Cơn bão lần này tới muộn hơn so với dự kiến, ngoài trời thì gió lớn rít gào khiến cho Tùy An Nhiên cả ngày đều đứng ngồi không yên. Cô ngồi ở trong văn phòng một lúc, nhìn siêu bão gió lớn mưa to bên ngoài không có dấu hiệu ngừng lại, nhíu chặt hai mày. Buổi chiều lúc 17h, Tùy An Nhiên đã hoàn thành lần tuần tra thứ hai khắp khách sạn. Sau khi đã cẩn thận kiểm tra phòng óc cũng như công tác chuẩn bị phòng ngừa bão của khách sạn, cô dứt khoát đến đại sảnh để canh giữ. Bởi vì mưa to gió lớn, đi lại vô cùng khó khăn nên có kha khá khách hàng đã thuê phòng tránh mưa bão. Nhân viên quét dọn vô cùng chăm chỉ không ngại phiền phức lau dọn các vũng nước đọng trên mặt đất. Mỗi lần cửa tự động mở ra hay khép vào đều mang theo các mảng nước mưa lớn tràn vào sảnh khách sạn. Cô cầm cốc trà, đôi mắt nhìn về phía con sông bên ngoài khách sạn, mực nước mỗi lúc đều dâng cao khiến trong lòng cô lo lắng khôn nguôi. Chính cô dường như cảm giác sắp có chuyện không hay gì đó sẽ phát sinh, làm cô đứng ngồi không yên. Quả nhiên, vừa ngồi xuống còn chưa đến mười phút. Bảo vệ trực tầng hầm gara đã vội vội vàng vàng chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt: “Quản lí Tùy, ở hầm gara đỗ xe… ống nước phía đông gặp trục trặc khiến nước bị nhỏ giọt tràn vào.” Tùy An Nhiên nghe vậy liền lập tức đứng dậy, động tác quá nhanh khiến cho cốc trà ở trên bàn rớt xuống đất, các mảnh thủy tinh vỡ ra thành từng mảnh vụn nhỏ trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, âm thanh phát ra thanh thúy, nghe rất chói tai. “Quản lí Tùy.” Nhân viên tiếp tân bất ngờ bị làm cho hoảng sợ, sắc mặt vô cùng khó coi. Tùy An Nhiên xoay người cầm lấy chiếc áo khoác đang để ở trên ghế dựa, từ quầy tiếp tân vội vàng rời đi xử lí. Cô chỉ kịp dặn dò với nhân viên quét dọn một chút sau đó liền theo bảo vệ đi xuống tầng hầm gara. Ánh đèn ở tầng hầm gara mờ nhạt khiến cho cả khu vực đỗ xe như bị bao phủ bởi một tầng sương mù che khuất mọi thứ. Cô theo sát bảo vệ đi nhanh đến khu vực đỗ xe phía đông. May mắn vấn đề được phát hiện kịp thời nên chỉ có khu hướng đông này bị tràn ngược nước vào, đọng lại thành một vũng nước ngập, độ cao đến mắt cá chân. Vũng nước này có chút ố vàng, quả thật không sạch sẽ. Tùy An Nhiên căn bản cũng không để ý, bảo vệ còn chưa kịp nhắc nhở thì cô đã sải bước đi đến khu vực gặp vấn đề nghiêm trọng nhất. Kiểm tra xem xét lại xung quanh một vòng, lúc này cô mới yên tâm thở ra một hơi. Cô lập tức sắp xếp cho các bảo vệ đang nhàn rỗi ra bên ngoài bơm nước, còn chính mình thì đi dọc gara kiểm tra them một lần nữa. Khu vực đông bắc là nơi đỗ xe dành riêng cho nhân viên, ánh đèn mờ ảo. Bên ngoài chỉ có một chiếc đèn nhưng bởi vì điện áp không ổn định khiến ánh sang lập lòe nhấp nháy. Cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, hơi hơi do dự bước lên phía trước từng bước từng bước một, bên tai liền nghe thấy những tiếng bước chân đều đều theo quy luật, từ xa đang dần tiến gần đến cô. Dù cho lá gan Tùy An Nhiên có lớn đến mấy, nhưng trong tình huống mờ ảo cộng thêm không rõ địch là ai thù là ai, trong lòng cô đột nhiên phát ra một trận ớn lạnh. Vừa định lên tiếng thì người kia đã dừng bước. Nương theo ánh đèn mông lung xa xa, cô trông thấy người kia, dáng người thon dài, hơi có chút mảnh khảnh. Vóc dáng rất cao, có thể là 1m85. Nhưng trọng điểm chính là cô cảm giác có chút quen thuộc. “Tách.” Một tiếng vang nhỏ kêu lên, người đó mở đèn pin ra, ánh sang không trực tiếp chiếu lên người cô mà lại phả thẳng lên cái cột thẳng kế bên, chiếu sáng nơi cô đứng. Vì lí do ngược sang nên Tùy An Nhiên hoàn toàn không thể nhìn rõ diện mạo người đàn ông kia, trong lòng không khỏi nhảy cẫng lên. Người đàn ông này bước đến gần cô, đèn pin cũng theo đó chiếu lên, cô lập tức nhìn thấy rõ người này. Mi mắt Ôn Cảnh Phạm hơi hơi nhấc, hai con người trong trẻo thanh khiết, đáy mắt phản chiếu một chút ánh sang ảm đạm, trông rất ủ dột. Sóng mũi thẳng tắp, khóe môi nhẹ nhàng mím lại. Anh chỉ nhìn cô một cái nhưng rất nhanh tầm mắt đã di dời đi nơi khác. Đèn phim được anh cầm trên tay chiếu vào bên trong tìm kiếm, mỗi một nơi đều được ánh sang đèn pin soi sáng qua, dường như anh đang có ý định sẽ đi vào trong kiểm tra. Song chỉ mới đi được vài bước, lại ngừng lại, nhẹ giọng nói với cô: “Em đứng yên ở đó.” Vừa dứt lời, anh không chờ cô trả lời mà trực tiếp bước vào bên trong. Khu vực đỗ xe phía đông bắc này là một góc chết, độc lập phân cách thành những gian phòng nhỏ, cấu tạo rất thấp. Bởi vì không thông gió nên không khí trong đây có chút nặng nề khó thở. Có một lần Tùy An Nhiên cùng đồng nghiệp đi vào trong này lấy xe nhưng khi ấy tầng hầm này không có đèn nên cô không biết khu vực này rộng như thế nào. Giờ phút này khi cô thấy anh đi vào bên trong, tiếng bước chân dần dần biến mất, không tránh khỏi có chút luống cuống, cô cất cao giọng gọi tên anh: “Ôn Cảnh Phạm ?” Ôn Cảnh Phạm cũng không đi được bao xa, bên trong cũng không sâu lắm chỉ có điều khá rộng lớn. Ở khúc ngoặt có nhiều cột trụ. Anh nhìn một vòng quanh các cột trụ, khắp mọi phía đều bị ánh mắt anh dò xét, phát hiện không có vấn đề gì lớn, lúc này mới quay về đường cũ để ra ngoài. Mới vừa đi được nửa đường, liền nghe thấy giọng nói của cô. “Bên trong này không có vấn đề gì.” Anh ho nhẹ một tiếng, âm thanh không lớn nhưng đủ để cô nghe thấy. Lúc này Tùy An Nhiên mới nhẹ nhõm mà thở dài một hơi, cất bước đi vào bên trong liền thấy ánh sáng từ đèn pin chiều về hướng này liền đứng im không tiến không lùi. Ôn Cảnh Phạm bước vài bước đã đến gần cô, đèn pin trong tay anh bị tắt đi. Thời điểm anh đến trước mặt cô, nương theo ánh đèn mông lung mờ ảo mà liếc nhìn đánh giá Tùy An Nhiên. “ Lần sau nếu đi đến những nơi như thế này thì nên để bọn họ đi cùng, một mình không an toàn lắm.” Tùy An Nhiên sửng sốt một chút, mắt thấy anh đi về phía trước lúc này cô mới bước nhanh chân theo sát anh. “Ở khách sạn nên không có việc gì nguy hiểm đâu. ” Ôn Cảnh Phạm không nói gì tiếp, một đường đi thẳng đến phòng trực của bảo vệ để trả lại chiếc đèn pin. “Cảm ơn, tôi dùng xong rồi.” Bảo vệ không nhìn thấy Tùy An Nhiên ở đó, anh ta lễ phép cười cười sau đó hỏi: “Ôn tiên sinh, ngài tìm được người chưa ? “ Ôn Cảnh Phạm liếc mắt nhìn cô một cái, rất lâu sau mới cất giọng trả lời: “Tìm được rồi.” Bảo vệ kia theo tầm mắt anh nhìn đến cô, sau khi thấy Tùy An Nhiên, sắc mặt lập tức phức tạp hẳn lên: “À vậy người ngày nói là quản lí Tùy à ?” Ôn Cảnh Phạm không trả lời, xoay người đi đến phía cô. Tùy An Nhiên đang đứng ở một nơi được đèn chiếu sáng, khuôn mặt không trang điểm, hai bên má lộ ra chút ửng đỏ. Cô đứng thẳng tắp ở nơi đó, đôi mắt không chớp chăm chú nhìn về phía anh. Nơi đó ánh sáng rõ ràng, không quá khó khăn để anh có thể nhìn rõ vệt nước đang chảy ra từ đôi giày da ướt dầm dề của cô, trên đôi giày vẫn còn dính chút cát để lại dấu vết bụi bẩn. Thoạt nhìn qua có chút chật vật. Tùy An Nhiên theo tầm mắt của anh nhìn xuống dưới, tất nhiên cô cũng trông thấy được, sắc mặt có chút bối rối. “Cái này…em mới từ bãi đỗ xe phía đông về đây, bên kia bị ngập nước.” Cho nên chân mới dính nước bùn. “Ừ.” Anh trả lời lấy lệ. Đôi tay đặt trong túi, cúi đầu nhìn cô một cái rồi nói: “Bên đó đã có người kiểm tra nên sẽ không có vấn đề lớn gì nữa.” “Dạ ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ngữ khí mang theo vài phần nghi hoặc, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói vừa rồi của anh. Ôn Cảnh Phạm đi về phía trước hai bước, trông thấy cô vẫn đang đứng bất động mới lên tiếng nhắc nhở: “ Lát nữa tôi sẽ xuống đây kiểm tra lần nữa. Trước hết cùng tôi trở về thay giày đi đã.” Tùy An Nhiên lúc này mới bừng tỉnh, gật gật đầu. Cô đi cách anh khoảng hai bước chân, bọn họ một trước một sau trở về đại sảnh khách sạn. Đến lúc đi ra khỏi gara, anh dường như muốn nói chuyện cùng với cô, bước chân chậm lại một chút chờ cô theo kịp. Cả hai song vai nhau cùng đi về phía trước. “Lần đầu gặp phải tình huống này sao ?” “Là lần đầu tiên phải đối mặt với siêu bão một mình.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, bên môi nở một nụ cười nhẹ, rất tự nhiên mà hỏi: “Sao anh lại ở đây ?” “Hôm nay vừa mới đến.” Anh cúi đầu nhìn cô, thanh âm hơi trầm xuống: “Mấy ngày trước ở chùa Phạn Âm.” Cô nghe thấy ba chữ “chùa Phạn Âm” liền có chút thất thần. Còn chưa đợi cô kịp hoàn hồn, anh đã đẩy cửa bước vào, hình ảnh thon dài hòa làm một với ánh đèn sáng ngời lộng lẫy của khách sạn làm cho dáng người anh càng them mảnh khảnh. Tùy An Nhiên đứng ngây người ở cửa một lúc lâu, nhìn thấy bóng dáng anh biến mất ở khúc ngoặt thì mới đi vào. Cô biết rằng Ôn Cảnh Phạm vẫn luôn có một thói quen đó là mỗi năm anh đều sẽ dành thời gian đến chùa Phạn Âm ở vài ngày. Có lẽ những người tin Phật sẽ luôn như thế, trên người luôn có khí chất ôn nhuận thanh tuấn. Họ đối với người khác vẫn luôn xa cách kể cả lời nói hay cử chỉ nhưng vẫn để lại cho người khác một giác không thể ghét bỏ được. Ôn Cảnh Phạm chính là một người như vậy, mặt mày nhu hòa, ôn nhuận như ngọc. Nhưng từ trước tới nay anh vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần khiến người khác bất kể nỗ lực thế nào cũng không thể tiếp cận được anh. Thời điểm Tùy An Nhiên thay giày xong trở lại đại sảnh thì thấy một người khách đang làm thủ tục thuê phòng. Siêu bão cuối cùng đã đổ bộ. Trên đường không có một người nào đi lại, ngay cả một chiếc xe cũng không thấy bóng dáng. Chờ vị khách đó cầm thẻ phòng rời đi, lúc này cô mới thấy Ôn Cảnh Phạm trước đó bị vị khách kia che khuất. Anh ngồi ở vị trí của cô trong quầy tiếp tân, trong tay cầm một chiếc cốc giấy dùng một lần, đôi mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cách xuất thần. Tùy An Nhiên đến gần mới thấy nhân viên tiếp tân bên trong quầy đang nháy nháy mắt với mình, còn làm mặt quỷ chứ. Tùy An Nhiên vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, ù ù cạc cạc không phối hợp ăn ý được. Cô đi vòng qua bàn tiếp tân, treo áo khoác lên xong mới đi ngược trở ra. Lúc này cô mới trông thấy Ôn Cảnh Phạm đang nhìn mình. Dưới ánh đèn thủy tinh ở đại sảnh, ánh mắt anh sâu thẳm nhưng vẫn lấp lánh như ngọn đuốc sáng ngời. Anh cầm lấy cốc trà nhấp một ngụm, khi nói chuyện âm thanh đã trở nên thanh thuận từ tính, nhưng vẫn có chút gì đó khan khan, dường như có một tia mị hoặc nào đó. “Em tạm thời chuyển công tác đến đây sao ?” Tùy An Nhiên bị tiếng nói của anh mê hoặc khiến cho thần hồn bát đảo, vành tai nóng lên khiến cô mất tự nhiên cúi đầu che giấu, cuối cùng khẽ “Vâng” một tiếng. Anh hắng giọng một chút, khi nói chuyện giọng nói đã trở về trầm thấp thản nhiên như cũ, nhưng lại thiếu đi sự trong trẻo mị hoặc ban nãy: “Khi nào mới trở về ?” “Ngày mốt.” Ôn Cảnh Phạm đưa mắt nhìn cô, vừa muốn mở miệng nói chuyện tiếp thì “Tạch”, âm thanh đó vừa vang lên trong nháy mắt ánh sáng ở khắp đại sảnh biến mất, toàn bộ chìm vào trong đêm tối. Tùy An Nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt lập tức trở nên khó coi. “ Cắt điện sao ?” Nhân viên ở quầy tiếp tân hỏi, ngay sau đó như nhớ tới cái gì, giọng nói bất chợt cất cao: “Quản lí Tùy, chúng ta phải làm gì bây giờ.” Đầu óc Tùy An Nhiên mông lung trống rỗng, nhưng tình huống trước mắt đã khiến cô rất nhanh liền trấn định chính bản than mình. Trước khi mất điện cô vẫn đang đứng bên cạnh quầy tiếp tân, cô giơ tay mò mẫm đi về phía trước, muốn tìm xem điện thoại có còn kết nối được hay không. Nhưng trong ngăn tủ để quá nhiều đồ vật, tay cô lần mò sờ soạng qua khắp các nơi nhưng vẫn không tìm được điện thoại. “ Tùy An Nhiên.” Giọng nói lạnh nhạt của anh đột ngột vang lên. Âm thanh vừa mới vang lên trong đếm tôi cùng lúc đó anh đã chuẩn xác cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: “Những việc này giao cho cô ấy làm đi.” Cô gái ở quầy tiếp tân sửng sốt, theo thói quen tìm được chiếc đèn pin đưa đến cho Tùy An Nhiên. “ Quản lí Tùy, chị tìm cái này ạ ?” Khi nói chuyện, cô gái đó đã bật công tắc khiến cho đèn pin sáng lên, ánh đèn chiếu thẳng lên hai người, trùng hợp ánh sáng lại rọi thẳng vào nơi cổ tay đang bị Ôn Cảnh Phạm cầm lấy. Tùy An Nhiên có chút sửng sốt, ánh mắt ngay tức khắc dừng lại trên ngón tay với các khớp xương rõ ràng của anh. Ôn Cảnh Phạm ngay sau đó đã thả cổ tay cô ra, tiếp theo nhận lấy chiếc đèn pin được cô gái đó đưa đến. Anh vừa mới buông ra, Tùy An Nhiên mất tự nhiên thu hồi tay mình lại, sờ sờ cổ tay vẫn còn vương lại hơi ấm của anh. Khuôn mặt cô hơi hơi nóng lên, nhưng sau đó lại như chưa có chuyện gì mà thấp giọng phân phó, căn dặn nhân viên: “Gọi điện thoại đến từng phòng của khách hàng, báo với họ là siêu bão đã làm hỏng đường dây dẫn điện, khách sạn có nguồn điện dự phòng nên bọn họ tạm thời không cần phải nóng nảy.”