Ái Khanh, Ngươi Cút Cho Trẫm!
Chương 10
Mùa xuân, vạn vật hồi sinh.
Hoàng cung, trong rừng hoa đào, hoàng đế ngồi trên con dốc mọc đầy cỏ với một khuôn mặt âm trầm, không khí chung quanh lạnh toát, người sống đừng dại dột mà đến gần.
Một con mèo màu trắng lông dài kêu “ngeo ngeo” điềm nhiên đi qua, phát ra tín hiệu động dục, lại bị một hòn đá từ xa bắn trúng một cách tàn nhẫn, mèo ta sợ hãi nhảy phốc lên mấy phát chạy trốn.
Mặt hoàng đế âm trầm: “Tiện nhân!”
Cố Tầm đang khẽ khàng bước đến gần thì dừng chân: “…”
Hoàng đế cũng không ngoảnh đầu, giọng không vui: “Không phải nói ngươi.”
Cố Tầm vỗ vỗ trái tim bé bỏng: “Thần đã nói mà, thần nhiều lắm xem như hạ lưu vô sỉ.”
Thần sắc hoàng đế băng lãnh: “Chuyện gì tìm trẫm?”
Cố Tầm do dự tìm từ: “Ách… Thần nghe nói trong người bệ hạ không được khỏe, đã hai ngày dùng bữa không ngon miệng.”
Hoàng đế chớp mi cười nhạt: “Cho nên ngươi được bọn họ cắt cử đến dò la tình huống?”
Cố Tầm: “Xem như là vậy đi… Chẳng qua thần vừa mới nghe Đức công công tùy ý dong dài hai câu, đại khái biết rõ bệ hạ vì sao buồn khổ.”
Hoàng đế lạnh giọng cảnh cáo: “Ngươi đừng có tự cho là đúng!”
Cố Tầm nhìn gáy ai đó, không thể nhịn được cười: “Bệ hạ, người hãy nghĩ thoáng một chút, chuyện nam nữ xưa nay đã là thiên kinh địa nghĩa, dẫu rằng người chung tình với Cố công tử, nhưng cũng không cần thủ thân như ngọc a!”
Hoàng đế thẹn quá thành giận, xoay người lại hung tợn trừng mắt người nào đó: “Trẫm nói, ngươi đừng có tự! Cho! Là! Đúng!”
Cố Tầm một bộ thấu đời của người từng trải: “Bệ hạ, chẳng phải là bị nữ nhân hạ dược thôi sao! Người là hoàng đế, người trong thiên hạ đều là của người, người muốn ngủ với ai thì ngủ người đó, hà tất làm như là liệt nữ thất thân vậy! Thần tin rằng nếu như Cố công tử biết rõ nguyên do trong đó, cũng sẽ không trách người đâu!”
Hoàng đế phát hỏa, mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tầm, ngươi! Tìm! Chết!”
Cố Tầm quỳ xuống dũng cảm khuyên giải: “Bệ hạ, thuần tình thương thân a!”
Hoàng đế xách áo người nào đó lên, giận quá hóa cười, cười lạnh: “Nói! Trẫm cho ngươi cơ hội khuyên giải cuối cùng!”
Cố Tầm: “Bệ hạ, người đã hai mươi hai rồi, dẫu rằng đã có một tiểu hoàng tử, nhưng trong hậu cung không có nữ nhân, quả thực không giống ai a… Thần biết rõ tình ý của người đối với Cố công tử, nhưng —— được rồi, những lời này là Nghiệp thừa tướng Tạ thái phó Tô các lão thiên căn vạn dặn muốn thần nói, nếu thần không nói họ sẽ không để cho thượng thư bộ Hộ vừa nhậm chức này sống yên thân…”
Hoàng đế phẫn nộ: “Nói xong rồi?!”
Cố Tầm gật đầu: “…”
Hoàng đế thiếu điều phun lửa: “Tự mình tìm một chỗ kết liễu đi! Cút! Cút!”
Hoàng đế giận dữ, nhưng càng giận chính là bản thân quả thực không thể làm gì Cố Tầm được, mỗi lần buông lời cay độc cũng đều là làm cho ra vẻ như vậy mà thôi. Đối với khuôn mặt này, y cũng không nỡ làm ra chuyện gì. Nhưng tại sao vẫn không biết điểm dừng như vậy chứ. Kỳ thực nếu như là Tử Thù, y cũng thừa biết hắn sẽ không bao giờ trách cứ mình. Xuất thân từ hoàn cảnh thứ thiếp không được sủng chính là căn nguyên của sự mềm yếu ôn hòa ở Tử Thù, người như vậy, chỉ biết tái mặt mà tiếp thu sự thực… Nhưng cái bộ mặt nghẹn cười của Cố Tầm thì quả thật không thể nào lường trước! Kẻ đó! Sao có thể mang khuôn mặt Tử Thù mà bày ra loại thái độ này?!
Quả thật tức chết người rồi!
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
61 chương
131 chương
104 chương