Hàn Ninh chán nản ngồi trên ghế sofa, đôi mắt ngao ngán nhìn vào ti vi, không thú vị nghe hai người phụ nữ có quyền lực nhất trong nhà lảm nhảm.
“Tiểu Ninh, con xem người đàn ông này nhìn có vẻ không tồi” - Hàn phu nhân cầm tài liệu lên, xem xét - “Gia cảnh không sai, là con trai thứ hai của thị trưởng thành phố A, bộ dáng cũng đẹp mắt. Con có thể thử xem”.
“Không được” - Giọng nói dịu dàng của Hứa phu nhân vang lên - “Tôi nghe anh Chính nói thị trưởng thành phố A năm nay đã là nhiệm kì cuối cùng, sang năm không biết thế nào, có vẻ đấu đá căng thẳng lắm”.
“Vậy thì bỏ qua đi. Không thể để Tiểu Ninh gả đến đó để làm tấm bia đỡ đạn được” - Hàn phu nhân trực tiếp lật sang trang khác - “Người này nhìn gương mặt đã thấy đào hoa rồi, mặc dù Tiểu Ninh nhà ta rất ưu tú nhưng có câu nói ‘thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm’, cứ phải phòng đi thì hơn”.
“Người này thì cứng nhắc quá, xem tài liệu chỉ thấy cả ngày đóng cọc ở công ty, Tiểu Ninh mà lấy cậu ta chắc thành oán phụ mất”.
“Người này cũng không được, quá thấp...”
Hàn Ninh ngửa mặt lên trời thở dài, không biết cô còn bị tra tấn lỗ tai như thế này bao lâu nữa. Nếu như có Hứa Mặc ở đây thì tốt, cô thầm nhủ.
Buổi chiều hôm nay vừa tan tầm thì bị Hàn phu nhân khủng bố điện thoại bắt về đây, cô còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm, thì ra là chủ đề mà cô đau đầu nhất: Xem mặt.
Cô chưa bao giờ thấy mẹ của mình giữ lời hứa như lúc này, cô không biết phải cảm thấy may mắn khi sinh ra trong một gia đình thế gia mà không phải cưỡng ép lấy người mình không thích, hay là đen đủi khi Hàn phu nhân có quá nhiều hứng thú và tinh lực cho chuyện đi xem mắt của mình.
Như thể bà muốn đuổi cô ra khỏi nhà cho khuất mắt vậy.
Nói chung là hiện tại cô cực kì hối hận với lời nói của mình lúc trước.Nếu như cô có thể kiên nhẫn và chờ đợi giọng nói lải nhải bất hủ của nữ vương trong nhà thì cũng sẽ không có tình trạng như ngày hôm nay.
Nhưng bất hạnh một điều là, trên đời không có chữ nếu.
Cô vẫn rối rắm trong chuyện của Hứa Mặc, và thốt ra lời đồng ý trước khi não kịp phản ứng.
Hàn Ninh hối hận.
Hôm nay bố cô mang theo em trai Hàn Kỷ đến khu triển lãm, không về nhà ăn cơm tối.
Hứa Mặc có việc phải ra nước ngoài công tác vài ngày nữa mới về.
Vi Vi thì không thể trông chờ được rồi.
Còn chú Hứa? đừng đùa, ông ấy sẽ rất sẵn lòng khi gì Phương có hứng thú với một việc gì đó.
Chỉ còn lại hai người phụ nữ và cô ở trong nhà, Hàn Ninh có một loại áp lực như hai quả núi đang dần dần đè ép cô khiến cô không thể nào xoay xở được.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình đi xem mặt mà sau khi về nhà Hàn phu nhân trực tiếp hỏi: “Khi nào thì kết hôn?”, Hàn Ninh có một loại xúc động muốn bị bệnh.
“Tiểu Ninh... Tiểu Ninh...?”
Cô giật mình, ngẩng đầu:
“Hai người đã chọn xong rồi ạ?”
“Cái con bé này, chỉ suốt ngày nghĩ đi đâu” - Hàn phu nhân oán giận.
Cô giật giật khóe môi, bắt cô ngồi đây đã là một cực hình rồi, chẳng lẽ không thể để tâm hồn cô thoải mái một chút?
“Mẹ và gì Phương đã xem hết những người ở đây rồi, không có ai ưng ý cả” - bà thở dài - “Chắc phải để đợi đến Tiểu Mặc về thì hỏi nó thôi”.
Hàn Ninh đồng ý gật gật đầu, rất tốt, đây là một quyết định cực kì sáng suốt, nếu hai người mà nghĩ như vậy ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không.
“Haizz....” - Hàn phu nhân thở dài, gần đây số lần bà thở dài hơi nhiều - “Tiểu Mặc đã bận như vậy rồi mà....chuyện gì cũng phải làm phiền nó”.
Nếu mẹ biết như vậy thì đừng tìm cậu ấy nữa, cả con cũng rất bận mà, chỉ biết quan tâm đến Tiểu Mặc của mẹ thôi. Cô bĩu môi.
“Thật ra con không muốn có bạn trai sớm đâu” - cô nói nhỏ - “Con vẫn còn trẻ mà...”
“Sắp 25 rồi mà còn trẻ” - Hàn phu nhân lườm cô - “Ngay cả mối tình đầu cũng không có”
Đấy đấy, lại là câu nói đó, sau nó là một bài ca bất hủ.....
“Con thấy Kỷ Kỷ gần đây rất gầy” - Hàn Ninh đánh trống lảng - “Con nghĩ mẹ nên khuyên em ấy ăn nhiều vào, đừng vì ôn tập nhiều quá mà căng thẳng như thế”.
Chủ đề liên quan đến dòng độc đinh nhà họ Hàn lập tức làm cho Hàn phu nhân dời đi lực chú ý.
“Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, ông ta nói đó là do Kỷ Kỷ đã đến tuổi dậy thì, chiều cao tăng trưởng nhanh nên cơ thể mới gầy đi” - Bà thở dài - “Lúc đó làm mẹ lo lắng muốn chết, cứ tưởng thằng bé bị bệnh”.
Thì ra chỉ là dậy thì. Cô lập tức nhớ tới, mới mấy tuần không gặp thôi mà Kỷ Kỷ đã cao đến tai cô rồi. Con trai cũng phát triển nhanh thật.
Hàn Ninh còn nhớ tới trước đây khi em trai được sinh ra cô còn ghét bỏ nó nhăn nheo, xấu xí, thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn một cái. Mỗi lần muốn đến gần bé thì lại nhắm mắt lại, bảo Hứa Mặc dẫn đi.
Nhưng sau khi sờ vào làn da mềm mại của bé, cô liền lập tức quyết định phá vỡ nguyên tắc chỉ thích những đồ vật xinh đẹp của mình, còn thầm nhủ, nếu ai dám bắt nạt và nói em trai cô xấu xí, cô sẽ cho kẻ đó biết tay.
Ai ngờ một thời gian ngắn sau làn da của Kỷ Kỷ lại trở lên mềm mại, bóng loáng, trên người còn mùi sữa ngọt ngào rất nhận người thích, hơn nữa thằng bé từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ khác hiếu động, nghịch ngợm mà đặc biệt ngoan ngoãn, ít nói. Căn bản chẳng có ai nhẫn tâm đi bắt nạt một đứa bé đáng yêu như vậy.
Cho nên cô chưa bao giờ có cơ hội bênh vực em trai mình. Đây có lẽ là một nỗi tiếc nuối đối với cô.
Hiện tại, thằng bé đâu còn xấu xí như lúc mới sinh nữa mà thanh tú nhã nhặn, môi hồng răng trắng, tính tình ôn nhu, lại còn có khí chất thoát tục của một họa sĩ, tuy chỉ mới 13 tuổi, nhưng nghiễm nhiên là một tiểu hoàng tử trong lòng nữ sinh.
Chỉ là gần đây thằng bé gầy đi trông thấy, trước đây đã ít nói hiện tại còn ngậm chặt miệng hơn, làm cho cô còn tưởng rằng cậu bé vì kì thi cuối cấp mà bị áp lực.
Dù sao thì thằng bé không muốn trực tiếp vào học viện nghệ thuật mà muốn học các môn văn hóa ở trường bình thường, cho nên cần phải ôn để thi. Huống chi Kỷ Kỷ nhà cô còn muốn vượt hai cấp. Cho dù cô biết nó rất thông minh, nhưng cũng không khỏi lo lắng.
“Kỷ Kỷ ấy à... thằng bé từ nhỏ đã rất ngoan, chưa bao giờ phải gặp rắc rối” - Hàn phu nhân lại bắt đầu kể lể - “Từ nhỏ không khóc không nháo, ngoan ngoãn dị thường. Mẹ nghe nói ở trường còn có nữ sinh gửi thư tình cho nó nữa kìa, cũng may thằng bé không thích yêu sớm, nếu không lại khiến mẹ lo lắng chết đi được”.
Tất nhiên, em trai cô ưu tú như vậy, ở trong trường được hoan nghênh là điều đương nhiên.
“Chẳng bù cho con” - Bà nhìn cô - “Nhìn bộ dáng cũng không tệ, sao không có ai theo đuổi vậy? Đột biến gen?”
Được rồi, là đột biến gen, con đã nghe mẹ kể không biết bao nhiêu lần, hồi còn trẻ có một hàng dài nam sinh theo đuổi mẹ, ngay cả bố con là học trưởng nổi tiếng lạnh lùng trong trường cũng xiêu lòng, theo đuổi mẹ ròng rã mấy tháng trời mới gật đầu miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng tại sao con lại nghe được từ lời gì Phương là mẹ mới là người theo đuổi bố vậy?
Hàn Ninh bĩu môi trong lòng.
Hàn phu nhân còn muốn nói tiếp thì điện thoại của cô vang lên.
Hàn Ninh đứng dậy cầm điện thoại lên, đi ra ban công:
“Alo, có việc gì thế.... tôi biết rồi..... được được.... sẽ đến ngay.... ok”
Cô đi vào, cầm túi sách lên, nói với hai người phụ nữ lớn tuổi:
“Công ty có việc gấp, con phải đến đó ngay, tối sẽ không về đâu”.
Rồi nhanh chóng đi ra cửa, phía sau là tiếng nói loáng thoáng của Hàn phu nhân:
“Con bé này... suốt ngày chỉ biết đến công việc”.
Hàn Ninh lái xe vào khu chung cư quen thuộc, đỗ xe vào hầm rồi cầm chìa khóa vào nhà của mình.
“Cậu không đến công ty hả, giám đốc Hàn?”
Lý Minh ngồi trên sofa ngoảnh đầu nhìn cô, cười mỉa.
Hàn Ninh đặt túi giấy lên bàn, oán giận: “Còn không phải cậu kêu chết đói nên tôi mới đến cứu tế sao? Hứa Mặc mới đi được hai ngày đã thành thế này rồi à?”
Cậu cầm lấy cái túi, mở ra, mùi vị thơm lừng của gà rán làm cậu thỏa mãn hít một hơi, miệng không quên đâm chọc:
“Ai bảo cậu là con gái mà không biết nấu cơm”.
“Còn hơn cậu không dám ra khỏi nhà” - Cô phản bác
“Cậu cũng chẳng kém gì, nhắn tin cho tôi bắt gọi điện lại, chỉ để trốn bà mẹ hay cằn nhằn của cậu thôi chứ gì”.
Hàn Ninh lạnh lùng cười: “Lý thiếu gia, cậu cần phải cám ơn tôi khi tôi làm điều đó, nếu không hiện giờ cậu đang chết đói trong nhà tôi đấy”.
“Cậu mà dám” - Lý Minh cũng không yếu thế - “sẽ như thế nào nếu khắp các trang báo xuất hiện hình của cậu sau đó kèm theo dòng chữ ‘cảnh sát tìm thấy một xác chết trong nhà nữ giám đốc Hàn Ninh, nguyên nhân tử vong của người này là bị chết đói, mà người chết lại là vị thiếu gia mất tích đã lâu’, mình nghĩ chắc sẽ có người nghi ngờ cậu là một tên biến thái, một kẻ bắt cóc biến thái”.
“Chẳng biết đầu óc cậu chứa những thứ gì” - Côbĩu môi, còn định nói thêm thì chuông cửa vang.
Không nhìn ánh mắt đắc ý của đối phương, Hàn Ninh ra mở cửa, cũng không biết giờ này rồi mà còn có ai đến tìm cô.
Nhưng người ở bên ngoài lại làm cô rất bất ngờ.
Giang tổng.
Trong nháy mắt, Hàn Ninh thầm nói trong lòng với người ở bên trong:
Xem cậu đắc ý thêm được mấy giây nữa.
Truyện khác cùng thể loại
287 chương
56 chương
32 chương
18 chương
10 chương
55 chương
44 chương
73 chương