Ai Cứu Vớt Ai

Chương 3 : Chuyện cũ

Vì là mùa đông , mà đặc sản của thành phố này là cái lạnh khiến người ta nghiến răng nghiến lợi . Có điều , cũng là một mùa Tả Ngôn Mặc thích nhất , có cảm giác còn sống . Cuộc sống lớp mười không căng thẳng như trong tưởng tượng , mùa đông rét lạnh , mặc quần áo mùa đông , cảm giác an toàn của Tả Ngôn Mặc gia tăng trong chớp mắt , xem ra vẫn là mùa đông thích hợp với cô . Trẻ em được sinh ra trong mùa đông , trong khoảng khắc quay trở lại, trong lòng mang theo chút ấm áp ,hơi thở ấm áp phả ra từ miệng khiến cả thế gian bởi vậy mà trở nên ẩm ướt. Bởi vì hơn nửa tháng tới sẽ triển khai “Tuần lễ Văn nghệ chào đón học sinh mới” trong thời gian một tuần – đây là hoạt động duy nhất mà ngay cả học sinh lớp mười hai cũng phải tham gia . Cho nên , giáo viên phụ trách càng phải coi trọng hơn , đương nhiên chủ yếu vẫn là cạnh tranh cùng khối , không lấy được giải thưởng nào thì làm sao cho mọi người thấy được “hùng tài vi lược” của người phụ trách ? Vì thế , uỷ viên văn nghệ tưởng chừng như sắp biến thành con quay , quay thế nào cũng vẫn thấy chậm . Nói về ủy viện văn nghệ được toàn bộ ánh mắt chấm này vừa vặn chính là bạn ngồi cùng bàn với Tả Ngôn Mặc . Nhìn thấy bạn cùng bàn từ lúc ngồi xuống mấy giây sau liền mặt khổ nhăn lại , Tả Ngôn Mặc thực sự lực bất tòng tâm . Giáo viên chủ nhiệm hạn cho cô trong vòng ba ngày giao ra kế hoạch tiết mục lớp làm lần này để báo cáo tới nhà trường . Hiện tại đã là ngày thứ ba , nhưng mà cô vẫn là một ý tưởng cũng không có . Muốn đột ngột nổi tiếng không phải chuyện dễ dàng . Vì thế , sau khi Thịnh Yên Nhiên thở dài lần thứ n trong ngày , Tả Mặc Ngôn mở một lời hiếm hơn vàng : “Mở cuộc họp đi , hơn năm mười người dù sao cũng nghĩ được nhiều hơn một mình cậu.” Thịnh Yên Nhiên quay đầu lại trong nháy mắt , vô cùng kích động giữ chặt tay Tả Ngôn Mặc run rẩy nói : “Một câu bừng tỉnh người trong mộng !” Tả Ngôn Mặc không hiểu sao nhìn Thịnh Yên Nhiên . “Mình quá chúi đầu vào góc rồi , quyết định vậy đi , đợi lát nữa vào giờ tự học tiện rút ra nửa tiết làm cho xong chuyện này!” Nhìn biểu tình dứt khoát của Yên Nhiên , Tả Ngôn Mặc cảm thấy chuyện này tốt nhất là giải quyết nhanh một chút , bằng không cô thật sự sẽ bị bức điên. Giờ tự học là thời gian mọi người đặc biệt quý giá , thời điểm này phần lớn gíao viên sẽ không ở lớp học , theo đó , nữ sinh tám chuyện , nam sinh sôi nổi hoạt động khắp nơi , thường hai là một cảnh tượng sục sôi ngất trời cũng không có giáo viên nhắc nhở . Thêm việc , học sinh ở tuổi này có một năng lực đặc biệt vô cùng lợi hại – chỉ cần thấy thầy cô giáo xuất hiện ở trong phạm vi một trăm mét , lập tức sẽ có người nhận biết được , sau đó giờ tự học của “lớp xuất sắc” lập tức thể hiện ra một mặt hoàn mỹ nhất . Mà đối mặt với một cảnh tượng náo nhiệt như vậy , Thịnh Yên Nhiên dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt đi lên bục giảng . “Mọi người yên lặng một chút .” Tiếp tục ồn ào , không ai chú ý người đứng trên bục giảng là người nào . Ai muốn bỏ qua thời điểm có thể ngang nhiên thả lỏng trong ngày chứ ? “Im lặng ! Tất cả ngậm mồm cho mình , mình có chuyện đặc biệt quan trong muốn nói !” Thịnh Yên Nhiên gồng lên dùng hết khí lực điên cuồng hét lên đối với một đám quỷ ồn ào long trời lở đất . Phản rồi đúng không , làm như vậy thật đúng là không sợ giáo viên không đến . Quả nhiên , cách mạng cần phải trấn áp . Nháy mắt , trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh .Từng đôi mắt lớn nhỏ không đều lộ ra hơn mười hàm ý khác nhau nhìn về hướng thủ phạm trên bục giảng . “Sắp tới hội diễn văn nghệ , tiết mục của lớp chúng ta còn chưa xác định . Một mình mình năng lực có hạn , cho nên , hi vọng nghe ý kiến của mọi người một chút.” Thịnh Yên Nhiên cố gắng hết mức để giọng nói của mình nghe thật thành khẩn . Vừa dứt lời , phía dưới lại bắt đầu ầm ĩ . Bảy miệng tám lưỡi thanh âm nào cũng có : “Ôi dào , chẳng qua chỉ là một hoạt động nhàm chán , tuỳ tiện làm gì đó là được rồi.” “Nghe nói có ba lớp lần này làm kịch nói , có vẻ dàn dựng hay lắm . Lớp chúng ta lần này không phải chết chắc rồi sao?” “Sao phiền toái vậy , còn hội diễn nữa , thật đáng ghét.” “Tớ thấy chúng ta bỏ phiếu trắng? Tức chết ‘Hắc sơn lão yêu’kia đi.” … Mọi người càng tranh cãi theo chiều hướng mãnh liệt hơn . Tả Ngôn Mặc yên lặng ngồi ở bên dưới nghe những tiếng nói khác nhau không cùng ý kiến . Nói về việc này , Tả Ngôn Mặc thật ra cũng không yêu thích gì , ngoại trừ âm nhạc , đặc biệt là đàn violin . Chỉ đáng tiếc bởi vì nguyên nhân trong nhà mà không có cách nào học nhạc cụ . Đây là điều Tả Ngôn Mặc cảm thấy hối tiếc nhất . Cho nên , đối với hội diễn lần này trong lòng Tả Ngôn Mặc cũng có chút ý kiến , chỉ có điều không có ý định nói ra , khiêm tốn là nguyên tắc ứng xử của cô. “Được rồi được rồi , như vậy đi , mọi người lấy một tờ giấy viết ý kiến của bản thân lên trên đó , sau đó đưa cho mình .” Xem ra thảo luận tập thể là chuyện không thể nào . Mọi người bên dưới cho dù không bằng lòng , nhưng đây dù sao cũng là chuyện của lớp , mọi người ngoài miệng tuy rằng còn rất nhiều oán hận , nhưng tới thời khắc quan trọng vẫn sẽ vì lớp mà dâng lên ‘trí tuệ’ của mình . Tả Ngôn Mặc lấy giấy ra , sau một chút do dự , vẫn quyết định đem ý kiến của mình viết lên , tuy nhiên sau khi viết xong không ghi tên mình xuống . Sau tiết học , Thịnh Yên Nhiên đối mặt với cả đống giấy trên bàn học , trong lòng thực sự là vui mừng nói không ra lời , lộ ra khuôn mặt tươi cười lần đầu tiên trong ba ngày qua . Chỉ có điều , mười phút sau , khuôn mặt khổ qua của cô lại bày lên . Tiếng thở dài nối đuôi kéo tới. “Thế nào ?” Tả Ngôn Mặc nhìn bạn cùng bàn lại bắt đầu hồi phục trạng thái ban đầu , cảm thấy có chút kỳ quái . “Đều là hướng cũ , không có ý tưởng gì mới cả.” Uể oải , đầu mấy tên quỷ này sao không có chút xuất sắc nào vậy , mất công bản thân còn chờ mong như vậy . “Đợi một chút , cái chủ kiến này hay , ý tưởng của hai người này không tồi!’ Nhìn thấy ánh mắt của Yên Nhiên đột nhiên sáng rực lên , Tả Ngôn Mặc hơi nhích lại gần phía cô nàng hỏi : “Tìm được thứ tốt sao?” “Ừm , rất có sáng kiến , nhưng mà … sao một người lại không có tên ? Oa , còn một cái là Nam Cung Nguyên.” Tả Ngôn Mặc cả kinh , tim đập mất nửa nhịp . “Cậu xem xem . Mình thấy được chính là cái này .” Yên Nhiên đem sáng ý của Nam Cung Nguyên đưa tới trước mặt Tả Ngôn Mặc . Chữ viết vô cùng đẹp , nét bút mạnh mẽ , đẹp đẽ giống như chủ nhân của nó . Điều này có chút ngoài dự liệu của Ngôn Mặc , phải biết bây giờ , muốm tìm một nam sinh có chữ viết ngay thẳng như chó cào đã rất khó khăn , huống chi là chữ viết sạch sẽ tuyệt vời như vậy . Mặt trên đại ý viết là trong lớp có rất nhiều bạn học nhạc cụ , hơn nữa lớp chúng ta có một ưu thế đó là đều có người học nhạc cụ Trung Quốc và Tây phương, có thể mở ra một giàn nhạc giao hưởng kết hợp nhạc cụ của Trung Quốc và Tây phương , ý tưởng vừa sáng tạo vừa chất lượng . Thực sự là nghĩ giống như mình . “Không tồi .” Tả Ngôn Mặc thản nhiên trả lời . Yên Nhiên đã phi thường quen với cách nói chuyện lạnh nhạt của Tả Ngôn Mặc , lúc này cô vô cùng nôn nóng muốn đi báo cáo kết quả . “Vậy mình lấy cái này đi nói với ‘Lão yêu’”. Đương nhiên còn chưa nói xong , Thịnh Yên Nhiên đã lao ra khỏi phòng học . Tả Ngôn Mặc nhìn xuống đồng hồ đeo tay , bốn giờ hai mươi năm phút , khó trách cô vội vàng như vậy , chỉ còn lại mười năm phút là đến kỳ hạn rồi . Tả Ngôn Mặc thu dọn sách vở trên bàn được một nửa thì dừng lại . Nam Cung Nguyên , tên này hình như vẫn có chỗ đáng khen . Hôm nay , Tả Ngôn Mặc thấy ý kiến của mình có thể được người khác coi trọng , còn là chuyện làm cho người khác vui vẻ . Kết quả , ngày hôm sau , “Hắc Sơn Lão Yêu” liền ở lớp học công bố kết quả xác định tiết mục của lớp lần này . Sau đó còn không quên cầm hai tờ giấy không ngại khen ngợi hai học sinh nhiệt tình với lớp có cùng ý tưởng độc đáo . Nam Cung Nguyên cảm thấy chủ ý của mình được chọn cũng là chuyện nằm trong dự liệu . Chỉ có điều lại có người suy nghĩ giống cậu thật sự là khiến cậu có chút bất ngờ . Ai chứ? Lão yêu ở trên bắt đầu thống kê danh sách nhạc cụ của học sinh có trong lớp , phát hiện trong lớp học sinh có tài đúng là không ít . Qua xác nhận nhiều mặt , cuối cùng quyết định danh sách : tổng cộng có bảy người . Một người đàn tứ , một người đàn tỳ bà , hai người đàn tranh , một người piano , một người ống sáo , còn lại một người – đàn vilolin. Tả Ngôn Mặc nhìn Nam Cung Nguyên thì trong lòng có chút buồn bã , đàn violin , trong lúc hoảng hốt Tả Ngôn Mặc nhớ lại một buổi chiều nọ lần đầu tiên mình tình cờ nhìn thấy nó . Khi đó cô chỉ có sáu tuổi , hôm đấy thời tiệt đẹp hiếm thấy , ánh mặt trời như lông vũ dịu dàng chiếu lên đôi vai nhỏ của Tả Ngôn Mặc , mặc dù chỉ là một đứa nhóc , nhưng , khi Tả Ngôn Mặc nhìn thấy cây đàn violin , trong chớp mắt đó liền cảm thấy chính là nói , đây hẳn chính là “Vận mệnh” ? Tả Ngôn Mặc đúng là có tài hoa , từ ngày đó trở đi , mỗi ngày cô nhóc đều len lén trốn mẹ chạy đến lớp đàn nhìn cây đàn violin đến ngẩn người . Tưởng tượng mình có thể với tay chạm một chút vào cây đàn violin gần ngay trước mắt kia , tưởng tượng thanh âm thật tuyệt vời của nó . Có một thầy giáo lớp đàn đã phát hiện cô bé mỗi ngày đều xuất hiện này . Nhìn thấy ánh mắt khao khát của cô bé , ônng mỉm cười đem một cây đàn violin màu nâu đặt vào trong tay cô bé . Chỉ chớp mắt , trong mắt cô bé toả ánh sáng rực rỡ . Như thể sinh mệnh của cô vào thời khắc này đã được biến đổi . Thầy gió không ngờ , cô nhóc trước mắt này có thiên tư cao như thế . Vừa bắt đầu khuôn mặt trẻ con gần là thương tiếc một thứ muốn nhưng không dám đòi hỏi , nhưng lại vừa tản ra vẻ yêu thích chân thành , trong sáng đến kinh ngạc . Chi qua sau vài ngày cho cô bé học , ông ngạc nhiên phát hiện cô nhóc có khả năng cảm thụ âm nhạc đáng kinh ngạc , cho dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể trở thành nhân tài , nếu bị mai một chắc chắn chính là chôn vùi một viên ngọc sáng của thế giới . Ông vô cùng kích động dẫn cô bé đi muốn gặp phụ huynh của cô . Sau đó , sau đó … Không có sau đó , mẹ cô bé vừa nhìn thấy thầy giáo và cây đàn violin trong tay cô không nói hai lời ngay lập tức đuổi ông ra khỏi nhà , sau đó , hôm đấy Tả Ngôn Mặc lại bị mẹ đánh cho một trận gần chết , mỗi một nhát đòn đều mạnh hơn so với trước kia . Da tróc thịt bong , máu thịt mơ hồ , không biết tại sao mẹ lại đặc biệt tức giận , gầm lên mắng , trong không khí toả ra mùi vị của máu , bên ngoài ánh sáng ô tô rực rỡ in trên cửa sổ , tất cả mọi thứ kích thích lên tâm hồn nhỏ bé của Tả Ngôn Mặc , mặc cho cái chổi lần lượt vạch lên người mình một vết rách , không giãy dụa , không khóc nháo , cái cảm giác đau đớn này đúng là làm cho người ta cả đời khó quên . Nhưng thống khổ trong lòng còn hơn thế , đau đớn trên người thì đã sao chứ? Mong ước bình sinh của Tả Ngôn Mặc , giấc mơ vô cùng xa xôi ấy cứ như vậy bị bóp chết ngay từ trong nôi . Từ đó về sau , cô cũng không dám nhắc tới violin nữa , bởi vì , cô phát hiện đó là điều cấm kỵ trong nhà . Nguyện vọng tốt đẹp dù sao cũng không ngăn được sự thật tàn khốc . “Tả Ngôn Mặc , câu làm gì thế , ngây ngốc gì vậy?” Thanh âm của Thịnh Yên Nhiên giống như chìa khoá trong tay thượng đế , mạnh bạo đem cánh cửa quá khứ đóng lại . Tả Ngôn Mặc ngay lập tức thanh tỉnh lại . Mình lại ở trong phòng học nhớ về chuyện trước đây , rõ là bỏ đi , mà chua xót trong lòng đã tràn đầy , Tả Ngôn Mặc cảm thấy mình không còn sức lực tiếp tục ở lại chỗ này , nhưng lại không nhịn được đưa mắt nhìn cây đàn violin trong tay Nam Cung Nguyên , sau đó thản nhiên đáp : “Không có gì , đồ cậu muốn đây.” Nói xong , đem CD mình mang đến mà Yên Nhiên cần giao cho cô , không ở lại thêm , xoay người liền đi . Là để trốn tránh đi , sợ hãi thứ ánh sáng loá mắt đấy lại một lần nữa làm mắt của mình đau đớn , nội tâm của bản thân đã bị sự u tối đóng chặt từ lâu ; sợ rằng trong chớp mắt ở nơi thần thánh đấy , thế giới tâm hồn của mình sẽ không thể chống đỡ mà sụp đổ , còn mình lại không có chỗ trốn ; sợ nhìn thấy người kia dùng tư thế kiêu ngạo đấy diễn tấu ra giai điệu êm tai , còn chiếc mặt nạ nguỵ trang của mình chỉ có thể nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ . Tả Ngôn Mặc ơi Tả Ngôn Mặc , mày cho là mày đã vô dục vô cầu rồi , nhưng mà , mày bây giờ đang chạy trốn cái gì đây , mày thật sự là yếu đuối . Trong phòng học , Nam Cung Nguyên nhìn vào bóng lưng như có suy tư của người nào đó biến mấy dưới ánh tịch dương . Từ lúc Tả Ngôn Mặc xuất hiện ở cửa , tầm mắt của cô đã không thể che đậy , đúng vậy , quả thực có thể nói là trắng trợn liều mạng nhìn chằm chằm cây đàn violin của cậu . Đúng , tầm mắt của cô từ đầu đến cuối không hề lưu lại ở trên người hoàng tử , chỉ ở trên cây đàn violin màu nâu toả ra màu đỏ thẫm . Loại ánh mắt nóng rực này hoàn toàn không giống với tác phong bình thường của cô . Nam Cung Nguyên thậm chí còn có thể nhìn rõ vẻ mặt cô đau đớn và thần sắc khó có thể kiềm chế mà ngày thường khó mà nhìn rõ song giờ phút này ánh mắt lại lộ ra một nỗi buồn mất mát . Vẻ mặt của cô thì chuyên chú , giống như đang ở trong thể giới của mình suy nghĩ tới một món đồ làm mình đau thương nhưng lại là thứ đẹp đẽ ngọt ngào nhất , chỉ là vẻ ưu thương này ở trong nụ cười cay đắng sau khi cô hoàn hồn lại càng trở nên rõ ràng hơn . Nam Cung Nguyên không biết những người khác có chú ý tới hay không , nhưng cậu có thể khẳng định , cô nhóc này ở trong một tích tắc đấy là chân thật , không còn là con người vô hình trong lớp , mà là một người có sinh mạng , có máu thịt , có thể để cho người khác chạm vào người . Chỉ có điều sau khi cô lấy lại tinh thần , biểu tình lạnh nhạt trên mặt lại làm cho Nam Chung Nguyên tưởng rằng mọi thứ mình thấy ban nãy tất thảy cũng chỉ là ảo giác . Nhưng một cái liếc mắt trước khi đi kia , khiến cảm giác không xác định đó lập tức bị Nam Cung Nguyên tiêu thành tro bụi , cô thật sự để ý đến cây đàn violin trong tay mình . Nhưng mà , đây là vì sao ? Cô , đúng là một người kỳ quái . Nam Cung Nguyên tự giễu cười cười , quan tâm làm gì , cũng không phải chuyện liên quan đến cậu , có được cái gì chứ . Nghĩ xong ,lại cùng đoàn người nghiên cứu từng vấn đề trong nhạc khúc của hội diễn lần này . Hôm nay , thế giới “bên trái” của Tả Ngôn Mặc sụp đổ một góc. Trong đầu vương tử của chúng ta liên tục xoay quanh mấy chữ : tầm mắt của cô chỉ ở trên cây đàn violin , tầm mắt của cô chỉ ở trên cây đàn violin…