Ai nói anh không yêu em
Chương 2
Kẹt xe, kẹt xe, vẫn là kẹt xe.
Ngón tay Tùy An Nhiên để ở trên tay lái, bởi vì không thể kiên nhẫn chờ đợi nên mày cô đã hơi hơi nhăn lại. Đài phát thanh bên trong xe đang phát tin tình huống ùn tắc ở con đường này. Trong không gian yên tĩnh thì giọng nói của phát thanh viên cứ văng vẳng khiến bầu không khí trở nên nặng nề ngột ngạt.
Văn Ca nhịn không được chờ đợi liền mở cửa xe nhảy xuống. Tay phải của cô để lên mắt nhìn đoàn xe đang nhích từ từ, chửi ầm cả lên.
Tùy An Nhiên nghe thấy khiến cô càng thêm tâm phiền ý loạn, cô giơ tay bấm còi. Văn Ca vừa nhìn qua cô liền ngoắc tay ý bảo cô ấy lên xe trước đi.
Văn Ca bĩu môi bày ra dáng vẻ bất mãn mà dậm chân, không tình nguyện lên xe.
"Mỗi lần tan tầm mà đi con đường này đều sẽ kẹt xe, không vui chút nào !"
"Nhưng đến khách sạn bắt buộc phải đi đường này, không có đường nào khác." Cô vừa nói vừa cúi đầu điều chỉnh radio, theo thói quen chỉnh đến đài mà cô hay nghe.
Văn Ca đặt tay lên cửa sổ xe, chống cằm, khuôn mặt không vui nói: "Khi nào cậu đến thành phố S."
"Ba ngày sau." Cô cầm lấy chai nước khoáng, vặn nắp ra uống một ngụm, chậm rãi bổ sung một câu: "Tạm thời mình chuyển công tác một tháng."
"Một tháng ?" Văn Ca khóc lóc đau thương, mặt vùi vào đầu gối.
"Trong thời gian đó mình sẽ chết vì nhàm chán, vì buồn bực, vì cô đơn mất."
"Cậu sao mà chết được...." Cô buông bình nước, lại thuận tay điều chỉnh hướng gió của máy điều hòa.
"Nhàm chán thì đi tìm chú nhỏ Ôn mà chơi đi."
Văn Ca ai oán nhìn cô một cái, miệng không nói một lời.
Đi đi rồi dừng dừng rồi nhích từng chút một như thế khoảng nửa giờ, tình hình ùn tắc chỉ có thể coi như tốt hơn trước một chút. Tùy An Nhiên thất thần nghe radio, hơi nâng tầm mắt nhìn về phía trước.
Nhìn thấy một cái liền không rời mắt được.
Trong dòng xe cộ đông đúc phía trước, cô trông thấy một chiếc Land Rover vô cùng bắt mắt nổi bật.
Tầm mắt cô nhìn lướt quá biển số xe, con số trên đó vô cùng dễ nhớ, rất đơn giản. 1225, là lễ Giáng Sinh cũng là sinh nhật của anh.
Khoảng cách giữa hai xe không xa cũng không gần lắm, cô có thể nhìn xuyên qua cửa sổ xe màu đen và thấy rõ bóng người trên ghế điều khiển.
Văn Ca trông thấy cô nhìn chằm chằm về chiếc xe phía trước một cách xuất thần, không tránh khỏi tò mò cũng nhìn theo hướng nhìn của Tùy An Nhiên nhưng lại không thu hoạch được gì.
"An Nhiên, cậu nhìn gì mà chăm chú vậy ? "
Tùy An Nhiên hồi phục lại tinh thần, nhàn nhạt di dời tầm mắt, chậm rãi đuổi kịp chiếc xe phía trước.
"Không có gì."
Lại qua vài phút, đoàn xe cuối cùng cũng di chuyển thuận lợi, Tùy An Nhiên dẫm chân ga, đến khi vượt qua chiếc Land Rover kia còn quay đầu lại nhìn.
Trong nháy mắt nhìn thoáng người đàn ông ngồi trong xe, song chỉ kịp thấy bàn tay thon dài trắng nõn đang nắm tay lại. Tay anh các khớp xương rõ ràng, trông thật đẹp.
__________________________________
Một tháng sau, tại thành phố S.
Cô tạm thời được điều động công tác đến công ty con của khách sạn Thịnh Xa ở thành phố S để làm giám đốc. Hôm nay là ngày cuối cùng cô làm việc ở khách sạn Thịnh Viễn.
Cô vừa tuần tra xong các phòng, vừa trở về văn phòng đã nhận được điện thoại của Văn Ca.
"An Nhiên, khi nào cậu về mình đi đón cậu, sau đó chúng ta cùng đi đến nhà hàng dưới nhà cậu ăn cơm được không ?"
Bên kia điện thoại, giọng nói thanh thúy của thiếu nữ làm thần trí hỗn độn của cô thanh tỉnh không ít.
Tùy An Nhiên cầm chén trà lên đưa mắt nhìn, cô đi đến rót cho mình một cốc, lúc này mới chậm rãi nói: "Cậu rảnh thì không vấn đề gì."
"Mình đương nhiên là rảnh, khoảng thời gian xa cậu khiến mình chán muốn chết đây này." Văn Ca cau mày oán giận nói, cầm một cục kẹo sữa bỏ vào miệng.
Tùy An Nhiên cong môi cười cười, đưa cốc nước đến bên miệng uống một ngụm rồi mới từ từ trả lời cô bạn.
"Vậy quyết định vậy đi."
Vừa dứt lời nhưng như nhớ lại điều gì đó, Văn Ca la lên một tiếng sau đó hỏi: "Mình nghe chú nhỏ nói hai ngày trước chú Cảnh Phạm đến thành phố S giải sầu, hai người có gặp nhau không ?"
Tùy An Nhiên sửng sốt, khi mở miệng giọng nói mang theo chút hoảng hốt: "......Giải sầu ?"
Văn Ca ở bên kia điện thoại trầm mặc một chút.
"Công ty của chú Cảnh Phạm gặp một số vấn đề..."
Dừng một chút, cô nàng lại nói thêm: "Mấy ngày trước mình vừa mới biết, định sẽ nói cho cậu nhưng ngày đó gọi cho cậu không ai bắt máy. Sau đó mình liền quên mất."
Tùy An Nhiên cố gắng hồi tưởng lại, mấy ngày hôm trước.....
Ngày đó không biết có phải cô dính phải cái vận xui gì không, gặp gỡ vài khách hàng phiền toái. Cô vội vàng đến mức sứt đầu mẻ trán, nào còn thời gian rảnh mà tiếp điện thoại.
Đến lúc tan ca, cô về nhà liền ngủ một giấc đến khi tỉnh lại cũng quên mất chuyện này.
"An Nhiên..."
"An Nhiên, cậu còn nghe không ? "
"Mình đang nghe."
Cô cúi đầu uống một ngụm nước, kéo ghế ra ngồi xuống.
"Mình không gặp, không biết anh ấy có đến ở khách sạn Thịnh Viễn không, mình không thấy anh ấy đến."
Văn Ca "À" một tiếng, sau đó kể lại cho bạn mình nghe những khủng hoảng mà công ty chú Cảnh Phạm gặp phải mà cô nghe được từ chú nhỏ Ôn Thiếu Viễn.
Cô lẳng lặng lắng nghe, nghe đến mức xuất thần.
Ban đầu công ty đầu tư SY của Ôn Cảnh Phạm vốn không nằm ở thành phố A mà là ở thành phố S. Tuy rằng sự phát triển nơi đây không bằng ở thành phố A nhưng công ty vẫn thành công đạt được lợi nhuận tốt.
Mãi đến một tháng trước khi cô xử lí thủ tục nhận phòng cho anh thì mới biết anh đã đem kế hoạch trọng tâm phát triển hướng đến thành phố A nhưng hình như là không được thuận lợi lắm.
Cô lại tiếp tục rót cho mình một cốc nước, dựa vào bên bàn chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm, thần sắc mệt mỏi lộ rõ.
Văn Ca vẫn đang luyên thuyên nói chuyện nhưng cô hoàn toàn nghe không vào. Sau khi ngắt điện thoại, cô nhìn sắc trời nặng nề bên ngoài cửa sổ cùng những cơn gió mạnh mẽ đập vào kính cửa sổ. Cô đau đầu nhéo nhéo ấn đường.
Bão lớn sắp kéo đến......
__________________________________________________
Sau khi cô tan làm đã trở lại phòng nghỉ cho nhân viên được khách sạn sắp xếp để nghĩ ngơi. Chờ đến khi tỉnh ngủ, sắc trời bên ngoài đã càng trở nên ầm trầm khác hẳn lúc sáng sớm, cô ở trong nhà còn có thể nghe thấy tiếng gió gào thét rất rõ ràng.
Cô dự định sẽ đi dạo phố vào buổi chiều, sẵn tiện mua chút quà cho Văn Ca nhưng thời tiết như vậy hẳn là không đi được rồi.
Đang muốn trở về ngủ một giấc, điện thoại trên bàn lại vang lên. Cô nhìn tên người gọi biểu hiện trên điện thoại, cô hơi nhíu mày, là chị quản lí đang trong ca trực.
Mưa to gió lớn, bão kéo đến bất ngờ, trong nhà chị còn có hai đứa con nhỏ, chồng thì lại đi công tác không kịp trở về, trong nhà chỉ còn lại một người cao tuổi, hiện tại cần phải tan làm gấp.
Tùy An Nhiên khẽ thở dài, bất đắc dĩ phải chấp nhận. Chờ đến khi cô nhận ca, chị quản lí khách sáo cảm ơn một lúc lâu mới chuẩn bị rời đi.
Cô lật văn kiện, không chút để ý mà hỏi: "Chị Vương, chị có làm thủ tục nhận phòng cho Ôn Cảnh Phạm tiên sinh không ?"
Chị Vương đang muốn ra khỏi cửa nghe vậy có chút sửng sốt, nghĩ nghĩ sau đó lại lắc lắc đầu: "Người em nói có phải là Ôn tiên sinh của công ty đầu tư SY phải không ? Chị không tiếp đón người đó nhưng trước này cậu ấy đều không khoa trương cầu kỳ. Có một lần cậu ấy trả phòng xong thì chị mới biết cậu ấy đã ở đây rất nhiều lần."
Tùy An Nhiên thuận miệng trả lời, cũng không hỏi gì nhiều.
Bão lớn sắp tới, khách sạn liền chuẩn bị tốt công tác phòng ngừa. Cô vội vàng đi tới đi lui kiểm tra, một giờ sau mới được nghỉ ngơi."
Các nhân viên ở quầy tiếp tân thấy cô lại trực ca đêm, không khỏi kinh ngạc.
"Aiii, quản lí Tùy, sao chị lại trực đêm nữa rồi ? "
Tùy An Nhiên cười cười, giải thích: "Bão lớn sắp tới rồi, trong nhà chị Vương còn có hai bạn nhỏ, lại chỉ có một người lớn tuổi trong nhà nên chị ấy đổi ca với chị."
Nhân viên tiếp tân gật đầu, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Có con nhỏ nên không còn cách nào khác. À quản lí Tùy, chị có bạn trai chưa ?"
Tùy An Nhiên lắc đầu, cong môi nở nụ cười: "Chị chưa có."
"Bình thường chị công tác bận rộn, ngày đêm làm việc điên cuồng, làm gì còn thời gian đi tìm bạn trái chứ..."
Nhân viên tiếp tân oán giận nói vài câu, nhìn sắc trời âm u bên ngoài, càng thêm buồn bực.
"Bão lớn sắp đến rồi, nghe nói lần này là siêu bão đấy chị."
Cô cười cười, không nói chuyện nữa.
Đây là lần đầu tiên cô phải một mình đối diện với siêu bão, tuy rằng cô rất có lòng tin với công tác phòng ngừa của khách sạn nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng. Thừa dịp chưa mưa lớn, cô theo thường lệ đi dò xét một vòng, xác nhận tất cả công tác chuẩn bị của khách sạn đều ổn mới đi nghỉ ngơi, đến trước gian trà uống nước.
Trong phòng trà, ngoài quản lí bộ phận khách hàng còn có các quản lí ban khác đang ngồi xem tin tức, thấy cô đi đến, bọn họ liền nhiệt tình mời cô cùng xem.
"Đài khí tượng thủy văn trung ương nước Trung Quốc xin dự báo về cơn bão lúc 15 giờ ngày 8 tháng 9. Siêu bão số 15 - Lạc Tang đang dần di chuyển tiến về phía đất liền, hôm nay vào giờ ngọ tức 15h tâm bão sẽ di chuyển phía bắc cách thành phố L khoảng 370km. Trung tâm thành phố phụ cẩn sức gió có thể đạt đến câp 17, tốc độ 58m/giây. Nơi chịu ảnh hưởng nhỏ nhất vẫn có áp khí lên đến 925. Cơn bão "Lạc Tang" sẽ di chuyển từ hướng nam sau đó chuyển sang hướng tây bắc với tốc độ 15km/h và đổ bộ vào thành phố S vào lúc 19h buổi tối, đi kèm là mưa lớn...."
Tùy An Nhiên nhấp một ngụm trà, không chớp mắt nhìn lến màn hình TV.
Cơn siêu bão như một con quái vật khổng lồ hung tợn ngủ đông sau tầng tầng lớp sóng biển, nó mãnh liệt mà lao đến. Trên mặt biển từng hàng đoàn tàu đánh cá lên xuống nhấp nhô phập phồng, thi thoảng lại đụng chạm nhau, phát ra âm thanh xô xát.
Phóng viên đưa tin đứng trong màn mưa để hoàn thành công tác.
Tiếng mưa rơi mơ hồ cắt đứt giọng nói của người phát thanh viên, chỉ còn lại tiếng rít gào của gió lớn.
Đột nhiên mí mắt phải của Tùy An Nhiên nháy liên tục mãnh liệt, đến mức khiến cho tâm ý cô hoảng loạn, bất an.
Cô cầm chén trà đi ra, an tĩnh đi trên hành lang không một bóng người qua lại, ánh đèn màu cam chiếu rọi xuống khiến cho toàn bộ hành lang trở nên ấm áp hơn phần nào.
Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ liền cầm điện thoại gọi cho thành phố L.
Cô đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cơn mưa đã bắt đầu nặng hạt, trên đường không có nhiều xe qua lại, lâu lâu mới có một chiếc xe chạy ngang qua nhưng hầu hết đều vô cùng cẩn thận.
Sau khi xác nhận trong nhà bình an không có việc gì, lúc này cô mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, xoay người nhanh chóng đi xuống lầu.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
182 chương
133 chương
45 chương
11 chương
80 chương
108 chương