựa của nàng, Lãnh Dạ giữ nàng lại còn có chỗ hữu dụng, cho nên sẽ không làm gì nàng. Mà những người trong Cô Hồng bảo lại không nghĩ như vậy. Bảo chủ của họ từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, người nào cũng không thèm để vào mắt. Y sẽ vì vài câu dọa dẫm của Đạp Tuyết công tử mà tùy ý để nữ nhân này làm bừa trước mặt y sao? Chiếu theo cách y đối đãi với con tin trước kia, tuyệt nhiên không có khả năng. Nữ nhân này dù cho không bị biếm xuống lao ngục, cũng sẽ bị trong một gian phòng nhỏ. Cho nàng đỡ nhiều lời. Lãnh Dạ không giải thích, Cổ Lạc Nhi nghĩ mình đã đoán đúng. Lãnh Dạ có lẽ sau khi lợi dụng Đông Phong Túy đến Ma Thiên nhai xong sẽ xuống tay với hắn. Lại kêu lên với y: “Này, ngươi thật sự muốn giết hắn? Hừ, ngươi đúng là đồ đao phủ không phân biệt thị phi, là một tên máu lạnh.” Nàng bị Lãnh Dạ bắt mấy ngày, lửa giận trong lòng vẫn đang kìm ném. Lúc này mượn cơ hội phát hết ra ngoài. Lãnh Dạ giận dữ dừng lại, quay lại trừng mắt Cổ Lạc Nhi. “Đã nói rồi, câm miệng cho ta.” Cổ Lạc Nhi so với y còn gào to hơn. “Ta sao phải nghe ngươi? Ta mạn phép không câm miệng đấy.” Nàng đánh không lại y, nhưng chẳng nhẽ không thể cãi lại y? Đáng tiếc, Cổ Lạc Nhi lập tức liền được nếm qua hậu quả của việc cãi lại. Lãnh Dạ cơ hồ như phát điên túm lấy gáy nàng, xách nàng lên, như xách một con gà tiến vào Hồng Ảnh các. Lãnh Dạ ném Cổ Lạc Nhi vào một gian phòng nhỏ. Khẩu khí rất nặng nề nói: “Ngươi tạm thời ở lại nơi này.” Cổ Lạc Nhi không lên tiếng, quay đầu không thèm để ý tới y. “Sao vậy? Tức giận rồi?” Lãnh Dạ vừa ra đến cửa quay đầu hỏi. Cổ Lạc Nhi cố ý ra vẻ dửng dửng trả lời. “Ta chẳng thèm tức giận. Dùng bản lĩnh của ngươi, ngươi muốn ám sát Đông Phong Túy cũng chẳng thể, ta việc gì phải lo lắng tức giận?” “Ngươi đừng quên, ngươi đang ở trong tay ta.” Lãnh Dạ lại trở vào phòng. “Vậy thì làm sao?” Cổ Lạc Nhi vẫn là khẩu khí dửng dưng, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Lãnh Dạ máu lạnh như vậy, không phải không có khả năng dùng nàng tới uy hiếp Đông Phong Túy, sau đó thừa cơ ám sát. Có điều, nàng cũng không cần lo lắng quá mức. Muốn ám sát, cũng là việc của hai tháng sau. Thời gian dài như vậy, ai biết sẽ phát sinh ra chuyện gì. Lãnh Dạ ngưng thần nhìn Cổ Lạc Nhi một hồi. Tức giận dần dần lắng lại, giọng nói cũng băng lãnh như thường. “Vô ảnh phiêu miểu chưởng là tuyệt học của Cô Hồng bảo, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nếu như không muốn chết, ngươi chỉ có hai lựa chọn.” “Lựa chọn thế nào?”