Thế nhưng tay y, lại không nghe lời mà ôm chặt Cổ Lạc Nhi hơn nữa. Cổ Lạc Nhi tỉnh dậy, đã nhanh đến giữa trưa. Mơ màng cảm giác như mình đang nằm trong lồng ngực ấm áp, nàng lại đang nằm trong lòng Đông Phong Túy sao? Đã từng rất nhiều đêm, nàng cứ như vậy mà ôm hắn ngủ. Trước kia khi ở chung với hắn không cảm thấy gì. Mấy ngày nay bị Lãnh Dạ bắt đi, mới phát hiện, hóa ra mình nhớ cái ôm của hắn đến vậy. Nhưng sao lồng ngực này hình như có chút kỳ quái, không giống với hắn ngày thường cho lắm. Ý thức của Cổ Lạc Nhi càng thêm thanh tỉnh. Nàng cảm thấy thân thể đang theo thứ gì đó lên xuống. Là xe ngựa sao? Nàng đã từng ngồi cùng xe ngựa với Đông Phong Túy, ở trên xe ngựa, Đông Phong Túy cũng theo thói quen không khách khí mà ôm nàng. Nhưng sao, không giống với cảm giác kia. Cái ôm này, khiến nàng có chút lạ lẫm, có chút bài xích. Cổ Lạc Nhi nhăn mày, kêu: “Đông Phong Túy, sao chàng lại thay đổi rồi?” Vòng tay ôm nàng rõ ràng căng lại. Cổ Lạc Nhi rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo. Đúng rồi, nàng không phải đã bị Lãnh Dạ bắt đi sao? Đang xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ trong lúc nàng ngủ, Đông Phong Túy đã cứu nàng? Cổ Lạc Nhi đột nhiên mở mắt. Gương mặt không chút biểu cảm của Lãnh Dạ ập vào mắt nàng. Cổ Lạc Nhi cả kinh hét to một tiếng, ngồi dậy, muốn tránh khỏi Lãnh Dạ. Nhưng nàng cùng Lãnh Dạ ngồi trên một con ngựa, dù tránh thế nào, khoảng cách vẫn rất gần y. Cổ Lạc Nhi gắng hết sức ngửa người ra sau, tức giận chất vấn Lãnh Dạ. “Ngươi thật quá đáng, rõ ràng thừa dịp ta đang ngủ ăn đậu hũ của ta.” Lãnh Dạ chính vì bản thân không thể khống chế mới che chở cho Cổ Lạc Nhi. Ai ngờ nàng còn không phân biệt tốt xấu, không thấu tình đạt lý, không khỏi nổi nóng. Nghiêm mặt nói: “Ai thèm ăn đậu hũ của ngươi? Nhìn xem bộ dáng điên điên khùng khùng của ngươi, không có lấy nửa điểm nữ nhân, cho dù tặng cho bản công tử, bản công tử cũng không cần.” Cổ Lạc Nhi không khách khí cãi lại. “Vậy ngươi xem cái này là gì? Còn nói chỉ cần ta không chống lại ngươi, ngươi sẽ không động đến một sợi lông của ta, hiện tại ngươi động vào bao nhiêu sợi rồi hả?” Lãnh Dạ bực bội dùng lực, ném Cổ Lạc Nhi ra ngoài. Lực đạo dùng vừa phải. Cổ Lạc Nhi nhẹ nhàng rơi vào lưng ngựa của nàng, thân thể vững vàng ngồi xuống. Một chút cũng không đau. Lãnh Dạ như đang phát tiết, quất một cái thật mạnh lên mông ngựa. Con ngựa hí dài một tiếng, nhanh chóng phi về phía trước. Cổ Lạc Nhi không dám cho rằng mình có cơ hội đào tẩu, vẫn rất ngoan ngoãn đi theo Lãnh Dạ, đuổi theo phương hướng của hắn mà đi. Lãnh Dạ chạy rất xa, mới dừng lại, chờ Cổ Lạc Nhi tới gần. Hôm nay hắn đúng là trúng tà. Sát thủ kiêng kị nhất là động tình, sao hắn có thể hỉ nộ vô thường đến thế? Cổ Lạc Nhi đuổi đến nơi, Lãnh Dạ đã khôi phục bình tĩnh như thường. Hắn lấy ra một chiếc mặt nạ trong tay nải trên lưng ngựa, đưa cho Cổ Lạc Nhi. “Đeo vào.” “Đây là cái gì?” Cổ Lạc Nhi nhận lấy thứ mỏng như cánh ve đó, lật qua lật lại trong tay. “Mặt nạ.” Lãnh Dạ trả lời cực kỳ giản lược. Khiến cho Cổ Lạc Nhi nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Đông Phong Túy. Hắn lúc ấy, nói chuyện có thể giản lược liền hết sức giản lược. Có thể nói ít đi một chữ, tuyệt đối sẽ không nói thêm nửa chữ. Nhưng, khẩu khí không giống với Lãnh Dạ. Đông Phong Túy nói chuyện rất lười biếng, có vẻ như mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Mà Lãnh Dạ thì lạnh như băng, hôm nay hắn còn mang theo chút ít bực bội. Cổ Lạc Nhi không hiểu vì sao hắn lại bực bội, rõ ràng nàng mới là người chịu thiệt, không phải sao? Lật xem mặt nạ, đột nhiên nhớ ra một từ trong tiểu thuyết võ hiệp hay nhắc đến. Mặt nạ da người. Cổ Lạc Nhi sợ tới mức ném mặt nạ trong tay đi. Hoảng sợ hỏi: “Đây là mặt nạ da người?” Lãnh Dạ nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cái mặt nạ. Nghe xong lời Cổ Lạc Nhi nói, mức độ kinh hãi của Lãnh Dạ tuyệt đối không thua kém nàng. “Ngươi đang nói cái gì vậy? Mặt nạ da người? Da người có thể dùng làm mặt nạ? Mệt cho ngươi nghĩ ngợi rồi. Một nữ hài nhi tốt tính nhà ngươi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện tàn nhẫn như vậy?” Cổ Lạc Nhi xấu hổ. Này cũng không nên trách nàng, là tiểu thuyết đã viết như vậy mà. Nàng không phải đã sợ tới mức ném mặt nạ đi sao? A, đúng rồi, nàng đã ghi nhớ bài học này, sau này khi chép lại tiểu thuyết võ hiệp, nhất định không được viết mấy chữ mặt nạ da người vào. Phải xóa hai chữ “Da người” đi mới được. “Vậy, mặt nạ này làm từ thứ gì?” Cổ Lạc Nhi xấu hổ chỉ vào mặt nạ hỏi. “Từ một loại nhựa cây.” Lãnh Dạ trả lời ngắn gọn. “À, vậy là tốt rồi.” Cổ Lạc Nhi lúc này mới yên tâm nhận lấy mặt na. Thật tốt quá, không phải mặt nạ da người, nếu đúng là da người, đánh chết nàng cũng không dám mang lên mặt. “Tại sao phải mang cái mặt nạ này?” Cổ Lạc Nhi lại đưa ra một vấn đề mới. Lãnh Dạ không kiên nhẫn nói, “Ít nói nhảm đi, nếu như ngươi còn muốn cùng bản công tử cưỡi chung ngựa, cứ việc không mang nó lên.” Quá đáng hận, vừa mới ăn đậu hũ của nàng, lại còn lấy ra uy hiếp nàng. Nữ nhân ở trước mặt nam nhân rất thiệt thòi, bởi toàn bị bọn họ giở trò lưu manh. Cổ Lạc Nhi bi thương thở dài một tiếng đeo mặt nạ lên mặt. Lãnh Dạ liếc mắt nhìn, dáng vẻ rất hài lòng. Sau đó lại phân phó: “Búi tóc ngươi lại, búi thành tóc nam nhân ấy.” Cổ Lạc Nhi khoát khoát tay nói: “Ta không biết búi.” Sau khi nàng tới thời không này, mỗi ngày đều được Thi Vũ Lộng Tình giúp nàng búi tóc, nàng đâu có biết những kiểu búi rườm rà này. Cho dù búi kiểu nam nhân có vẻ đơn giản, nàng vẫn không biết làm. Lãnh Dạ thờ ơ trừng mắt nhìn nàng, trừng một hồi lâu, mới lẩm bẩm một câu. “Ngay cả tóc cũng không biết búi, một chút dáng vẻ nữ nhân cũng không có. Thiệt thòi Đông Phong Túy với Đạp Tuyết công tử làm sao lại có thể coi trọng ngươi.” Y vẫn chưa dám xác định Đông Phong Túy và Đạp Tuyết công tử là cùng một người, cho nên nói như vậy. Lời Cổ Lạc Nhi nói hắn rất tin. Bởi mấy ngày qua, chưa bao giờ thấy nàng búi tóc lên. Lãnh Dạ đành lấy lược ra, phân phó Cổ Lạc Nhi. “Quay lưng lại, bản công tử búi cho ngươi.” Cổ Lạc Nhi ngoan ngoãn quay lưng lại. Nàng cảm thấy luôn thả tóc cũng không hay lắm. Ở thời không nàng thả tóc không có vấn đề gì, nhưng tại thời không này rất xem trọng dung mạo, tóc tai bù xù sẽ khiến người khác thấy quái dị. Nàng không muốn đi đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm. Hôm nay có người chải tóc cho nàng, cớ sao không làm? Về phần Lãnh Dạ là một nam tử, Cổ Lạc Nhi cũng không thấy có gì bất ổn. Tại thời không của nàng, những nhà tạo mẫu đa phần là đàn ông, không có gì hiếm lạ. So với ung dung của nàng, Lãnh Dạ lại cảm thấy quái dị. Y đương nhiên biết chải tóc. Bởi y quanh năm bôn ba ở ngoài, hơn nữa thường chỉ đi một mình, sao có thể không biết chải tóc? Song, y đường đường là một đại nam nhân, hơn nữa còn là một đầu lĩnh sát thủ người gặp người sợ, cư nhiên lại chải tóc cho một tiểu nữ nhân. Đây gọi là chuyện gì? Ngón tay vừa chạm lên mái tóc dài của Cổ Lạc Nhi, nơi mềm mại sâu thẳm trong đáy lòng dường như lại lét lút xúc động. Khoảng cách y rất gần, mùi hương thiếu nữ đặc thù của Cổ Lạc Nhi xông vào mũi. Khiến y hoảng hốt một phen. Bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao Đông Phong Túy không thể chờ thêm phải phong nàng làm hậu. Cũng hiểu ra rằng, vì sao Đạp Tuyết công tử tình nguyện đáp ứng yêu cầu hà khắc của y chỉ để lấy giải dược cho nàng. Sau đó, y nhớ lại những đêm trước kia. Trước khi y bắt cóc Cổ Lạc Nhi, mỗi tối Cổ Lạc Nhi đều ở chung với Đông Phong Túy. Hơn nữa, rất buồn cười chính là, tình huống ấy là do y thúc đẩy. Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Dạ có chút không thoải mái. Nhưng y đã kịp thời ném ý nghĩ này ra khỏi đầu. Đúng, Cổ Lạc Nhi chỉ là con tin của y, không có gì hơn. Lãnh Dạ rất nhanh đã búi tóc xong cho Cổ Lạc Nhi, tìm trong tay nải một bộ y sam của y ném cho nàng. “Mặc vào.” Cổ Lạc Nhi nhìn trường sam kia, vẻ mặt đau khổ nói: “Lãnh Dạ công tử, không phải ta không nghe lời ngươi, mà là y phục này quá dài, không thể mặc được.” “Ta biết, ngươi cứ mặc tạm đã, khi nào vào trong thành ta sẽ mua mấy bộ khác cho ngươi.” Cổ Lạc Nhi đành phải khoác y phục này lên. Cũng may bọn họ đi bằng ngựa, y phục tuy khá rộng, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hành động. “Trước mặt người khác ngươi không được nói gì cả.” Đến khi trông thấy tường thành phía trước, Lãnh Dạ lại tiếp tục phân phó. “Vì sao?” Cổ Lạc Nhi kinh ngạc hỏi. “Không được là không được, nói nhảm quá.” Lãnh Dạ không kiên nhẫn khiển trách. Cổ Lạc Nhi tức giận trừng mắt nhìn hắn, ngạo nghễ nói. “Thật ra ngươi không nói ta cũng biết, ngươi sợ ta nói ra sẽ bại lộ thân phận nữ nhi. Nhưng mà, ta đã học được cách nói giọng nam nhân rồi.” Lãnh Dạ bị nàng nói trúng, ngạc nhiên nhìn Cổ Lạc Nhi. Bỗng nhiên nhớ lại, Cổ Lạc Nhi nói không sai, lúc trước hắn gặp nàng, chính là bộ dáng cải trang thành nam tử. Một chút sơ hở cũng không có. Từ trước đến nay hắn không thích nói dối, nên không muốn phủ nhận chuyện Cổ Lạc Nhi đoán đúng. Phẫn nộ nói: “Dù sao, tạm thời ngươi ít nói vài câu cũng chẳng sao.” “Này, tại sao chúng ta lại phải cải trang?” Cổ Lạc Nhi lại hỏi. Lúc này Lãnh Dạ cũng đã khoác lên một chiếc mặt nạ, giả trang thành một lão trung niên rất bình thường, hoàn toàn che mất vẻ đẹp của hắn. Lãnh Dạ lạnh tanh trả lời: “Đã nói rồi, ít nói nhảm đi.” Cổ Lạc Nhi khinh bỉ hắn một cái. Không trả lời thì thôi, làm gì mà hung dữ vậy? Hừ, hắn không nói nàng cũng đoán được vài phần, hơn nửa là sợ bị Đông Phong Túy đuổi kịp. Chẳng qua, kỳ quái chính là, nếu bọn họ đã đến Cô Hồng bảo, mà Đông Phong Túy cũng biết bọn họ sẽ đến Cô Hồng bảo, tại sao bọn họ lại phải che dấu hành tung của mình? Vào trong thành, Lãnh Dạ quả nhiên đến tiệm may trước tiên, giúp Cổ Lạc Nhi mua nam trang phù hợp với vóc dáng nàng. Lúc mượn nơi thay y phục, Cổ Lạc Nhi liếc nhìn mình trong gương đồng. Trong gương hoàn toàn là một người xa lạ. May mà Lãnh Dạ đưa nàng mặt nạ cũng không quá xấu, cũng không quá già. Nhìn qua như một người hầu trẻ tuổi. Ra khỏi tiệm may, Lãnh Dạ mang Cổ Lạc Nhi đến một tửu lâu. Vào chính gian, rất tự nhiên gọi món ăn. Khi đồ ăn được bưng lên bàn, Cổ Lạc Nhi hoan hô một tiếng, không khách khí ngồi trước bàn gặm lấy gặm để. Mấy ngày nay, mỗi ngày đều phải ăn lương khô uống nước lọc. Thô tục mà nói, chính là khẩu đạm xuất điểu lai. Nàng đã sớm muốn đánh chén một bữa no say. Tuy nói Lãnh Dạ thường chuẩn bị thịt dã thú, nhưng ăn đồ nướng lâu ngày cũng rất ngán. Cổ Lạc Nhi hưng phấn lấp đầy bụng. Chú thích câu “Khẩu đạm xuất điểu lai” nguyên văn 口淡出鸟来 Dịch tục: Miệng nhạt cả chim ra. Câu trích trên là của Lỗ Trí Thâm thuộc Hồi ba trong Thủy Hử truyện. Lỗ Trí Thâm vì xuất gia trong viện Văn Thù thuộc núi Ngũ Đài Sơn, ba tháng không biết đến mùi thịt rượu, ông đã nói ra câu này.