Ai đó " mỗ mỗ"
Chương 35 : giám sát
Đầu lớp học, chẳng biết Tống Tư Duệ nói nhăng nói cuội gì mà chọc tức một đống người, Cao Thiên Dương dẫn đầu đè hắn lên bàn, vừa giữ cổ vừa cù eo, sau đó lần lượt từng người một đè lên lưng Tống Tư Duệ, suýt tí nữa làm hắn tắc thở.
Lí Dự không thể cảm nổi cái trò đùa đần độn ấy, vừa lắc đầu làm đề vừa cười mãi không ngừng. Ớt bé ngồi cạnh vừa hùa theo vừa rút điện thoại ra, giả bộ như đang quay phim mà ghi chép toàn bộ quá trình, còn di chuyển ống kính một cách rất ra dáng nữa chứ.
Tống Tư Duệ đỏ mặt tía tai, khốn khổ thốt ra vài từ: “Đm tao sai rồi đã được chưa?!”
“Tao chết mất, cíu ——”
“Chúng mày bị rồ à!”
…………
Phòng học đầy ắp tiếng ồn, mà Thịnh Vọng chỉ nghe thấy mỗi câu nói của Giang Thiêm.
Cậu suy nghĩ một chốc rồi bảo: “Tôi rất xấu tính, lòng dạ hẹp hòi, thù dai cực kì luôn.”
Nửa người trên của Giang Thiêm hơi hơi ngả về đằng trước, ngón tay cầm một cây bút, nghe cậu nói vậy thì buông tầm mắt, ngón tay miết bút đen và chậm rãi xoay tròn.
Hắn gật gù, đáp: “Ừm. Thế nên?”
Thế nên cậu bảo mở cửa là tôi mở cửa ngay, thì tôi làm gì còn mặt mũi nào nữa?
Thịnh Vọng thả bàn chân đang đạp lên thanh chắn dưới gầm bàn, chân ghế trước đang vểnh lên lập tức hạ xuống đất, lưng không tì vào mép bàn Giang Thiêm nữa.
Cậu ném quyển sách Vật Lý vô dụng vào ngăn bàn, đang định há mồm đáp thì Cao Thiên Dương ở đầu lớp khải hoàn trở về, từ xa hỏi cậu: “Anh Thịnh! Có chuyện gì mà vui thế?”
Thịnh Vọng: “Sủa cái gì đấy.”
Cao Thiên Dương: “????”
Hắn không hiểu, chỉ hỏi mỗi câu “Vui thế” thôi mà sao bị chửi là sủa, rồi hắn nhìn thấy Giang Thiêm ngồi sau cong lưng cúi đầu cười khúc khích.
Mặt mũi của cậu chủ Thịnh rất quý giá, dù vứt cũng không thể vứt ngay được. Vì thế cậu kiên cường chịu đựng suốt một buổi chiều cộng thêm 3 tiết tự học tối, ngâm nghê đến tận đêm khuya thanh vắng.
Cậu đang ngồi tính câu Lý cuối cùng, di động đặt bên cạnh bỗng rung lên 3 lần, có vài tin nhắn wechat.
Bình thường giờ này còn thức chỉ có Giang Thiêm thôi, Thịnh Vọng vô thức quay đầu ngó vách tường sau lưng, mở wechat ra. Nhưng cái tên nhảy lên cao nhất không phải anh bạn cách vách, mà là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng cũ – Bành Tạ.
[Con cua hình bát giác: Anh Thịnh em thấy anh ở trên mạng!!!]
[Con cua hình bát giác: Quả nhiên, cái mặt đẹp trai tới mức đi đâu cũng có người chụp]
[Con cua hình bát giác: Mới một tí thôi mà đã có cả đống người xếp hàng dài tỏ tình]
Thịnh Vọng nhìn mà chả hiểu ra làm sao, gửi ba dấu hỏi chấm.
[Đóng cửa:???]
[Con cua hình bát giác: Ớ mày còn thức á?]
[Đóng cửa: Mày cũng thức đấy thôi]
[Con cua hình bát giác: Hầy]
[Con cua hình bát giác: Cuộc sống Giang Tô thật lắm chông gai, thế mà chèn ép anh Thịnh của chúng ta tới mức suốt ngày phải thức đêm cày bừa]
[Đóng cửa: Đừng nói nữa]
[Đóng cửa: Xót ruột]
[Con cua hình bát giác: Vẫn đang làm đề à? Rốt cuộc bọn mày có bao nhiêu bài tập thế?]
Thịnh Vọng thuận tay chụp tờ đề đang làm gửi đi.
[Đóng cửa: Câu cuối cùng, mày gửi muộn tí nữa là tao đi ngủ rồi đấy.]
Đằng kia không trả lời ngay, Thịnh Vọng không đợi nữa, đeo tai nghe tiếp tục tính công thức. Khoảng 5 phút sau, Thịnh Vọng vừa hoàn thành câu hỏi cuối cùng, di động bỗng rung lên.
[Con cua hình bát giác: Tao vừa đọc đề]
[Con cua hình bát giác: Hiện tại thế giới quan sắp sụp]
[Con cua hình bát giác: Tao không hiểu một câu nào luôn á???]
Thịnh Vọng cười ị, gửi thẳng tin nhắn thoại: “Đừng sụp, bình thường có ai kiểm tra cái này đâu. Ở lớp ép phải thi học sinh giỏi, đây là đề luyện tập được phát, tao cũng làm vỡ mặt ra đây.”
[Con cua hình bát giác: Chả thấy vỡ mặt gì cả]
[Con cua hình bát giác: Ấy mày gượm đã!]
[Con cua hình bát giác: Mày đang học bù lỗ hổng cơ mà? Sao đã làm đề thi học sinh giỏi rồi?]
Thịnh Vọng gửi một icon gợi đòn, nói: “Bù xong rồi.”
[Con cua hình bát giác: …….]
[Con cua hình bát giác: Chưa đến một tháng á???]
[Con cua hình bát giác: Đệt]
[Con cua hình bát giác: Tao không nên đi tìm kích thích nửa đêm nửa hôm thế này]
Nói đến đây, Thịnh Vọng bỗng nhớ tới những gì hắn nói vừa nãy, bèn hỏi: “Mày vừa nói nhìn thấy tao trên mạng là sao?”
[Con cua hình bát giác: À, mày từ từ, tao cho mày xem]
Sau đó hắn gửi một ảnh chụp màn hình.
Trong ảnh chụp một trang cá nhân: một người tên là “Bức tường tỏ tình trường trung học trực thuộc” đăng một bức ảnh, trong ảnh là Thịnh Vọng đứng bên sân thể dục.
Chắc là chạy bộ thể dục trong giờ ra chơi vào hôm nào đó, cậu mặc áo phông trắng, vai trái vắt áo khoác đồng phục, một tay cầm bình nước lạnh, tay kia thì đang quệt khóe miệng. Thái dương cậu có vệt mồ hôi ẩm ướt, đang cười nói với ai đó.
[Con cua hình bát giác: Lâu rồi mày chưa xem group chat trên QQ đúng không?]
[Con cua hình bát giác: Tối nay tao thấy mấy đứa con gái spam ầm ầm trong nhóm lớp, bảo là mối tình đầu bay mất rồi, bị nữ sinh trường khác xếp hàng tỏ tình]
[Đóng cửa: ……….]
Thịnh Vọng chả biết rep gì nữa, quẳng 2 cái icon nửa cười nửa mếu rồi mở ảnh chụp màn hình và nhìn xuống.
Bên dưới là một chuỗi dài câu trả lời không đầy đủ, có người xếp hàng thổ lộ tình yêu, có người nhắc tên cậu, có người nói cậu vừa đẹp trai vừa sáng sủa. Còn có một người sở hữu lực chú ý rất đặc sắc: Cái tay lọt vào bên trái bức ảnh là ai thế? Cảm giác cũng đẹp trai lắm, nhìn tay thôi là biết rồi.
Một người khác trả lời cô nàng: Nếu là đẹp trai thì mị mạnh dạn đoán Giang Thiêm.
Thịnh Vọng thầm nhủ không cần mạnh dạn đoán đâu, đúng là Giang Thiêm đấy.
Cậu phóng to ảnh chụp lên, bàn tay nọ sạch sẽ thon dài, bên cạnh xương cổ tay nhô ra có một nốt ruồi nho nhỏ.
Trong thời gian học hè có 2 tiết thể dục, con gái lớp A ghét cay ghét đắng ánh nắng, luôn tìm cớ rúc trong phòng học làm bài tập. Trái lại đám con trai rất tích cực, thường hay đến phòng dụng cụ lấy bóng rổ chơi nửa trận, thầy giáo làm trọng tài. Thịnh Vọng khá là lười, nhưng rất nể mặt cán sự môn thể dục Cao Thiên Dương, lên sân cả 2 lần, và thật không may đều phải đối mặt với Giang Thiêm.
Giang Thiêm chơi bóng rổ hay đeo băng cổ tay, lúc rê bóng, nốt ruồi nho nhỏ nằm ngay mép băng cổ tay, như ẩn như hiện theo từng cử động.
Thật là…. ngầu quá đi.
Di động rung lên ù ù, Thịnh Vọng sững sờ nhận ra: thế mà mình lại đi nhìn chòng chọc tay Giang Thiêm một lúc lâu.
Cậu giật bắn rụt mắt lại, vội vàng tắt ảnh đi, bưng cốc nước trên bàn uống vài hớp, bấy giờ mới liếm mép rồi quay sang nhìn wechat.
Con cua hình bát giác gửi thêm vài tin nhắn nữa, Thịnh Vọng đọc lướt qua, không còn hứng thú tám nhảm nữa, bèn trả lời ngắn gọn, rồi cả hai chào tạm biệt đi ngủ.
Chỉ lát sau Con cua đã im lìm, nhưng Thịnh Vọng chưa muốn đi ngủ.
Cậu nhét quyển Lý đã làm xong vào cặp, rồi ngước mắt nhìn đồng hồ: rạng sáng 1 giờ 07 phút.
Từ lúc đuổi kịp tiến độ, cậu không cần phải thức đến 2 giờ sáng nữa. Có lẽ chưa kịp điều tiết thói quen, nên rõ ràng cậu buồn ngủ lắm rồi mà vẫn nghĩ phải làm thêm cái gì đó.
Cậu lục lọi cặp sách của mình: bài tập đã làm xong từ lâu, đề ôn thi học sinh giỏi Toán Lý Hóa đã hoàn thành, tác phẩm văn cổ đã học thuộc lòng, hay là đọc lại từ đơn lần nữa?
Trong lòng cậu nghĩ thế, ngón tay lại ấn vào wechat. Cậu ra ra vào vào trang cá nhân của mình năm lần bảy lượt, cuối cùng quyết định thừa dịp đêm khuya không ai hay biết, sửa ảnh đại diện và nickname.
Cậu tìm một bức ảnh Vượng Tử [1] chắp tay để thay, sau đó gõ bốn chữ vào khung nickname: Khai trương đại cát.
[1] Đây là Vượng Tử
<img alt=c36_ava src="https://erale.files.wordpress.com/2020/05/c36_ava.jpg" data-pagespeed-url-hash=1786018261 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Sửa chưa được 2 phút, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Trên tầng hai bật một ngọn đèn trần, không sáng cho lắm, rọi xuống trước cửa phòng một vòng sáng. Mái tóc mới gội của Giang Thiêm đã khô khong, ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống người hắn lớp áo choàng dịu dàng.
Hắn chìa thứ gì đó trong tay lên và nói: “Quà khai trương.”
“Cái gì thế?”
Thịnh Vọng tò mò nhận lấy, mở ra thì thấy….
Đệt, bảng chữ mẫu.
“Cậu ngứa đòn à?” Cậu tức giận hỏi.
Giang Thiêm chẳng thèm ừ hử, hắn nâng tay lên và nói: “Không cần thì tôi cầm về.”
Thịnh Vọng trầm ngâm một lúc, hỏi: “Chữ của cậu luyện theo bảng này à?”
“Gần gần thế.” Giang Thiêm nói.
“Gần gần thế là sao?”
“Luyện được 2 lần.” Giang Thiêm bảo.
“Luyện được 2 lần mà gọi là luyện chữ á?” Thịnh Vọng tức giận nói: “Chi bằng cậu nói với tôi cậu viết đẹp bẩm sinh luôn đi.”
Ấy thế mà Giang Thiêm đáp “Ừm”.
Con ngươi của Thịnh Vọng sắp tòi cả ra ngoài: “Tôi biết rồi, cậu ngứa đòn chắc luôn.”
Giang Thiêm cất tiếng cười trong cuống họng, rồi nghiêm mặt nói: “Thực ra luyện nhanh lắm.”
Thịnh Vọng không tin: “Có nhanh thì cũng phải mất 1 năm chứ?”
“Không đến.”
“Cậu đừng lừa tôi.” Thịnh Vọng nghiêm túc nói: “Tôi biết đấy nhé, nói ra chắc cậu không tin, hồi còn bé tôi từng luyện chữ rồi, chăm chỉ cần cù —–”
Cậu chìa 2 ngón tay nói: “Suốt 2 năm.”
Lần này Giang Thiêm bật cười thành tiếng.
Cổ tay hắn chống lên khung cửa, nghiêng đầu cười một lúc lâu, hầu kết rung lên khe khẽ.
“Cười cục cức.” Thịnh Vọng xị mặt.
Giang Thiêm nhìn cậu hỏi: “Muốn học cấp tốc không?”
“Thừa lời!” Thịnh Vọng dứt lời bèn nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Chả nhẽ….. đến luyện chữ cũng có bí quyết á?”
“Không đến mức đẹp tuyệt vời, nhưng chí ít nhìn được.” Giang Thiêm nói.
Thịnh Vọng ngờ rằng hắn đang sỉ vả mình, nhưng ăn xôi chùa quét lá đa. Vì lợi ích của luyện chữ, cậu nhịn: “Nhìn được là ngon rồi, tôi có đi viết thư pháp đâu mà cần đẹp.”
Giang Thiêm ngoắc ngoắc ngón trỏ nói: “Đưa bút đây.”
Thịnh Vọng đủn hắn vào thẳng phòng cách vách.
Bàn học đã được thu dọn từ lâu, ghế trống nhưng Giang Thiêm không ngồi. Hắn móc một cái bút đỏ trong cặp ra, khom lưng khoanh tròn vài từ trên bảng chữ mẫu.
“Quốc, liêu, khê, đàm, nha, lưỡng….” Thịnh Vọng nhẩm theo, không thấy quy luật gì cả.
Giang Thiêm lật hết 10 trang, khoanh tròn không đến 30 chữ, sau đó đặt bút xuống và nói: “Luyện thế này đủ rồi, mỗi ngày chép vài lần, bình thường viết chữ nhớ chú ý một chút là ổn.”
“Thật á?” Thịnh Vọng rất nghi ngờ: “Mấy chữ này có gì đặc biệt?”
“Một vài điển hình của kết cấu toàn bao vây, bán bao vây, trên dưới, trái phải.” Giang Thiêm nói: “Giống khi cậu làm bài ấy, tập trung luyện những chữ này được rồi, chữ khác thì na ná như nhau thôi.”
Thịnh Vọng nhìn một lượt, hỏi hắn: “Có vở trắng không? Tôi thử xem sao.”
Giang Thiêm tìm cho cậu một quyển, khuyến mãi thêm cây bút máy.
“Cậu viết đi, tôi học thuộc bài.” Hắn cầm quyển sách ngữ văn lật úp trên bàn, ngồi lên bệ cửa sổ như rất nhiều đêm trước đây.
Mấy con côn trùng lại cất tiếng kêu vào ban đêm khắp ngõ Bạch Mã. Thịnh Vọng đứng ngây ra trước bàn chốc lát, rồi kéo ghế và ngồi xuống, dựa theo những từ được khoanh trên bảng chữ mẫu, từng nét từng nét mà viết.
Năm phút sau, cậu thở phào nhẹ nhõm, cầm vở vẩy vẩy trước mũi Giang Thiêm: “Viết xong rồi cậu xem đi, tôi thấy tiến bộ cực kì luôn.”
Giang Thiêm đưa mắt nhìn, gương mặt đẹp trai tê liệt ngay tại chỗ.
Hắn không màng học thuộc nữa, cầm vở đặt về trước mặt Thịnh Vọng, còn mình khom lưng chống tay đứng bên cạnh bàn, điệu bộ giám sát nói rằng: “Viết lại.”
“……..”
Trong lòng Thịnh Vọng thầm chửi đệt, cảm giác như mình quay về hồi mẫu giáo.
Cậu chủ nhỏ không ngờ rằng mình vì luyện chữ mà thức tới tận 2 rưỡi. Tới khi quản đốc chịu gật đầu, cậu đã buồn ngủ tới mức không tìm thấy cửa ra vào luôn rồi.
Diễn biến sau đó cậu không rõ, chỉ biết ngày hôm sau trợn mắt ra thì thấy trần nhà trong phòng Giang Thiêm.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
34 chương
84 chương