Ách Nô
Chương 8
“Quyên Nhi, Vương gia hai ngày nay qua đêm ở chỗ nào?” Liễu Yến cầm chén trà trong tay, lạnh như băng hỏi nha hoàn bên người.
“Bẩm phu nhân, nô tì mấy ngày nay đều ở Vĩnh Hàm Các lặng lẽ quan sát, Vương gia rất ít ra ngoài, buổi tối cũng nghỉ tại đó.”
Quyên Nhi là nha hoàn Liễu Yến mang theo người từ trước khi được tiến vào vương phủ, đã ở bên nàng hầu hạ rất nhiều năm.
Thật là chủ nào tớ nấy, Quyên Nhi cũng là hạng tiểu nhân nham hiểm.
Liễu Yến “phanh” một tiếng đặt mạnh chén trà lên trên bàn, sắc mặt tức giận phát đỏ.
“Vẫn ở Vĩnh Hàm Các qua đêm, nơi đó trừ bỏ cái tên câm kia ra còn có thể có ai nữa? Thật là một tiểu tiện nhân, mới vài ngày đã quyến rũ được Vương gia!”
Liễu Yến tức giận chửi ầm lên, nàng đã biết khuôn mặt của tên câm kia chính là tai họa mà!
“Phu nhân nguôi giận.”
“Ngươi bảo ta nguôi giận sao được? Ngươi không thấy gương mặt nó như thế nào hả? Nam nhân nhìn thấy có thể không mê được sao! Đúng là đồ hồ ly tinh câu dẫn nam nhân!”
Quyên Nhi vội nói: “Phu nhân ngài không cần tức giận, tên câm kia đúng là có vài phần tư sắc. Nhưng mà Vương gia lúc trước vẫn thực sủng ái ngài, huống chi tên câm kia là một nam tử, có thể Vương gia cảm thấy nó mới mẻ, không biết chừng bao lâu nữa sẽ chán ngấy.”
Liễu Yến nghe nàng nói như thế, lửa giận chẳng những không vơi còn tăng thêm mấy tầng: “Vương gia đối tên câm kia là nhất thời hứng khởi? Ngươi xem Vương gia đã từng cho ai ở tại Vĩnh Hàm Các chưa? Nơi đó ngay cả ta cũng không thể ngủ lại, vậy mà Vương gia lại để cho tên câm thân phận thấp hèn đó ở bên trong!”
“Phu nhân, với sắc đẹp của ngài nhất định sẽ không bị Vương gia thất sủng, trong khoảng thời gian này cứ để Vương gia ăn món lạ, qua mấy ngày nữa… Vương gia chắc chắn sẽ lại đến tìm ngài. Ngài lớn lên giống mẫu thânVương gia, hắn không sủng ái ngài không được a.” Nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng vội ở một bên an ủi.
Liễu Yến lúc này mới dần dần khôi phục bình thường. Chính xác, lúc trước Vương gia nhìn trúng nàng đúng là bởi vì chính mình lớn lên có nét giống nương hắn, cũng vì vậy mà được hắn sủng ái. Chỉ bằng điểm này, Liễu Yến không tin nàng lại thất bại trước một tên câm thấp hèn!
…
“Thích không?” Tây Tường Liệt ôm Tiểu Nhiễm ngồi ở bên giường, đem một cái vòng bạch ngọc đeo vào cổ tay mảnh khảnh của Tiểu Nhiễm.
Vòng bạch ngọc kia thủy nhuận trong suốt, một tia tạp chất cũng không có, chạm trên da thịt liền có cảm giác mát mẻ, Tiểu Nhiễm không hề biết ngọc này là cống phẩm Tây Vực cống nạp cho triều đình, giá trị rất lớn.
Gật đầu một cái, tỏ vẻ nó thực thích.
Mấy ngày gần đây Tây Tường Liệt luôn cho nó đồ vật này nọ, quần áo a, trang sức a, đều là những thứ ngay cả nhìn nó cũng chưa từng nhìn qua.
Tiểu Nhiễm cũng đã viết trên giấy nói rằng nó không cần những thứ đó, chính là Tây Tường Liệt căn bản mặc kệ cự tuyệt của nó, vẫn cứ đem từng thứ từng thứ một tặng cho nó.
“Ngươi thích là tốt rồi.” Tây Tường Liệt nâng cằm Tiểu Nhiễm lên, cúi đầu hôn môi nó một cái.
Hai má lập tức phiếm hồng, một hồi lâu Tiểu Nhiễm mới từ trong lòng Tây Tường Liệt đứng lên đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bút viết một hàng chữ rồi đưa cho hắn xem.
Ta hẳn là có thể về phòng của ta được đi, ta còn muốn quét tước đình viện cùng chăm sóc hoa viên mà.
Tây Tường Liệt đọc xong liền nhíu mày lại.
“Nhiễm Nhi, ngươi đã không cần tái trở về làm hạ nhân, hiện tại ngươi là người của ta.”
Tiểu Nhiễm trên mặt tràn ngập nghi hoặc, lại viết vài chữ nữa.
Ta biết ta hiện tại là người của ngươi, thế nhưng vẫn phải trở về làm việc cho ngươi a.
“Ngươi không cần phải làm việc.” Tây Tường Liệt không biết làm sao mới khai thông được cho Tiểu Nhiễm.
“Ngươi chỉ cần hảo hảo hưởng thụ sự sủng ái của ta là đủ rồi, ngươi không còn là hạ nhân, mà là người Tây Tường Liệt ta thích. Bởi vì ngươi là nam tử, cho nên ta không thể giống như thiếp thất khác thú (cưới) ngươi vào cửa, chỉ là địa vị của ngươi cùng các nàng sẽ giống nhau.”
Thiếp thất? Chính mình đã trở thành thiếp thất của Vương gia sao? Tiểu Nhiễm nghĩ như vậy, đột nhiên lại nghĩ tới Tứ phu nhân hung hăng ngang ngược kia, thân mình không khỏi run run một chút.
Tây Tường Liệt lại đi tới kéo Tiểu Nhiễm vào trong lòng, ôn nhu nói: “Từ nay về sau ngươi sẽ ở nơi này , đừng nghĩ đến việc trở về làm việc nữa. Ngày mai ta sẽ sai người tìm một nha hoàn hầu hạ ngươi, không được cự tuyệt.”
Lặng lẽ thở dài, Tiểu Nhiễm ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Tây Tường Liệt.
Nó cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều tới quá mức đột ngột, bỗng dưng được Vương gia yêu thương, bỗng dưng chiếm được sự sủng ái của Vương gia, việc này đối với một hạ nhân như nó không phải quá mức xa xỉ hay sao?
…
Ban đêm, Tây Tường Liệt khẽ hôn lên thân thể xinh đẹp của Tiểu Nhiễm, ngửi mùi thơm dễ chịu của cơ thể nhỏ nhắn bên dưới.
“Nhiễm Nhi, thật thơm.”
Tiểu Nhiễm cơ thể trần trụi nằm ở dưới thân Tây Tường Liệt, cái miệng nhỏ mở ra thở hổn hển, thân thể vì *** mà được phủ một màu hồng ửng.
Từ lần đầu tiên làm chuyện đó đến giờ, Tây Tường Liệt mỗi đêm đều cùng nó làm chuyện tương tự.
Tuy rằng vẫn có cảm giác nhục nhã, chính là sự ôn nhu củaVương gia, sự an ủi của Vương gia đều làm cho Tiểu Nhiễm tình nguyện chấp nhận.
Tách hai chân Tiểu Nhiễm ra, chậm rãi đem phân thân chính mình thẳng tiến vào, Tây Tường Liệt như bị nghiện loại thanh âm rên rỉ yêu kiều như có như không của Tiểu Nhiễm.
Cảm giác da thịt hòa vào nhau thật là tuyệt vời…
…
Ngày kế, một cô nương thoạt nhìn tầm tuổi Tiểu Nhiễm đứng ở trước mặt nó.
“Nhiễm Nhi, nàng kêu Thu Đào. Sau này chính là nha hoàn của ngươi.” Tây Tường Liệt đứng một bên nói. Nha hoàn này chính là mới được mua vào phủ, hắn không muốn hạ nhân bởi vì thân phận trước kia của Tiểu Nhiễm mà bắt nạt nó, cho nên liền chọn một người mới tới làm nha hoàn cho Nhiễm Nhi.
Thu Đào quỳ xuống hành lễ, Tiểu Nhiễm vội vàng đem nàng đỡ dậy.
“Tạ công tử.” Thu Đào có thanh âm ngọt ngào, bộ dạng cũng thực nhu thuận, đôi mắt không lớn nhưng mà cũng rất có thần.
Tiểu Nhiễm đối với nàng lộ ra một nụ cười hiền lành, Thu Đào nhìn thiếu chút nữa đã ngây người.
Không nghĩ tới vị công tử này bộ dạng lại đẹp như thế! Trái tim Thu Đào đột nhiên đập thật nhanh…
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
21 chương
17 chương
96 chương
17 chương
104 chương
60 chương
47 chương
36 chương