Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là " chân mệnh thiên tử"
Chương 30 : Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là
Na Lan Đức Duật chong mắt nhìn trần, chẳng hề buồn ngủ: “Giai nhân kề bên mà không được chạm, thật… giết người không dao, không động chạm được thì ngắm thôi vậy!” Anh nằm nghiêng người nhìn Tâm Di, chỉ thấy mái tóc đen nhánh mượt mà của cô trải nhẹ trên gối, không kìm nổi cầm lên một lọn tóc đen, trìu mến ngắm nhìn, khẽ vuốt, chẳng muốn rời tay.
Tâm Di đương say giấc nồng, ánh mắt Na Lan Đức Duật dời đến khuôn mặt người yêu: lông mày thanh tú, đôi hàng mi đen mướt, vừa dài vừa mau cứ như vẽ nên, mũi tuy không cao nhưng nhỏ nhắn xinh xẻo, đôi môi hồng cũng nhỏ xinh, làn da không trắng ngần nõn nà nhưng lộ rõ nét khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Na Lan Đức Duật chăm chú ngắm nhìn Tâm Di, mặt dần dần ghé sát, khẽ đặt một nụ hôn lên má, nhìn đôi môi hấp dẫn như chùm quả chín mọng kia, nhịp thở của Na Lan Đức Duật liền có chút gấp gáp: “Ta không phải Liễu Hạ Huệ, đối diện với nàng, quả tình chẳng thể nào kìm nén.” Nhẹ nhàng kéo chăn đắp trên mình Tâm Di, cởi dây áo cô, dưới tấm áo lót mỏng manh là lồng ngực thiếu nữ lên xuống đều đặn, mời gọi mê hoặc Na Lan Đức Duật. Anh cảm thấy bụng dưới như cháy lên một đốm lửa, nắm lấy dây áo chỉ muốn giựt đứt ngay, chính lúc Na Lan Đức Duật định tuân theo bản năng mách bảo thì trong đầu anh chợt vọng lên tiếng nói: “Na Lan Đức Duật, ngươi không phải người, nàng tin tưởng ngươi thế mà ngươi lại tính làm chuyện bỉ ổi còn thua kém cả loài súc vật này.”
Na Lan Đức Duật lập tức ngừng tay, nhìn Tâm Di an giấc, anh tự vả cho mình một phát thật lực: “Xúc phạm nàng là xúc phạm tình cảm của mình đối với nàng.”
Lý trí phục hồi, dục niệm liền tan biến, Na Lan Đức Duật kéo chăn đắp cho Tâm Di, bản thân cũng nằm vào trong “ổ” riêng, nhắm mắt lại nói: “Đếm cừu vậy, đếm một hồi là ngủ được thôi.” Na Lan tội nghiệp bắt đầu đếm thật, “Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… hai trăm bẩy mươi ba con cừu, hai trăm bẩy mươi tư con cừu, hai trăm bẩy mươi lăm con cừu… bốn trăm chín mươi bẩy con cừu, bốn trăm chín mươi tám con cừu…”
Nằm đếm cừu, dần dần… khi Na Lan Đức Duật lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ thì Tâm Di trở người một cái, gác tay lên ngực anh, cơn buồn ngủ của Na Lan bị cô nàng “ác ôn” này nhát cho chạy mất hút. Mở mắt, nhấc tay Tâm Di khỏi ngực mình nhưng liền đó Tâm Di lại gác tay lên, không những thế còn ngang nhiên gác cả chân lên bụng Na Lan.
“Tư thế ngủ thật hết nói nổi!” Na Lan Đức Duật chỉ biết thở dài.
Đúng là tư thế ngủ của Tâm Di có phần tệ thật, đã gác tay gác chân thì chớ còn không ngừng lấn chiếm địa bàn của Na Lan Đức Duật, dồn anh vào sát bên trong.
“Tiểu thư, đừng ép nữa, tôi áp sát tường rồi còn gì.” Na Lan Đức Duật xụ mặt.
Người Tâm Di dồn vào trong nhưng chăn lại bị cô đá xuống giường.
Na Lan Đức Duật bị ép dính vào tường vô phương cử động, muốn giúp Tâm Di nhặt chăn lên cũng không được, lại sợ cô lạnh đành ôm cô vào trong chăn của mình.
Nhìn vẻ ham ngủ của Tâm Di, Na Lan Đức Duật chỉ biết than số khổ: “Cô thì ngủ thoải mái rồi, mỗi tôi là thảm!”
Đêm nay là đêm Na Lan Đức Duật bị dày vò thê thảm nhất từ khi chui ra khỏi bụng mẹ, cuối cùng cũng gắng gượng được đến lúc trời sáng.
Trời vừa tảng sáng Tiểu Cát Tử đã đến gõ cửa: “Tiểu thư, tiểu thư…”
Tâm Di vẫn còn ngái ngủ, chỉ khẽ động mí mắt, càu nhàu: “Ai thế, mới sáng ngày ra…!” Mở mắt thấy mình nằm trong chăn Na Lan Đức Duật, lập tức nhảy dựng lên, điểm mặt anh không thốt nên lời.
Tiểu Cát Tử vẫn tiếp tục gõ cửa, Tâm Di nhảy xuống giường, mở cửa ngó ra thấy Tiểu Cát Tử cầm bọc đồ đứng bên ngoài.
Bị gió lạnh thổi cho một cái Tâm Di bèn tỉnh hẳn, nhớ lại chuyện tối qua liền nhận bọc đồ từ tay Tiểu Cát Tử, hỏi: “Không ai thấy chứ?”
“Không ạ.”
“Đi thuê chiếc kiệu, nửa giờ sau quay lại đây.” Nói xong đóng cửa lại, bước đến trước giường vung tay ném bọc đồ vào người Na Lan Đức Duật.
Na Lan Đức Duật đỡ lấy: “Sao thế, mới sáng sớm đã nóng vậy?”
“Nói, tại sao tôi lại ở trong chăn của anh?” Tâm Di nổi giận đùng đùng hỏi.
“Đừng vội giở tính khí tiểu thư ra thế được không, xem xem chăn cô nằm đâu?” Na Lan Đức Duật bình thản nói.
Tâm Di giờ mới phát hiện vật cô đương dẫm dưới chân chính là cái chăn đáng thương của mình, cô cúi người ôm chăn lên: “Anh đừng bảo là tôi tự đá chăn của mình xuống đất.”
Na Lan Đức Duật gật đầu.
Tâm Di trùm chăn ngồi lại lên giường: “Anh không nhân cơ hội táy máy tay chân đấy chứ?”
“Không hề!”
“Trả lời dứt khoát thế!” Khẩu khí của Tâm Di có chút nghi ngờ.
“Không là không!” Na Lan Đức Duật được lý càng cao giọng.
“Chút xíu tà niệm cũng không có?” Tâm Di truy vấn.
Na Lan Đức Duật hơi do dự, nói: “Tôi là người đàn ông vô cùng bình thường, có nghĩ ngợi cũng không lạ.”
Tâm Di nhếch miệng cười: “Coi như anh thành thực.”
“Đương nhiên rồi, cô nhìn tôi mà coi, bị cô dồn sáp tường cả đêm ngủ không yên, lát nữa đem bộ mặt thâu đêm này đến gặp hoàng thượng tôi biết giải thích thế nào đây!”
Tâm Di áy náy nói: “Xin lỗi nhé, tư thế ngủ của tôi không được tốt lắm!”
“Giờ thì cô biết tôi thành thực thế nào rồi chứ!” Na Lan Đức Duật tiếp tục biểu dương mình, “Không chỉ thành thực mà còn rất có trách nhiệm, nếu tôi xúc phạm cô thì nhất định cưới cô.”
“Nằm mơ, nếu có chuyện này thật, sớm đã…” Không đợi Tâm Di nói hết, Na Lan Đức Duật tiếp lời, “Vô đại lao rồi.”
“Chém đầu toàn gia!” Cách dùng từ của Tâm Di chả nhát được Na Lan Đức Duật, “Theo luật lệ Đại Thanh, phạm tội gian dâm không can hệ đến người nhà.”
“Nếu anh phạm thì nhất định là chém đầu toàn gia, liên lụy cửu tộc.”
“Vì sao tôi lại được đãi ngộ đặc biệt?” Na Lan Đức Duật thắc mắc.
“Vì người anh xúc phạm là tôi!” Tâm Di đáp.
Na Lan Đức Duật cười nói: “Tôi không tin, luật lệ Đại Thanh không vì cô mà thay đổi.”
“Xem ra anh muốn thử?”
Na Lan Đức Duật nhìn Tâm Di một hồi, cười rất gian, nói: “Đúng, tôi muốn thử xem.” Dứt lời làm ra vẻ định ôm cô.
Tâm Di vội chạy đến đầu giường bên kia, Na Lan Đức Duật chỉ thò tay tóm một cái là giật được chăn của Tâm Di.
Tâm Di nép trong góc giường mắng: “Anh bắt nặt người ta!”
Na Lan Đức Duật ghé đến bên cạnh cô: “Biết sợ chưa?”
“Anh sẽ không làm thế, tôi thấy trong mắt anh không có tà niệm!”
Na Lan Đức Duật kéo chăn trùm cho Tâm Di: “Tôi sẽ làm thế!”
“Nếu vậy thì đêm qua anh đã…”
“Tôi thật sẽ làm như thế, đêm qua suýt nữa tôi chẳng kiềm chế nổi mình.” Na Lan Đức Duật thẳng thắn nói.
“Nhưng anh đã kiềm chế được.”
“Tôi là người, quan trọng hơn là tôi không muốn chà đạp lên tình cảm của mình.” Na Lan Đức Duật nhìn Tâm Di bằng ánh mắt chan chứa tình yêu.
Tâm Di không dám nhìn vào mắt anh, nếu cứ tiếp tục cô sợ mình sẽ là người không kiềm chế được, cúi gằm đầu nói: “Mau mặc quần áo vào, tôi đưa anh ra ngoài.”
Trong sân vương phủ, Tiểu Cát Tử đang chỉ huy kiệu phu: “Đi, đi theo ta.”
Hai kiệu phu khiêng kiệu theo sau Tiểu Cát Tử, chẳng may đụng phải Dận Chân.
“Bái kiến vương gia!” Tiểu Cát Tử hướng về phía Dận Chân hành lễ.
Dận Chân trỏ tay vào kiệu, hỏi: “Này để làm gì?”
“Hồi vương gia, là cách cách sai nô tỳ thuê kiệu.”
“Trong phủ có sẵn kiệu, hà tất ra ngoài thuê?”
“Cách cách không muốn làm phiền vương gia.”
Dận Chân lại hỏi: “Đúng ra bọn họ phải đợi ngoài cửa chứ, sao lại khiêng vào trong phủ?”
“Ơ, đây cũng là ý của cách cách, cách cách nói không muốn người khác nhìn thấy.”
Lý do này quả thực vô lý, nhưng Dận Chân cũng chẳng hỏi thêm: “Đi đi!”
“Vâng!” Kiệu phu khiêng kiệu theo gót Tiểu Cát Tử rời đi.
Dận Chân dõi theo, vẻ mặt hồ nghi thấy rõ: “Tâm Di lại bày trò gì thế nhỉ, thuê kiệu thôi đã chẳng nói, còn khiêng kiệu vào trong phủ, nhất định là có chuyện.”
Trong phòng, Tâm Di vụng về tết tóc cho Na Lan Đức Duật: “Thật không phải, trước nay tôi chưa từng tết tóc cho người khác, anh đừng chê nhé.”
“Không đâu, cô là đại tiểu thư mà, xưa nay đều do người khác hầu hạ cô cả.”
Làm đi làm lại mấy lần cuối cùng Tâm Di cũng tết xong: “Xong rồi, anh xem thử coi!”
Na Lan Đức Duật kéo tóc ra đằng trước xem lướt qua: “Đẹp đấy chứ.” Quay người cầm tay Tâm Di, “Ta thực mong mỗi ngày đều như hôm nay, cùng nàng thức dậy, rồi nàng chải đầu cho ta.”
Tâm Di cúi đầu: “Càng nói càng không nghiêm túc.”
“Ta chưa từng nói câu này với ai khác, nàng là người đầu tiên và cũng là duy nhất.” Na Lan Đức Duật tỏ bày với Tâm Di cảm xúc tự đáy lòng.
Hai người đăm đắm nhìn vào mắt nhau, khoảnh khắc đó, họ quên hết mọi chuyện xung quanh, quên cả việc bản thân đang ở đâu… mãi cho đến lúc bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa.
Tâm Di rút tay về: “Có người đến.”
“Tiểu thư, kiệu đến rồi.” Tiểu Cát Tử đứng ngoài cửa nói.
“Đợi chút.” Tâm Di chỉ vào giường bảo Na Lan Đức Duật: “Anh lánh mặt đi hẵng.”
Na Lan Đức Duật nấp trên giường, Tâm Di cũng ngồi lên trên giường, thả rèm xuống.
Tâm Di lớn tiếng gọi: “Khiêng kiệu vào rồi bảo kiệu phu lui ra ngoài.”
Kiệu phu khiêng kiệu vào trong phòng rồi lại đi ra, Tâm Di vén rèm nhìn một vòng mới nhảy xuống đất, nói với Na Lan Đức Duật: “Anh ngồi vào trước.”
Na Lan Đức Duật cười cười, y lời rúc vào trong kiệu.
“Cát Tử, chúng ta ra thôi!” Tâm Di nói xong cũng vào kiệu.
Kiệu phu đương khiêng kiệu đi trong sân Ung vương phủ thì lại đụng đầu Dận Chân. Kỳ thực Dận Chân cố tình đứng đợi ở đó, thấy kiệu đến bèn ra hiệu bọn họ dừng lại: “Đi đâu vậy?”
“Vương gia, tôi ra ngoài dạo một vòng.” Tâm Di ngồi trong kiệu đáp.
“Cách cách giấu gì trong kiệu mà nặng thế?” Dận Chân hỏi tiếp.
Bên trong kiệu, Na Lan Đức Duật lo lắng đưa mắt nhìn Tâm Di, Tâm Di xua tay: “Có gì đâu!”
”Thật là không có?” Dận Chân vẫn không chịu cho qua, tiếp tục hỏi.
Tâm Di ngồi trong kiệu nói vọng ra: “Vương gia nghĩ tôi giấu gì?”
“Cách cách xuống kiệu để bổn vương kiểm tra là biết liền.”
Tâm Di vén lên một khe hở nhỏ, nhìn ra: “Vương gia không tin hay nghi ngờ Tâm Di tự ý lấy tài sản của vương phủ?”
Dận Chân mỉm cười xảo quyệt: “Bổn vương tin cách cách không lấy tài sản của vương phủ đem ra ngoài nhưng thứ khác thì chưa biết chừng.”
“Tâm Di không hiểu điều vương gia muốn nói.”
“Không hiểu thì thôi, đi đi, trên đường nhớ cẩn trọng.” Dận Chân cũng chẳng buồn ngăn nữa, tiếp tục ngăn cản chỉ e sẽ chọc giận Tâm Di.
Kiệu phu khiêng kiệu đi.
Dận Chân nhìn theo kiệu, nhủ thầm: “Trong kiệu rõ ràng còn một người nữa, có thể là ai nhỉ? Thích khách đêm qua chăng? Vì sao Tâm Di lại che giấu cho tên thích khách đó? Người Tâm Di che giấu chắc chắn có quan hệ đặc biệt với cô ta, mình phải suy xét xem có ai có thể khiến Tâm Di làm vậy?”
Ở Thanh triều ngồi kiệu cũng có luật. Theo quy định chỉ có quan văn, quan văn nhị phẩm tuổi từ sáu mươi trở lên, mới được ngồi kiệu, còn quan võ, bất luận cấp bậc cao thấp, đều không được phép ngồi kiệu.
Kinh thành chỉ có kiệu bốn người khiêng, tuyệt đối không có kiệu tám người khiêng. Kiệu tám người khiêng là Đốc phủ (1) đại diện thiên tử tuần tra địa phương, dù có là đại học sĩ, thân vương cũng chỉ được ngồi kiệu bốn người khiêng; thường dân chỉ được phép ngồi kiệu hai người khiêng. Một số phim truyền hình hiện nay không lưu ý đến chi tiết này, đây là nói ngoài lề.
Trở lại đề tài chính, sáng sớm trên đường đã lác đác người qua lại, mọi người đều nhìn thấy một chiếc kiệu hai người khiêng, đòn kiệu bị đè oằn xuống, kiệu phu không ngớt thở hổn hển.
Kiệu phu đằng trước không khỏi lẩm bẩm: “Cứ nghĩ sáng sớm mở hàng đại cát, vớ được quý nhân, ai ngờ mệt thế, vị này nặng thật!”
Đằng sau cũng tương tự: “Chắc là một tên bụng phệ đây, mệt chết người, sớm biết nặng thế ông đếch thèm!”
Bọn Đại Hổ ngay từ đầu đã phát hiện ra, nén nhịn mãi rốt cuộc cũng mở miệng: “Quái lạ, trong kiệu có gì mà bọn họ khiêng cực thế nhỉ?”
“Không biết, hỏi đám Tiểu Mai Tử coi.” Nhị Hổ cũng rất tò mò.
“Tôi cũng chẳng biết.” Tiểu Mai Tử nói, “Kiệu khiêng vào trong phòng tiểu thư trước rồi mới khiêng ra.”
Tiểu Lam Tử kéo áo Tiểu Cát Tử: ”Cát tỷ tỷ nhất định biết.”
“Không biết.” Tiểu Cát Tử nào dám bép xép.
“Lạ nhỉ, bình thường tiểu thư có bảo mật với bọn tôi thì cũng chẳng giấu hai người, sao lần này lại thần bí thế?” Tiểu Trúc Tử vò đầu bứt tai.
“Tiểu Trúc Tử, đừng lảm nhảm nữa, đến nơi thì báo một tiếng.” Trong kiệu vọng ra tiếng Tâm Di.
“Vâng!” Tiểu Trúc Tử lớn tiếng đáp lời.
Tâm Di và Na Lan Đức Duật chen chúc trong một chiếc kiệu cũng chả sướng gì, kiệu quá nhỏ nên cả hai phải ngồi nghiêng nửa người thành ra gần như mặt áp mặt, kiệu chòng chành lắc lư hoài khiến bọn họ chốc chốc lại va vào nhau.
Đi được một hồi, chẳng hiểu kiệu phu đằng trước dẫm phải vật gì, loạng choạng một cái khiến kiệu nghiêng về một bên, người ngồi trong kiệu đương nhiên cũng bị nghiêng theo, Tâm Di thuận đà nhào vào vòng Na Lan Đức Duật, Na Lan liền ôm chầm lấy cô.
Tâm Di tăm cho Na Lan Đức Duật một phát, anh chàng lập tức làm ra vẻ ngây thơ nhưng tay thì quyết không chịu buông, Tâm Di cũng đành mặc kệ. Hít thở mùi hương thoang thoảng trên người Tâm Di, giai nhân ôm trong vòng tay, Na Lan Đức Duật chỉ mong kiệu đi thật chậm để phút giây này có thể kéo dài mãi. Nhưng dù chậm thế nào thì cũng có lúc đến nơi.
“Ai, dừng kiệu, dừng kiệu!” Tiểu Trúc Tử kêu lớn.
Kiệu dừng hẳn.
Tiểu Trúc Tử đứng ngoài bẩm báo: “Tiểu thư, đến nơi rồi.”
Tâm Di vẫn ngồi nguyên trong kiệu đáp: “Bảo kiệu phu đứng hết ra đằng sau kiệu, đâu lưng lại.”
“Đây là luật gì chứ?” Kiệu phu đằng trước không khỏi thắc mắc.
“Chắc là vị tiểu thư này béo quá, sợ bọn ta nhìn thấy.” Đằng sau tiếp lời.
“Các ngươi đâu ra mà nhiều lời thế, kêu các ngươi làm gì thì cứ làm theo.” Tiểu Trúc Tử mắng.
Kiệu phu đành đứng ra sau kiệu.
Tâm Di bước xuống kiệu nói với sáu người còn lại: “Các ngươi cũng không được nhìn, xoay lưng.”
“A? Bọn nô tài cũng không được nhìn?!” Tiểu Trúc Tử vọt miệng hỏi.
Tiểu Cát Tử kéo Tiểu Trúc Tử: “Việc không nên nhìn thì ngươi đừng nhìn, xoay người.”
Thế là tất cả mọi người đều đứng quay lưng về phía kiệu, Tiểu Trúc Tử hiếu kỳ chết được nào chịu ngoan ngoãn nghe lời, cu cậu lén nghiêng đầu tính liếc một cái, ngờ đâu Tâm Di canh sẵn rồi, cậu vừa động đậy Tâm Di liền nói: “Tiểu Trúc Tử, ngươi mà dám quay đầu lại thì ta không cần ngươi nữa!”
Câu nói này hiệu quả phải biết, Tiểu Trúc Tử bị dọa cho đứng im không dám nhúc nhích.
Lúc này Tâm Di mới ra hiệu cho người trong kiệu chui ra.
Na Lan Đức Duật ra khỏi kiệu, ghé tai Tâm Di khẽ nói: “Đa tạ.”
“Đừng khách sáo, anh cũng từng giúp đỡ lại cứu mạng tôi đấy thôi!” Tâm Di hạ thấp giọng.
“Tôi đi đây.” Na Lan Đức Duật thực không nỡ rời đi.
“Đi đi, chẳng phải anh nói hôm nay có phiên trực ư? Đến muộn coi chừng bị hoàng thượng mắng.”
Mãi đến khi Na Lan Đức Duật khuất khỏi tầm nhìn, Tâm Di mới giải trừ lệnh cấm: “Được rồi, quay lại cả đi!”
Cả đám lục tục quay người lại, Tiểu Trúc Tử lập tức thò đầu ngó nghiêng “xác” kiệu: “Chẳng có gì trong đó cả!”
Kiệu phu cũng nhỏ giọng bàn luận với nhau: “Vị tiểu thư này có béo đâu… Ừ… Tôi đoán bên trong có gì đó… Chắc thế thật, không đã chẳng nặng vậy, lại cấm bọn ta nhìn…”
Tâm Di mặc cho bọn họ đoán già đoán non, nói với Tiểu Cát Tử: “Cát Tử, thưởng, đưa gấp đôi, nhìn họ mệt thế kia…”
“Không mệt, không mệt, cảm ơn tiểu thư.” Kiệu phu nghe có gấp đôi tiền, sự mỏi mệt ban nãy tức khắc bay mất hút, cười toét miệng nhận bạc rồi khiêng kiệu không rời đi.
Tiểu Trúc Tử vẫn không bỏ cuộc, quấn lấy Tâm Di: “Tiểu thư, rốt cuộc là gì thế?”
“Đừng hỏi nữa, có hỏi ta cũng không nói, đi, các ngươi muốn đi đâu chơi?” Tâm Di chuyển đề tài.
Tiểu Mai Tử khuyên can: “Tiểu thư, nên về cung thôi, cả đêm qua không về, Vạn tuế gia chắc lo lắng lắm.”
Tâm Di đành gật đầu, nói: “Ừ, về điểm danh trước vậy, nghe hoàng thượng ‘giáo huấn’.”
—————
Chú thích:
(1) Đốc phủ: Tổng đốc và tuần phủ, chức quan tỉnh thời Thanh ở Trung Quốc.
Truyện khác cùng thể loại
170 chương
65 chương
84 chương
344 chương
72 chương
45 chương