Ái Khuyển

Chương 25

Hai người chậm rãi đi dọc theo đường lớn về phía Bắc, tản bộ tới đại lộ nữ vương trung tâm – đường Champs-Élysées, nhắc tới nó chỉ sợ không ai không biết, quãng Tây dài 1200m của nó là nơi tràn ngập các hãng đồ hiệu, tiệm quần áo hạng nhất, hàng nước hoa sang trọng, những cửa hàng xa xỉ phẩm và nhà hàng cao cấp, là một con đường nổi tiếng và rực rỡ nhất thế giới tập hợp cao nhã cùng phồn hoa, lãng mạn cùng thời thượng. Cái tên Champs-Élysées (Hương tạ lệ xá) có thể nói là cực kỳ chuẩn xác, vừa có ý vị Trung Hoa cổ điển, lại có hơi thở lãng mạn của phương Tây. Con đường tràn ngập mùi hương cà phê, nước hoa, bánh ngọt nên có thể nói cái tên “Hương tạ” rất phù hợp với cảnh thật, mà hai bên đường là kiến trúc Osman trang nhã, được xưng là “Lệ xá” (nơi hoa lệ), cũng không quá đáng. Bây giờ Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc đang bước đi chậm rãi trên con đường danh tiếng này, thưởng thức cuộc sống và sự lãng mạn của người Paris, có điều Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu thấy Phương Mặc bên cạnh hoàn toàn vô cảm trước những hàng hóa xa xỉ hoa lệ trước mắt, chuyên tâm sóng vai đi cạnh Phương Diệc Nhiên, khiến y không khỏi nghĩ: Người này là thực sự trì độn, hay là coi thường những thứ này? Phương Mặc thấy Phương Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn mình, cười với y một cái. Phương Diệc Nhiên nháy mắt mấy cái, nhìn con người trước mặt cười có chút ngây thơ có chút mộc mạc, bỗng thấy đáng yêu quá, liền nghiêng sang thơm nhẹ lên môi cậu, vốn tưởng sẽ được thấy vẻ xấu hổ luống cuống chân tay của Phương Mặc, không ngờ Phương Mặc cũng chớp chớp mắt, rồi quay sang, hôn trộm một cái lên môi Phương Diệc Nhiên, khiến Phương Diệc Nhiên đầu tiên là ngẩn phongmy.wordpress.com Page 74 ngơ, sau đó mỉm cười. Haiz, tên này sao có thể đáng yêu vậy chứ… Cười mãi khiến Phương Mặc thắc mắc, không biết Phương Diệc Nhiên đang cười gì. Phương Diệc Nhiên nắm tay Phương Mặc tiếp tục đi, nhưng không vào bất cứ hàng quần áo nào trên Champs-Élysées, cho đến tận Khải Hoàn Môn, Phương Diệc Nhiên cũng không mua bất cứ thứ gì cho Phương Mặc, Phương Mặc cũng không tỏ vẻ nghi hoặc về chuyện liệu Phương Diệc Nhiên có quên gì không, chỉ thành thật đi theo sự dẫn đường của Phương Diệc Nhiên, như là chỉ cần nắm tay nhau đi, thì vô luận là đi đâu cũng được. Phương Diệc Nhiên thành thạo rẽ khỏi đường lớn, vòng vèo một lúc đi tới một con hẻm nhỏ rất khó nhận ra, đẩy cửa đi vào một cửa hàng đến bảng hiệu cũng không có. Vào cửa đầu tiên đập vào mắt chính là một cái tủ có ít nhất phải hơn nghìn ngăn kéo, tủ gỗ cũ nát như đã trải qua mấy trăm năm. “Hah, đại sư phụ đâu?” Phương Diệc Nhiên túm một cậu bé duy nhất lại hỏi. Cậu nhóc chỉ một ngón tay “Đang phơi nắng ở phía sau”, tiếng Trung rất thành thạo, “Anh tìm thầy?” Phương Diệc Nhiên gật đầu, “Có mối làm ăn tới.” Cậu nhóc buông việc trong tay chạy ra phía sau, Phương Diệc Nhiên thì tự nhiên xem những bản thiết kế trên bàn làm việc. “Còn biết tới thăm ông già này cơ à?” Một tiếng mắng vang lên, sau đó là một ông lão đầy mặt đồi mồi, làn da nhăn nheo như chằng chịt nếp may. “Thầy cứ nói đùa.” Phương Diệc Nhiên cười hì hì hai tiếng. “Hừ.” Ông lão hừ lạnh một tiếng, dùng gậy chống xuống đất “Nói đi, lần này tới Paris làm gì?” “Công ty mở triển lãm thời trang ạ.” “Toàn là mấy thứ hoa hòe hoa sói lòe người.” Ông lão bất mãn lầm bầm, nếu để những người đầu tư cho công ty của Phương Diệc Nhiên nghe được những thứ mình tiêu tốn hàng ngàn đô cho lại bị nói là hoa hòe hoa sói chắc tức chết mất, không những vậy còn là nói thẳng trước mặt nhà thiết kế của người ta. Nào ngờ Phương Diệc Nhiên không chỉ không giận, còn tủm tỉm cười: “Việc làm ăn mà thầy.” Lại còn thừa nhận lời phê bình của ông với thứ mình thiết kế. “Vậy trò còn tới đây làm gì hả?” “À, em muốn đặt vài bộ đồ cho cậu ta.” Phương Diệc Nhiên chỉ vào Phương Mặc nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên. Ông lão liếc Phương Mặc một cái, “Quá đẹp trai, không biết là ngôi sao nào đây, không làm.” phongmy.wordpress.com Page 75 Phương Diệc Nhiên mắt trợn trắng, trách không được ông cụ tay nghề cao như vậy, lại rơi vào cảnh sắp chết đói, còn không phải là do tính tình quái dị này gây ra sao. Đây thực tế là một tiệm may làm đồ tây thủ công, khi Phương Diệc Nhiên du học ở Paris đã từng tới luyện tay nghề ở đây, còn các ngăn tủ xếp kín tường chính là hơn một nghìn loại nguyên phụ liệu đủ loại để khách lựa chọn, trong đó có rất nhiều phụ liệu xa xỉ, từ mỗi một cái cúc áo, tới một mũi kim đường may, toàn bộ đều là làm bằng tay theo số đo của từng khách hàng, còn ông lão tướng mạo xấu xí này chính là thợ may. Ai mà ngờ cửa hàng đến biển hiệu cũng không có này, lại có thể làm ra những bộ vest đẹp không thua gì hàng may cao cấp trên phố Savile. Cuối cùng ông lão không chịu nổi Phương Diệc Nhiên cứ lèo nhèo đòi hỏi, đồng ý may vest giúp y, Phương Diệc Nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước: “Vậy tuần sau em đến lấy đồ.” Ông cụ vừa nghe xong, con mắt trợn trừng, giơ batoong lên dọa: “Trò tưởng đây là đâu hả! Hai tháng sau tới lấy, không thương lượng!” Vốn Phương Mặc đang im lặng đứng một bên nhìn Phương Diệc Nhiên nói chuyện với ông cụ, bỗng nhanh như chớp liền ôm Phương Diệc Nhiên vào lòng bảo hộ, trừng mắt với ông. Hai người đều bị động tác của Phương Mặc làm cho giật mình, kỳ thực ông lão cũng chỉ là ngoài mặt hung hăng với Phương Diệc Nhiên thế thôi, nhưng ông không có con cháu nên luôn đối xử với Phương Diệc Nhiên như con, không chỉ truyền hết tay nghề cho Phương Diệc Nhiên, thậm chí đến cửa tiệm này cũng để lại cho y, sao có thể nỡ lòng xuống tay được. Không ngờ Phương Mặc phản ứng thái quá, cho rằng là ông lão định đánh Phương Diệc Nhiên thật. Phương Diệc Nhiên được bảo hộ trong lòng như là bảo bối, đầu tiên là nở nụ cười, rồi đưa tay xoa xoa gương mặt căng cứng của cậu, như là ông lão mà đánh y thật thì cậu sẽ ngay lập tức ra tay vậy: “Là thầy đang đùa với tôi thôi, đừng nóng vội.” “Ai đùa với trò.” Ông cụ thở hồng hộc chống batoong xuống, lại không khỏi phải nhìn Phương Mặc lâu thêm một chút, không ngờ người này lại nâng niu học trò của mình như vậy. Sau khi đo cho Phương Mặc xong, ông lão nhận tiền cọc, rồi không nhịn được đuổi hai người ra khỏi cửa hàng, cuối cùng chỉ nói một câu, “Đừng quên đấy.” Đừng quên cái gì? Ông lão không nói. Phương Diệc Nhiên gật đầu, phất tay tạm biệt ông, có lẽ là ước định gì đó giữa hai người. Họ rời tiệm của ông lão, Phương Diệc Nhiên thấy Phương Mặc đang xem hóa đơn vừa rồi quẹt thẻ, không khỏi cũng liếc xem, không biết trên đó có gì đáng nghiên cứu, chẳng phải chỉ ghi là đã tiêu bao nhiêu tiền sao? “Em sẽ trả tiền lại cho anh.” Phương Mặc đột nhiên nói. “A?” Hóa ra là cậu ta đang suy ngẫm chuyện này, “Không có gì đâu, tôi tặng cậu.” “Ba nghìn đồng, em sẽ trả lại cho anh.” Phương Mặc tiếp tục bướng bỉnh nói. phongmy.wordpress.com Page 76 Phương Diệc Nhiên thầm nghĩ, cũng không phải là ba nghìn nhân dân tệ, là ba nghìn euro đó… Có điều trên cả tờ hóa đơn, Phương Mặc chỉ nhận ra được mấy chữ số là 3000 thôi, cho nên mới ngây thơ nghĩ rằng bộ vest thủ công đó chỉ trị giá 3000 NDT, cũng không nghĩ tới giờ đang ở Paris, người ta đâu có dùng loại tiền gọi là NDT. (3000NDT giờ khoảng hơn 10 triệu VND, còn 3000 euro thì phải hơn 82 triệu hoặc 24300 NDT: ))) ) Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, Phương Mặc cũng không phải chỉ mới kỳ quái một hai ngày, dù sao đối với tiền y cũng không quá bận tâm, có đủ là được, có lẽ chỉ cần không phải là trong tài khoản bị thiếu đi mấy triệu thì y cũng chưa chắc nhận ra là mình mất tiền. Hơn nữa dù Phương Diệc Nhiên nghèo tới không còn một xu, thì không phải vẫn còn có ai đó có thể làm máy rút tiền tự động sao… Vậy nên Phương Diệc Nhiên thật sự không hề quan tâm, y thuộc loại giỏi kiếm tiền cũng giỏi tiêu tiền, không hề quan tâm tiền là thứ gì. “Vừa nãy ổng nói anh không được quên gì?” Phương Diệc Nhiên bó tay, đây là chuyện đời tư của người khác cơ mà, nhẽ ra không nên hỏi trực tiếp như thế. Nhưng Phương Diệc Nhiên cũng không có ý định giấu diếm, thẳng thắn nói cho Phương Mặc biết: “Tôi đồng ý với thầy là sau khi tự tay làm ra trang phục nam đầu tiên do mình thiết kế chế tạo, sẽ đến kế thừa cửa tiệm của ông, sau đó đưa nó lên trở thành đỉnh cao như là Huntsman vậy.” Phương Mặc kỳ thực không hề biết Huntsman là cái gì, nhưng chí ít vẫn hiểu nửa câu đầu của Phương Diệc Nhiên, gật đầu.