Ai đó " mỗ mỗ"

Chương 36 : thơ ấu

Con trai ở cái tuổi này sáng sớm tỉnh dậy sẽ hơi xấu hổ. Theo bản năng, Thịnh Vọng cuộn chăn quanh người. Cậu lơ mơ vài giây, bất chợt nhận ra có gì đó sai sai: cuốn hết chăn rồi mà chẳng có cảm giác bị người khác túm lại gì cả. Giang Thiêm đâu??? Cậu ngỡ ngàng một chốc, cựa mình ngồi dậy. Điều hòa được chỉnh sao cho phả thẳng vào người cậu, trong phòng trống không chẳng thấy ai khác. Cậu gãi gãi mái tóc rối bời xoăn xoăn do vừa ngủ dậy, đang định vén chăn thì cửa phòng bỗng mở ra. Giang Thiêm bước vào cửa, sửng sốt liếc đồng hồ treo tường và bảo: “Dậy sớm thế?” Lúc này mới có 6 giờ, bầu trời ngoài cửa sổ sáng trưng, nhưng ánh nắng rất nhạt, lờ mờ kèm theo hương vị đầu thu. Tóc trên trán hắn ẩm ướt, mặt mày tỉnh táo, lúc hắn khom lưng nhặt áo khoác đồng phục rơi dưới chân giường, Thịnh Vọng ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh tỏa ra, nhìn cái biết ngay vừa đánh răng rửa mặt. Thịnh Vọng ậm ừ, giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi đặc trưng khi vừa tỉnh. Tay cậu vén chăn lên, rồi lại lặng lẽ ụp chăn về. Giang Thiêm lia mắt thấy hành động của cậu, chỉ hơi nhướng mi thôi không phản ứng gì nhiều, rồi hắn đi tới bên cửa sổ thu dọn cặp sách. Thịnh Vọng tiếp tục gãi gãi đầu, không biết nói gì bèn hỏi: “Cậu có ngủ không? Sao lúc dậy không thấy tiếng động gì hết.” “Có ngủ.” Giang Thiêm nhét sách Văn vào cặp, đáp mà chẳng ngẩng lên: “Cậu có uống rượu đâu mà sao chẳng biết gì thế?” Thịnh Vọng biện bạch: “Buồn ngủ vượt quá giới hạn thì sẽ có cảm giác hơi hơi say.” “Giờ mới biết đấy.” Giang Thiêm ngẫm nghĩ, rồi quay đầu liếc cậu nói: “Cậu thế kia mà hơi hơi say?” Hắn còn nhấn mạnh riêng từ “Hơi hơi”. “…….” Thịnh Vọng duỗi chân đầy phóng khoáng, chăn quấn bên eo. Cậu tì khuỷu tay lên đầu gối, chậm rãi vuốt mặt tới mức biến dạng: “Nhiều hơn hơi hơi một tí tẹo.” Tối qua người nào đó để được ngủ mà bất chấp mọi thủ đoạn, ăn vạ trên giường chẳng thèm nhúc nhích, quấn chặt lấy chăn y như dán keo 502, không ai lột ra được. Tí thì mượn một cái chăn trùm kín đầu, lát lại mượn thêm cái gối. Ai đi thì đi, chứ cậu không đi. Hôm nay tỉnh ngủ mới biết xấu hổ. “Hay cậu mất trí nhớ chọn lọc đi.” Thịnh Vọng nói. “Không thể.” Giang Thiêm trả lời rất kiên quyết. Thịnh Vọng đang mải rầu rĩ, bỗng đảo mắt qua nửa giường bên kia và gối đầu, trên ấy không có tí nếp nhăn nào, thấy sao cũng không giống cái vẻ từng có người ngủ. “Tối qua cậu ngủ ở đâu?” Cậu thắc mắc. Giang Thiêm kéo khóa balo, mặc áo khoác xong xuôi mới tức giận trả lời: “Còn ngủ ở đâu được nữa.” Đúng nhể. Thịnh Vọng thấy mình hỏi câu ngu quá, con trai với nhau đâu cần phải ngủ dưới đất, vả lại đêm qua đảo điên thế mà cậu chả nhớ gì sất. Cậu “À” lên, rồi uể oải gục đầu xuống. Giang Thiêm thu gọn bảng chữ mẫu, vở và bút máy Thịnh Vọng dùng hôm qua vào góc bàn, bấy giờ mới đứng thẳng dậy nói: “Thay quần áo đi rồi xuống ăn sáng.” Thịnh Vọng nhúc nhích chân, nói: “Đợi tí nữa.” Giang Thiêm nhìn cậu rồi dời mắt đi, không nói gì. Lúc này Thịnh Vọng mới giật mình nhận ra, muốn bép cái mồm mình quá. Trong phòng tức thì rơi vào khoảng lặng, tiếng xe cộ và chim hót chỉ thuộc về buổi sớm tinh mơ như đột nhiên bật công tắc, ùa từ ngoài cửa sổ vào như thủy triều. Điều hòa ngừng lại lúc lâu rồi tự động chạy tiếp, nhiệt độ trong phòng chưa giảm mang tới cảm giác bí bách. Bức rèm phất phơ dưới cơn gió ùa vào, vén lên rồi hạ xuống. “Tôi để quên di động ở bồn rửa mặt.” Giang Thiêm bỗng nói, tiếng dép lê loẹt quẹt đi ra ngoài. Nhà vệ sinh ở đối diện mở cửa ra rồi đóng lại, bấy giờ Thịnh Vọng mới thả bàn tay đang vuốt mặt xuống, xốc chăn lên chạy quắn đít về phòng mình. Cậu vò vò tóc bước vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ để đánh răng, nỗi phiền muộn thoáng qua trong tiếng rung rè rè khe khẽ của bàn chải điện, rồi lại thấy buồn cười quá đỗi. Tuổi 16 mà, ai chả một lần gây chuyện đần độn và nói lời đần thối? Ngày xưa lúc còn ở kí túc xá toàn chung đụng với lũ bẩn bựa nên gì cũng dám. Thằng trưởng phòng gọi Con Cua – chuyên gia ngủ nướng – dậy để đi chạy bộ buổi sáng bằng cách thò tay vào chăn cù cho phát, tới khi hắn rú lên thảm thiết thì xách đít bỏ chạy. Còn có một đứa cùng phòng ngồi trên giường, muôn phần bình tĩnh bảo rằng “Bọn mày cứ đi trước đi, tao “hạ cờ” xong sẽ có mặt.” Thế nên không cần cuống, bình thường mà. Cậu chủ nhỏ thầm nói với mình. Cậu rửa mặt xong, cởi áo ngủ thay bằng áo phông sạch sẽ, cầm điện thoại lên ngẫm nghĩ một lúc, rồi mở thông tin cá nhân trên wechat ra sửa —– đổi ảnh đại diện thành hình Vượng Tử trợn mắt nằm dang tay dạng chân, đổi nickname thành “Sticker”, tượng trưng cho cậu – kẻ chiếm giường chiếu vào tối qua, ý là tự giễu. [1] Ẻm dính chặt như sticker dán lên đồ vật =))))) <img alt=c36_ava src="https://erale.files.wordpress.com/2020/05/c36_ava.jpg" data-pagespeed-url-hash=1786018261 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Kết quả buổi sáng vừa bước vào lớp Cao Thiên Dương đã sấn tới hỏi thăm: “Anh Thịnh dạo gần đây anh hay đổi ảnh đại diện thế.” Thịnh Vọng đặt cặp sách xuống, trả lời chẳng chút nghĩ ngợi: “Cậu có ý đồ gì mà cứ theo dõi tôi thế?” Cao Thiên Dương biện bạch rằng: “Không phải tôi phát hiện ra đâu, sáng nay bé Ớt ——” Hắn chưa dứt lời đã bị Ớt ngồi cạnh đạp vào ghế cho phát. “Rồi rồi rồi.” Cao Thiên Dương giơ tay đầu hàng: “Tôi có ý đồ quấy rối, tôi theo dõi wechat của nó đã được chưa?” Ớt thì cúi đầu đọc sách chẳng thèm để ý. Cao Thiên Dương vẫn đang quắn miệng lên: “Anh Thịnh bề ngoài đẹp trai bên trong lắm tiền lại còn học hành trâu bò nữa chứ, đi đâu tìm được người tốt như thế, ôi đm, càng nói càng thấy có lý, hay là anh Thịnh ơi anh cong thử phát đi, cho em được trải nghiệm mùi vị yêu sớm xem sao.” Thịnh Vọng giả bộ không thấy vành tai đỏ ửng của Ớt bé, lạnh lùng nói với Cao Thiên Dương: “Phắn.” Hai tiết đầu buổi sáng là môn Lý của chủ nhiệm lớp Hà Tiến, nhưng cô không giảng bài ngay mà dành ra nửa tiết để thông báo vài chuyện. “3 tốt thành phố phải tiến hành bầu cử thêm lần nữa, bỏ phiếu kín giống như lần trước, bây giờ cô sẽ phát phiếu, các em viết tên, chúng ta kiểm phiếu nhanh nhé. Những bạn lần trước đã được chọn thì không viết tên nữa, hiểu chưa?” Giọng điệu của Hà Tiến rất bình thường, thoạt nghe cứ như lớp A có thêm một suất nữa nên phải bầu cử toàn dân lần nữa. Thịnh Vọng và Giang Thiêm đưa mắt nhìn nhau, rồi làm vẻ mặt như thường nhận lấy phiếu. Cậu hoàn toàn có thể hiểu cách làm của Hà Tiến, lớp 11 vừa bắt đầu, dù Tề Gia Hào gây ra chuyện ngu xuẩn, nhưng cô làm chủ nhiệm vẫn phải nghĩ đến tình hình chung, không thể chỉ thẳng vào mũi hắn và nói “Các em phải xa lánh nó, cô lập nó”. Học sinh kiểu ấy luôn là sự tồn tại nhức đầu nhất của giáo viên chủ nhiệm. Các bạn cùng lớp không phải là lũ ngốc, rỉ tai nhau rầm rì bàn tán một lúc rồi mới vùi đầu viết lên phiếu. Họ đang viết tên, Hà Tiến thình lình ném một quả bom nặng kí. “Còn một chuyện nữa, lúc trước đã nói về tiêu chuẩn lựa chọn những vị trí 3 tốt khác, cán bộ lớp không nói làm gì, cô sẽ nói trong cuộc họp riêng sau. Hai vị trí còn lại: một suất dựa vào thành tích, một suất dựa vào tiến bộ. Các em đều biết, Giang Thiêm lớp ta bao trọn vị trí đầu khối đã lâu, còn Thịnh Vọng tăng hạng nhanh đến thế nào, các em cũng bết, theo lý 2 vị trí này phải dành cho 2 bạn ấy. Nhưng ——” Cô dừng một lúc, ánh mắt lướt qua Thịnh Vọng và Giang Thiêm: “Thứ nhất là 2 bạn ấy khá tự tin, thứ hai là muốn dành cơ hội cho các bạn khác nữa, thế nên, 2 bạn ấy đã tự nguyện từ bỏ 2 vị trí này.” Lớp học im lặng trong nháy mắt, sau vài giây ồ lên ào ào. Hơn bốn mươi đôi mắt quay phắt sang đây, giây phút ấy, Thịnh Vọng thấy mình và Giang Thiêm giống Lôi Phong sống thật. Hà Tiến nói tiếp: “Bởi vậy phải chọn lại cả 2 vị trí này nữa. Trong 2 cuộc thi vừa qua, Lê Giai có tổng điểm cao thứ 2 cả lớp, lần trước bầu cử cũng có số phiếu cực kì cao, dành một suất trong danh sách 3 tốt thành phố cho bạn ấy nhé, mọi người không có ý kiến gì chứ?” Ớt bé lơ tơ mơ ngẩng đầu lên. Em chẳng thể nào mà ngờ, cơ hội tưởng chừng đã vuột mất khỏi tầm tay bỗng quành về rơi xuống đầu mình. Em kêu lên một từ nghi vấn dài dài: “Hảaaaa?” Cao Thiên Dương huýt sáo, dẫn đầu vỗ bàn, những bạn học khác thấy thế bèn hùa theo, kéo dài giọng nói: “Không có ý kiến gì ạaaaaaaa.” Trong tiếng kêu đồng thanh pha lẫn vài câu lải nhải: “Đệch, tao vừa mới viết tên nó xong!” Và kéo theo tràng cười vang. “Cô ơi sao cô không nói sớm ạ!” Tống Tư Duệ gạch chữ trên tờ phiếu đi. “Cô đang nói thây còn gì!” Hà Tiến đáp. Cô nghiêm túc cả buổi, bấy giờ mới nở nụ cười, rồi đanh mặt nói: “Ngoài ra, trong 2 cuộc thi vừa qua, Cao Thiên Dương có tổng điểm tăng lên 64, xếp hạng cộng lại tăng lên 78 hạng, là bạn tiến bộ nhanh thứ 2 của lớp ta, một suất 3 tốt thành phố dành cho bạn ấy nhé, được chứ?” Cô cực kỳ thích thêm “Được chứ” vào cuối câu, giọng điệu mềm mỏng mang theo sự trao đổi, nhưng chẳng ai dám nói “Không được” hết. Chưa kể Cao Thiên Dương vốn là một trong những người hòa đồng nhất lớp A, tất nhiên không ai phản đối rồi. Thịnh Vọng nhìn anh bạn bàn trên đang mải trêu chọc Ớt bé, huýt gió hăng say, đột nhiên kẹt cứng giữa đường suýt thì nghẹn chết. Hắn ngẩn tò te một lúc lâu rất là lâu, ngoảnh đầu nhìn Thịnh Vọng bảo: “Ôi mẹ ơi?” “Đừng ôi mẹ ơi nữa.” Thịnh Vọng nói: “Vỗ tay.” Những người khác ào ào vỗ tay theo và kêu gào ầm ĩ, Tống Tư Duệ còn ném nắp bút về phía sau, bấy giờ mới đập cho Cao Thiên Dương hoàn hồn. Hắn ôm cái trán bị đập cho đỏ bừng, sau đó chắp tay vái Thịnh Vọng và Giang Thiêm, giọng nói tràn đầy sức sống: “Cám ơn! Chân thành cám ơn!” Hà Tiến trợn trắng mắt ngay tại trận, cả lớp cười nghiêng ngả bò toài. Nhờ phúc của Giang Thiêm và Cao Thiên Dương mà Thịnh Vọng chưa từng phải chịu cảm giác ma cũ bắt nạt ma mới và xa lánh cô lập một cách rõ rệt. Nhưng đến tận tiết Lý ngày hôm nay cậu đột nhiên nhận ra, cả tập thể lớp đã coi cậu như người một nhà từ lâu. Có câu: khi bạn và một ai đó không còn khách sáo với nhau nữa, thoải mái sẻ chia những khó khăn và vui vẻ, thì các bạn chính là bạn bè. Cuối cùng danh sách 3 tốt của lớp A gồm 4 người: Lê Giai, Cao Thiên Dương, trong ban cán sự chọn Lí Dự, và bầu cử toàn dân chọn Từ Thiên Thư, đó là tên thật của Từ miệng bé. Chủ nhiệm Từ nén niềm vui, dán 3 tốt cấp thành phố của toàn khối lên bức tường danh dự, danh sách vừa được công bố thì có người phát hiện ra điều bất thường ngay —– không có tên Tề Gia Hào trên ấy. Thế là cả khối phun trào một vài tin đồn, về Địch Đào và về Tề Gia Hào. Nhưng Thịnh Vọng không chú ý cho lắm, trước nay cậu chẳng bao giờ phí sức với người mình không ưa, và cậu không độ lượng thế đâu, biết đối phương sống khổ sống sở thì cậu sướng hẳn. Trưa nay, cậu theo Giang Thiêm đến nhà cụ Đinh ké cơm như mọi ngày, nhưng phát hiện ra tâm trạng của ông cụ là lạ, lúc ăn cơm cứ mất tập trung suốt, dường như đang hậm hực. Không phải kiểu mấy ông già hậm hực giống trẻ con, mà là kiểu khó chịu lắm rồi đấy nhưng vẫn cố tỏ ra điềm nhiên như không. Bình thường Thịnh Vọng vô tâm vô tư, nhưng rất nhạy cảm với sự thay đổi tâm trạng. Cậu thăm dò vài lần trên bàn cơm nhưng toàn bị cụ Đinh đổi đề tài. Mãi tới khi Giang Thiêm đặt đũa xuống đem bát đi rửa thì cụ Đinh mới cau cau có có lặng lẽ vẫy vẫy tay gọi Thịnh Vọng. “Sao thế ạ?” Thịnh Vọng nghiêng người ghé sát vào và khẽ hỏi. “Không có gì.” Cụ Đinh hất hất cằm về phía phòng bếp, thì thào bảo: “Đừng để nó nghe thấy lại phiền lòng ra.” Thì ra là liên quan đến Giang Thiêm à? Ngoài tò mò ra, Thịnh Vọng còn hơi lo lắng tí tẹo. Giờ nghỉ trưa, lão Ngô dạy Toán tới phát đề luyện tập nửa tiếng như thường lệ, kết quả Giang Thiêm không làm hết. Hắn vừa đặt bút viết được 5 phút, giáo viên ở phòng quản lý chạy tới tìm, đứng ngoài cửa trao đổi với lão Ngô vài câu rồi gọi Giang Thiêm đi mất, nói là nâng cấp mạng trường. Lần này Thịnh Vọng làm bài nhanh hơn bao giờ hết, 20 phút đã nộp bài rồi, sau đó lấy cớ đi WC để chuồn ra ngoài cổng Tây. Ngoài rặng ngô đồng vào giữa trưa toát nên vẻ an nhàn, những cụ già tụ tập dưới bóng mát uống trà chém gió hoặc kê ghế chơi cờ, nơi nơi tràn ngập cảm giác mệt mỏi buồn ngủ của mùa hè. Thịnh Vọng tất tả chạy đến nhà cụ Đinh, bước chân vội vàng, lúc tới chỗ rẽ vào ngõ suýt tí nữa va phải một người. Đó là một người đàn ông cao ráo, nhờ gương mặt tuấn tú và áo quần bảnh bao mà trông không lớn tuổi lắm, nhưng Thịnh Vọng cảm giác chú ta ngang ngang tuổi Thịnh Minh Dương, có lẽ vì khí chất na ná nhau, có lẽ vì gương mặt chú đượm nét mỏi mệt. Người nọ nói xin lỗi với cậu, rồi thẫn thờ bước đi. Đi chưa được mấy bước thì lắc lắc đầu, miệng lẩm bẩm gì đó. Thịnh Vọng ngẫm nghĩ một lát, hình như chú nói “Ngoan cố”. Cậu không nhịn được bèn ngoái đầu lại nhìn, người đàn ông nọ đã đi tới đầu ngõ, rẽ cái rồi chẳng thấy đâu. Ngoan cố? Nói ai nhỉ? Thịnh Vọng khó hiểu lẩm bẩm đôi câu, tiếp tục đi về phía trước. Khi cậu nhìn thấy bức hoành treo trên cổng nhà cụ Đinh, cậu chợt ngớ ra: hình như cái chú vừa rồi đi ra từ đây. Cậu ôm cõi lòng đầy nghi vấn sải bước vào sân, quả nhiên thấy ông cụ ngồi cạnh cửa phòng ngủ cúi đầu tự kỉ. Cái ghế trúc [1] kia đã có tuổi rồi, động đậy tí thôi là kêu kẽo cà kẽo kẹt, cụ Đinh đeo kính lão, trong tay cầm một quyển album ảnh cũ kĩ đầy mùi năm tháng, miệng đang lẩm bẩm nói gì đó. [1] Ghế trúc: <img alt=c36_gh src="https://erale.files.wordpress.com/2020/05/c36_ghe1babf.jpg" data-pagespeed-url-hash=402374661 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> “Ông ơi?” Thịnh Vọng nhẹ chân nhẹ tay tới gần. Cụ Đinh giật bắn: “Cháu đến đây làm gì? Không ở trường ngủ trưa à?” “Không ạ, cháu nộp bài kiểm tra trước rồi ra đây.” Thịnh Vọng nói: “Ông đang xem cái gì thế?” Cậu rũ mắt nhìn lướt qua, cái trang ông cụ đang xem dán 4 bức ảnh, trong đó có một bức ảnh tập thể, vài người lớn và bảy tám đứa trẻ con, ảnh bị ướt mất một nửa, chẳng thấy rõ mặt ai, 3 bức còn lại hình như chụp một bé trai. “Ảnh cũ có tuổi rồi, giờ các anh chẳng hay rửa ảnh nữa.” Cụ Đinh lẩm bẩm. Thịnh Vọng chỉ vào 3 bức ảnh kia và hỏi: “Ai đây ạ? Nhìn quen quen.” “Đây là 2 người.” Cụ Đinh cáu. “Hể?” Thịnh Vọng thấy cụ không để ý bèn khom lưng nhìn kĩ, bấy giờ mới phát hiện ra điểm khác nhau, trong 2 đứa trẻ có một đứa sở hữu cái miệng cong cong bẩm sinh, một đôi môi biết cười, bé trai còn lại thì mím môi thẳng tắp. Hơn nữa 2 bức ảnh không chụp cùng một thời đại. Cậu nhìn một lúc, thế mà thấy bóng dáng của Giang Thiêm thấp thoáng qua đứa bé mím môi. Cậu chỉ vào ảnh chần chừ hỏi: “Đây là Giang Thiêm ạ?” “Chuẩn!” Cụ Đinh nở nụ cười, gật gù. Bé trai trong ảnh khoảng chừng 5-6 tuổi, chưa trổ mã mà gương mặt đã đẹp lắm rồi, nhất là đôi mắt. Bé đứng cạnh cửa và ngửa đầu lên, nhìn một con mèo nằm nhoài trên tường nhà thấp lè tè. Thịnh Vọng ngắm thêm lúc nữa, cuối cùng dựa vào hoa văn mà nhận ra. Đó là con mèo trong ảnh đại diện wechat của Giang Thiêm, nhưng nhỏ hơn rất nhiều. “Hồi đấy nó vẫn còn nhỏ lắm.” Cụ Đinh bảo. Nếu một đứa là Giang Thiêm, vậy bé trai giống hắn như đúc…. Thịnh Vọng đoán: “Đây là bố Giang Thiêm ạ?” Nụ cười của cụ Đinh biến mất trong chớp mắt, hai gò má xụ xuống, nét già nua lộ rõ. Cụ cúi mắt nhìn một chốc rồi thở dài: “Ừm, bố nó Quý Hoàn Vũ.” Thịnh Vọng hơi ái ngại, nghe giọng điệu thế kia là biết ngay cụ Đinh không thích bố Giang Thiêm. Ông cụ chọc ảnh nói: “Quý Hoàn Vũ ấy à, cái thứ chả ra gì. Ngày xưa Tiểu Thiêm đáng thương lắm.” Tim Thịnh Vọng bỗng dưng nhảy dựng, cậu hỏi: “Hồi còn bé cậu ấy khổ lắm ạ?” “Khổ lắm, chẳng khác gì lang thang.” Cụ Đinh nói: “Hồi còn bé Tiểu Quý….. Quý Hoàn Vũ và Tiểu Giang đều bận, bận đến mức chẳng thấy bóng đâu, bèn gửi nó ở đây với bà ngoại nó. Cháu biết đấy, người già mà, cơ thể không ổn.” Cụ chỉ chỉ huyệt thái dương nói: “Bà ngoại nó bị bệnh ở đây nên hơi ngớ ngẩn, lúc tỉnh lúc mê, có đôi khi cả ngày chẳng nhớ nấu cơm, mà hồi đó Tiểu Thiêm còn bé lắm, không làm gì được hết. Mà ông thì không trơ mắt ra nhìn được bèn dỗ nó tới đây, cho nó mang cơm về để nó với bà ngoại ăn.” “Sau đó bà ngoại nó không còn minh mẫn nữa, chẳng nhận ra ai hết, toàn tưởng nó là trẻ con nhà khác nên khóa cửa không cho nó vào nhà. Già cả rồi, không nỡ trách bà ấy, lúc đó Tiểu Thiêm sẽ đến nhà ông.” “Da mặt nó mỏng, cứ ngại không nói mình bị nhốt ngoài cửa. Nhưng ông nhìn ra được, ông biết hết.” Cụ Đinh nói: “Mỗi lần như thế ông đều gọi nó đến giúp ông làm vài việc vặt, sau đó giữ nó ở lại ngủ.” “Chưa đến 2 năm sau thì nó bị đưa đi, tới ở với bố nó.” Cụ Đinh nói: “Bố mẹ nó làm việc ở 2 thành phố khác nhau, cứ nhạy qua chạy lại 2 bên. Ai rảnh rỗi thì nuôi, chẳng ở đâu được lâu hết.” “Ông nhìn nó lúc thì xách vali sang nhà này, chốc thì xách vali sang nhà kia, cứ như chẳng có người thân, chẳng chỗ nào chịu giữ nó vậy.”