Không biết mất bao lâu sau tôi mơ hồ nghe thấy Quý Ngân Xuyên chỉ đạo: “Kế hoạch bước đầu là…, này này, Trương Văn Lễ, cậu tập trung một chút đi…”. “Ừ…” “Cậu đột nhập vào nhà cậu, mở ngăn kéo ra, lấy ra số tiền cậu tích góp từ nhỏ đến giờ. Nếu nhớ không nhầm thì là 866 tệ…” … “Khoan đã, sao cậu biết khoản tiền tiết kiệm của tớ?” “Đừng có ngắt lời tớ, lần trước cậu nói mê tớ đã nghe thấy hết rồi… Cậu lấy được tiền thì đi ra. Bọn tớ cũng thấu hiểu sự khó xử của cậu, cậu sợ bố mẹ biết cậu về chứ gì. Để đảm bảo không có sự cố xảy ra, tớ và Ngô Vũ Phi sẽ ở dưới canh chừng…” “Ấy khoan, cậu biết bố mẹ tớ trông thế nào sao?” “… Hừm, đã bảo cậu đừng có ngắt lời. Cậu không biết đường chỉ bố mẹ cho bọn tớ nhận biết sao? Ngốc xít! Hôm nay cậu cố tình giả vờ đấy hả? Khả năng mưu lược mọi lần của cậu đâu cả rồi? À, mà tớ hiểu rồi, chắc chắn là đòi lấy tiền của cậu nên cậu không chịu chứ gì, đồ ích kỷ”. “Cậu mới ích kỷ đó”. … Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi không bận tâm nhiều đến tôi, họ tự do phóng túng quen rồi, họ đã vạch sẵn kế hoạch này, lấy tên là “hành động ngày mồng 4 tháng 5” – bởi nó được tiến hành vào ngày mồng 4 tháng 5, coi như đây là một đợt nghỉ ngơi của chuyến du lịch cuối khóa – hành động cấp 5 sao này. Nói xong kế hoạch, hai người họ đi nghỉ, để lại mình tôi vắt óc tưởng tượng từng chi tiết cụ thể. Đợt hành động này tuyệt đối không được để lại vết tích, nếu không hậu quả của nó tôi thật chẳng dám nghĩ tới nữa. Chập tối ngày mồng 3, chúng tôi về đến Thượng Hải, sau đó tôi dẫn họ đến khu vực gần nhà tôi – trên tivi các tên cướp nhà băng đều làm như vậy cả. Nếu Thượng Đế thực sự hiện hữu và nếu hôm đó Thượng Đế đang ở trên khu dân cư Vân Đoan ở Lục Gia Chủy – Thượng Hải, nhất định Ngài sẽ bật cười. Lúc đó chúng tôi nấp ở một vườn hoa sát nhà, rồi tôi chỉ cho họ thấy bố mẹ tôi. Hai người họ gật gật gù gù nói nhớ rồi. Có lẽ bố mẹ tôi suốt đời không biết được rằng cậu con trai quý tử của hai người đang ở một nơi cách nhà chưa đến 15m lén nhìn họ mà không vào chào lấy một câu. Sau khi bố mẹ lên gác, tôi nói với họ: “Nhà tớ ở tầng 6, ngày mai lúc hai cậu đứng canh, chỉ cần ngồi ở vườn hoa này là được rồi, cứ bình tĩnh, không ai nhận ra các cậu đâu, đặc biệt là cậu Ngô Vũ Phi à, mắt cậu đừng có liếc ngang liếc dọc liên hồi như vậy…” “Tớ đâu có?” Vũ Phi phản đối. “Quý Ngân Xuyên, còn cậu nữa đấy, đừng có lén lén lút lút, thật sự trông cậu giống như chuẩn bị cướp nhà băng vậy”. Sau khi thỏa thuận xong, tôi phát hiện ra mình đã khôi phục lại khả năng đạo diễn, Ngân Xuyên và Vũ Phi lại trở thành những diễn viên dưới sự chỉ đạo của tôi. Tôi yêu cầu họ đi chơi xích đu, không một chút do dự, hai người chạy đi chơi rất vui vẻ và không hề ngượng ngùng. Tôi không dám chạy qua chơi cùng họ bởi từ cửa sổ nhà tôi có thể nhìn thấy phía dưới, thế nên tôi chỉ đứng bên nhìn họ vui đùa. Nhớ lại hồi trước, tôi cũng đứng sau cửa kính, lặng lẽ nhìn đám bạn thỏa thích vui chơi như thế này. Thông thường, bố mẹ tôi sẽ đi tập thể dục buổi sáng, rồi đi mua thức ăn, tất cả quá trình đó thường phải đến 10 giờ mới kết thúc. Nhưng sáng hôm sau, khi chúng tôi đến nơi thì đã 9 giờ. Cũng tại anh chàng Quý Ngân Xuyên ngủ nướng, lay mãi không dậy, nếu không tầm 6 giờ khi bố mẹ tôi vừa ra khỏi nhà triển khai hành động ngay thì chắc chắn hơn. Tôi thường rất cẩn thận. Tôi bảo Ngân Xuyên gọi điện về số nhà tôi, nếu có người nhấc máy thì nói gọi nhầm, nếu không thì tôi sẽ lên nhà. Cậu ta gọi mấy lần, xác định chắc chắn xong liền ra hiệu cho tôi có thể bắt đầu hành động. Tôi nhìn về phía Vũ Phi, cô ấy cũng tỏ vẻ sẵn sàng, ra hiệu có thể triển khai hành động. Hồi trước khi thực thi nhiệm vụ gì, chúng tôi đều có quy ước như vậy, thật ra thì cũng là học từ phim trinh sát Hồng Kông. Thời khắc xúc động nhất đã đến, nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên đích thân tôi thực hiện nhiệm vụ. Bỗng dưng tôi thấy hơi căng thẳng, nhưng chẳng còn cách nào khác nữa. Trước kia đều là hai người họ diễn, tôi đứng sau màn làm đạo diễn, hôm nay là lần đầu tiên tôi tự đạo, tự diễn. Tôi hít một hơi thật dài rồi đi lên lầu. Quý Ngân Xuyên cũng đi lên cùng tôi. Đề phòng bố mẹ về nhà đột xuất, tôi bảo Quý Ngân Xuyên giữ chìa khóa để tôi trong nhà rồi đi xuống dưới chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhắn tin gọi cậu ấy lên đón tôi. Đã lâu không về nhà, vừa mở cửa tôi liền ngửi thấy một mùi rất quen thuộc. Có lẽ đây là mùi vị của mái ấm gia đình. Căn phòng rất sạch sẽ dưới sự dọn dẹp của người mẹ ngăn nắp. Mặc dù đã biết chắc bố mẹ không có nhà, tôi vẫn rón rén vào phòng họ nhìn lướt qua, sau đó mới yên tâm bước vào căn phòng nhỏ của mình. Vừa vào phòng mình, một cảm giác thân thuộc gần gũi lại trào dâng trong tôi. Đây là căn phòng giam giữ tôi hơn mười năm qua, ngồi nhà giam mà cũng nảy sinh ra tình cảm. Nơi đây cũng được dọn dẹp gọn ghẽ, xem ra mẹ vẫn không quên chăm sóc cho cái tổ nhỏ của tôi. Tôi mở ngăn kéo, lôi ra mười quyển sách, ngoài bìa đều là “Hán ngữ cao cấp”, “Hóa học cấp 3” nhưng thực ra bên trong là “Tiếu ngạo giang hồ”, “Ỷ thiên đồ long ký”. Sau đó tôi móc các tờ tiền giấu trong mỗi bìa sách (bởi công tác cất giấu của tôi rất cầu kỳ nên việc lấy chúng cũng không dễ dàng gì). Lấy ra xong, tôi đếm qua vẫn thấy thiếu 100 tệ. Tôi vội lật lại các quyển sách, có vẻ như thời gian không còn nhiều vì đã mất đến 15 phút rồi. Nhưng càng vội càng dễ xảy ra sự cố. Tờ tiền cuối cùng đó như cố ý trốn tránh tôi, tìm mãi vẫn không thấy. Đột nhiên tôi nhìn thấy một quyển nhật ký nhỏ liền mở ra xem, có đều kỳ lạ là bên trong không phải chữ của tôi. Tôi nhìn kỹ lại, thì ra là nhật ký của mẹ, cuốn nhật ký mẹ viết cho tôi lúc nhỏ. Tôi đặt riêng nó sang một bên để lúc sau đọc tiếp, rồi tiếp tục tìm. Mười phút trôi qua, cuối cùng tôi cũng tìm ra tờ 100 tệ đó. Tôi lại bỏ chút thời gian sắp xếp các quyển sách về nguyên trạng, rồi nhìn đi nhìn lại xem còn để lại dấu vết gì không. Sau một hồi bày bừa, cuối cùng tôi thở dài nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ, vội nhắn tin kêu Ngân Xuyên lên đón tôi. Đúng lúc đó, điều khó tin nhất đã xảy ra. Tôi vừa ấn gửi tin nhắn đi đã nghe thấy tiếng động cửa. Tôi nghĩ Ngân Xuyên không thể nào lại có thần giao cách cảm với mình nên vội vã nấp vào phòng. Sao lại thế được! Không thể nào là bố mẹ tôi về nhà được, nếu vậy thì Ngân Xuyên đã gọi điện báo động cho tôi, hơn thế bình thường bố mẹ tôi 10 giờ mới về, thời gian tôi nghỉ hè hay nghỉ đông ở nhà, mỗi lần đi mua đồ ăn, bố mẹ đều đi mua rất lâu, mà bây giờ mới có 9 giờ 30 phút thôi. Hay là trộm?! Trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ đó, tôi thấy căng thẳng đến toát cả mồ hôi hột, vội tìm quanh phòng một cây gậy thủ sẵn thế phòng thủ. Mấy giây lúc đó trôi qua thật chậm, tôi căng thẳng nghe ngóng, tập trung cao độ… Sau khi mở cửa, có tiếng bố mẹ vọng lại, chứng tỏ không phải là trộm, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức lại căng thẳng trở lại. Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi thật là, đánh động ở tận đâu rồi. Đợi một lúc tôi mới nhận được tin nhắn của Quý Ngân Xuyên: “Báo động cấp 1, báo động cấp 1! Vừa nãy có hai người trông giống bố mẹ cậu đi lên trên, nhưng Vũ Phi không tin, tranh cãi hồi lâu với tớ, còn cá một bữa đi nhà hàng Hàn Quốc. Đúng hay không đúng thì cũng nhanh nhanh trả lời, tớ đang đợi đi ăn món Hàn Quốc đây”. Tôi bị họ làm tức điên lên rồi, giờ này hãy còn cá cược món Hàn Quốc được thì tôi thật phục họ quá. Tôi nhắn tin trả lời: “Là bố mẹ tớ đấy. Nhưng các cậu xem bây giờ tớ phải làm thế nào? Xem ra từ giờ đến tối trước khi bố mẹ đi dạo tớ không ra khỏi nhà được rồi. Nhưng mà các cậu cũng không được đi ăn đâu đấy, sẵn sàng đợi lệnh để lên ứng cứu đó”. Cảm thấy vẫn chưa hết bực, tôi nhắn tiếp: “Các cậu nhất định phải ở chỗ xích đu đấy. Chừng nào mình còn bị nhốt thì các cậu cứ ở đó mà chơi xích đu. Tớ đang đứng ở cửa sổ đây này. Ai mà đi, tớ sẽ cầm tiền đi ăn mảnh đó”.