“Không ổn.” Lãnh Dạ nói nhỏ. “Sao vậy?” Cổ Lạc Nhi đang ở trong xe nghe thấy lời của y, thuận miệng hỏi. Bởi Lãnh Dạ trước giờ vốn không nhiều lời, hơn nữa còn rất bình tĩnh, chuyện lớn thế nào y cũng không đặt trong lòng. Nhưng bây giờ, y lại nói ra hai chữ “Không ổn”, đã nói lên tính chất cực kỳ nghiêm trọng của sự tình. Cổ Lạc Nhi vén màn lên, thấy bọn họ đã đi đến gần một tòa thành nhỏ. Nói là tòa thành thì cũng không hẳn, bởi vì tường thành bị sông nước vây quanh kiểu như một lâu vũ trùng điệp. Rõ ràng là một nơi như trang viên. Chỉ thoáng nghĩ, Cổ Lạc Nhi đã hiểu ra, đây là Cô Hồng bảo. “Đây là Cô Hồng bảo sao?” Cổ Lạc Nhi hỏi. “Phải, chúng ta đến nơi rồi.” Giọng nói của Lãnh Dạ vẫn bình tĩnh như trước. Tựa như người nói “Không ổn” không phải là y. Tâm tình Cổ Lạc Nhi thoáng trầm xuống, bọn họ đã đến Cô Hồng bảo rồi, nhưng Đông Phong Túy vẫn chưa đuổi kịp bọn họ. Một khi đã tiến vào bên trong, Đông Phong Túy muốn cứu nàng ra ngoài, chỉ sợ còn khó hơn. Thủ vệ canh cửa đã nhận ra Lãnh Dạ từ xa, vội vàng thả cầu treo xuống. Lãnh Dạ đánh xe đi qua cầu treo, đi vào cửa lớn. Hỏi thủ vệ: “Đã xảy ra chuyện gì?” Thủ vệ run giọng bẩm báo. “Bảo chủ, không hay rồi, Đạp Tuyết công tử đang xông vào. Bảo chủ, ngài trở về thật tốt quá, bằng không chỉ sợ Cô Hồng bảo của chúng ta khó giữ được.” “Hắn vào đến đâu rồi?” “Chỉ sợ, chỉ sợ đã sắp vào Hổng Ảnh các.” Hồng Ảnh các là trọng địa của Cô Hồng bảo, cũng là trạm kiểm soát cuối cùng. Lãnh Dạ nghe xong sắc mặt biến đổi. Trung tâm bảo truyền đến tiếng nổ lớn, đúng là từ phía Hồng Ảnh các. Lãnh Dạ quay lại nói vào trong xe: “Lạc Nhi, ra đây.” Lại thấy Cổ Lạc Nhi từ trong xe chui ra. Cổ Lạc Nhi đương nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của Lãnh Dạ vả thủ vệ. Nghe nói Đạp Tuyết công tử đã tới cứu nàng, trong lòng xen lẫn ngọt ngào cùng cảm động không kể xiết. Tuy chưa có chứng cứ xác thực, nhưng trong lòng nàng cảm nhận, Đông Phong Túy với Đạp Tuyết công tử đã sớm là một. Hắn đến đây, hắn thật sự đã đến. Bạch mã hoàng tử đến cứu công chúa gặp nạn. Nghe thấy lời thủ vệ, chỉ sợ khó giữ được Cô Hồng bảo, nàng lại càng cao hứng. Sùng bái với Đạp Tuyết công tử cũng cao hơn một tầng. Cô Hồng bảo là nơi nào? Là nơi không ai dám xông vào, hắn lại còn phá được hết. “Lãnh Dạ công tử, Hồng Ảnh các ở đâu? Chúng ta nhanh tới xem một chút đi.” Trên mặt nàng cười hi hi. Cả một đường, Cổ Lạc Nhi hầu như không quá tươi cười. Đây cũng có thể lý giải, ai bị bắt làm con tin còn có thể cười được? Nhưng bây giờ, nụ cười trên mặt nàng từ đáy lòng, khiến cho Lãnh Dạ không chút nào yêu thích. Đừng nói yêu thích, căn bản rất tức giận. Nàng nghe nói Đạp Tuyết công tử sắp xông vào bảo thành công mới vui vẻ thế sao? Thủ vệ trông thấy Cổ Lạc Nhi từ trong xe ra, cả kinh suýt rớt con ngươi. Vội vàng lấy tay dụi dụi mắt, lại nhìn kỹ, Cổ Lạc Nhi vẫn đứng trước mặt hắn như cũ. Lúc này mới tin tưởng, bảo chủ nhà hắn thật sự đã dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi về. Nếu nói Lãnh Dạ mang nữ tử trở về thì cũng không hiếm lạ. Trước kia, có vài lần, Lãnh Dạ mang nữ nhân về bảo. Nhưng cách mà y mang về thế nào? Phải là người biết cưỡi ngựa tốt, tự phải cưỡi ngựa, cùng lắm thì mặt mày u ám một chút. Nếu người ấy không biết cưỡi ngựa thì thảm rồi, bị Lãnh Dạ lật ngược sau lưng ngựa, không bị lăn qua lộn lại đến chết mới lạ. Mà hiện giờ, nữ tử này rõ ràng ngồi trên xe ngựa, do chính tay bảo chủ đánh xe mang về. Khẩu khí bảo chủ gọi nàng còn thân thiết như vậy. Đừng trách thính giác thủ vệ không tốt. Thanh âm của Lãnh Dạ gọi Cổ Lạc Nhi giờ phút này đúng thật vẫn lạnh lùng, nhưng so với khẩu khí ngày thường y nói đều đọng lại lãnh ý mà nói, ngữ khí hiện giờ có thể cho là thân thiết. Nhưng lời nói kế tiếp của Lãnh Dạ có chút ngoài dự kiến của hắn. Lãnh Dạ giễu cợt nói: “Ngươi đừng cao hứng quá sớm, cho dù hắn qua được các cửa ải, nhưng hắn sẽ không vượt qua được đồng nhân trận.” Thủ vệ nghe có chút mờ mịt. Không phải mờ mịt vì lời nói của bảo chủ, mà là khẩu khí nói chuyện. Sao hắn có cảm giác, cảm giác trong đó có chút hả hê? “Đồng nhân trận? Là gì vậy? Chúng ta đi nhanh đi.” Cổ Lạc Nhi cũng biết, lời nói của Lãnh Dạ không phải đang dọa nàng. Đồng nhân trận này, hẳn là rất nguy hiểm. Lãnh Dạ cũng không nhiều lời, nắm lấy tay Cổ Lạc Nhi, nói: “Đi.” Thi triển khinh công, đuổi về phía phát ra tiếng nổ. Lúc y truyền bồ câu đưa tin, không nói tới phải dùng biện pháp nào để ngăn chặn Đạp Tuyết công tử. Bởi lẽ, lấy hiểu biết của y về Đạp Tuyết công tử, các cơ quan khác của Cô Hồng bảo khó có khả năng cản trở hắn. Duy nhất có thể vây khốn hắn, chỉ có đồng nhân trận này. Vốn dĩ với công lực của hắn, có thể kiên trì một thời gian, kiên trì đến khi y và Cổ Lạc Nhi trở về, không thành vấn đề. Y không hề muốn lấy mạng Đạp Tuyết công tử. Y còn muốn để hắn cùng y đến Ma Thiên nhai. Nói cách khác, nếu Đạp Tuyết công tử còn không qua nổi những cửa ải trong Cô Hồng bảo, để hắn tới Ma Thiên nhai cũng không có tác dụng. Vượt qua bảo cũng coi như là thử thách hắn. Cổ Lạc Nhi bị Lãnh Dạ mang theo, phi lên không trung. Dọc đường đi, khắp nơi đều thấy đá vụn, cây đổ, binh khí gẫy, với máu tươi đầm đìa. Có thể thấy rằng cuộc chiến trước đó thê thảm biết bao. Cổ Lạc Nhi nhìn thấy máu tươi trên mặt đất, trong lòng không ngừng lo lắng. Lo lắng trong những thứ này có một phần của Đạp Tuyết công tử. Chỉ có điều, theo khẩu khí thủ vệ, đại khái nàng cũng không cần quá mức lo lắng. Tốc độ của Lãnh Dạ cực nhanh, rất nhanh bọn họ đã đến trước Hồng Ảnh các. Trên một cái bàn đá trong khoảng sân trống, mười tên đồng nhân cầm trong tay các loại binh giới, vây quanh Đạp Tuyết công tử ở chính giữa. Cổ Lạc Nhi nhìn một cái đã nhận ra hắn, tim thình thịch đập mạnh. Một khắc này, nàng không phải lo lắng đến an nguy của hắn, mà là suy nghĩ, hắn đúng thật là Đông Phong Túy sao? Cũng không thể trách nàng không lo cho Đạp Tuyết công tử, chỉ vì biểu hiện của hắn quá thong dong. Hắn đứng ở giữa các đồng nhân lấp lánh kim quanh, nhưng tựa như đang nhàn nhã dạo chơi, không hề có vẻ rối loạn. Cổ Lạc Nhi không tiện gọi hắn, sợ hắn phân tâm. Lãnh Dạ đỡ nàng tiếp đất, chăm chú nhìn trận địa một hồi. Sau đó nói: “Hắn không chống đỡ được bao lâu nữa.” “Ngươi nói bậy, ” Cổ Lạc Nhi lập tức phản bác, “Hắn sẽ không thua, ngươi không thấy hắn chẳng hề hoảng hốt sao?”