Ai Gia, Có Hỉ

Chương 47

Chỉ chốc lát sau khu rừng đã yên tĩnh lại, ta nhìn máu me vương đầy trên mặt đất, thu người lại nấp sau lưng Ninh Hằng. Liên Dận này là địch hay là bạn tạm thời chưa biết, nhưng thân thủ hắn như vậy, nếu Ninh Hằng Nhạn Nhi đánh với hắn, có lẽ sẽ là một trận ác chiến. Lúc này Ninh Hằng đưa tay ra chắn trước mắt ta, hắn khẽ nói: "Quán Quán, không nên nhìn." Ta nghe thấy Liên Dận kinh ngạc nói: "Nàng tên là Quán Quán?" Ta còn chưa kịp mở miệng trả lời, tay áo đã bị kéo kéo, Nhạn Nhi quát: "Ngươi là ai?" Xung quanh lại yên tĩnh một lúc lâu, ta tò mò nên tách hai ngón tay Ninh Hằng, từ kẽ hở giữa ngón tay nhìn ra, Liên Dận đang cợt nhả với Nhạn Nhi nói: "Vị cô nương này, vẻ ngoài nàng thật giống nương tử chưa xuất giá của ta." Nghe Liên Dận nói như vậy, ta chợt cảm thấy lúc trước mình đúng là lo lắng thừa rồi, Liên Dận này căn bản chính là kiểu người vừa gặp đã nói mấy lời đấy. Nhạn Nhi nhổ nước bọt, nói: "Phi! Vẻ ngoài của ngươi mới giống Vượng Tài nhà ta đang ở dưới đất!" Liên Dận sững sờ, hỏi: "Vượng Tài là gì?" Nhạn Nhi nói: "Chó." Liên Dận cười nói: "Có thể làm Vượng Tài của cô nương, cũng không tệ lắm." Nhạn Nhi thường ngày nhìn qua có vẻ mơ mơ màng màng, nhưng đối mặt với tên phong lưu đáng ghét thì lại mạnh mẽ hung dữ, Liên Dận vừa nói xong, song nhận (đao 2 lưỡi) của nàng lập tức chỉ vào ngực hắn, "Còn dám đùa giỡn ta thêm một câu, ta sẽ cho ngươi xuống đất cùng Vượng Tài." Liên Dận chẳng biết vì sao đột nhiên biến sắc, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ mặt ngả ngớn, hắn nói: "Tại hạ Liên Dận, không biết phương danh (tên) cô nương?" Ta cứ tưởng rằng Nhạn Nhi cũng sẽ học ta dùng miệng chiếm tiện nghi của hắn, nhưng mà người biết võ với không biết võ chung quy vẫn khác nhau. Nhạn Nhi híp mắt hỏi: "Cái gì Liên? Cái gì Dận?" Liên Dận cười tủm tỉm nói: "Liên trong Liên Dận, Dận trong Liên Dận." Nhạn Nhi không nói thêm gì, vung song nhận lên, chém ngọc quan trên tóc Liên Dận thành hai mảnh. Ngọc quan vừa vỡ, Liên Dận lập tức rơi vào tình trạng tóc tai bù xù. Ta rất vui vẻ thưởng thức, nhìn kỹ lại, Liên Dận đúng là có vài phần công tử phong lưu. (*Ngọc quan: giống cái trên đầu ảnh dưới nè*) Ninh Hằng đột nhiên khép ngón tay lại, giọng hắn buồn bực nói: "Quán Quán, ta không thích nàng nhìn nam nhân khác." Ta đẩy tay Ninh Hằng ra, cười nói: "Đầu gỗ, ngươi vẫn đẹp hơn." Ninh Hằng rốt cuộc cũng vừa lòng, cười nhẹ một tiếng, cũng nói: "Quán Quán cũng đẹp lắm." Liên Dận đột nhiên nói: "Haizz? Hai người các ngươi có thể đừng buồn nôn triền miên suốt như vậy có được hay không..." Lời còn chưa dứt, Nhạn Nhi đã liếc hắn một cái, "Câm miệng." Liên Dận lại ngoan ngoãn không nói thêm câu nào. Ta ngạc nhiên mắt tròn xoe há hốc mồm. Mới chưa đầy một khắc, tại sao tình huống lại chuyển biến nhanh như vậy? Nhạn Nhi không quan tâm đến Liên Dận nữa, nàng đi đến bên cạnh thi thể năm hắc y nhân, ngồi xổm xuống giật khăn che mặt từng người, sờ sờ khắp người bọn họ, Liên Dận cũng đi tới, hắn cúi người nhặt lên một vật. “Ồ? ! Nương tử, đây không phải là Liễu Diệp đao của Xuân Phong lâu sao?" Nhạn Nhi ngẩng đầu nhìn, mày lập tức nhíu lại. Ta vừa định đi đến tham gia cho náo nhiệt, thì Ninh Hằng lại không cho đi, "Quán Quán, đừng đến đó, ban đêm nàng sẽ gặp ác mộng." Ta thấy Ninh Hằng cố chấp như thế nên cũng thuận theo ý hắn, ta cảm khái: "Đúng là nghiệp chướng, Xuân Phong lâu chẳng biết vì lý do gì mà cứ tới tìm ta." Liên Dận ngạc nhiên nói với ta: "Xuân Phong lâu muốn giết ngươi?" Ta gật đầu. Sắc mặt Liên Dận kỳ quái nhìn ta thêm vài lần, cả người Ninh Hằng di chuyển chắn lại, Liên Dận cười nói: "Ngươi yên tâm, ta không thèm tranh nương tử với ngươi. Nương tử nhà ta còn xinh đẹp hơn nương tử nhà ngươi nhiều." Ninh Hằng nói: "Nói bậy, nương tử nhà ta xinh đẹp nhất." Liên Dận nói: "Mắt ngươi có bị mù không thế? Nương tử nhà ta vẻ ngoài như thiên tiên..." Nhạn Nhi tức giận nói: "Câm miệng, không được nói Ninh đại ca như vậy, cũng không được nói tỷ tỷ ta như vậy. Còn nữa, ta không phải nương tử của ngươi. Ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ thiến ngươi." Liên Dận sững sờ, "Nàng ta là tỷ tỷ của nàng? Tỷ tỷ ruột?" Ta nhìn Liên Dận này toàn thân từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào là không kỳ quái hết, lời nói cũng rất quái dị, chẳng biết rốt cuộc là từ nơi nào đến. Người như vậy vẫn nên tránh đi thì tốt hơn. Ta khụ khụ hắng giọng, nói: "Nhạn Nhi, đừng chấp nhặt với hắn nữa. Trời sắp sáng rồi, chúng ta lên xe ngựa xuất phát đi." Nhạn Nhi đáp lời "Được" . Liên Dận lại nói: "Nương tử, nàng tên là Nhạn Nhi?” Nhạn Nhi quả thật không chấp nhặt với hắn nữa, đi tới giúp đem chăn bông vào xe ngựa, Liên Dận chưa từ bỏ ý định, ồn ào nháo loạn bên cạnh Nhạn Nhi như chim sẻ ríu rít vậy, cuối cùng bị Nhạn Nhi bất ngờ đánh một chiêu ngất xỉu nằm trên mặt đất. Sau đó, chúng ta rất không nhân hậu vứt luôn Liên Dận ở nơi này, lên xe ngựa tìm đường ra khỏi khu rừng. Cũng vì trời đã sáng, cho nên qua mấy khắc chúng ta đã ra khỏi rừng. Nhạn Nhi ngồi trong xe ngựa nói với ta: "Tỷ tỷ, năm hắc y nhân vừa rồi muội nghĩ có lẽ không phải người Xuân Phong lâu, mỗi thế hệ sát thủ được lựa chọn của Xuân Phong lâu đều không tầm thường. Vừa rồi võ công Liên Dận mặc dù tốt, nhưng không phải tuyệt hảo, nhanh như vậy đã đánh bại năm hắc y nhân, thì chỉ có thể nói võ công hắc y nhân quá kém." Ta khó hiểu nói: "Nếu không phải người Xuân Phong lâu, sao lại có Liễu Diệp đao của Xuân Phong lâu?" Nhạn Nhi thở dài: "Đây cũng là chỗ muội không hiểu." Ta nói: "Nói tóm lại, ta thấy Liên Dận kia cũng không phải là người tốt, chẳng biết hắn với Xuân Phong lâu có liên quan gì không, sau này chúng ta thấy hắn thì tránh đi." Không ngờ Liên Dận này đúng là oan hồn không tan, chúng ta chân trước vừa mới vào đến khách điếm, thì sau lưng Liên Dận đã đi vào, vẻ mặt cợt nhả bảo chưởng quầy muốn gian phòng sát cạnh phòng Nhạn Nhi. Đêm qua có thể nói là mất ngủ cả đêm, nên lúc này rất buồn ngủ, tạm thời không so đo với tên Liên Dận, ngáp vài cái rồi bảo tiểu nhị dẫn đi nghỉ ngơi. Ninh Hằng đi theo ta vào phòng, ta liếc nhìn hắn, hắn thề sống thề chết: "Ta phải bảo vệ Quán Quán, không thể để sát thủ Xuân Phong lâu có cơ hội hành động." Ta nghĩ thầm sự trong sạch của mình đã bị Ninh Hằng hủy chẳng còn bao nhiêu, có huỷ thêm cũng chẳng sao. Ta thuận theo ý Ninh Hằng, đợi ngủ đủ rồi tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Ninh Hằng ngồi trên ghế trúc cách đó không xa đưa lưng về phía ta, chẳng biết là đang suy nghĩ gì. Ta lén lút bước xuống giường, rón rén lại gần, đang định nhìn xem hắn đang làm gì, thì Ninh Hằng bỗng dưng xoay người lại. Ta sững sờ, Ninh Hằng cười nói: "Tỉnh ngủ rồi à?" Ta "Ừ" một tiếng, lúc này ánh mắt Ninh Hằng chuyển xuống chân, ta cũng nhìn theo ánh mắt hắn, Ninh Hằng kéo ta ngồi xuống ghế, rồi sau đó nhặt giày bông vải của ta trên đất, hắn ngồi xổm xuống, bàn tay nắm lấy chân ta, động tác nhẹ nhàng giúp ta đeo giày bông vải vào. Có lẽ là vì tập võ, nên bàn tay Ninh Hằng bị chai nhiều, lúc chạm đến chân ta lại có cảm xúc kỳ diệu, làm tâm ta nhộn nhạo. "Quán Quán, lần sau bước xuống giường nhớ phải đi giày vào trước. Hiện giờ tuy sắp sang xuân nhưng trời vẫn còn rét lạnh. Đi chân trần, sẽ dễ bị nhiễm phong hàn." Ta nghe thấy Ninh Hằng dặn dò bên tai, đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, cứ như là vừa uống một chén rượu nóng giữa mùa đông rét lạnh. Ta nhìn sự dịu dàng cùng tình ý không ngừng trong mắt Ninh Hằng, ta nghĩ thầm nếu ta bỏ lỡ Ninh Hằng, cả đời này có lẽ cũng không tìm được một nam nhân quỳ xuống đi giày cho ta. Tâm ta khẽ động, lập tức bất chấp sau này Ninh Hằng có nhớ lại chuyện trước kia hay không, mà vội vàng nhào vào lòng Ninh Hằng, ôm hắn thật chặt. Ninh Hằng không hiểu ra sao, "Quán Quán, nàng làm sao vậy?" Ta dán chặt lên ngực hắn lắc đầu, Ninh Hằng càng sốt ruột, dường như hắn định đẩy ta ra nhưng lại không dám dùng lực, cuối cùng đành phải ôm lấy ta, hỏi: "Có phải chân lại đau?" Ta lại lắc đầu. "Vừa rồi mơ thấy ác mộng?" Ta tiếp tục lắc đầu. Ninh Hằng trầm mặc một lúc, ta đoán hắn vẫn đang suy nghĩ sự khác thường của ta. Có câu tình nhân trong mắt cũng hoá Tây Thi, ta càng phát hiện Ninh Hằng hôm nay cực kỳ thú vị, nếu có thể kết làm phu thê cùng hắn, cả đời này ta sống cũng không uổng phí. Ta từ trong lòng Ninh Hằng ngẩng đầu lên, hai tay ta vòng qua cổ Ninh Hằng, cười nói: "Đầu gỗ, ta không sao. Ta chỉ muốn..." Dừng lại, ta chớp mắt vài cái, "hôn ngươi." Mặt Ninh Hằng đỏ bừng, ta thích nhất là nhìn bộ dáng này của Ninh Hằng, ta tiến lại gần thơm lên mặt hắn một cái, lúc định hôn lên môi hắn, thì tay Ninh Hằng lại chặn môi ta lại, ta sững sờ, hắn cúi đầu nói: "Quán Quán, nếu nàng hôn ta, thì sau này phải thừa nhận là nương tử chưa xuất giá của ta." Ta nghĩ đầu gỗ này càng ngày càng thông minh, cũng biết dùng biện pháp này áp chế ta. Dù sau thế cũng được, có được đầu gỗ làm phu quân, nhìn kiểu gì cũng thấy ta chiếm được tiện nghi. Ta trả lời "Được". Lời còn chưa dứt, môi Ninh Hằng đã áp lên, nhẹ nhàng mút lấy môi ta, sau đầu đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, rồi nhẹ lướt, vô cùng triền miên. Đến lúc ta thở hổn hển, mới chợt thấy không ổn, ta "A" một tiếng, "Không đúng." Ninh Hằng buông ta ra, ánh mắt sâu xa nhìn ta. Ta sẵng giọng: "Vừa rồi rõ ràng đã nói để ta hôn, kết quả lại là ngươi hôn!" Ninh Hằng cười nói: "Lần này sẽ cho nàng hôn." Ta nói: "Ngươi không được động đậy." "Được, ta nghe lời nàng." Lần này là đến phiên ta hôn, ta kiễng chân chạm đến môi Ninh Hằng, há miệng ra cắn lấy cánh môi hắn, đã lâu rồi không gặm, vậy mà hôm nay gặm vẫn mềm mại như trong trí nhớ, trong nội tâm ta thấy thật thoả mãn. Đợi sau khi gặm chán bên ngoài cánh môi, đưa lưỡi lướt vào miệng Ninh Hằng, tư vị lần này và lần trước Ninh Hằng chủ động hôn ta hoàn toàn khác nhau, nhưng đều mất hồn. Cuối cùng chẳng biết chúng ta gặm cắn thế nào, mà đã gặm gặm cắn cắn đến tận giường. Tư thế hiện tại của ta và Ninh Hằng là nữ trên nam dưới, toàn thân ta mềm nhũn ngã trên người Ninh Hằng, đôi mắt ta long lanh mờ ảo, quần áo cũng cực kỳ lộn xộn. Ánh mắt Ninh Hằng lúc này rất chuyên chú, làm ta cảm thấy giờ khắc này hắn chỉ có một mình ta, sự dịu dàng ấm áp trong mắt hắn tràn đầy dường như có thể tràn ra cả bên ngoài, hắn ngẩng đầu hôn lông mày, mi mắt, trán, mũi của ta, cuối cùng dừng lại ở cánh môi. Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng ta có thể cảm giác được sự nóng rực giữa hai chân Ninh Hằng, đây là lần đâu ta trải qua việc này, nên khó tránh khỏi thấy e lệ. Lúc trước ta nghe Thường Trữ nói, lần đầu tiên sẽ đau đến sống không bằng chết, nhưng mà giờ phút này ta lại thật tâm thật sự nguyện ý dâng thân thể mình cho Ninh Hằng. Ta chủ động cởi áo, lộ ra yếm uyên ương màu vàng nhạt, Ninh Hằng hai mắt mở to, cả khuôn mặt biến thành đỏ bừng, ta đang định nói lời đùa giỡn hắn, thì hắn lại đẩy mạnh ta ra, ta không ngờ hắn sẽ có phản ứng như thế, nên cả người lập tức bay vào trong góc, cánh tay đập phải vách tường ửng đỏ cả mảng lớn. Ta u oán trừng mắt với Ninh Hằng. Ninh Hằng lại không dám nhìn ta, đưa lưng ra ngoài. Lúc này ta mới nhớ lại lúc ở chùa miếu trên núi Trọng Quang, ta và Ninh Hằng suýt bốc lửa, kết quả Ninh Hằng cũng đối xử với ta như thế này. Ta khụt khịt mũi, run run nói: "Đau quá..." Ninh Hằng lập tức xoay người lại, ánh mắt chạm đến phần bên dưới cổ ta, thì hắn nhanh chóng dời ánh mắt đi, mặt lại càng đỏ hơn. Ta cố gắng để mắt đỏ lên, nước mắt rưng rưng: "Tay đau quá..." Cuối cùng Ninh Hằng cũng dám nhìn thẳng ta, ta khẽ cắn môi ép nước mắt chảy xuống. Quả nhiên, Ninh Hằng vừa thấy nước mắt của ta, thì hoảng loạn vội vàng chạy lại, tay xoa xoa cánh tay ta, tay kia thì lau nước mắt, hắn khẽ nói: "Là ta không tốt, Quán Quán đừng khóc nữa." Hắn vừa nói vậy, nước mắt ta lại rơi nhiều hơn, lúc này không cần phải cố ép nữa, cứ thế từng giọt từng giọt chảy xuống. Ta gạt tay Ninh Hằng, "Ta không cần ngươi dỗ, nếu ngươi thật sự thích ta, sẽ không đẩy ta ra như thế. Ngươi..." Ninh Hằng bỗng dưng chặn môi ta lại, làm những lời ta muốn nói đều phải nuốt lại. Ta muốn đẩy Ninh Hằng ra, nhưng Ninh Hằng lại giữ chặt hai tay, hắn vẫn hôn môi ta, hôn nước mắt ta, cho đến khi nước mắt ngừng rơi, hắn mới dừng lại. Hắn nói với ta: "Quán Quán, ta thật sự thích nàng. Ta... ta cũng không muốn đẩy nàng ra, nhưng mà chúng ta bây giờ vẫn chưa thành thân, ta không muốn huỷ thanh danh của nàng." Ta ngẩn người, ta thật sự không ngờ Ninh Hằng cự tuyệt ta là vì lý do chưa thành thân. Ta nghĩ lại một lượt, có lẽ là thường ngày ta chơi đùa với Thường Trữ nhiều, hơn nữa lúc lên làm Thái hậu đã không còn coi trọng thanh danh nữa, cho nên mới cảm thấy động phòng trước khi thành thân cũng chẳng sao cả. Dù sao hiện giờ ta đã chấp nhận Ninh Hằng rồi. Không ngờ, Ninh Hằng lại không nghĩ giống mình. Thật ra sở dĩ ta vội vàng muốn cùng Ninh Hằng động phòng như vậy, còn có một nguyên nhân khác. Nếu ta đem thân mình dâng cho Ninh Hằng, nếu may mắn còn có hỉ mạch, thì lúc đó, kể cả Ninh Hằng có nhớ lại những chuyện trước kia, thì hắn tất nhiên cũng sẽ không muốn bắt một lớn một nhỏ đưa về Hoàng cung. "Quán Quán..." Ninh Hằng bỗng dưng gọi ta một tiếng, ta từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại nâng mắt nhìn hắn, hắn dè dặt nói: "Nàng đang giận ta?" Bất luận thế nào, Ninh Hằng đều vì muốn tốt cho ta, ta không có lý do gì để giận hắn hết. Ta mặc lại áo, lắc đầu nói: "Không giận. Chuyện hôm nay, ngươi cứ coi như chưa có chuyện gì phát sinh đi." Cứ theo sự cố chấp thường ngày của Ninh Hằng, chắc chắn vấn đề động phòng là hắn không chịu nhún nhường rồi. Hiện tại ta đã chấp nhận Ninh Hằng, cho nên phải đổi biện pháp khác để ngăn chặn mọi rắc rối có thể có sau này.