Ách Thê
Chương 23
Lãnh Thiết Sinh trước giải quyết các công việc, sau đó đợi đến chạng vạng mới đi tới khu nhà cho thê lụp sụp –
Y vẫn nắm trong tay hành tung của 2 vị lão nhân gia. Trước kia, lúc chuẩn bị thiêu Hòa Nhạc lâu, đã để cho Khuyết lão tam khiêng nhạc phụ đại nhân ra ngoài, phóng lão một con đường sống. Những người còn lại đều vội vội vàng vàng mà bỏ trốn. Y cũng ko muốn thương hại đến người vô tội, nên đã cho hỏa thiêu cái nơi dơ bẩn kia.
Sau đó, y phát hiện ra 1 tờ giấy trong áo của nương tử. Trên đó có viết địa chỉ của lão nhân gia.
Thỉnh thoảng y cũng có phái người đi thăm dò tin tức của lão nhân gia. Bọn họ trước sau đã 3 lần đổi chỗ ở. Ko vì lý do gì hết, vẫn là trốn nợ cờ bạc
Dù y có năng lực, cũng ko ra mặt giúp đỡ giải quyết. Là ko thể tha thứ được chuyện lão nhân gia đã làm.
Mãi cho đến hôm nay. Y đối với 2 vị lão nhân gia này vẫn là như cũ không ưa mấy. Phải thành thực sửa lại là luôn mang theo oán khí –
Oán bọn họ không biết tốt xấu……
Oán bọn họ gián tiếp bức tử Huyền Niệm của y……
Y muốn nắm bắt hành tung của 2 vị lão nhân gia, đơn giản là vì vọng tưởng Huyền Niệm của y có lẽ không chết, có lẽ sẽ đi tìm tung tích của hai vị lão nhân gia, có lẽ……
Còn nhiều lắm 2 chữ “có lẽ” nhưng thời gian cứ vô vọng mà trôi qua, làm y dần dần đi đến tuyệt vọng……… Từ từ trở nên đần độn, biến thành cái xác ko hồn. Ngày qua ngày sống trong ảo tưởng, đắm chìm trong mộng ảo. Sau đó không ngừng an ủi chính mình, chung quy cũng sẽ có 1 ngày y tìm lại được Huyền Niệm của y………..
Ah, thật quá may mắn là cuối cùng lão thiên gia cũng đem Huyền Niệm trả lại cho y. Mà hai vị lão nhân gia lại dám làm gì Huyền Niệm của y?
“Tử lão nhân, ông có tiền, liền đi đánh bạc?”
“Nhảm nhí ah, nếu ko lưu lại ngân lượng trắng bóng để làm cái gì? Để đem vào quan tài sao?” Duẫn lão nhân vừa mới về tới nhà, định uống chén trà, đã bị mụ đàn bà nhà mình gây phiền toái, hại 2 tai lão thật ko có lúc nào yên tĩnh. Nghe mụ cứ nhai đi nhai lại cái luận điệu cũ rích.
“Ta không cần tiền của bất tiếu tử kia. Tử lão nhân ngươi sao ko có chí khí như vậy, lấy tiền của bất tiếu tử đi cấp cho ko phải Trương Tam thì là Lý Tứ? Sao ông ko ngẫm lại ngân lượng này là của nam nhân kia, hắn cùng với nam nhân làm chuyện tồi bại để đổi lấy. Thứ tiền này lão còn cầm được sao, lão thật hết thuốc chữa, ko có tiền đồ, cả đời ko có một miếng đức mà!”
“Bà la hét đủ chưa?” Mụ đàn bà này biết cái gì, “Ngươi có biết hay ko bất tiếu tử của chúng ta hiện nay là địa vị gì. Nhân là đỉnh đỉnh hữu danh Thiết Sinh công tử. Nó chỉ cần tùy tiện quẹt vài cái, là có giá cao ngất trời, chậc chậc………”
Duẫn lão nhân mặt mày hớn hở nói, “Hôm nay ta đi hỏi thăm khắp đầu trên xóm dưới mới biết được bất tiếu tử kia thật tranh khí (~ nổi bật) nga. Bất quá……… Hắn chỉ cấp lão tử này năm trăm lượng…… Khư, đồ keo kiệt!”
Lôi ra ngân lượng, Duẫn lão nhân tươi cười, là lòng tham ko đáy, rắn muốn nuốt voi. Liếc xéo bạn già 1 cái, miệng lệch hẳn sang 1 bên oán giận nói: “Bất tiếu tử kia thật giống bà nga. Y như 1 ông thần giử của. Nó hiện tại được phước, chỉ cần ngồi bắt chéo chân, là từng đống lớn, đống lớn ngân lượng lăn vào cửa chỉ cần ngồi đếm là đủ rồi. Đây chính là đại phú đại quý mới có thể tốt đẹp đến như vậy. Ai như 2 phu phụ chúng ta, suốt ngày cực khổ kiếm sống. Bất tiếu tử đưa nhiều tiền cho lão tử tiêu bộ sẽ chết sao. Lão tử tốt xấu gì cũng dưỡng được hắn lớn được như vậy. Nay đã thành danh, lại có nam nhân kia dưỡng hắn, ngày qua ngày đã thật quá nhàn nhã, lại ko để ý đến sống chết của 2 lão nhân chúng ta.”
“Lão nói mấy lời này thì có ít gì. Bất tiếu tử là bất tiếu tử. Lúc trước coi như uổng công nuôi nó……..”
Duẫn đại nương không khỏi rưng rưng nước mắt. Nhắc tới đến con, người liền lắc đầu vô cùng đau đớn. Trước đó vài ngày đánh hắn một bạt tay là muốn thử xem có thể hay không lay tỉnh hắn. Muốn hắn sửa sai hướng thiện. Chỉ cần hắn thẳng thắng nhận sai (Hữu chen mồm vào chút xíu: Có sai gì đâu mà nhận, hứ!), dứt khoát cùng nam nhân đoạn tuyệt quan hệ, nguyện ý trở về bên cạnh người. Người thân làm làm nương, sao lại có thể nhẫn tâm không cần hắn. Dù như thế nào, hắn cũng là do người mang thai 10 tháng, vất vả mới hạ sinh được………
Trong lòng người thật khổ, nào có ai hiểu thấu. Làm mẫu thân thật khó………
“Hài tử này ko chết cũng ko chịu quay về nhận tổ tông. Bên ngoài đồn đãi cái gì mà nương tử của Lãnh gia bị bệnh chết, thật là nhảm nhí mà! Bất tiếu tử kia trước sau đều ở bên cạnh nam nhân kia. Tin đồn toàn bộ là giả mà……. Lừa chúng ta …… …Chẳng qua là ko cần 2 lão nhân gia chúng ta nên mới làm ra như thế thôi.”
Nghĩ đến chuyện này, Duẫn đại nương sắc mặt phi thường biến đổi, vừa khóc lại mắng: “Tất cả đều phải trách tử lão nhân ngươi! Nếu trước kia chúng ta không đem hài tử gả cho nam nhân kia, thì hôm nay chuyện gì cũng chưa xảy ra. Hài tử vẫn sẽ giống như trước nhu thuận, hiếu thảo, tri kỷ…….”
“Ngươi còn trách ta –” Ngón tay của Duẫn lão nhân sờ sờ cái mũi của mình, mắt trợn to. Là bộ dáng ko thể tin được. “Quả thật ko thể nói lý với phụ nữ mà!”
Lão nhảy đến trước mặt bạn già mà lớn tiếng: “Ngươi nên trách chính là cái tên nam nhân kia kìa. Là y hại chúng ta phải chạy trốn suốt đêm. Hài tử bị hắn giam lại, liên quan gì đến ta?” Mụ đàn bà này cũng nên hiểu chuyện chút đi. Việc kia cùng lão 1 chút quan hệ cũng ko có!
“Phi! Vô sỉ!” Duẫn đại nương phẫn hận nói: “Nếu không phải vì lão, con của chúng ta sao lại có thể vướng vào nhiều chướng? Toàn xấu xa như nhau!”
Duẫn đại nương đề tay áo lau đi nước mắt, nước mũi. Vẫn là cùng 1 tâm tình đen tối với lão nhân nhà mình. Mắng nam nhân kia ko có thiên lương, hủy đi hài tử của bọn họ. Là cho 2 lão nhân gia ko có ai để trông cậy, thật là nghiệp chướng mà………
Mắng một lúc lâu. Đôi lão phu thê cũng coi như là đã phát tiết xong. Hai lão nhân tạm thời gác những chuyện ko thoải mái sang 1 bên. Duẫn đại nương đi vo gạo nấu cơm, Duẫn lão nhân đem ngân lượng trong vạt áo ra tính toán. Từ hôm qua đến nay, lão đã thua hết bao nhiêu tiền rồi?
Lãnh Thiết Sinh sải bước dài, tiến vào trong liều –
“Ah!”
「Leng keng –」
Ngân lượng trong tay Duẫn lão nhân bị rơi ngay xuống chân. Nồi cơm trong tay Duẫn đại cũng rớt xuống luôn, cái nồi bằng thiết lăn long lóc đến góc nhà mới dừng lại.
Mặt của Lãnh Thiết Sinh càng thêm lạnh lùng. Duệ nhãn xem xét thấy 2 vị lão nhân gia sợ đến ngu ra luôn. Sao ko tiếp tục chửi nữa đi?
“Có gì xin cứ nói, lão nhân gia có thể ở trước mặt vãn bối mà đến giáo huấn, ta ngay tại đây xin thụ giáo.” Lời nói thốt ra lạnh như cắt da cắt thịt. Nhưng vẫn nguyện ý chăm chú lắng nghe bọn họ trách cứ.
Đợi trong chốc lát, hai vị lão nhân gia vẫn là căm như hến, nhìn y trừng trừng –
“Ngươi ngươi ngươi……” trừ chử đó ra, Duẫn lão nhân ko thể nói được bất cứ gì khác.
Duẫn đại nương cũng không ngờ lão nhân lại vô dụng như vậy. Người cố trấn định nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Người cùng lão nhân khi bán hàng cũng có thấy nam nhân này đi qua được vài lần. Nghe mấy người buôn bán nhỏ cũng có nói qua y là ai. Chỉ có điều bọn họ ko bao giờ có thể biết 1 chuyện, là lão phu thê 2 người dù chết cũng ko nhận 『con rể』(Thím àh, là người ta ko thèm nhận thiếm đó =.=ll)
Những lời nói vừa rồi, Lãnh Thiết Sinh nữa chữ cũng ko thể nghe lọt vào tai. Thực con mẹ nó mà, chói tai gần chết.
Hắn ẩn nhẫn kiềm nén để ko phát tác giận dữ. Dù gì hai vị lão nhân gia cũng là song thân của nương tử. Chỉ cần bọn họ thừa nhận nương tử sinh là người của y, chết là ma của y. Như thế thì quan hệ tình thân này y miễn cưỡng cũng có thể nhận!
Lão nhân gia thật ko biết chuyện. Sao có thể nói y và nương tử làm bậy được?
Y giận dữ hỏi: “Huyền Niệm quá môn là do ta cưới hỏi đàng hoàng. Ta cũng không có gian d*m với hắn. Chúng ta thân mật là phu thê nghĩa vụ. Nhạc phụ, nhạc mẫu dường như rất bất mãn với điểm này nga. Như vậy ta phải làm sao đây?”
Duẫn đại nương muốn làm rõ thế tục luân lý nam nhân nà, nàng chỉ trích: “Bất tiếu tử của chúng ta là nam nhân, sao có thể làm nương tử của ngươi được? Hắn có thể cùng ngươi sinh con đẻ cái nối dõi tông đường sao? Ngươi thật là có bản lĩnh gạt người, che mắt hết thế nhân, đem hắn về với mình mà làm bậy. Ngươi không sợ bị thiên hạ nhạo báng, nhưng sĩ diện của Duẫn gia chúng ta lại bị bất tiếu tử này làm cho mất hết. Ngươi thật là tàn độc mà!”
Muốn nhịn cũng ko được, Lãnh Thiết Sinh chớp mắt một cái bao nhiêu tức giận đều bùng nổ, quát: “Các người biết hắn là nam nhân sao còn dám đem hắn đến giá cho ta? Đã vậy còn ko biết xấu hổ so đo lại với ta. Còn chưa kể nhân lúc trước là ách tử. Các ngườii thật nhẫn tâm bắt hắn phải đối mặt với cuộc hôn nhân nhạo báng này. Các người nên mừng thầm là vì ta rất thích quan hệ với hắn. Nên mới ko ngay trong đem tân hôn mà nhanh giết chết hắn. Kết quả hắn có kết cục gì? Vì trả nợ cờ bạc cho cha, hắn lấy chính thân mình trao đổi với ác bá. Thân thể xém chút nữa bị ô nhục, dẫn đến chuyện phải nhảy lầu –”
Lãnh Thiết Sinh giận dữ kiến toàn thân phát run, cắn răng ẩn nhẫn mà đau đến tận xương tủy, ánh mắt lạnh căm nhìn trừng trừng vào mắt của nhạc phụ. Y nói: “Đừng tưởng ngườii ngang nhiên làm những chuyện như vậy là ko có ai biết. Hài tử mà Huyền Niệm mang theo trên người chính mắt nhìn thấy, chính miệng xác nhận. Các người chỉ vì tư lợi bản thân mà nhẫn tâm đẩy Huyền Niệm vào hố lửa.”
Bịch!
Duẫn đại nương sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Môi mấp máy nói: “Thì ra……….Thì ra……….” Người quay đầu lại nhìn bạn già –
“Thì ra ông gạt ta –” Tiếng thét thê lương vang vọng căn lều nhỏ. Duẫn đại nương thân hình mềm nhũng ngồi ngay xuống đất, che mặt thương tâm vô hạn mà mắng: “Tử lão nhân, ông gạt ta…… Ông gạt ta là con ko có chí khí bỏ mặc ông…… Nói cái gì hắn không muốn đem tiền đến đổi ông trở về……”
Sự việc bại lộ, Duẫn lão nhân chỉ có thể trốn vào góc tường, giả đò như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Dù sao cứ để bạn già phát tiết hết cảm xúc, đợi qua 1 lúc sẽ ko có việc gì nữa.
Về phần y『con rể』– dám dám đánh lão nhân gia sao?
Dám chắc là y tuyệt đối không. Nếu không 『con rể』 đã sớm động thủ, chứ còn đợi tới bây giờ sao.
Lãnh Thiết Sinh quyết định đem toàn bộ uất hận trong lòng ra thanh toán 1 lần luôn. Muốn lão nhân gia bọn họ đi sám hối thật là quá không tưởng mà!
“Trước kia, trên người Huyền Niệm căn bản không có tiền, hắn giấu không cho ta biết chuyện này. Thà rằng bán họa cũng ko chịu dùng tiền của ta” Hảo bi ai, hôn nhân của bọn họ được xây dựng trên tiền tài. Bất luận như thế nào, thì chuyện y thương hắn mãi mãi vẫn ko đổi. Dùng thủ đoạn, ko tiếc tiền gạt hắn quá môn, chẳng lẽ lại keo kiệt 1 chút tiền với hắn sao………
Lãnh Thiết Sinh không thèm liếc mắt nhìn bọn họ thêm cái nào nữa. Không thể tha thứ…… Y ko thể nào tha thứ cho người dám làm tổn thương nương tử của mình……..
Quay đầu, đưa lưng về phía lão nhân gia, nói: “Huyền Niệm không bị té chết, nhưng đã mất đi trí nhớ. Giờ vẫn còn để lại 1 ít di chứng, trong đầu hắn vẫn còn bị tụ huyết, đại phu nói có khả năng sẽ bị mù…… Sau này, nếu hắn có đến tìm, mà các người dám động thủ đánh hắn lần, đừng trách ta lục thân chẳng nhận[1]. Đừng quên, ta cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì.”
Hừ! Hạ cảnh cáo, Lãnh Thiết Sinh sắc mặt lạnh lùng, giận dữ. Lập tức rời khỏi mấy người có trái tim băng giá này.
Thân nhân là cái quái gì – Lúc này.
Y cảm thấy rất may mắn khi mình là cô nhi, chẳng có ai thân thích.
***
Duẫn Huyền Niệm giúp bọn trẻ đắp lại chăn. Thấy chúng nó đã ngủ say, hắn yên lặng, thong thả ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thân để ko đánh thức hài tử.
Một đôi nhi nữ thật nhu thuận, ngoan ngoãn. Hài tử tối nay còn chủ động viết thêm 2 hàng bản thiên tự văn. Nét chữ cũng ko còn lộn xộn nữa, làm hắn cảm thấy rất hài lòng nên khen ngợi nó vài câu.
Về phần nữ nhi, nó cũng bắt đầu quấn lấy Xuân Hoa học thêu. Vì thế nên hắn cũng quyết định hôm này lên phố mua cho nó vài loại chỉ thêu linh tinh.
Hắn cảm thấy vạn phần vui mừng, một đôi nhi nữ tuy không phải thân sinh, nhưng cũng rất nhu thuận, lễ độ.
Bất tri bất giác đi ra sân nhà, đêm lạnh như nước, cả người bị bao phủ trong bóng đêm mờ mịt mênh mông. Ánh trăng vàng nhạt ánh vào thân người khiến cho trên mặt đất xuất hiện một chiếc bóng kéo dài. Hắn lặng yên. Thân thể mỏng manh, thiên hạ tựa như vừa thực vừa ảo.
Nam nhân sao còn chưa về, làm hắn ko khỏi nhớ đến y……..
Tại sao?!
Duẫn Huyền Niệm thoáng chốc kinh ngạc ko thôi. Nam nhân có về nhà hay ko thì liên quan gì đến mình? Tự nhiên lại quảng y lúc nào hồi trạch, tự mình về phòng ngủ trước là được rồi –
Ko thể dựa vào cơ thể ấm áp của y, bên gáy cũng ko có gương mặt lạnh lùng, thật ko ngủ được mà………..
Có 1 tiếng nói vang lên trong đầu trả lời cho mình biết rõ nguyên nhân.
Haiz! Hắn ảo não – làm sao bây giờ. Đã sớm quen với 1 pho tượng đại gia đêm đêm bồi tẩm. Chẳng biết từ khi nào, hắn lại mắc tật xấu là chờ y trở về?
Cho dù bốn phía không người, Duẫn Huyền Niệm vẫn cảm thấy thẹn thùng cúi đầu, ngây ngốc chăm chú nhìn xuống đất……
Một lúc lâu –
“Ngươi ngây ngốc đợi ở đây để làm gì?”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên tai, sau đó là rơi vào 1cái ôm ấm áp. Ách! Duẫn Huyền Niệm trong khoảng thời gian ngắn ko biết nên phải ứng như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói là mình nhớ y đến ngẩn người ra!?
“Ko muốn” Không thể nói cho y biết được.
“Ko muốn cái gì?” nhiệt độ cơ thể của hắn lạnh hơn bình thường 1 chút. Cho thấy thiên hạ ở ngoài đã lâu. Lãnh Thiết Sinh ninh mi, nghĩ rằng nên về sớm một chút để bầu bạn với hắn, miễn cho việc nhân nhàn rỗi ở ngoài đình viện lắc lư mà sinh cảm lạnh.
“Ta ko muốn ở trong phòng 1 mình, buồn lắm.”
Hơi rượu thoang thoảng theo hơi thở nhẹ nhàng của nam nhân vây quanh. Độ ấm phía sau càng tăng. Tối nay y có uống rượu……..
Rất nhanh liền thấy ấm áp. Duẫn Huyền Niệm đứng trước người y, càng ko muốn rời đi.
Dù hắn có ngay cạnh bên người, vẫn bất an như cũ……
Song chưởng nhanh chóng chế trụ eo hắn, hơi dùng lực xiết lại. Dường như là sợ hắn biến mất trong bóng đêm, sợ hắn vì lẽ gì đó mà trốn đi……
“Sau này, dù có xảy ra chuyện gì cũng ko được ly khai ta……Không được rời khỏi…….” Y bá đạo mệnh lệnh, cũng là lo lắng van xin. Giơ 1 tay ra len vào tóc hắn, vuốt nhẹ vài loạn tóc. Kia thật mê ly, tuyệt mỹ làm người ta thất hồn.
“Ah……”
Cổ của Duẫn Huyền Niệm cảm thấy đau. Nam nhân đang thô lỗ cắn hắn 1 cái, chắc chắn là sẽ lưu lại dấu vết ám muội. Còn sợ trên người hắn chưa nhiều dấu vết sao?
Tử nam nhân……
“Đừng cắn ta……” hắn liền phát hỏa. Duẫn Huyền Niệm kêu lên. Nhưng hai tay lại ko đẩy y ta, ngược lại còn nắm chặt lấy cánh tay y. Trong lòng thầm bực mình vì hành động hơi dị thường của y.
“Ân, không cắn ngươi.” Môi rời khỏi cái cổ trắng nõn. Lãnh Thiết Sinh thở nhẹ ra…….. gác cằm lên đầu hắn. Mũi tham luyến hít sâu mùi hương tỏa ra từ tóc. Là hương thơm nhẹ nhàng tự nhiên, cùng phong độ hòa nhã của người trí thức.
Hai người không ai nói lời nào nữa, dựa vào nhau. Khí thế lạnh lùng của y cùng phong độ của người trí thức vô hình dung hợp lại với nhau, tự nhiên hài hòa.
[1]六親: Lục thân là sáu hạng người gần gũi thương yêu nhứt của mình: Cha, mẹ, vợ, con, anh chị, em. Kế Lục thân là Quyến thuộc, là những người bà con dòng họ bên nội và bên ngoại, bên vợ, bên chồng.
————————————-
Haizzzzzz! Ngày hôm qua dịch xong chương mà ai đọc được đến đây cũng biết là nó viết cái gì đó đó *cười gian* Hữu hoảng quá nên nín bặt luôn ko dài dòng màu mè gì hết nga. Hix hix *lấy tay chùi mồ hôi* Hôm nay bệnh màu mè lại đến nữa rồi, Hữu sẽ giới thiệu với mấy bạn 1 thứ đó là Thiên tự văn
Những ai học tiếng Trung hay tiếng Hán (như Hữu vầy nè ^.^) thì hầu như đều biết đến Thiên tự văn. Nó nôm na là 1 cuốn sách khoảng hơn 1 ngàn chữ (thường là chữ rất dễ) để cho người học học từ từ (Mạc nhi nếu nàng có hứng thì có thể học nga ) Nó như vầy nè.
Hữu nghĩ Niệm sinh bị bắt viết 2 hàng chắc là 2 phần của bản này quá. ^.^ Còn đây là bản cho người nước ngoài học. Nó có phiên âm ra nha.
Thực ra thì ngày nay người ta chuộng loại DVD vừa chạy chữ vừa đọc luôn nha. Cái này trên youtube cũng có nữa đó (ko cần mua đĩa tốn tiền, he he). Nhắc đến mới nhớ VN cũng có 1 cuốn sách gọi là Tam thiên tự là sáng tạo để học chữ Hán cho dễ nhớ nữa nga. Hữu còn nhớ nó vần như vầy nè: ” Thiên trời, địa đất, cử cất, tồn còn, tử con tôn cháu, lục sáu……..” Quả thật tinh thần sáng tạo của người VN thật đáng khâm phục mà.
Nói chung là chỉ cần mấy bạn học hết nhiêu đó thì tạm thời có thể đọc thơ Đường được rồi (thơ Đường có sức khái quát cao mà ^.^) Nhưng các loại khác thì còn phải học thêm nữa nga. *Nhìn lại* Hình như ta mình lại dài dòng nữa rồi (bệnh đúng là khó chữa mà, hix hix) Để Hữu đăng thêm cái hình bản Thiên tự văn (bản này là đồ cổ, hi hi) nữa nga. (nhiều chuyện cho trọn luôn, he he)
Pass: holo
Nửa đêm canh ba, có 2 bóng người lén lút vào thư phòng của Địch viện –
Mị nương nhỏ giọng rủ rỉ rù rì bên tai nam nhân: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Thiết Sinh công tử kia là đứa ngu. Lãnh gia nam nhân nọ là thằng điên. Đầu óc của 2 người đó đều có vấn đề cả, toàn ko được bình thường. Tên quỷ này, giờ thì tin lời ta nói chưa?” đôi mắt hoa đào của mị nương liếc xéo 1 cái. Diện mạo rất đổi bình thường, nam nhân như thế tùy tiện ra đường quơ quào vài cái cũng có 1 đống lớn. Gã này thể trạng thô lệch, …. …Bất quá……Cũng ko quan trọng gì.
Mị nương nhướng mày, mỉm cười câu hồn, mắt long lanh hàm xuân. Nghĩ đến nam nhân kia, chính mình đã thể nghiệm qua thân thể cường tráng, so với trước những nam nhân đã qua trước kia quả là hữu lực đưa nàng đến cực lạc hơn rất nhiều.
Hai chân dưới váy đã bắt đầu loạn động, muốn nam nhân……
Ah, nam nhân nhéo nhẹ gương mắt của mị nương 1 cái, thật là quá câu dẫn người mà. Bàn tay non mịn nhỏ bé đã thông thạo sờ loạn lên người gã. Vật dưới hạ khố cũng bị nàng miết cho cứng rắn lên –
Nam nhân lập tức thổi tắt ánh nến, tiện tay quăng đế nến ra xa. Đem mị nương áp lên bàn. Thấy cái mông của nàng cọ qua cọ lại, ngoài miệng hỏi đến chính sự:
“Ah, thật ko thể tin được, vừa mới tận mắt nhìn thấy hai người kia ấp ấp ôm ôm. Một nam nhân bình thường sao lại ko ôm nữ nhân mà lại đi ôm nam nhân. Hai người cùng là nam thì có gì lạc thú? Ko giống nàng,…..hắc hắc………”
Nam nhân lộ ra nụ cười d*m đãng, kéo váy của nữ nhân xuống, nhanh chóng cởi ra tiết khố. Tiếp theo lấy ra vật cứng làm nàng ta d*c tiên d*c tử. Dù trước mắt thư phòng chỉ là 1 mảnh đen mờ mịt, nhưng bàn tay vẫn thuận lợi kiến cho xuân triều ào ạt chảy ra. Sờ soạn lung tung vài cái nữa, chớp mắt đem vật cứng nhét vào – ái ân.
“Ah……” nữ nhân vặn vẹo thắt lưng, lắc mông, kêu lên d*m đãng: “hảo oan gia……mau….”
Nam nhân mở bung ra hai cánh mông như phiến hoa dưới thân dùng sức mà đâm tới, sáp nhập va chạm, “Ưh”, lão tử thật thích đến tận trời……….
Hai tay cũng không nhàn rỗi, mở ra xiêm y của nữ nhân như muốn xé rách. Chạm đến trước ngực, liên tục chà xát, trêu ghẹo cho nàng d*m đãng hét to: “Ưh…… Đúng rồi như vậy…… Thật thoải mái, a…… dùng sức thêm một chút…… dùng lực một chút……”.
“Ah…….” Gã đã làm đến mê ly, cực lạc đi, hồn phách đánh mất mấy lần mới hoàn được…….
Trong thư phòng tràn ngập sự cuồng loạn của nam và nữ, hơi thở d*m uế, hai người quan hệ mây mưa, phiên vân phúc vũ đến tinh thần mê muội, mới cam lòng dừng lại. Nam nữ đều tự chỉnh sửa quần áo chỉnh tề, mới tiến hành mục đích chính –
Bọn chúng trong thư phòng lục lọi 1 lúc lâu. Từ mặt tường cho đến hộp tủ, ngăn kéo thậm chí đến mặt bàn, ghế tựa cũng ko tha.
“haiz, trong phòng này cái gì cũng không có?!” mị nương ảo não dậm chân, mở bức tranh trong tay ra, “Hừ!” Ả hoài nghi: “Thiết Sinh công tử này ko phải là hữu danh vô thự chứ. Nếu ko sao lại ko tìm thấy bức tranh nào đáng giá trong phòng này hết vậy?”
“Như tấm này đây, là vẽ gì vậy?” mị nương tức giận hất tay 1 cái, bức tranh nhẹ nhàng rơi xuống chân 2 người.
“Vẽ rùa có thể bán lấy tiền sao?” nam nhân hỏi. Con rùa trong bức họa kia rất sống động. Tựa như đang bò trên mặt đất.
“Chàng trải đời nhiều như ta sao? Bức tranh này có thể bán cho ai đây? Người ta chịu mua hay ko lại là vấn đề khác.”
Mị nương mày liễu dựng thẳng, lỗ mũi thở「hừ」 ra, khó chịu đến cùng cực!
“Chúng ta đành phải đợi thêm một chút nữa vậy. Có thể lần sau sẽ có thu hoạch.”
“Ta ko chờ nỗi, nàng còn muốn đợi bao lâu. Một khi rời đi, biểu ta sau này đến chỗ nào tìm nàng?” Nam nhân này vừa rồi thật tích cực, có năng lực thỏa mãn chính mình. Ả tạm thời ko muốn buông tha gã.
“Như vậy, ả đành phải chú ý nhiều 1chút. Tiếp cận công tử xinh đẹp ngu ngốc kia, xem hắn khi nào đề bút vẽ tranh. Dù gì thì nhân cũng ở ngay tại nhà, còn sợ có thể mọc cánh bay mất sao? Sớm muộn gì cũng có 1 ngày, ngươi sẽ có cơ hội ra tay thôi mà.”
“Còn nàng thì sao?”
“Chú ý canh chừng, ta sao có thể bỏ được hạ thân mị hoặc mê ly này, đã sớm bị chàng làm cho quay cuồn rồi………Chậc chậc.”
Nam nhân l**m l**m khóe môi, néo cái eo thon nhỏ 1 cái, nói: “ Đi, tiểu tử kia chắc cũng đã ngủ mê rồi, chúng ta về phòng nàng đùa tiếp đi.”
“Ah,” mị nương che miệng, cười trộm 1 cái, sẵn giọng “đáng ghét” đi thôi –
Nam nhân này thật lợi hại……
***
Xuân Hoa chải tóc cho Liên Nhi, bàn tay khéo léo vấn lên 1 kiểu tóc rất đẹp
Duẫn Huyền Niệm nhìn thấy da của nữ nhi đã bắt đầu trắng ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng càng lúc càng mượt mà, thân hình khô quắt cũng có vài lạng thịt. Cuối cùng cũng đã dưỡng nữ nhi trở nên xinh đẹp 1 chút.
“Nương, lúc người cười, gương mặt thật sự rất đẹp.”
「……」 Duẫn Huyền Niệm ko trả lời, dung mạo phản chiếu trong kính so với nữ nhân còn đẹp hơn rất nhiều. Điều ấy làm hắn cảm thấy bối rối –
Rõ ràng là nam nhân…… Dù đã quen với ánh mắt kinh diễm của mọi người, cũng rất chán ghét. Nhưng bất luận như thế nào cũng là vô ý mà câu dẫn nhân………
Nương gần đây lại xinh đẹp hơn rất nhiều. Trên mặt luôn có nụ cười thoải mái. Tuy ngữ khí lúc nói chuyện vẫn hay hung cha nó, nhưng sau đó mặt nương liền đỏ ngay………
“Nếu nương mặc giá y, nhất định sẽ là tân nương xinh đẹp nhất cho coi.” Nó ko khỏi nói ra nguyện vọng trong lòng – Lập gia đình.
Trước kia, rất muốn gía cho nương, rất thích nương……. Hiện tại, nó chỉ hy vọng nương mỗi ngày đều có thể vui vẻ hạnh phúc, ở cùng 1 chỗ với cha.
「……」 Hắn căn bản đã quên……. Duẫn Huyền Niệm cố gắng lục lại trí nhớ trong đầu. Rốt cuộc hắn có đức hạnh gì mà ngày trước lại được giá cho nam nhân?
Ngốc tử mặc giá y, lừa gạt thế nhân……..
Hiện tại, hắn quang minh chính đại sống cùng nam nhân, bên cạnh có nhi nữ làm bạn. Cũng ko tồi lắm……..
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến thái độ ko thể chấp nhận được của song thân, mắng hắn là bất tiếu tử………..
Tâm tình trong nháy mắt chùng xuống, trong lòng cảm thấy ray rứt. Hắn ít kỷ, bất hiếu, làm cho song thân hận hắn như vậy, ngay cả nhìn mặt hắn 1 cái cũng ko muốn.
“Ngươi rốt cuộc muốn vứt bỏ hết liệt tổ liệt tông của Duẫn gia mới cam tâm phải ko? Trước kia chúng ta ko nên gả ngươi cho nam nhân đó. Khó trách sao ngươi lại thay đổi, có nam nhân liền quên mất cha. Còn làm ra chuyện câu dẫn nam nhân. Ta kinh! Ngươi vô sỉ! Ta không có loại con này. Đừng để ta gặp ngươi nữa –”
Trong đầu cứ quanh quẩn mấy lời nghiêm khắc chỉ trích của mẫu thân. Từng câu, từng chữ như những mũi tên xuyên thấu qua tim, đau đớn vô cùng.
Duẫn Huyền Niệm nhất thời ko thở được, ngực co rút đau đớn –
Thật là khó chịu……, Duẫn Huyền Niệm cả người run rẩy, dựa ngay và góc bàn, ko muốn làm hài thử thấy bộ dáng ray rứt của hắn.
“Nương, người làm sao vậy?” Sắc mặt trắng bệch ko qua mắt được Liên nhi, nó lo lắng hỏi: “Lại bị đau đầu sao?”
“Dạ phải, phu nhân sáng nay người có uống dược hay ko ạh?” Xuân Hoa bước đến bên cạnh, khẩn trương hỏi. Sáng sớm nàng đã đem dược vào phòng, phu nhân sẽ lại ko uống đi?
Nghĩ đến chuyên này, Xuân Hoa chớp mắt một cái hoảng sợ: “Ayda, phu nhân nếu người ko uống dược, con sẽ bị gia mắng đó.” Gia gia đã dặn dò nàng — phải chú ý cho phu nhân uống hết thuốc ko chừa 1 giọt.
Xuân Hoa nhanh tay cột chắc tóc cho tiểu thư, xong nhanh chóng chạy vội ra khỏi cửa –
Hát!
Lãnh Thiết Sinh đột nhiên xuất hiện. Cầm chén thuốc trên tay nhanh chóng né qua 1 bên. Vừa vặn tránh được Xuân Hoa đang nhanh như quỷ lao ra khỏi cửa.
Hách! “Là……. Gia.” Xuân Hoa bị hoảng sợ ko ít. Nàng nghĩ là gia còn đang ngủ, sao lại xuất hiện ở đây?
“Ngươi đang làm cái gì đó? Bộ dáng thật lỗ mãng mà!” Lãnh Thiết Sinh bực mình hỏi.
Rùng mình 1 cái, chân tay bủn rủn, Xuân Hoa cả người run run nói: “Con…… Muốn đi lấy….. dược cho phu nhân.” Thấy gia trương ra bộ mặt lạnh lùng khó coi, thật đáng sợ.
“Ko cần, ngươi đi xem Niệm Sinh đã chuẩn bị xong chưa. Đợi chút nữa Huyền Niệm sẽ đưa tụi nhỏ đến trường.”
Cũng may còn nhớ được tiếng: “Dạ.” Đợi gia bước vào phòng. Xuân Hoa thở hắt ra 1 cái. May mắn quá, gia ko có trách cứ.
Nàng biết đó là do tâm tình của gia hảo. Vì phu nhân đối với gia hảo. Nên nhà cửa sẽ ko chứng kiến 1 màn gà bay, chó sủa……….
“Huyền Niệm.” Vừa bước vào phòng đã thấy hắn đang dựa trên bàn. Thân thể ko phải lại bị khó chịu chứ? Lãnh Thiết Sinh bước nhanh đến bên cạnh hắn. Gương mặt chứa đầy sự lo lắng.
“Hình như nương ko thoải mái ạh.” Liên Nhi nói xong, liền rời đi. Bước được vài bước lại ko yên tâm mà quay đầu lại nhìn, xem thử nương có hay ko nguyện ý nói chuyện với cha –
Hắn bị đau đầu sao?
“Ngươi đến làm gì?” Duẫn Huyền Niệm ngẩn mặt lên, sau đó bực mình quay đi. Ko muốn thấy nam nhân kế bên mới sáng sớm đã đem độc dược đến thuốc hắn –
Y cứ 2 ngày là mời đại phu đến 1 lần. Chuẩn đoán tình trạng thân thể của hắn. Kết quả là hết lần này đến lần khác đều nói y như 1 khuôn đúc ra. Bệnh cũ trên người hắn, trong thời gian ngắn ko thể chữa khỏi được…….
Này là làm khổ hắn mà, lão đại phu kê đơn thước quả thực ko phải là cho nhân uống – Quá đắng………..
Cố tình, tử nam nhân này cứ trành trứ người ta hoài. Cứ khuyên can mãi, khiến hắn ko thể ko uống dược đươc, haiz!
Mỗi lần quan tâm như vậy, con ngươi đen thăm thẳm như mực của y dường như rất ôn nhu, sâu thẳm như biển – có thể đem nhân mà nhanh chóng dìm chết…….
Duẫn Huyền Niệm tạm thời áp chế tình cảm ray rứt trong lòng xuống. Hai tay đặt trên đùi nắm thành quyền. Ẩn nhẫn muốn tránh xa nam nhân 1 chút. Bởi hắn ko biết làm như thế nào khi đại gia gần gũi bên cạnh mình mà thôi. Không hiểu tại sao mình lại ko tự chủ được mà đỏ mặt, tim còn đập rất nhanh nữa…….
Cắn chặt môi, cố gắng khắc chế chính mình ko thốt ra với đại gia – cút ngay.
Đừng đến gần hại hắn khó thở. Ánh mắt của đại gia là đang nhìn gì đó?
Lẽ nào ko phát hiện ra hắn đang thẹn thùng?
Lãnh Thiết Sinh bảo hắn, “Phải uống thuốc” Ánh mắt bao quát khắp người hắn. Mặt hơi đỏ hồng, trán ko có đổ mồ hôi. Biết ngay ko phải lại bị đau đầu mà là thẹn thùng…….
Bệnh này của nương tử là đáng yêu nhất nga. Còn có …… Haiz! Lãnh Thiết Sinh trong đầu tự động nghĩ ngay tật xấu đáng giận làm người khác phải nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh Thiết Sinh giơ tay chạm vào hắn. Chỉ lặp lại những lời dặn dò của lão đại phu: “Thuốc này tuy đắng nhưng lại rất có hiệu quả, chỉ cần uống sau khi ăn sáng, thì sẽ có tác dụng ngay.”
Y sợ hắn lại bị đau đầu như lúc trước, sẽ ảnh hưởng đến thị lực. Ít nhất chỉ có thể cải thiện được tình huống trước mắt, hễ ánh mặt trời gay gắt chiếu vào là mắt trở nên tối đen.
Thật ra, hắn ko phải là ko biết sự quan tâm của đại gia……Nhưng đại phu kê thuốc thật đắng chết người mà!
Nhắc tới uống thuốc, quả thực là chuyện nương tử sợ nhất. Lãnh Thiết Sinh ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn gương mặt nhăn nhó như trái khổ qua của hắn. “Ta ko ngờ là ngươi lại sợ uống thuốc nga.” Nhắc tới thật không khỏi mỉm cười.
Công lực xấu xa của nương tử lại tăng thêm 1 bậc. Cứ đến giờ uống thuốc là kiếm cớ, trốn bặt tăm hơi.
Đừng nói đến chuyện đốc thúc hài tử luyện tự. Thà rằng để mình tụi nhỏ trong phòng tụng đi tụng lại: Nhân chi sơ, tính bản thiện………
Nhưng hắn cũng thật thông minh, ko hề trốn trong thư phòng. Tám phần là sợ đại gia đợi trong đó, dụ hắn thân thiết quan hệ…….
Hát! “ngươi giễu cợt ta?” Hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân mà, sao có thể giống nữ nhân gia bình thường làm nũng, nhăn nhó ko chịu uống thuốc: “Lấy đến đây, ta uống.” Duẫn Huyền Niệm bộ dáng khẳng khái hy sinh, nói chuyện rõ ràng.
Không cần y chăm lo, Duẫn Huyền Niệm tự động cầm lên chén thuốc, đưa lên miệng, nhắm mắt nhắm mũi uống, cứ muốn phun ra –
「Ứa」 bỏ lại bát, hắn che miệng lao ra ngoài cửa, Lãnh Thiết Sinh cũng lập tức đuổi theo, hai người đứng nơi hành lang. Lãnh Thiết Sinh vỗ vỗ vai hắn, hỏi: “Có muốn ăn kẹo ko?”
Duẫn Huyền Niệm lập tức gật gật đầu.
Ngẩn mặt lên, đôi mắt phiền muộn long lanh như nước. Thật rất muốn nôn mà. Tử nam nhân này, có kẹo sao ko lấy ra sớm 1 chút. Đâu phải ko biết là thuốc này đắng kinh khủng, hắn đã tận lực cố gắng khắc chế chính mình để ko phun ra. Sợ phá hư lòng tốt của đại gia………
Thấy y mở ra 1 gói giấy, cầm lấy 1 viên kẹo, ném lên trên ko trung sau đó lại dùng miệng của mình mà bắt được. Sao còn chưa cho hắn ăn nữa?
Ah, Duẫn Huyền Niệm mở to mắt, chưa kịp nổi giận, bỗng nhiên –
Lãnh Thiết Sinh bỏ kẹo vào miệng mình. Nó mềm mại tan chảy trong miệng, nhẹ nhàng hôn hắn đem đến tư vị ngọt ngào, xua đi vị đắng trong miệng.
Lãnh Thiết Sinh chỉ lướt qua. Miệng rời khỏi hắn. Mắt nương tử đang mở to, trừng cái gì mà trừng?
Vài ngày nay đã nhịn ko chạm vào hắn, giờ hưởng chút ngon ngọt ko được sao?
Duẫn Huyền Niệm chớp mắt một cái mặt đỏ như lửa. Lãnh diện cương nghị của nam nhân chạm vào 2 má. Hai tay Lãnh Thiết Sinh thu lại mái tóc đen nhánh mềm mại của hắn. buộc lại thành 1 cái kết, sau đó rút trong tay áo ra 1 cây ngân trâm: “Vì trốn ta, tới trâm cài tóc ngươi cũng quên.”
Thật đau lòng. Trong cái đầu ngốc ngếch này chừng mới tan hết mau bầm nữa. Y lãi nhải: “Huyền Niệm, thuốc đắng dã tật, ta hy vọng ngươi có thể mau chóng khôi phục, khỏe mạnh.” Y nóng vội……
Mày kiếm nhanh chóng nhăn lại. Cõi lòng đầy lo lắng và ưu tư, không khỏi thở dài……. Lãnh Thiết Sinh ôm lấy thắt lưng của hắn, nói: “Huyền Niệm, chúng ta nhất định phải bạch đầu giai lão, được ko?”
Khép lại mắt, tùy tiện “ân.” một tiếng. Thật sự trong lòng ko dám đáp ứng nam nhân. Không ai biết được là tương lai sẽ xảy ra chuyện gì!
Vạn nhất…… Cho dù có uống nhiều dược, nhưng bệnh của hắn vẫn như trước, ko có tiến triển gì. Bất quá chỉ là cố gắng duy trì thị lực đang ngày 1 kém…… Cuối cùng vẫn sẽ biến thành mù. Thật ko dám nghĩ đến chuyện mình sẽ như thế nào mà liên lụy hắn.
Hai tay cũng gắt gao ôm chặt lại. Có thể ôm được nam nhân này bao lâu?
Hắn cũng lo lắng, sợ hãi……
Kẹo nam nhân uy cho thật ngọt ngào. Hương vị từ từ tan ra trong miệng. Có 1 thứ gì đó ấm áp chảy vào lòng, làm tiêu đi hết cảm giác ray rứt khi nghĩ đến nam nhân lúc nãy………
Hắn có ước vọng, thầm muốn ở cùng 1 chỗ với nam nhân. Tham luyến sự hảo sở hữu của hắn. Hạnh phúc này có thể kéo dài được bao lâu. Mặc kệ bao lâu………
“Ta muốn vẽ cho ngươi.”
Trước kia, hắn ghét chuyện y bắt mình uống dược, nên cố ý chơi xấu ko thèm vẽ — hắn mới không cần việc gì cũng chìu theo ý đại gia, tuy rằng rất muốn nghe lời……
Trong lòng biết rõ là mình cứ ngây ngốc hễ đề bút là họa hình của đại gia. Như là muốn khắc lại trong lòng. Từ lúc đó, cho dù muốn quên, cũng đã ko thể quên được…….
“Rốt cuộc ngươi cũng nghĩ đến chuyện đền cho ta, coi như là còn chút lương tâm nga.” Y đã kêu qua mấy lần, lần nào cũng bị hắn cho là nhiều lời, ghét bỏ.
Duẫn Huyền Niệm thầm nghĩ trong lòng:『Ta sợ bây giờ ko họa, sau này chưa chắc có cơ hội để họa nữa………..』
Có rất nhiều việc, có thể phá hư mối quan hệ của 2 người bọn họ. Không chút do dự đẩy ra lòng ngực của y. Bước xuống thềm đá nơi hành lang, quay đầu lại nhìn hắn nói: “Thiết Sinh, ta đã quên chuyện trước kia rồi. Nhưng ngươi chắc chắn là hiểu được. Ta là giống như trước kia là rất thích ngươi phải ko?” Cuối cùng cũng thu hết can đảm, biểu lộ tâm ý của chính mình.
Tình cảm đối với 1 người ko phải là những lời đọng trên đầu môi. Cho dù ko nói ra, y cũng có thể cảm nhận được dưới bản tính quật cường kia đang che dấu cái gì……..
Lãnh Thiết Sinh lộ ra 1 nụ cười nhẹ, trả lời: “có.”
Gương mặt hắn cấp tốc chuyển sang màu phấn hồng. Vội vàng xoay người đi, không dám quay đầu lại nói: “Đi nói cho hài tử, ta chờ tụi nó ở ngoài cồng.”
Lãnh Thiết Sinh đứng dưới hành lang. Đợi cho thân ảnh màu trắng từ từ xa dần. Mới bằng lòng dời đi ánh mắt tham luyến, quay đầu đi tìm hài tử –
Lãnh Niệm Sinh đứng cách ko xa chuồng ngựa lắm. Trong đầu ko ngừng suy nghĩ: Ko biết mình có nhìn lầm hay ko?
Mấy ngày trước đây, khi nó nữa đêm rời giường, lúc trở về, đã nhìn thấy cái gì?!
Lập tức, sắc mặt trầm xuống. Giữa 1 đám công nhân đang làm chuồng ngựa, dù có cháy thành tro nó cũng nhận ra được.
Lãnh Niệm Sinh hơi bực bội quay trở lại. Xa xa đã nhìn thấy Xuân Hoa và Liên Nhi đang đi đến tìm nó, liền nắm lấy cánh tay Liên Nhi mà kéo đi.
“Ah, Niệm Sinh ca ca…… huynh làm muội đau quá.”
Liên Nhi dùng sức vẫy, lảo đảo lui lại mấy bước, Xuân Hoa vội vàng tiến lên đỡ lấy tiểu thư “Có chuyện gì vậy thiếu gia?”
“Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, phía trước……phía trước……”
“Câm mồm!” Lãnh Niệm Sinh hét lên, “ko được nhắc đến phía trước…..” Nó cắn môi xoay người bỏ chạy, chớp mắt một cái đụng phải 1 bức tường thịt –
“Ayda………. Ta!” Lãnh Niệm Sinh ngẩn đầu xem người vừa tới, nó gọi: “Cha”
Lãnh diện đối mặt với tiểu quỷ liều lĩnh “Ngươi gấp gáp gì vậy?” Lãnh Thiết Sinh nắm lấy áo của hài tử, quát lên: “Đứng lại.”
Cảm xúc mất khống chế từ từ được nuốt hết vào bụng. Trong nháy mắt liền hiện ra bộ mặt giả dối, Lãnh Niệm Sinh giả lả cười, trả lời lấy lệ: “Đâu có gì đâu, con vội vã đi học mà.”
“Nương của các ngươi đang đợi ở cổng, mau ra đó tìm, đừng để hắn đợi lâu.”
“Dạ.”
Liên Nhi không dám méc lại với cha. Sáng nào Niệm Sinh ca ca cũng đối với nó rất tốt. Hôm nay nhất định là tâm tình ko tốt mới khác thường như vậy. Nàng vội vàng tiến lên đuổi theo, miệng la lên: “Niệm Sinh ca ca đừng đi nhanh như vậy, đợi muội với………”
Như chưa từng xảy ra việc gì, Lãnh Niệm Sinh không khỏi xem thường ra mặt, hối thúc “Quỷ khóc nhè, nhanh lên 1 chút.”
“Niệm Sinh ca ca hung dữ quá.”
Lãnh Niệm Sinh liếc xéo Liên Nhi 1cái. Đôi mắt trong veo như nước còn đang chứa đầy nước mắt. Nó liền nhẹ giọng nói: “Hôm nay ngươi buộc 2 cái nơ con bướm trên đầu, mới nhìn qua thật dễ thương nga. Nếu như còn khóc nữa sẽ biến thành con vịt xấu xí cho coi.”
Nháy nháy mắt mấy cái, tiểu nữ nhi hờn dỗi nói: “Ko phải tại huynh sao?”
“Lại nữa rồi.” nữ hài tử quả thật rất phiền toái. Nhất định là Liên Nhi đã dạy hư nương, nhất định là…….
Lãnh Thiết Sinh sớm thấy cảnh 2 hài tử đấu võ mồm với nhau. Dù sao cũng ko phải thật sự cãi nhau. Kệ tụi nó đi
“Gia, tiểu thiếu gia vừa rất hung dữ”. Xuân Hoa thì thào nói. Nghĩ mãi cũng ko ra nguyên nhân tại sao……
***
Đốc công làm chuồng ngựa thấy Lãnh gia đi đến kiểm tra. Vôi vàng tiến lên vô cùng cung kính nói: “Gia, qua một hai ngày nữa, chuồng này sẽ xong đúng hạn. Hiện tại chỉ còn vài công việc cần làm nữa thôi ạh.”
“Ân, được rồi. Phiền đốc công, tổng cộng tiền công và nguyên liệu ngươi cứ cầm cầm biên lai này đến trực tiếp đến tiền trang của ta lãnh ngân lượng là được rồi.”
“Đa tạ gia.” Lãnh gia không hỗ danh là hào phóng. Số tiền trong biên lai đã vượt qua giá thật sự: “Hình như ngân lượng hơi nhiều rồi. Gia, ngài có cần tính lại 1 lần nữa ko?”
“Ko cần. Có dư là ta thưởng cho ngươi cùng mấy tên công nhân đã vất vả. Còn phát cho thủ hạ nhiều ít ra sao, tự ngươi tính lấy.”
“Vậy ta thay mặt bọn họ đa ta gia gia.”
Đốc công mặt mày sáng rỡ, đã làm nghề này hơn nữa đời người, nhưng rất ít gặp được chủ hào phóng. Hắn luôn làm tốt công việc nhưng cũng sợ chính mình làm ko công. Bất quá, những chủ bình thường cũng không cũng ko đến nổi vắt cổ chày ra nước, chỉ hay cò kè mặc cả mà thôi. Vì 3 bữa ấm no, chăm sóc vợ con, khó tránh khỏi ko chịu chút buồn phiền mệt mỏi, đem tiền công hạ thấp xuống để ngừa sinh kế bị kẻ khác cướp đi.
Lãnh gia này được bên ngoài coi là người trong giới hắc đạo, ko ngờ lại có khí phách. Tác phong so với nhà giàu còn khí khái bất phàm hơn.
Lãnh Thiết Sinh đi thẳng đến chuồng ngựa cẩn thận xem xét vài lần. Hắn cảm thấy hài lòng: “Xem ra, ngày mai có thể phái người đem ngựa đưa tới. Không biết hài tử Địch Dĩnh kia có bằng lòng giúp y chăm sóc chuồng ngựa ko. Nó cùng tuổi với Niệm Sinh, nhưng bình thường lại ko thấy Địch quả phụ đưa nó đi học………” Đáng tiếc, tú tài đã chết sớm khiến hài tử mệnh khổ này, ko có ai chăm sóc tử tế cả.
Y muốn cùng nương tử thương lượng, có ý định giúp Địch Vĩnh đi học. Nương tử của y lại có thiện tâm, khẳng định ko thành vấn đề. Chính là chỗ Khuyết lão tam sẽ thiếu người……….
Lãnh Thiết Sinh muốn lén làm việc tốt. Nên đến tìm Địch quả phụ thông báo 1 tiếng.
Mị nương thấy đại gia bước vào vừa đúng lúc, ả cũng muốn đem nước trà đến cho công nhân giải khát. Hai người gặp nhau ở cửa, ả liền nhiệt tình nói: “Ồ, Lãnh gia tự đại giá quang lâm đến hàn xá, mời ngồi.”
Nàng thích nhất là chiêu đãi nam nhân. Cho dù đối phương là nam nhân điên cũng sẽ không hề ghét bỏ. Ai kêu y có dáng người, thể trạng to lớn vạm vỡ có khác gì nam tử hán đâu.
Không khỏi tưởng tượng khi hầu hạ dưới thân sẽ như thế nào. Nhất định sẽ gây cho ả cao trào thích thú……..
Địch quả phụ mị nhãn như tơ, mặt mày hớn hở mỉm cười –
Lập tức rót 1 ly nước, nhanh chóng đưa đến cho Lãnh gia.
“Ta không khát.”
Loại ánh mắt bất chính của nữ nhân này……… Đại gia đã thấy qua ko biết bao nhiêu lần. Lãnh Thiết Sinh khinh thường ứng phó, thầm nghĩ nên nhanh chóng nói rõ ý đồ mình đến đây, sau đó rời đi.
“Ta đến nơi này là có việc liên quan đến lệnh công tử — Địch Dĩnh. Ta muốn thương lượng với ngươi chuyện cho hài tử đến chỗ ta làm việc.”
Mị nương chớp mắt một cái, há miệng kinh ngạc ko thôi…….
Không thể nào?
Nam nhân điên này……..Coi trọng hài tử kia hơn nàng……..
“Ha ha……” mị nương cười đến run rẩy hết cả người, nước cầm trong tay cũng theo đó mà sóng sánh theo, nhưng cũng rất rõ ràng theo đó mà đáp ứng: “Hài tử kia ko phải vẫn đang ở chỗ thủ hạ của Lãnh gia làm việc hay sao. Ngài cao hứng an bài như thế nào thì sẽ như thế ấy, ta tuyệt ko có ý kiến.” Hài tử ko phải do ả sinh ra, quản nó ở bên người Lãnh gia làm gì. Có khi nào…… Lãnh gia ngoạn nam nhân sinh nghiện, hiện tại ngay cả hài tử mười mấy tuổi cũng ko buông tha?
Bất quá…… Chuyện này cùng mình 1 chút quan hệ cũng ko có. Trọng điểm là hài tử kia đi theo bên cạnh Lãnh gia, có thể đem bao nhiêu dầu mỡ về hiếu kính người mẹ này.
“Chờ Địch Dĩnh về, ta sẽ nói chuyện với nó. Sau đó bảo nó đến tìm ngài để nhận sự phân phó.”
“Không cần phiền toái.” Dù có xuất phát từ lòng tốt cũng phải tôn trọng ý nguyện của hài tử. Y sẽ đến chỗ Khuyết lão tam, tìm nói với nó chuyện này.
Lãnh Thiết Sinh xoay người bước đi, chẳng thèm liếc nữ nhân lấy 1 cái. Chưa nói đã cười, làm người ta sinh chán ghét.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
136 chương
75 chương
9 chương