Hai chân run run, ôm cổ tiểu mã trượt xuống, nàng thuận lợi tiếp đất, nhưng mà, cũng là không thể đứng thẳng, ngồi dưới đất trừng mắt nhìn “biểu tình vô tội” của tiểu hồng mã, trước kia, khi học kỵ mã, đều có Khâu Trạch ngồi ở phía sau, cũng không có gì nguy hiểm, không nghĩ tới, hôm nay, bất quá chỉ chọn một con ngựa thấp bé như vậy, khi nổi điên cũng thật đáng sợ a. Aiz, nếu không phải Mẫn Hách hạ ba đậu cho Xích huyết mã ban đầu nàng chọn uống, phỏng chừng bây giờ, nàng không té chết hay tàn phế cũng bị hù chết a. ≧◡≦ Xem ra, chính mình còn phải cảm tạ hắn hảo tâm . “Y Y, nàng không sao chứ.” Lưu loát nhảy xuống ngựa, hắn vọt tới trước mặ nàng, cẩn thận xem nàng có bị thương hay không. “Sao ngươi lại tới đây?” Nàng nhìn tay hắn cứ qua qua lại lại, cẩn thận xem xét trên người mình, sợ hãi bị người khác bắt gặp, cuống quít nhích về sau, cách xa hắn một chút. Nàng, còn giận chuyện mình lừa gạt nàng sao? Nhìn nàng cứ cố lui về sau, hắn liền tổng kết ra điểm này. Khó trách, ba ngày trước, gặp mặt cũng không liếc mắt nhìn mình một cái, nhưng mà, hôm nay không giống, nếu như nàng bị thương, vô luận là ai, áp lực từ phía Mẫn Hách thế nào, hắn đều sẽ đem nàng an toàn trở về. “Đừng như vậy, mau tới đây, cho trẫm xem nàng có bị thương hay không?” đôi mắt màu tím nheo lại, vươn tay bắt lấy nàng. “A! Đau!” Nàng cau mày, hét to, cổ tay vặn ngược, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. “Xương cốt sai vị” Phù Vân Khâu Trạch bạc thần khinh mân, một tay cẩn thận cầm lấy cổ tay nàng, một tay nắn chặt phía trên cánh tay, “Nàng chịu đựng một chút.” Nói xong, hai tay linh hoạt xoay một cái, chỉ nghe “rắc” một tiếng. “A!” Nàng lại thét chói tai, một cước duỗi ra, vô tình hướng về phía đầu gối của hắn. Mày kiếm nhíu lại, khóe môi co rúm vài cái, nhưng không hề liếc mắt nhìn về phía vết thương của mình, Phù Vân Khâu Trạch lấy kha7n tay trong người ra, nhặt một đoạn cây khô, nẹp vào cổ tay nàng, cẩn thận cố định lại. Trên trường sam màu tím, ẩn ẩn , hiện ra một tia vết máu, hắn đứng lên, mới đi được một bước, chỉ cảm thấy một trận đau đớn, đại khái là nàng đá trúng ngay trung tâm vết thương, chỗ sâu nhất, ngay cả xương cốt cũng tê buốt. Khập khiễng đi vài bước, tiến đến giữ chặt tiểu hồng mã, dắt nó trở về. “Lên, trẫm mang nàng trở về, nơi này là địa phận của động vật săn mồi cỡ trung, bị thương liền khó đối phó.” Chậm rãi nâng dậy nàng, thanh âm lạnh lùng nói. “Chân của ngươi còn chưa khỏi?” Gương mặt bối rối, nàng, nàng vừa rồi dường như còn đạp thêm một cước,“Vết thương còn chưa khỏi, ngươi còn săn săn bạch hổ gì chứ, lại không thể dùng thuật pháp, không bằng cùng ta trở về đi.” Nàng nhớ rõ, Lạc Dật ca ca từng nói qua, bạch hổ này so với lão hổ khác còn dũng mãnh hơn rất nhiều, hơn nữa đối với huyết tinh cực kì mẫn cảm, mà vết thương trên chân hắn lại bị bị làm nức ra, chảy máu, như vậy không phải đi tìm chết sao. “Đi lên.” Hắn vẫn chưa đáp lại, chính là ôm lấy lưng áo của nàng, cẩn thận đem nàng đặt lên phía trên tiểu hồng mã, “Vừa rồi nó bị kinh hách, hiện tại đã không có việc gì, nàng chỉ cần cẩn thận điều khiển, sẽ không bị ngã nữa.” Ý của hắn là, để nàng một mình quay về? Vẫn là nói, không tính đưa mình đi ra ngoài? Nếu hắn đưa mình ra ngoài, có khả năng hắn sẽ không quay lại khu rừng, nhưng bây giờ hắn lại muốn nàng một mình một ngựa quay ra, như vậy, nàng nên làm thế nào cho phải? “Ngươi, có phải đang giận ta hay không?” Nàng đột nhiên ý thức được điểm này, mỗi lần hắn sinh khí, sẽ trưng ra cái biểu tình này, “không nói, không cười, không cảm xúc”, so với băng đá còn lạnh hơn. Liếc liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống, hắn thở dài. “Trẫm không giận nàng, chỉ là giận bản thân mình không thể bảo vệ tốt cho nàng, mỗi lần, đều làm cho nàng chịu thương tổn……” […] “Đây đâu phải là ngươi làm cho ta bị thương, rõ ràng là do tiểu hồng mã bị kinh hách, ngươi không phải vừa nói như vậy sao, bây giờ lại đem trách nhiệm đổ lên người mình, ta chỉ biết là ngươi đang giận ta, mới cố ý nói như vậy.” Nàng tức giận đến không để ý đến việc mình đang ngồi ở trên lưng ngựa, hai tay một vòng, ôm chầm lấy cổ hắn, không chịu buông tay. Hảo hoài hương vị trên người hắn, thản nhiên, làm cho người ta an tâm. Rốt cuộc, nàng đã xem tiểu đệ đệ bên cạnh trở thành một nam nhân, nàng đã không còn phân tích nổi, chỉ biết là, tự ngày ấy, sau khi hồi cung, nàng không có lúc nào không nhớ tới hắn, sợ vết thương trên người hắn chưa lành, sợ hắn lạnh lẽo một mình co ro trên long sàn…… “Y Y, trẫm muốn tặng cho nàng bộ da của bạch hổ, đó là thứ duy nhất mà hiện tại trẫm có thể dùng chính sức lực của mình đi tranh thủ, giành lấy để tặng cho nàng.” Hắn nhéo nhéo hai má phấn nộn của nàng, hơi thở không khỏi nhu hòa xuống dưới. “Ngươi gạt người, Thanh Vũ không phải ở bên ngoài giúp ngươi liên hệ viện quân sao?” Nàng hừ lạnh. “Nàng làm sao biết được?” sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, nếu như nàng đã biết, không phải tương đương, Mẫn Hách cũng biết ? Nàng cười, cánh môi đột nhiên hơi hơi giơ lên, hôn lên mi tâm nhíu ch8at5 của hắn, lưu lại nụ hôn ấm áp. Đương nhiên, là Mộc Hiệp nói cho nàng biết, hắn sợ nàng sinh khí với Khâu Trạch, đợi nàng hồi cung, đêm hôm khuya khoắc liền lén lút lẻn vào vương phủ, nói nàng hãy nhẫn nại, chờ đợi thời cơ. Bất quá, nàng mới không thèm nói cho hắn biết, khiến cho hắn lo lắng một chút cũng tốt. “Ngươi theo ta rời khỏi đây, ta liền nói cho ngươi biết.” Nàng nói ra điều kiện. Đôi mắt màu tím dường như ngay giây phút đó đã xem thấu quỷ kế của nàng, lắc lắc đầu, bạc môi cong lên, trên trán nàng, in xuống một nụ hôn thật sâu. Tiểu tử kia thật biết cách làm hắn đau đầu mà! “Không được, trẫm nhất định sẽ vì nàng lấy được da của bạch hổ, mau ngồi yên.” Đột nhiên, khóe môi của hắn khẽ cong lên, biểu tình thật “xảo trá”, đưa hai ngọn tay thon dài, bất thình lình chọc chọc vào eo nàng. Quả nhiên, nàng cười khanh khách hai tiếng, hai tay vòng trụ cổ hắn cũng lập tức buông ra Lui ra phía sau một bước, dây cương cầm trong tay đặt vào tay chưa bị thương của nàng, hắn nhẹ nhàng cười, đôi mắt màu tím sâu như biển, nhuận mĩ dị thường. “Phù Vân Khâu Trạch, nếu ngươi dám mặc kệ, bỏ ta một mình, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận!” Nàng hoảng sợ, biểu tình này, gương mặt này, hoàn toàn giống với gương mặt khi hắn cùng nàng cáo biệt, không khỏi rống lên. Mặt ngẩn ra, biểu tình trên mặt hắn nháy mắt lạnh như băng, bàn tay to giương lên, vuốt mông ngựa. “Giá!” Lạnh giọng hô quát. “Ngươi là tên đại ngu ngốc, ta không cần da hổ da sói gì hết, ta chỉ muốn ngươi bình an!” Một tầng sương bỗng nhiên che mờ mi mắt, nàng nhất thời nhìn không rõ gương mặt của Khâu Trạch, chỉ có thể mơ hồ nhìn thân ảnh màu tím, vẫn đứng ở tại chỗ, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng bạc…… Ngu ngốc, có lẽ là vậy, nhưng mà, vì nàng, hắn cũng cam nguyện làm tên đại ngu ngốc. Đột nhiên, hắn nhìn thấy thân ảnh trên tiểu hồng mã đột nhiên dao động, quay đầu, nhìn hắn cười đến thật sáng lạn, hai chân kẹp lấy bụng ngựa cũng chậm rãi buông lỏng, cả người, cứ như vậy, tà tà từ trên ngựa rơi xuống. “Phù Vân Khâu Trạch, nếu ngươi dám mặc kệ, bỏ ta một mình, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận!” bên tai hắn, đột nhiên vang lên tiếng nói vừa rồi của nàng.