Mùa đông, Cố Tầm rốt cục về tới kinh đô, có điều lại bị thương, nằm ở trong xe ngựa mơ mơ màng màng được người đưa về. Cố phủ, phòng ngủ. Phòng ngủ tối tăm u ám nồng nặc mùi thuốc đông y, một tia sáng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu vào góc phòng, tăng thêm chút ấm áp. Cố Tầm từ từ chuyển tỉnh: “… Bệ hạ?” Hoàng đế cúi đầu lại gần: “Ngươi tỉnh?” Cố Tầm ngọ nguậy ngồi dậy: “Bệ hạ đến đã bao lâu?” Hoàng đế đặt gối đầu vào phía sau cho người nào đó: “Vừa tới không lâu.” Cố Tầm cúi đầu, tóc dài mềm mượt buông bên gáy, sườn mặt tái nhợt có vẻ suy yếu: “Thần… làm bệ hạ thất vọng rồi.” Hoàng đế sửng sốt: “Vì sao nói như vậy? Chẳng phải án muối Lưỡng Hoài các ngươi đã làm rất đẹp đẽ hay sao!” Thần sắc Cố Tầm trông có vẻ mệt mỏi: “Nhưng thần đã kinh qua sinh tử đại nạn lần này, mà lại không thể cùng Cố công tử đổi trở về.” Lòng hoàng đế bị một loại tâm tư đã lâu chưa nhớ tới kéo mạnh một phát, sốt ruột: “Thế nào? Lúc ngươi hôn mê, nhìn thấy Tử Thù à?” Cố Tầm: “Không có ạ.” Trên mặt hoàng đế nhất thời không còn biểu tình: “… Ừm.” Cố Tầm vỗ vỗ lên bàn tay ai đó: “Nhưng bệ hạ đừng lo, thần tin rằng Cố công tử cát nhân tự có thiên tướng…” Hoàng đế phất tay cắt ngang: “Ngươi không cần nói những lời này nữa, dưỡng thương cho tốt là được.” Hình như đến lúc này Cố Tầm mới nhớ tới thương thế của mình: “Là thần sơ ý, không ngờ tới đám sâu mọt đó bị bức đến đường cùng rồi còn dám mua tay giết người.” Hoàng đế thản nhiên: “Bọn chúng đã được giao cho Hình bộ xử trí trong khi ngươi hôn mê rồi… Miễn cưỡng xem như ngươi đã… lập một công.” Cố Tầm cười: “Có thể được bệ hạ khen ngợi, là vinh hạnh của thần.” Hoàng đế nhìn thấy Cố Tầm cười bình thường đến như thế, bình thường đến độ có thể nói là có chút yếu đuối ôn nhu, lại thêm khuôn mặt thanh nhã tú lệ của hắn, vô cùng dễ nhìn —— nhưng cũng vạn phần mất tự nhiên. Hoàng đế giải thích nó là vì: nụ cười thế này đặt ở trên người một kẻ như Cố Tầm mới là không bình thường. Không, nên nói là Cố Tầm hôm nay cả người đều có chút không bình thường, cư nhiên không có chọc y nổi giận, cư nhiên không có lên mặt ra vẻ ta đây… Quả nhiên là trọng thương một hồi cho nên tổn thương đến nguyên khí để tác quái rồi chăng? Thần sắc hoàng đế vẫn thản nhiên như cũ: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, trẫm về cung trước đã.” Cố Tầm nghe lời gật đầu: “Dạ.” Hoàng đế đang định bước đi, bỗng dưng cảm thấy ống tay áo bị giật khẽ một phát: “Làm cái gì?” Cố Tầm: “Bệ hạ, phải chăng ngài quên cho thần cái gì đó?” Hoàng đế nghi hoặc: “Cái gì?” Cố Tầm một khuôn mặt nghiêm túc: “Thuốc mỡ a! Chính là cái loại hễ bôi lên một cái là vết sẹo lập tức biến mất da thịt nõn nà trong truyền thuyết đó!” Hoàng đế nhíu mày: “Vì sao trẫm phải cho ngươi loại đồ đó?!” Cố Tầm vẫn đầy mặt nghiêm túc: “Chắc không phải bệ hạ không biết eo thần bị người ta chọc cho một cái lỗ rất sâu đấy chứ?! Là sẽ để lại sẹo đó! Sau này lên giường để bệ hạ nhìn thấy làm hỏng hết tâm tình thì thế nào cho phải?! Thần đây là suy nghĩ cho hạnh phúc của người và Cố công tử a —— óe —— bệ hạ bớt giận, thần là thương binh a —— “ Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi gân giăng kín trán, tóm lấy cổ người nào đó: “Quả nhiên ngươi vẫn là thiếu đánh!” — * thượng thủ: là một loại phương vị của lễ nghi, vị trí ngồi đầu