Hắn không thích nàng, có thể không để ý tới nàng. Hà tất phải phí tâm để nàng tới Kính Hồ, trêu cợt nàng? Nguyệt quý phi suy nghĩ, không kìm được mà rùng mình một cái. Đông Phong Túy đây là đang thay Cố Lạc Nhi báo thù, làm chỗ dựa cho nàng. Nói như vậy, chuyện nàng làm với Cổ Lạc Nhi hắn đều biết, hơn nữa còn ghi tạc trong lòng? Hoàng đế lười không lười, hơn nữa còn rất đáng sợ, Nguyệt quý phi âm thầm nhắc nhở chính mình, trong lòng bất an dẫn theo đám người Đông Tuyết, u ám trở lại Kim Thiền cung. Cổ Lạc Nhi tâm tình phức tạp dựa trên mạn thuyền, miệt mài lấy tay làm động nước trong hồ. Ngơ ngác nhìn dòng nước theo đầu ngón tay chảy xuống. Thẳng đến khi mặt hồ tĩnh lại, Cổ Lạc Nhi mới nâng người, nhìn về phía Đông Phong Túy trước mặt đã dừng chèo thuyền. Song, chỉ liếc một cái, ngay lập tức Cổ Lạc Nhi liền quay đầu lại. Nàng đang nhìn lầm sao? Vì sao trong mắt trước giờ mơ màng của hắn lại lóe ra ngọn lửa, nóng rực như vậy, giống như muốn tan chảy người khác. Có lẽ, là tịch dương, tịch dương chiếu lên gương mặt hắn. Trong mắt hắn, phản xạ chính là ánh sáng của tịch dương. Đúng, là tịch dương, Cổ Lạc Nhi yên lặng tự nói với mình. “Vì sao?” Cổ Lạc Nhi quay đầu, không nhìn Đông Phong Túy, nhẹ giọng hỏi. “Nàng là muốn biết, vì sao Nguyệt Quý phi lại xuất hiện ở bên Kính hồ?” “Nàng, nàng tự mình tới đây chăng?” Cổ Lạc Nhi dựa theo hành động thường ngày của Nguyệt Quý phi mà suy đoán, kỳ thật nàng chỉ muốn hỏi Đông Phong Túy, vì sao không cho Nguyệt quý phi đi cùng. Nhưng Đông Phong Túy đã nói như vậy, nàng cũng tiếp lời hắn. Bởi vì, nàng đột nhiên ý thức được, đáp án nàng hỏi sẽ là gì. Chỉ là, nàng thật không dám tin tưởng đáp án kia, cũng chưa sẵn sàng để chấp nhận. “Là trẫm để nàng tới.” Đông Phong Túy cực kỳ thẳng thắn đáp. Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi: “Ngài gọi nàng đến?” “Phải.” Đông Phong Túy gật gật đầu. “Nhưng mà, ngài kêu nàng đến cùng ngươi du hồ, vì sao không để nàng cùng lên thuyền?” Cổ Lạc Nhi vừa nói, vừa liếc qua bờ phát hiện trên bờ đã không còn bóng dáng Nguyệt Quý phi. Đông Phong Túy hoàn toàn không nhìn lên bờ, ánh mắt của hắn thủy chung vẫn ở trên người Cổ Lạc Nhi. Nhàn nhạt trả lời: “Trẫm đều đã nói rồi, thuyền, chỉ có thể dung hạ hai người.” Cổ Nhạc nhi cúi đầu không nói. Nàng ước chừng đoán được dụng ý của Đông Phong Túy, hắn đang muốn trêu cợt Nguyệt Quý phi một phen, thay nàng hả giận. Đồng thời, cũng là cảnh cáo Nguyệt quý phi, muốn nàng đừng làm càn, Cổ Lạc Nhi nàng đã có Đông Phong Túy hắn che chở. “Lạc nhi, ” Đông Phong Túy nâng tay Cổ Lạc Nhi lên, “Chiếc thuyền này giống như lòng trẫm, quá nhỏ, không thể chứa thêm người.” Tim Cổ Lạc Nhi thình thịch đập mạnh, dùng sức rút khỏi tay Đông Phong Túy. Tới rồi, lời này rốt cuộc cũng tới, chỉ là, nàng nên đối mặt với Đông Phong Túy như thế nào? Trong miệng như đùa cợt nói: “Hóa ra, trong lòng hoàng thượng có thể dung hạ hai người cơ đấy.” Đông Phong Túy nắm chặt tay nàng, không cho nàng thoát, cười nhìn nàng nói. “Phải, chỉ có hai người. Nàng, còn có......” Nói đến đây cố ý ngưng lại, không nói thêm gì. Vị chua trong lòng Cổ Lạc Nhi lan tràn, đột nhiên gẩng đầu, bất mãn trừng mắt Đông Phong Túy. “Trong lòng ngài thậm chí có hẳn hai người.” Không phải nói, chân chính yêu một người, trong lòng chỉ thể có một thôi sao? Mà hắn, thậm chí lại có hai người liền. Hai người không nói thì thôi, còn dám nói ra với nàng. Đông Phong Túy không tức giận chút nào, hơi hơi cười. “Ái phi, nàng tức giận?” Cổ Lạc Nhi khẽ giật mình, ý thức được ngôn hành vừa mới phơi bày tâm tư của mình, vội vàng quay đầu. Che giấu nói: “Đâu có. Ta chỉ thay người kia cảm thấy không đáng.” Đông Phong Túy khẽ nói: “Tại sao phải không đáng? Trẫm đã nói, lòng trẫm giống như chiếc thuyền nhỏ này, chỉ có thể dung hạ hai người. Một người là nàng, người kia, là trẫm.” Hả? Là chính hắn? Cổ Lạc Nhi thoáng chốc đỏ mặt. Tên này thật ti bỉ, cố ý nói như vậy, chính là muốn nàng thừa nhận kỳ thật nàng cũng thích hắn. Quả nhiên, Đông Phong Túy cười ha hả nói: “Ái phi, đúng là nàng thích trẫm, phải không?” Tâm Cổ Lạc Nhi đột nhiên liền trùng xuống. Nàng nghĩ tới vấn đề mấy ngày nay vẫn đang vây lấy nàng. Thở dài, ôm lấy đầu gối, nhìn theo dòng nước đang từ từ chảy trong hồ. “Hoàng thượng, kỳ thật, ngài cũng biết, người ta thích là Đạp Tuyết công tử.” Đông Phong Túy cơ hồ muốn nói với Cổ Lạc Nhi, hắn chính là Đạp Tuyết công tử, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, cuối cùng lại nuốt trở về. Hiện tại, vẫn chưa tới thời điểm nói với Cổ Lạc Nhi. Hắn phải để nàng thích cả hai con người hắn mới được. Không thể bởi vì hắn là Đạp Tuyết công tử mới thích Đông Phong Túy. Hắn cũng không biết đây là tâm lý gì, nhưng dù thế nào, hắn vẫn hi vọng Cổ Lạc Nhi không hề giấu diếm mà thích hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không có bất luận hối tiếc nào. Rất lâu, hai người đều không nói gì. Thuyền nhỏ lặng yên trôi trên mặt hồ. Rốt cuộc, Đông Phong Túy phá vỡ yên tĩnh. “Lạc Nhi, nàng thích Đạp Tuyết công tử vì cái gì?” Cổ Lạc Nhi mơ màng nhìn hồ nước, mơ màng nói: “Ta cũng không biết, chỉ là một loại cảm giác thôi.” “Nếu như, là người khác, không phải Đạp Tuyết công tử, người đó võ công cao cường cứu người giống hắn, nàng có thích người đó không?” “Ta cũng không biết.” Cổ Lạc Nhi nhíu mày suy ngẫm. Nàng cũng không biết tại sao nàng lại thích Đạp Tuyết công tử, chỉ là vì hắn cứu nàng thôi sao? Là bởi vì võ công của hắn xuất quỷ nhập thần, hay bởi vì khí thế áp đảo chúng nhân của hắn? Hoặc cũng không phải, tình cảm là chuyện khó nói nhất. Như vậy, tình cảm nàng đối với Đông Phong Túy từ đâu mà đến? Là vì lâu ngày sinh tình? Đông Phong Túy chăm chú nhìn nàng. “Lạc Nhi, nàng không hề biết về Đạp Tuyết công tử, đúng không?” Cổ Lạc Nhi im lặng gật gật đầu. “Vậy nàng vẫn thích hắn sao?” Đông Phong Túy thầm oán giận, hắn cũng không biết hắn đang vướng mắc ở đâu, dù sao Cổ Lạc Nhi yêu mến một người không rõ lai lịch, chính là làm cho hắn không thoải mái. Có lẽ, là không an tâm, sợ Cổ Lạc Nhi không cẩn thận bị người nào đó bắt đi. Trên mặt hồ rất yên tĩnh, thanh âm Đông Phong Túy tuy thấp, nhưng vẫn bị Cổ Lạc Nhi nghe rõ ràng. Cổ Lạc Nhi than nhẹ. Vừa rồi nàng còn đang trách trong lòng Đông Phong Túy chứa hai người, mà hóa ra chính nàng, lại đang là như vậy. Màn đêm dần dần phủ xuống, Đông Phong Túy cầm lên mái chèo. “Lạc Nhi, muộn rồi, chúng ta trở về đi.” Cổ Lạc Nhi yên lặng ngồi, yên lặng nhìn Đông Phong Túy chèo thuyền.