Hoàng đế hùng hổ dọa Cố Tầm một trận, chung quy dập được lửa, tâm tình tốt hơn một chút thì hồi cung. Một tháng sau, ân khoa kết thúc. Hoàng đế đãi Quỳnh Lâm yến thật lớn trong cung, văn thần võ tướng, trạng nguyên tài tử đều đến trình diện. Ngay cả Cố đại nhân thượng thư bộ Hộ, người đã đóng cửa dưỡng thương một tháng, cũng kéo cái đùi phải chưa khỏi hẳn, lếch tha lếch thếch đến dự. Trên đài Lạc Nguyệt, mọi người nhường bôi đẩy chén, ngâm gió ngợi trăng, thập phần náo nhiệt. Hoàng đế luôn cảm thấy thiếu đi chút gì đó, gọi thị nhân bên người lại, hỏi Cố Tầm vì sao không có mặt. Nửa tháng trước y đi thăm hắn, nay tính ra cũng có nửa tháng không nhìn thấy biểu tình khoa trương của hắn rồi. Cuối cùng hoàng đế thấy được người nọ bên bờ Bích Ba hồ. Dáng người gầy gầy cao cao, đang hơi ngẩng đầu thưởng thức chùm hoa tử kinh cong xuống trên cành cây. Ánh trăng trong vắt yên bình, cùng với cảnh vật như tranh này, gia hỏa kia cũng có thể dùng bề ngoài ưu nhã thanh tao đi mê hoặc người. Hoàng đế nhàn nhã bước đến: “Chẳng phải ngươi thích nhất là náo nhiệt sao? Ra vẻ khí khái văn nhân, đứng một mình trong gió gì chứ!” Cố Tầm nghe tiếng ngoảnh đầu, dường như bị chấn động vô cùng lớn, trong mắt toàn là kinh hoảng vô thố: “Bệ, bệ hạ…” Hoàng đế khẽ nhíu tuấn mi, hồ nghi bước lại gần hai bước, lạnh giọng quở: “Lại làm cái trò gì nữa! Cùng trẫm trở lại!” Cố Tầm vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Tiêu Viên, đôi mắt mở to rất mỹ lệ, nhưng chứa đầy nước mắt, cuối cùng dường như không kềm được, khẽ gọi một câu: “A Viên…” Nhỏ nhẹ tha thiết, ôn nhu cung thuận. Bên tai hoàng đế dường như có tiếng sét đánh ngang! “Ầm” một tiếng! Đánh cho y không còn biết bây giờ là năm nào. Thuở mười lăm, Tiêu Viên khí thế hùng hùng rồi lại vạn phần cự nự nói: “Cố Tử Thù, ta cho phép ngươi gọi tục danh của ta!” Cố Tử Thù kinh hoảng không biết làm sao: “Điện, điện hạ, như vậy không được…” Tiêu Viên giận trừng: “Ngươi dám cãi lời?!” Cố Tử Thù cắn cắn môi, thấp giọng gọi một tiếng: “A Viên…” … Kí ức ngày ấy trở về, nhưng hoàng đế vẫn cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, y không biết giờ đây bản thân nên mang tâm tình gì, không biết mình nên nói câu gì, không biết mình nên làm động tác gì. Cả người cứ như bị cọc gỗ đóng ở chỗ này! Không muốn suy nghĩ gì cả! Cũng không muốn để cho suy nghĩ mỗi lúc một nhiều đánh thức! Bởi vì một khi tỉnh táo lại, y sẽ kinh hoàng ý thức được một sự thực, đó chính là —— Tử Thù trở về rồi! Sau đó… Cố Tầm đâu?! Gia hỏa ồn ào cợt nhả hay làm bộ kia đi đâu rồi?! A?!