Tuy dùng từ trộm với Lãnh Dạ không thỏa đáng cho lắm, nhưng đúng là hắn trộm. Thế nào là trộm? Không hỏi đã lấy, chính là trộm. Cổ Lạc Nhi lập tức đoạt lấy chiếc vòng, cất trên người, hỏi: “Hắn ở đâu?” Phúc Quý chỉ vào chiếc xe ngựa bình thường ngoài cửa tiệm nói: “Trên xe.” Cổ Lạc Nhi bọc bọc vòng ngọc, đi ra ngoài cửa. Lãnh Dạ an vị ngồi trên xe ngựa, thấy nàng đi ra, vén một góc rèm lên. Đến khi Cổ Lạc Nhi tới trước mắt, thấp giọng kêu: “Lên xe.” Cổ Lạc Nhi mạng nhỏ nằm trong tay người ta, nào dám không nghe lời hắn, nhấc chân định lên xe. Phía sau, Nguyên Phương vội vàng ngăn cản. “Đông gia, người muốn đi đâu? Nguyên Phương hộ tống người đi.” Ngày hôm qua, Cổ Lạc Nhi gặp nạn, thiếu chút nữa mệnh đoản, hắn nào dám khinh thường nữa. Cổ Lạc Nhi quay đầu lại đáp: “Ta đi xử lý chút chuyện, không có nguy hiểm, ngươi không cần phải đi.” “Như vậy sao được? Vạn nhất......, vẫn nên để cho Nguyên Phương đi theo người.” Cổ Lạc Nhi nhìn nhìn tiện y của Nguyên Phương, lại nhìn mấy thị vệ đằng sau hắn, lắc đầu. “Thật sự không cần, ta đã nói rồi, không có nguy hiểm.” Cổ Lạc Nhi dứt lời lên xe. Lãnh Dạ không chút biểu tình, tay nâng nâng hướng chỗ ngồi đối diện. Cổ Lạc Nhi ngồi xuống đối diện theo lời hắn. Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, sau đó càng chạy càng nhanh. Cổ Lạc Nhi qua kẽ hở bức màn, trông thấy Nguyên Phương chưa từ bỏ ý định mà theo ở phía sau. “Chúng ta đi đâu?” Cổ Lạc Nhi hỏi. “Đi thì biết.” Lãnh Dạ lạnh như băng thuyết, nhắm mắt lại dưỡng thần. Xe ngựa luẩn quẩn trên ngã tư đường, vòng qua vòng lại được một hồi mới dừng lại. Cổ Lạc Nhi nghe thấy xa phu ở ngoài cửa thấp giọng bẩm báo. “Bảo chủ, đã bỏ ở phía sau.” “Được, đến Di Viên.” Lãnh Dạ nhàn nhạt đáp ứng, vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, không để ý tới Cổ Lạc Nhi. Cổ Lạc Nhi vụng trộm làm mặt quỷ về phía hắn, không thèm để ý tới hắn, xuyên qua bức màn thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Đoán rằng vừa rồi xa phu đã bỏ lại đám Nguyên Phương ở phía sau. Bởi vì hiện tại phía sau xe ngựa không nhìn thấy tung tích của bọn hắn, mà xe ngựa cũng không tiếp tục lượn vòng nữa. Cũng không có ai phát hiện, cách đó khá xa, có một chiếc xe ngựa khác, chầm chậm theo sát đằng sau bọn họ. Rất nhanh, bọn họ đi vào một nơi cảnh sắc trong thành. Đây là khu lâm viên lớn nhất trong thành, tên gọi Di Viên. Cổ Lạc Nhi đã từng cùng nhóm hậu phi đến đây chơi đùa một lần, chính là lần đầu tiên xuất cung xem xét việc mua Minh Châu lâu. Ở giữa Di Viên, có một quảng trường lớn, cực kỳ rộng rãi. Còn nhớ lúc trước đến, trên quảng trường có rất nhiều tiết mục tạp kỹ, rất náo nhiệt. Mà bây giờ, trên quảng trường lại không có một bóng người, đại khái bởi vì hiện tại là thời điểm ăn trưa. Cổ Lạc Nhi đương nhiên không ngờ tới, những người kia đều đã bị thủ hạ của Lãnh Dạ hảo tâm “Khuyên nhủ” rời đi. Bởi vì, Lãnh Dạ muốn ở đây hỏi nàng chút vấn đề. Xe ngựa chạy thẳng đến giữa quảng trường mới dừng lại. Chiếc xe ngựa vẫn đi theo sát phía sau bọn họ không dám đứng quá gần, chỉ có thể ở ngoài quảng trường, dừng lại dưới một tàng cây liễu lớn. Đây là một con đường tương đối rộng, phía trên, có một cửa hàng bán ngọc khí. Xe ngựa đứng ở đây, khiến người ta có cảm giác, giống như đang đợi người nào đó trong cửa tiệm, sẽ không làm cho người khác nghi ngờ. Quả nhiên Lãnh Dạ không nghi ngờ gì. Hơn nữa, quảng trường rất rộng, cho dù có người theo dõi hắn, nhất định sẽ không nghe được lời hắn và Cổ Lạc Nhi nói. Bởi vậy, Lãnh Dạ yên tâm hỏi: “Mấy ngày nay người đều ở cùng một chỗ với hắn?” Hắn tuyệt không ngờ rằng, lời hắn cùng Cổ Lạc Nhi nói bị người khác nghe được một chữ cũng không sót. Dưới cây liễu lớn, Đông Phong Túy ngồi ở chỗ của xa phu. Trên đầu hắn đội nón mây, nhưng thấp hơn so với xa phu bình thường. Nón mây che toàn bộ khuôn mặt, không ai thấy được mặt hắn. Hắn đoán rằng, Lãnh Dạ sẽ tới tìm Cổ Lạc Nhi sớm hơn. Hơn nữa còn đoán được, y sẽ mang Cổ Lạc Nhi đến nơi khác thám thính tin tức, bởi vậy mới một đường theo tới. Quảng trường rất rộng, với người khác nhất định sẽ không nghe thấy Cổ Lạc Nhi cùng Lãnh Dạ nói chuyện. Chỉ có điều, Đông Phong Túy đâu phải người bình thường, hắn là Đông Phong Túy. Hắn thấy xe ngựa ngừng lại, biết rằng Lãnh Dạ sắp hỏi. Vì vậy ngồi ở trên xe ngựa, giả như đang chờ người, vận công ngưng thần lắng nghe. May là, mọi người trên quảng trường đã bị Lãnh Dạ cưỡng chế di dời, không có tạp âm, bởi vậy, Đông Phong Túy nghe thấy hết sức rõ ràng. Hắn nghe thấy Lãnh Dạ hỏi Cổ Lạc Nhi. Nghe thấy Cổ Lạc Nhi đang trả lời: “Đúng vậy a, ta làm theo lời ngươi, mỗi buổi tối đều ở trong phòng hắn cùng hắn ngủ.” Nghe thấy mấy chữ cùng hắn ngủ, khóe môi Đông Phong Túy nhịn không được mà giương lên. “Ừm.” Lãnh Dạ trầm thấp trả lời. Cổ Lạc Nhi bất mãn hỏi: “Sao vậy? Ngươi không tin? Không tin ngươi có thể đi hỏi người khác, thật sự ta mỗi buổi tối đều ở trong phòng hắn ngủ.” “Buổi tối hắn đã làm những gì?” Lãnh Dạ hỏi. Cổ Lạc Nhi trong đầu đã nghĩ ra đáp án vô số lần, bởi vậy trả lời hết sức nhanh chóng tự nhiên. “Đều nói hắn là một hoàng đế lười, còn có thể làm gì? Đương nhiên là ngủ chứ sao.” “Chỉ có ngủ?” Ngữ khí Lãnh Dạ rõ ràng hết sức hoài nghi. Cổ Lạc Nhi khoát khoát tay. “Ta không biết ngươi mong đợi điều gì ở hắn. Aiz, mấy buổi tối nay ta thật sự chịu giày vò khủng khiếp.” “Nói thử xem?” Ánh mắt Lãnh Dạ nhìn Cổ Lạc Nhi trở nên sắc bén. Cổ Lạc Nhi cực kỳ khoa trương kể khổ. “Aiz, mỗi buổi tối đều ngủ không ngon giấc. Ngươi xem, ta gầy đi nè? Có phải ngay cả quầng mắt đều có? Chính là bị hắn quấy nhiễu.” Lãnh Dạ lạnh lùng đánh giá Cổ Lạc Nhi. Ừm, có chút gầy, song tựa hồ cũng không có quầng mắt. Đông Phong Túy càng thêm ngưng thần lắng nghe. Chẳng lẽ Cổ Lạc Nhi phát hiện hành vi khác thường của hắn? Nhưng mà, rõ ràng mỗi đêm nàng đều ngủ rất ngon nha. Hai tối đầu hắn không yên tâm, còn điểm huyệt ngủ của nàng. Về sau phát hiện cái này hoàn toàn không cần thiết. Cổ Lạc Nhi căn bản không có hứng thú quan tâm hắn, hơn nữa, nàng còn ngủ say như chết. Đông Phong Túy tuyệt đối chắc chắn, nếu như hắn ném nàng vào nơi hoang dã, nàng vẫn sẽ ngáy o o ngủ một mạch tới sáng. Cổ Lạc Nhi than thở một hồi, còn nói. “Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc ngủ hắn không cho người khác canh giữ ở trong phòng, hóa ra là để che đậy.” “Nói điểm chính.” Lãnh Dạ không kiên nhẫn quát khẽ. Nói nửa ngày chưa đến nội dung chính. “Được, được, ta nói đây.”