Ách Thê
Chương 27
Xuân Hoa cùng bọn nhỏ đem bữa tối tiến vào đại sảnh. Lãnh Niệm Sinh và Liên Nhi biết được tin tốt lành là hai mắt nương có khả năng khôi phục. Tụi nó thật cao hứng hết nói lại nhảy. Còn Xuân Hoa thì chấm chấm khóe mắt đang đầy nước. Trong lòng không ngừng tạ ơn ông trời cuối cùng đã xua đi lo lắng khiến cho toàn gia có thể trở lại yên ôn vui vẻ.
“Lão đại phu có lưu lại 1 đơn thuốc trên bàn. Xuân Hoa sau khi ngươi ăn tối xong, hãy đem ngân lượng trả cho đại phu sau đó lấy thuốc trở về.”
“Cha, con đi liền nha” Lãnh Niệm Sinh tự mình đảm nhận. Vì nương, nó ko ăn cơm cũng chẳng sao.
Lãnh Thiết Sinh lập tức đưa cho nó ngân lượng. Lãnh Niệm Sinh cầm lấy đơn thuốc, nhanh như chớp chạy đi.
Một lát sau, Duẫn Huyền Niệm đang cầm trên tay chén cơm, bỗng nhiên nghe nam nhân ngồi bên cạnh mệnh lệnh:
“Mau ăn cơm, ngươi gầy quá rồi.” Lãnh Thiết Sinh giơ tay vén mới sợi tóc đang rơi xuống ra phía sau cho hắn. Ngón tay yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve vành tay xinh xắn của hắn. Gương mặt tuyệt sắc quay lại, đồng tử vô hồn chớp mắt một cái lại trở nên linh hoạt hữu thần. Hắn ko thể thấy được chính mình đang cười với y. Nếu ko thà bị giết thịt còn hơn.
“Ăn cơm nhanh lên” Lãnh Thiết Sinh thúc giục nói. Ánh mắt ôn nhu tràn ngập, yêu thương sủng nịch. Chỉ có mình hắn………
Duẫn Huyền Niệm chăm chú ăn cơm, không thèm để ý đến y. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến hài tử: “Thiết Sinh, ta vẫn xem Niệm Sinh là hài tử của mình, cũng giống như Liên Nhi.”
“Ta biết rồi.”
Hai người rất thống nhất ko muốn đề cập chuyện làm sao mà có con. Duẫn Huyền Niệm đối với hài tử là vô cùng đau lòng, vì thế nói: “Ta thích Niệm Sinh tươi cười.”
“Khi hài tử kia tươi cười, thì cũng là lúc trong đầu nó đã nghĩ ra ý đồ phá phách gì rồi đó. Chừng nào hai mắt của ngươi khôi phục, phải để ý nhiều chút nga.”
“Đừng hy vọng nhiều quá, ta sợ ngươi thất vọng.” Cõi lòng hắn vẫn còn đau đáu, sợ liên lụy nam nhân.
“Đừng nghĩ vẫn vơ.” Lãnh Thiết Sinh để ý thấy trong chén của hắn ko có đồ ăn, lập tức gắp thật nhiều cho hắn. Lập kế hoạch dưỡng hắn mập mạp 1 chút. Suy nghĩ đen tối – Như thế lúc 2 người thân thiết, y ôm hắn mới thoải mái chớ.
“Cha, nương, con có một chuyện không biết có nên nói hay không” Liên Nhi rốt cuộc nhịn không được đem chuyện đang giấu trong lòng ra hỏi.
“Nga, có chuyện gì thì nói đi.” Lãnh Thiết Sinh hy vọng con gái có gì cứ nói thẳng, thậm chí là xin xỏ cái gì cũng được, y sẽ đáp ứng ngay.
“Người một nhà thì làm gì có chuyện là nên nói hay không” Duẫn Huyền Niệm cổ vũ nói.
Liên Nhi do dự trong chốc lát, suy nghĩ xem có nên bán đứng Niệm Sinh ca ca hay không?
Huynh ấy đối với nó cũng tốt lắm ah. Có ca ca như vậy là phúc khí của nó. Nội tâm dao động cả buổi, cuối cùng cũng quyết định –
“Con……. con có thêu 1 cái khăn tay, muốn tặng cho nương, nhưng mà……..”
Nguyên lai…… Nữ nhi đang lo ngại chuyện hắn bị mù. “Không sao, cứ đưa cho ta” Tâm ý của con, hắn sẽ nhận lấy.
“Hảo.” Liên Nhi tạm thời buông chén, bước lại ngồi bên cạnh nương, sau đó lấy trong tay áo ra 1 cái khăn màu trắng, đưa cho hắn.
Duẫn Huyền Niệm nhẹ nhàng cầm lấy khăn, để trong lòng bàn tay. Tay kia lần theo đường chỉ thêu hỏi: “Liên Nhi, ngươi thêu cái gì đó?”
Lãnh Thiết Sinh thấy khăn tay kia thật xinh động, liền tán dương. “Xem ra, tay nghề của Xuân Hoa ngươi đã học được sáu bảy phần rồi, xinh lắm.”
“Con thêu 1 đôi uyên ươn dựa sát vào nhau dưới nước. Bên cạnh đôi uyên ương đó còn có 2 con vịt con xấu xí nữa.”
Duẫn Huyền Niệm cảm thấy bực mình: “Uyên ươn đẻ con thì phải là uyên ươn con, sao lại là vịt con, còn xấu xí nữa?” Thật kỳ quái mà.
“Nương, người biết không, hai con vịt con xấu xí trong khăn này là được đôi uyên ươn chiếu cố. Vì thế sau này lớn lên sẽ trở thành thiên nga xinh đẹp nha.”
“Ngươi……” nghe vậy, Duẫn Huyền Niệm lòng bàn tay liền nắm chặt lấy khăn. Khăn lụa này chính là khắc họa cuộc sống gia đình của bọn hắn. Là hy vọng của hài tử……..hy vọng.
Chỉ cần nắm chắc hy vọng. Hắn cùng nam nhân sẽ sóng vai bên nhau, bạch đầu giai lão………
Duẫn Huyền Niệm cuối cùng cũng cười thật tươi. Cảm động vì tấm lòng của hài tử. Vô tình lại đem hy vọng đến cho hắn –
“Thiết Sinh, mặc kệ hai mắt này của ta có khôi phục hay ko. Kiếp này, ta sẽ ko bao giờ phụ bỏ ngươi đâu.” Y là một mảnh trời của hắn. Hắn nguyện sẽ cùng nắm tay y, vui đùa con cháu, cùng sống tới giờ………
Lãnh Thiết Sinh không đợi nói đến lần thứ hai, đã từ đằng sau, vòng tay ôm lấy hắn. Không cần nhiều lời. Y đã hiểu rất rõ, hắn đã đồng ý rồi.
Gương mặt mịn màng của Liên Nhi nở ra 1 nụ cười ngọt ngào. Sau đó mới trở về chỗ của mình, tiếp tục căn cơm.
Còn chuyện cha và nương của nó có muốn ăn tiếp hay ko, đợi chút nữa tính cũng được mà.
Lãnh Niệm Sinh làm xong việc rất nhanh. Sau đó trở về nhà, giao lại thuốc cho Xuân Hoa lo liệu rồi mới đi ăn cơm.
Tùy tiện lùa vài đũa, Lãnh Niệm Sinh thật sự không khẩu vị, rốt cuộc là ăn không vô.
Từ lúc nó thấy thân nhân của mình tằng tịu với Địch quả phụ, khẩu vị liền tệ hại, rất hay buồn nôn. Lần trước đã ói ra mình của Địch Dĩnh. Sau đó Địch Dĩnh đã dẫn nó ra suối, đem mấy thứ dơ bẩn rửa sạch. Nó và Địch Dĩnh, hai đứa ở bên bờ suối mắt to trừng mắt nhỏ……..
Thân hình cao cao rất ít nói. Lúc đó, vì đợi phơi khô quần áo, nên hai đứa cũng ko trở về học viện mà ở bên bờ suối hết cả buổi chiều.
Từ khi nó đến Địch viên đến giờ, là lần đầu tiên ở một mình cùng Địch Dĩnh lâu như vậy –
Vì tâm tư đang nóng nảy, muốn dời đi cảm xúc. Nó mới cùng người có vóc dáng cao cao kia nói chuyện phiếm. Nói 1 hồi lại đến chí hướng tương lai. Địch Dĩnh rất muốn vào kinh thành để dự thi, nó nói: “Đã có cơ hội được đi học rồi. Ta cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của cha –”
Đôi mắt của Địch Dĩnh nhìn ở hướng xa xăm. Lúc đó nó ngồi kế bên hắn, ko hiểu đó là loại cảm giác gì –
Vóc dáng cao cao này sau này nhất định là xuất chúng……..
Lãnh Niệm Sinh bất tri bất giác đi vào chuồng ngựa. Ánh sáng từ ngọn đèn tỏa ra một màu vàng nhạt. Nó có thể thấy rõ thân ảnh cao gầy kia đang rất bận rộn, cho ngựa ăn, quét sạch phân, chảy lông cho ngựa,……..
“Ê, ngươi ăn cơm chưa đó?” Lãnh Niệm Sinh đến cạnh hắn. Liếc một cái, thoáng chốc cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhìn sơ qua hình dáng, đặc biệt nhất là cái cằm, phi thường ngay ngắn, ko khôn khéo đưa đẩy, tạo cho người khác cảm giác rất tinh tế, cương trực công chính, tử cân não(~đầu óc bảo thủ)……..
“Ta chưa có ăn” Mẹ kế còn chờ nó đi nấu cơm.
“Có muốn đến chỗ ta ăn ko, Xuân Hoa làm nhiều đồ ăn lắm nga.” Ăn ko hết lại đổ đi, thật lãng phí.
“Ko đâu, cám ơn hảo ý của ngươi, vô công bất thụ lộc.”
Nhìn 1 cái là đoán ra ngay, đúng là đồ tử cân não mà…… “Đừng nói là ngươi cho rằng ta đang bồi tội nên mới mời ngươi đi ăn cơm.” Lãnh Niệm Sinh mắt nhìn trừng trừng, đe dọa: “Ngươi dám nói không thử xem!” nó làm thiếu gia, kẻ kia làm nô tài. Nên phải nghe lời…..
Đôi mắt xinh đẹp của Địch Dĩnh mở to nhìn nó. Thật sự đoán không ra, thiếu gia ko tiếc uy hiếp, vì muốn nó ăn 1 chút cơm sao?
Lãnh Niệm Sinh ko phải khinh thường Địch Dĩnh. Chỉ là ko chịu nổi lề thói đức hạnh kiểu như vậy thôi, liền hỏa đại, “Ngựa tốt thường bị cỡi, người tốt hay bị khi”[1]
“Niệm Sinh……” Chắc thiếu gia cho rằng nó đang khi dễ mình. Địch Dĩnh giờ đây đã xong việc, liền tới gần nó nói: “Cám ơn hảo ý của ngươi. Ta phải về nhà nấu cơm đây.”
Mắt thấy Địch Dĩnh xoay người rời đi, không thèm nghe lời mình. Lãnh Niệm Sinh ảo não dậm chân thình thịch. Lập tức chạy đến nhéo lên cánh tay của hắn rồi mới nói: “Ngươi lại đi cam tâm tình nguyện làm nô tài cho người ta.” Địch quả phụ đối hắn cũng không hảo, đừng nói là hắn ko biết nha?
Địch Dĩnh gật tay về. Không muốn lộ ra toàn bộ tâm sự. Chỉ là khuyên răn: “Niệm Sinh, quân tử báo thù, ba năm chưa muộn. Ta sẽ nhẫn.”
“Nhẫn cái con khỉ, bọn chúng sắp cao chạy xa bay rồi. Mơ tưởng!”
“Trốn được 1 lúc, ko trốn được cả đời. Gắp gáp làm gì?” Mấy chuyện trả thù nhỏ nhặt. Hắn ko làm được.
Lãnh Niệm Sinh lại ko nghĩ như thế: “Địch quả phụ đang mơ mộng cùng nam nhân kia bỏ trốn. Bọn chúng muốn vào thư phòng trộm đi 1 vật.” Nó muốn bảo trụ lại bức họa của nương. Nó sẽ làm nam nhân kia biết kết cục của việc trộm cắp là như thế nào.
Thở khì khì cúi đầu rời đi, nó và Địch Dĩnh quả thật là chuyện chẳng tâm đầu nữa câu dư[2] mà “Đồ cố chấp……….” Lãnh Niệm Sinh trên đường đi ko ngừng mắng: “Đến ăn 1 bữa cơm với ta bộ chết ah…..”
Nửa đêm –
Nó cắm sào đợi nước đã vài ngày, giờ mới nghe được tiếng bước nhân rất nhỏ bên ngoài, ha ha……. Lãnh Niệm Sinh trốn dưới gầm bàn. Đôi môi cánh hoa câu dẫn 1 nụ cười nhạt. Hừ! Cuối nó cũng đã đợi được『tặc』!
Tiếng mở cửa rất nhỏ truyền đến, Lãnh Niệm Sinh rút ra chủy thủ đang giấu trên người. Quyết tâm phải làm cho mấy tên tặc kia phải đẹp mặt!
Nó lặng yên, dò thấy 1 thân ảnh nam nhân đang đứng sát bên tường. Lãnh Niệm Sinh lập tức lao tới quát lên: “Đáng chết!” Đồng thời dùng hết sức lực đâm xuống –
“Hát! Niệm Sinh…… Ngô!”
Một tiếng rên rĩ chạy ngay vào đầu của Lãnh Niệm Sinh. Nó há to miệng “Ah!”. Muốn thu tay nhưng ko kịp nữa, chủy thủ đã đâm vào vai người kia. Hắn buông tay, trong khoảng khắc giật mình sững sờ khi thấy nam nhân kia quay lại. Đôi phượng nhãn xinh đẹp trong đêm tối càng đặc biệt sáng ngời. Lập tức ý thức được là: “Địch Dĩnh”
“Mau trốn đi!” Địch Dĩnh không để ý đến đau đớn trên vai. Tay quàng lấy vai của Lãnh Niệm Sinh vội lánh đi, hai người nấp đằng sau giá sách. Lãnh Niệm Sinh bắt đầu lấy lại tinh thần, hổn hển hỏi: “Sao ngươi lại là tặc?”
“Xuỵt! Đừng nói gì hết”
Miệng Lãnh Niệm Sinh ngay lập tức bị che lại. Mũi ngửi được mùi tanh nồng đậm của máu. Địch Dĩnh ở ngay phía sau, trên tay còn đang cầm bức họa vừa mới trộm. Lãnh Niệm Sinh đột nhiên cảm thấy nguội lạnh……
Tiểu thâu…… Hắn quả nhiên là tiểu thâu……
Lúc này thư phòng lại 1 lần nữa truyền đến tiếng mở cửa. Lãnh Niệm Sinh sửng sốt, đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu –
“Nhanh lên, chúng ta mau đem bức họa đi.”
“Ân, có tới 2 bức họa lận. Lần này chúng ta có thể cao chạy xa bay được rồi.”
Nghe được đối thoại của đôi nam nữ kia, Lãnh Niệm Sinh cảm thấy quýnh lên, cả người không ngừng giãy dụa trong lòng Đich Dĩnh, nhưng nó ngay lập tức bị ôm chặt. Lãnh Niệm Sinh im bặt ko phát ra âm thanh, sợ làm cho tặc nhân đó mà chạy. Vừa căm giận Địch Dĩnh mạc danh kỳ diệu đến can thiệp –
Giây lát, nghe được tiếng bước chân rời đi. Địch Dĩnh vẫn không buông nó ra. Nhất định là sợ hắn chạy ra đuổi theo đi. Lãnh Niệm Sinh liền há mồm cắn 1 cái, phát tiết cho cảm xúc phẩn giận trong lòng…….
Địch Dĩnh dù đau cũng ko hé răng lấy nữa câu, chỉ là khẽ gọi: “Niệm Sinh……”
Lãnh Niệm Sinh cắn cho đến khi nghe được Địch Dĩnh hét to mới nhả ra, nhiên. Trong miệng của nó giờ đây đầy máu, còn tay từ cứ quẹt quẹt đôi mắt đang khóc…….
***
Tay của Địch Dĩnh như bị bỏng rát, chớp mắt 1 cái lại được thả ra. Cả người Lãnh Niệm Sinh thuận thế quỵ xuống chân hắn luôn. Nghe được nó khóc, Địch Dĩnh liền thở gắp, hai cuộn họa trong tay liền rơi xuống. Giơ tay rút ra chủy thủ đang cắm ở vai. Rất đau…… Phi thường đau……
Trong lòng buồn bả không vui, vì nước mắt của người trước mắt……..
“Niệm Sinh, tại sao lại muốn giết người?” cúi đầu nhìn thân ảnh mơ hồ kia, không khỏi thắc mắc. Hắn cùng nam nhân kia rốt cuộc là có cừu gia đại hận gì?
“Tên tiểu thâu này biết cái gì?” Lãnh Niệm Sinh lập tức đứng dậy đối mặt với vóc dáng cao cao kia. Ánh mắt mang nỗi hận thù trong bóng tối phát ra ánh sáng như muốn giết người. Hận hắn đã đến cản trở: “Ngươi không phải là người bám theo bọn chúng chứ? Tại sao muốn ngăn cản ta? Tại sao lại muốn bọn họ cao chạy xa bay?”
“Đừng nói cho ta biết ngươi là ngươi cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp?” Nó sẽ hận chết hắn, khinh thường hắn!
“Ta đến đổi họa.” hắn từ nhỏ đã theo phụ thân, thấy riết thành quen, cũng học được ko ít kỹ xảo vẽ tranh. Nháy theo cũng có tám phần giống với danh gia tác phẩm. Tuy ko thể giống nhau y khuôn nhưng cũng qua mặt được người ngoài nghề. “Ngươi đã nói là ko để người ngoài lấy đi vật phẩm ở thư phòng còn gì?”
Đây là lời giải thích cho việc trộm họa của hắn. Lãnh Niệm Sinh cúi đầu liếc qua bức họa đang cuộn tròn. Khom lưng nhặt lên, trên mặt đụng đến 1 chất lỏng nóng nóng. Muốn hỏi rằng vai của hắn có nặng lắm ko?
Thậm chí còn muốn băng bó cho hắn. Nhưng nó cắn môi quyết ko nói mấy lời quan tâm sến sáo đó. So với quan tâm thì uy hiếp dễ nói hơn nhiều: “Hay người kia nếu cao chạy xa bay, ta sẽ không tha thứ ngươi. Ngươi nói quân tử báo thù, ba năm không muộn mà. Địch Dĩnh, ngươi tốt nhất là cầu nguyện cho ta tìm được tung tích của hai người kia, nếu ko ta với ngươi nhất định là từ bạn kết thành thù.”
Lãnh Niệm Sinh đề tay áo lau đi vết máu trên miệng, cuối đầu bước đi –
Địch Dĩnh im lặng theo sau nó. Đến chuồng ngựa, Lãnh Niệm Sinh cưỡi tuấn mã từ từ biến mất trong mắt của Địch Dĩnh. Nó điên cuồn tìm kiếm xem trên đường có hay ko vếch xe ngựa –
Vếch tích lung lung. Nam nhân bắt đầu làm việc, hắn đến trường, nam nhân kết thúc công việc trở về nhà, hắn tan học cũng trở về,…. Không thể nào phân biệt được dấu xe ngựa mới chạy qua. Kỹ mã của Lãnh Niệm Sinh tìm kiếm mọi nơi, cuối cùng đành tiếc nuối. Nó đã để lỡ mất dấu vếch của thân nhân……….
Hôm sau, Lãnh Niệm Sinh và Địch Dĩnh từ trước sau ko hề mở miệng nói 1 câu nào.
Lãnh Thiết Sinh biết Địch quả phụ đã trộm họa. Người đi nhà trống, bỏ lại Địch Dĩnh thành cô nhi. Vì thế, thuận thời theo thế liền coi Địch Dĩnh là 1 thành viên trong nhà mình.
Địch Dĩnh không thể cự tuyệt hảo ý của đại gia, đành phải đồng ý.
Bất quá, hắn vẫn kiên trì ngủ ở phòng người hầu như cũ. Hằng ngày vẫn làm công việc dọn dẹp chuồng ngựa. Không muốn để người khác phát hiện cánh tay hắn bị thương, nên trước mặt mọi người luôn giả bộ là ko có việc gì. Đợi đến lúc chỉ còn lại 1 mình, hắn mới lộ ra vết thương, biểu tình thật đau đớn.
Lãnh Niệm Sinh hoàn toàn không thèm để ý đến hắn. Nó lén lút dọn sạch vết máu trong thư phòng. Đem họa đốt đi. Giấu luôn song thân chuyện ân oán của nó với Địch Dĩnh.
Lãnh Thiết Sinh nhận ra ngay hai hài tử này hình như ko hợp nhau. Chỉ cần 1 đứa xuất hiện, thì đứa kia liền lủi mất. Hai đứa nó luôn triệt để tránh né việc chung đụng với nhau. Lúc mọi người ăn cơm, Địch Dĩnh cũng ko ngồi chung mà luôn ăn ở bên ngoài, sau đó mới xuất hiện……….
Y lén riêng biệt hỏi 2 hài tử thử xem tại sao ko hợp nhau như thế. Kết quả là được nghe cùng 1 lý do khoái thác – Không có gì hết.
Lãnh thiết sinh nghĩ rằng có lẽ qua một thời gian ngắn nữa. Hai hài tử này sẽ quen thân hơn, tình huống chắc sẽ được cải thiện.
Hắn vạn lần ko lường trước được. Vài năm sau, hai hài tử lại biến thành 1 đen 1 trắng, đấu với nhau đến 1 sống 1 còn (Hữu chen vào chút nga: Hữu sẽ mần bộ này nga. Cặp này “dễ thương” lắm ^.^)
Lãnh Thiết Sinh mỗi ngày đều ở bên cạnh Duẫn Huyền Niệm, thật cẩn thận che chở hắn. Trừ khi rất cần thiết, còn ko y tuyệt đối ko bước ra khỏi cửa.
Vì người trong lòng, y chấp nhận cuộc sống ẩn cư. Vài ngày trôi qua, tâm tình cũng bắt đầu thích rồi –
Vui vẽ chiếu cố hắn. Lạc thần của đại gia nở 1 nụ cười thỏa mãn –
Y cuối cùng cũng được như ý nguyện. Nương tử ko có y, liền sống ko nỗi……….
Nhưng suy nghĩ như vậy ngàn vạn lần ko thể nói ra được. Để tránh chọc giận thiên hạ. Trong lòng đại gia là hiểu rõ ràng nhất, nên đành nén lại………
Phải vì hạnh phúc của chính mình mà suy nghĩ. Y chỉ dám chất chứa những vọng niệm này trong lòng mà thôi. Nương tử bị mù cả đời cũng ko ảnh hưởng gì hết. Kể từ lúc đó, thiên hạ ko có chạy loạn. Như vậy ko thể đi tìm trưởng bối được, thân thể liền được bảo toàn. Quan trọng nhất là nương tử ngoan ngoãn nghe lời, ha ha. Đại gia cam nguyện làm thê nô (hả O.o) mà. Nghĩ vậy đại gia liền cao hứng ôm hắn đến lương đình.
Lãnh Thiết Sinh buông sách xuống. Cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu chăm chú nhìn bộ dáng buồn ngủ của thiên hạ trong lòng. Ánh mắt ôn nhu, kiểm tra vết thương sau đầu, đã gần khỏi hẳn rồi. Bất quá 2 mắt của hắn vẫn chưa thấy đường, ko sao cả………
Tư tâm càng gỡ, muốn hắn cứ như vậy, ỷ vào y cả đời. “Huyền Niệm, ta ôm ngươi về phòng ngủ trưa được ko?”
Giọng nói trầm thấp như thôi miên, nghe y tụng nội dung trong sách 1 lúc lâu, thì mí mắt cũng dần dần nặng trĩu. Dựa vào vai nam nhân, chìm đắm trong lưới tình. Dù y nói cái gì, thì hắn cũng đều “hảo” cả.
Lãnh Thiết Sinh tâm tư gian trá, muốn mang thiên hạ về phòng yêu thương 1 phen. Đã nhiều ngày ko chạm vào hắn, đã nhanh nghẹn chết rồi…………
Duẫn Huyền Niệm nằm trên giường, ý thức rơi vào mơ mơ màng màng. Mơ hồ nhận thấy được 1 sức nặng áp lên người, thoáng chốc trên cổ cảm nhận được 1 hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái. “Nặng quá……” hắn bị ép xuống.
Lãnh Thiết Sinh cố ý muốn quấy rầy hắn. Y đã thật sự an phận lâu lắm rồi. Hầu hạ hắn như tổ tông của mình. Khi màn đêm buông xuống, tư thế ngủ của đại gia hảo thê lương, ko dám mảy may chạm đến nương tử. Bởi kiên dè sẽ làm vết thương sau đầu rách ra. Vì thế thật ủy khuất làm oán phu……….
Hiện tại, cũng nên chấm dứt khuê oán. Nương tử cũng muốn mà. Vạn nhất ko hiểu phong tình mà ghét bỏ y, không làm tròn nghĩa vụ thì nguy rồi………
Lãnh Thiết Sinh hôn hai má phấn nộn của nương tử. Thiên hạ dưới sự chăm sóc cẩn thận của y, sắc mặt hồng nhuận, trên người cũng có thêm lượng thịt. Nhìn thật quá sức ngon miệng……
Duẫn Huyền Niệm thấy trước ngực có 1 mảnh lạnh lẽo. Nháy nháy mắt tiệp mấy cái. Trước mắt chỉ toàn là 1 màu đen. Các giác quan còn lại của cơ thể trở nên mẫn cảm vô cùng. Một đôi bàn tay trên người hắn đang chuyển động. Vuốt ve……hách!
Sâu ngủ trong chớp mắt chạy mất tăm. Duẫn Huyền Niệm thở hắt ra mấy hơi lãnh khí. Thất kinh kêu lên: “Ngươi làm gì vậy?!”
Hai tay của nương tử tùy tiện trên người y mà quơ lung tung. Lãnh Thiết Sinh khởi động nửa người trên, giương tay cởi ra xiêm y vướn bận. Bạc thần cười gian trá, mệnh lệnh nói: “Huyền Niệm, ngươi ngoan một chút, cho ta với ngươi……”
Đâu thèm quan tâm xem hắn đồng ý hay ko, đại gia trước nên lột trần nương tử ra, như vậy quan trọng hơn.
“Ah! Ta cái gì cũng nhìn ko thấy, ta……..” Hai chữ “không cần” chưa nói ra miệng. Duẫn Huyền Niệm lập tức nghe thấy nam nhân tự nói rồi tự cho là đúng luôn.
“Như vậy ngươi sẽ ko thẹn thùng, đừng giãy dụa nữa.” dứt lời, Lãnh Thiết Sinh ngay lập tức, đem những gì còn sót lại trên người thiên hạ, cởi hết ra –
Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái từ mặt cho đến ngón chân đều chín đỏ……..
***
Duẫn Huyền Niệm quá xấu hổ, không biết nên làm thế nào cho phải. Tâm hoảng ý loạn, hai tay trên giường quơ quàu, muốn tìm cái gì đó để che lại………
Bỗng nhiên, Lãnh Thiết Sinh cảm thấy đau lòng……. Nắm lấy tay hắn, xong lại ngồi xuống, cảm thấy áy náy nói: “Ta rất ích kỷ……” Tâm tình khoái trá lúc nãy của y vẫn còn nhiều đều chưa trọn vẹn, có chút đê tiện……..
“Sao lại nói thế?” Duẫn Huyền Niệm ngạc nhiên, không thể hiểu được đại gia như thế nào lại nói là y ích kỷ.
“Ngươi biết không, mấy ngày nay quả thực như là nằm mơ. Ta thích ngươi hoàn toàn ỷ lại vào ta, tuyệt không để ý đến chuyện ngươi có thể hay không khôi phục. Thậm chí còn hy vọng ngươi vẫn mãi duy trì như thế. Huyền Niệm……” Y hoàn toàn xem nhẹ việc sáng mắt của hắn. Ko thấy đường quả thật có biết bao nhiêu bất tiện. Y đã xem nhẹ cảm thụ của hắn. Hắn nhất định là rất khổ sở………..
Lãnh diện đang ở sát bên cạnh, Duẫn Huyền Niệm nâng nhẹ tay, ngón tay lần theo đường cong của gương mặt kiên cường kia, đem toàn bộ nó khắc ghi trong lòng, Ảm đạm nhắm lại mắt đẹp, thản nhiên nói: “Thiết Sinh, ta thật ra ta cũng muốn, bất luận ta có phải là 1 phế nhân hay ko, ngươi không ghét bỏ là tốt rồi.” Y vì hắn mà mở ra 1 chân trời mới, cho hắn một cái an toàn thế giới, không có hỗn loạn cùng thế tục ràng buộc. Như thế, có nằm mơ chưa chắc gì được.
“Điều duy nhất tiếc nuối là, ta rất rất muốn nhìn ngươi, dù chỉ lướt qua 1 cái cũng được.”
Nội tâm hy vọng xa vời, đến tột cùng có thể hay không được thực hiện……
“Đừng lo lắng, Huyền Niệm……”
Lãnh Thiết Sinh an ủi, vô cùng yêu thương, nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi dài và cong của hắn. Duẫn Huyền Niệm nhắm mắt lại, nhận lấy những nụ hôn tỉ mỉ bắt đầu từ 2 má. Ấn nhẹ vào đôi môi cánh hoa, môi lưỡi ấm nóng của Lãnh Thiết Sinh bắt đầu xâm nhập. Liếm từng chút từng chút khoan miệng của hắn, ko chừa chỗ nào cả, ngọt quá………..
Duẫn Huyền Niệm hai tay ôm lấy cổ nam nhân đang đốt lửa trên người hắn. Nghĩ rằng nếu hắn ko giữ chặt, sẽ cảm thấy hoảng hốt, bất an. Không có y dẫn dắt, liền ko có dũng khí bước đi. Thậm chí lúc y chỉ rời đi trong chốc lát, cũng làm hắn lạc lõng, hoang mang mong chờ. Y là ánh sáng trong bóng tối của hắn. Không hề chói chan, lại rất ấm áp nhu hòa, khiến người ta phải nóng lên……….
Thói quen này càng ngày càng lớn. Hắn càng lúc càng vô sỉ. Thậm chí còn nghĩ rằng cả đời này cũng ko muốn nam nhân rời đi dù chỉ trong chốc lát………
Lưỡi mềm mại cũng cùng y dây dưa, chơi đùa, đáp lại sự mong muốn của y. Mười ngón gắt gao chế trụ bả vai nam nhân, tựa hồ như đang nắm lấy hạnh phúc thuộc về hắn, mãi cho đến khi môi y lưu luyến rời đi.
Duẫn Huyền Niệm thở hắt ra, gối đầu lên vai nam nhân, khẽ gọi: “Thiết Sinh……”
Tiếng gọi mị nhân, giống như con mèo nhỏ nũng nịu bám sát vào người. Hắn thuận theo làm y cảm động gần chết. Vô oán, vô hối đáp trả lại, vì hắn lao tâm, lao lực quá độ cũng đáng mà………
“Ta thương ngươi lắm nga.” Lòng bàn tay của Lãnh Thiết Sinh vuốt ve tấm lưng trắng noãn, mịn màng của hắn. Cảm giác được ngực hắn đang run rẩy. Đôi môi xinh đẹp phát ra tiếng rên rĩ mê hoặc lòng người, cứ quanh quẩn giữa thế giới vô cùng thân thiết của 2 người.
Ngón tay thon dài hướng vài rãnh giữa đùi của hắn. Chậm rãi tiến vào, cấm địa mềm mại làm y điên cuồn. Thật cẩn thận khai thông, khiến hắn kẽ kêu –
“Ah!” Duẫn Huyền Niệm đỏ bừng mặt, lập tức há miệng kêu lên. Thân thể thật nóng bức, giác gian toàn thân tràn ngập sung sướng mà ngâm nga.
Lãnh Thiết Sinh nhanh chóng rút ngón tay ra, xít xao để d*c v*ng ở cửa vào mềm mại đó, từng chút, từng chút 1 tiến vào, lấp đầy………
Lòng ngực của Duẫn Huyền Niệm run rẩy, cam tâm tình nguyện mặc cho y muốn làm gì thì làm, chiếm giữ –
“Tử lão nhân, ngươi trốn ở đâu mà giờ mới về. Nói, rốt cuộc là đã đi đâu?”
“Nhiều lời!” lão đương nhiên là đi đánh bạc 1 chút. Hai tên đòi nợ lần trước thật ko ngờ là mạc danh kỳ diệu không dám trở lại, ha ha……. Duẫn lão nhân mừng thầm, nghĩ rằng thế lực đen tối của『con rể』quả nhiên bất phàm. Bất quá chỉ là hình ảnh trong họa, đã có biện pháp lấy lành tránh dữ.
Duẫn đại nương nói: “mấy ngày nay ta đều chờ lão trở về, để nói địa chỉ của hài tử. Chúng ta cùng đến thăm nó.” Nhi tử của người ko biết ra sao nữa rồi?
Giận thì giân, nhưng khi thấy con của mình bị thương, thì tốt xấu gì vẫn là mẹ của nó, tình cảm quan tâm vẫn còn tồn tại –
Không biết miệng vết thương của nó đã lành chưa?
Đánh con đau lòng mẹ. Ngày đó người bị khách nhân hiểu nhầm cho là tàn nhẫn, sau lưng người còn chỉ trỏ nói bậy –
Nói hài tử đáng thương, vì lão nhân mà bị đánh trọng thương…….
Không tiếc lời mắng người. Hài tử có tiền đồ như vậy lại rơi vào cớ sự này. Vạn nhất đầu óc bị thương, biến thành ngốc tử, sao có thể vẽ tranh được nữa?
Mọi người bàn tán xôn xao, chính là chê lão phu phụ bọn họ nhẫn tâm để cho con mình chịu khổ. Thậm chí còn có lời đồn là 2 người đã ngược đãi hài tử. Nếu ko, sao hắn ko ở cùng với cha mẹ mình chứ……….
Tất cả nguyên nhân ngọn ngành đều tại nam nhân kia. Gây nên cảnh mẫu tử bọn họ đoạn tuyệt quan hệ. Người hiện tại hảo hối hận, trước kia sao lại có thể nghe lời lão nhân, đem hài tử đến cho nam nhân phá hư, ngay cả người mẹ này cũng ko nhận luôn.
Nếu, 2 người mẫu tử bọn họ có thể hảo hảo nói chuyện, người muốn khuyên hài tử rời khỏi nam nhân kia. Người làm nương này nguyện ý cuối đầu cầu hài tử nghe lời.
Huống chi, hài tử ko phải là phế nhân. Nhân đã nổi danh, nhất định có cách nuôi sống 2 lão nhân bọn họ lâu dài. Người đem hài tử về đoàn viên thì chắc là……..Không chừng, lão nhân sẽ ko thiếu ngân lượng. Hai vợ chồng già bọn họ ko còn phải khổ sở tránh bọn hung thần đòi nợ nữa…….
Duẫn đại nương đã cân nhắc kỹ lưỡng, quên hết lo lắng. Người quyết định tha thứ cho hài tử bất hiếu. Nhận sự bồi thường của hài tử, cho nó cơ hội hiếu kính.
“Lần này ông nhất định phải nghe lời ta nói. Chúng ta sẽ đi nhận lại hài tử. “
Người cũng ko sợ nam nhân phản đối. Người thân là trưởng bối. Trừ khi không phải là người mới ko cảm động. Nếu ko nàng sẽ đi rêu rao sự bất lương của hắn cho coi!
Duẫn lão nhân cũng tán thành. “Chúng ta đi tìm con cũng là chuyện tốt, chắc là……..” Lão tử cũng có tính toán tư lợi.
Nghĩ rằng: hài tử của lão đang có tiền đồ, nếu là vẽ tranh khẳng định bán đi sẽ có ko ít tiền. Lão tử nên mang phúc phần của mình trở về, ha ha…….Lão sẽ ko phải trộm bạc của bạn già nữa. Thật sự là nhất cữ lưỡng tiện.
Lão cũng ko hề lắng 『 con rể 』 dám đánh lão nhân gia. Vạn nhất lỡ xảy ra chuyện, lão cũng tin rằng hài tử của mình sẽ ngăn cản. Trên đời làm gì có con nào lại trơ mắt ra nhìn cha mình bị đánh (Em Niệm mù rồi chú ơi, ko thấy đâu =.=)
Nắm chắc tám phần, Duẫn lão nhân thúc giục: “Mau mau mau, chúng ta ra tiệm thuốc, bốc mấy thang thuốc bổ, sau đó mang đi tìm hài tử.”
[1] Nguyên văn: 人善被人欺, 马善被人骑 (Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ) Ý nói những người hiền lành, thật thà thường bị người khác lừa gạt ức hiếp.
[2] Lấy từ 2 câu thơ: “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu/ Thoại bất tâm đầu bán cú đa” (Rượu gặp tri kỷ ngàn ly thiếu/ Chuyện chẳng tâm đầu nữa câu dư.)
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
136 chương
75 chương
9 chương