“Mày không biết liêm sỉ!” Tần cha phẫn nộ đứng lên, máu xông lên não, ngay cả đứng cũng không vững, còn muốn tát thêm một cái. Tần mẹ khóc bổ nhào lên kéo Tần cha xuống sofa, kêu: “Lão gia! Lão gia!” Tần cha giãy giụa , hai người như là đang ẩu đả. Một cái tát kia đánh đến cả má trái Tần Qua đều đỏ, còn lưu lại bốn dấu tay, cậu lại vẫn quỳ bất động. Tần mẹ quay đầu khóc nói với Tần Qua: “Con đứa nhỏ hư đốn này sao lại không hiểu chuyện như thế! Nhìn xem ba con tức giận đến thế! Người kia quan trọng đến như vậy sao?” Tần Qua cúi đầu, thanh âm không lớn lại vô cùng kiên định: “Quan trọng…” Lời này không thể nghi ngờ là càng thêm chọc giận Tần cha.”Bà tránh ra cho tôi! Hôm nay tôi sẽ đánh chết đứa con không biết liêm xỉ này!” Tần mẹ gấp đến độ kêu lớn lên: “Quản gia! Quản gia mau tới mang cậu chủ đi!” Cửa phòng người hầu ở lầu một đột nhiên mở ra, quản gia đầu đầy mồ hôi chạy đến. “Bà đừng bao che cho nó! Hôm nay tôi sẽ đánh chết nó!” “Ông còn đứng đó làm gì nữa?! Còn không mau đưa cậu chủ đi?! Ông muốn nhìn nó bị đánh chết có phải hay không?!” Quản gia đầu đầy mồ hôi mà muốn nâng Tần Qua dậy, Tần Qua lại cố ý quỳ không chịu đứng lên, Tần mẹ lo lắng muốn chết: “Có cái gì muốn nói thì để cho ba con nguôi giận rồi nói tiếp! Con đứa nhỏ chết bầm này! Muốn tức chết ba con phải không!” Nghe được một câu cuối cùng, trong lòng Tần Qua khẽ động. Do dự một chút, đứng dậy. Quản gia lập tức túm Tần Qua chạy té khói lên lầu hai. Tần cha là nho thương*, bình thường đều cười tủm tỉm rất hòa ái. Nhưng như vậy lại ứng với câu cách ngôn kia, người bình thường càng hòa ái, lúc nổi giận lên cũng rất đáng sợ. *Người làm ăn chính đáng Lúc Tần Qua lên cầu thang, vẫn cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, đụng đến tay vịn khắc hoa cũng là một mảnh lạnh lẽo. Cậu cũng không biết là tay mình lạnh hơn, hay là tay vịn khắc hoa lạnh hơn. Quản gia đẩy cậu vào phòng ngủ rồi vội đóng cửa lại, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm lách cách, Tần Qua mới ý thức được cửa bị khóa trái. Cậu chợt nhớ tới di động của mình còn ở trong túi sách, mà túi sách cùng hành lý đều để trong phòng khách. Hiện tại cậu xem như hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không thể cho nam nhân biết tin tức quan hệ hai người bị phơi bày ra ánh sáng, ngay cả cầu viện Đàm Tấn cũng không được. Cậu nên giải thích làm sao với cha quan hệ của mình với nam nhân đây? Kết quả sẽ lại như thế nào? Chẳng lẽ đi H đảo du lịch, thật là lần cuồng hoan cuối cùng? Bỗng nhiên trong phòng tối sầm lại, Tần Qua ngẩng đầu nhìn thì ra là mây đen che mặt trời. Tuy rằng tình thế hiện tại không tốt, cha cũng rất tức giận, nhưng sau khi sợ hãi do sự việc bị phát hiện qua đi, trong lòng Tần Qua lại thật bình tĩnh. Tuy rằng kết cục không khó để đoán nhưng Tần Qua không có nửa điểm do dự. Mong muốn sống chung với nam nhân, chưa từng kiên định như thế bao giờ. Cậu sống mười sáu năm, đều dựa theo kỳ vọng của cha mẹ mà sống, cố gắng học tập, cố gắng trong cuộc thi, học Piano, cố gắng đóng vai học sinh tốt, là đứa con ngoan. Hiện tại cuộc sống của cậu bị rót vào màu sắc mới. Muốn cậu chia tay với Lâm Hi Liệt, cậu làm không được. Tuy rằng cậu ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng cũng không có nghĩa là cậu yếu đuối, không có chủ kiến. Nghe nói người đang bị áp lực nặng nề sẽ đặc biệt có ý chí chiến đấu, kỳ thật cũng giống như tình yêu. Người khác càng không vừa mắt, càng phản đối nhiều , đương sự ngược lại càng kiên định. *** Lâm Hi Liệt theo lời Văn Thanh chuyển đạt chỉ thị, lúc đi vào thư phòng Lâm Nhất Huy, ông già đang xem DVD. Ông ngồi trên ghế xoay da thật, tay trái bưng chén trà, tay phải cầm remote, tựa như đang xem một bộ phim, nhàn nhã tự nhiên. Lâm Hi Liệt đứng xem một lúc thì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Lâm Nhất Huy lại không gấp chút nào xem đến giây cuối cùng, đến khi nhảy về hình ảnh khởi động mới xoay người lại, đặt chén trà lên bàn, chậm rãi nói: “Đi H đảo chơi với cậu út Tần gia có vui vẻ không?” “Vui vẻ.” “Thật không nghĩ tới con lại có loại khẩu vị này.” “…” Thái độ của ông già như đang nói ra suy nghĩ của mình. “Thật ra con ra ngoài chơi đàn ông hay phụ nữ, ta đều không có ý kiến.” “Nếu con tùy tiện ra ngoài một đêm, bao một con *** hay minh tinh dưới quyền cũng không sao. Nhưng làm thế nào mà con đã muốn chơi đến trên người cậu út Tần gia rồi? Có thể chơi được công tử nhà giàu thân thể nhỏ nhắn da thịt non mềm cũng có cảm giác thành tựu, vấn đề là con chơi xong rồi chùi mép không sạch. Chúng ta với Tần gia nước sông không phạm nước giếng, không oán không cừu, bị con quậy lên như thế, sau này người ta vừa thấy việc buôn bán của chúng ta sẽ muốn phá thì xử lý làm sao?” “May mắn cái đĩa này là gửi đến cho ta chứ không phải gửi vào trong bang. Nếu việc này truyền ra ngoài, có lẽ anh em trong bang sẽ cảm thấy rất phức tạp, sẽ lo lắng cho an nguy của cái mông (=))))). Nơi này không thể phóng khoáng như nước Mỹ, một người đồng tính luyến ái làm đại ca, trong lòng các anh em hơn phân nửa sẽ hoang mang khó chịu.” “Hơn nữa, một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh như vậy thì có gì thú vị. Không đáng vì nó mà bỏ lỡ tiền đồ tương lai. Có phải không?” Lâm Nhất Huy nói đến uyển chuyển, giống như ông không thèm để ý, kỳ thật lại lấy địa vị trong bang ra uy hiếp Lâm Hi Liệt, Lâm Hi Liệt đương nhiên sẽ không thể không nghe ra. Tuy rằng Đông khu Tây khu dưới tay hắn đều kinh doanh rất tốt, các anh em cũng rất trung thành với hắn, nhưng miễn là một ngày thực quyền còn nằm trong tay Lâm Nhất Huy, nói bỏ hắn thì có thể loại bỏ hắn. Huống chi bên nguyên lão cùng Tô Diêu đều đứng ở phe đối lập. Hắn mặc dù là ông trùm giải trí, nhưng trong vẫn đề này, quyền chủ động trong tay hắn cũng không phải rất lớn. Công ty cổ phần có thể dùng tiền mua được. Nhưng quyền lực băng đảng thì không được. Nếu không những người giàu đều trở thành đại ca hắc đạo hết rồi. “Gần đây con đầu tư điện ảnh ta đã xem qua, cũng không tệ lắm. Cậu diễn viên chính kia nhỏ nhắn trắng trẻo, con gái bây giờ đều thích như vậy, rất có tiền đồ phát triển, có thể nâng đỡ thì nâng cậu ta.” Cuối cùng còn sợ Lâm Hi Liệt nghe không hiểu ý ông, lại bồi thêm một câu: “Nếu con thật sự thích loại đó, cậu diễn viên kia không phải rất hợp khẩu vị con sao? Chơi chán thì đổi người khác là được, cũng không cần chịu trách nhiệm. Nó lên giường của con, con nâng đỡ nó, theo nhu cầu thôi.” Lúc Lâm Hi Liệt đi xuống cầu thang, Lâm Trinh đang ngồi ở trên sofa hút thuốc. Thấy hắn xuống dưới , dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp thuốc, ở trong gạt tàn gõ nhẹ một chút, nói: “DVD coi được không?” “Cô đã tốn tâm tư tìm người quay phim như vậy, đương nhiên là đẹp. Còn có đồ tốt nào không thì cho tôi một phần?” Lâm Trinh ha ha cười: “Anh nói cảnh trên giường à? Nói thật cho anh biết, không có đâu. Nếu anh muốn xem, chỉ có thể tự mình quay thôi. Ah ~ chẳng lẽ là tiểu tình nhân của anh da mặt mỏng, không muốn?” “Ừ.” Lâm Trinh như là nghe được cái gì buồn cười lắm, cười đến chảy cả nước mắt: “Thật là ngây thơ na? Ha ha… Vậy là không có biện pháp rồi…” Tuy rằng Lâm Hi Liệt rất muốn đi tới xé rách khuôn mặt thối nát kia ra, nhưng trên mặt vẫn một mực gió ngừng mây lặng mà nói: “Có việc đi trước.” Lâm Trinh nhún nhún vai: “Bye… Anh trai…” Lâm Hi Liệt mặt vô biểu tình mà lên xe, Văn Thanh chở hắn về nhà, sắc mặt như thường chào vú Trương, rồi mới lên lầu vào phòng ngủ. Sau đó đấm một đấm lên tường.